Thành phố thần Vatican giống như một bức tranh cổ nhiều màu được trải rộng, kiến trúc to lớn nối liền không dứt, bất kể là pháo đài cổ hay là giáo đường đều mang nặng cảm giác lịch sử.
"Thành phố chúng ta đang đứng bây giờ cùng với Thánh thành thuộc niên đại huy hoàng nhất được ghi lại trong sử sách của giáo đường hoàn toàn giống nhau, quả nhiên là thần tích được tái hiện ở đương thời."
Nhóm ba người Sở Phong cùng đi với Ovid, đang trong quá trình tìm hiểu về thành phố thần bí này.
Toàn bộ kiến trúc đều được phủ lớp ánh sáng vàng sậm, trải qua thách thức của thời gian vẫn thủy chung tràn ngập hào quang thiên liêng, như có một loại sức mạnh trang nghiêm và thần thánh bao quanh.
"Ồ, cậu chính là Sở Phong?"
Bên phố đối diện, một thanh niên tóc vàng đi tới, sợi tóc tỏa sáng, giống như một ngọn lửa vàng kim đang rực cháy, cả người thoạt nhìn không khác nào Thần Mặt Trời, khi chớp mắt còn có chùm sáng vàng óng bắn ra.
Không cần phải nhiều lời, đây là một cường giả cực mạnh, thực lực vô cùng dữ dội, giống như Thần Kỵ Sỹ có trong truyền thuyết ở tòa thánh, tràn ngập một loại sức mạnh thánh thần.
"Hoàng Kim Sư Tử Vương!" Ovid đề phòng, đồng thời nói thẳng ra lai lịch của hắn ta, nhắc nhở mấy người Sở Phong.
Đây là vị Sư Tử Vương đã đột phá được bốn đạo gông xiềng, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Vatican, thực lực kinh người. Thường nói, chẳng có mấy kẻ muốn trêu chọc hắn ta, ngoại trừ bản thân mạnh mẽ, thân phận của gã cũng không bình thường.
Phía sau gã còn một vị Lão Sư Tử Vương đã đột phá được sáu đoạn gông xiềng, vị kia không phải Thành Vương đương thời mà đã trở nên vô địch từ rất nhiều năm trước.
Tuy hai người không có quan hệ máu mủ nhưng đến từ một tộc đã là quá đủ!
Hoàng Kim Sư Tử Vương đi tới, mái tóc vàng kim xõa dài giống như ngọn lửa bập bùng khiến cả khu phố đều sáng lên một khoảng, gã giơ tay nhấc chân đều mang khí thế khủng bố.
Gã mỉm cười nhìn Sở Phong, giữa đồng tử màu vàng tràn ngập năng lực khiếp người, vô cùng nguy hiểm!
Phi kiếm đỏ sẫm trên người Sở Phong đã âm thần tỏa sáng trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút ra. Cho dù tên Hoàng Kim Sư Tử Vương này rất phi phàm nhưng chỉ cần là địch hắn cũng sẽ không lưu lại.
Đương nhiên, nếu có thể tránh kết thù với cường giả cấp độ này một cách hợp lí, hắn tất nhiên sẽ không muốn động thủ.
Hắn không gây chuyện, nhưng cũng không sợ gặp chuyện!
Thái độ của Hoàng Kim Sư Tử Vương không rõ ràng, gã vòng một vòng quanh Sở Phong, khí tức kinh khủng vẫn chấn động như cũ, giống như đại dương đang phập phồng, sau đó đồng tử gã lóa lên như hai vầng mặt trời nhỏ.
Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu thầm hô không ổn, đều làm tốt chuẩn bị đại chiến.
"Ồ, sư tử nhỏ, ngươi cũng ở đây à?" Đúng lúc này một giọng nói già nua truyền đến, một ông già từ cuối phố đi tới.
Tuổi tác ông khá lớn, tóc đều bạc trắng cả thế nhưng ánh mắt xanh biếc vẫn thâm thúy như thường, gương mặt rỗ cũng rất hồng hào, tinh thần vẫn sung mãn.
Đây là một ông già người phương Tây, mới vừa xuất hiện đã khiến cơ thể Hoàng Kim Sư Tử Vương căng thẳng, con ngươi lập tức rụt lại, lui về phía sau đến mấy bước.
"Schiele." Hoàng Kim Sư Tử mở miệng, hiển nhiên vô cùng kiêng dè, nếu không cũng sẽ không kéo dãn khoảng cách an toàn như vậy.
Ông già tên Schiele cười cười, gật đầu với gã, chậm rãi tiến gần.
Hoàng Kim Sư Tử Vương cũng cười, khôi phục trạng thái bình thường. Sau đó gã xoay người, vỗ vai Sở Phong, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi trực tiếp rời đi.
Cũng tại khúc quanh của con phố đó, Sài Vương, Báo Vương xuất hiện, nghênh đón Hoàng Kim Sư Tử Vương. Hai người đều thất vọng, theo gã cùng nhanh chóng đi mất.
Trong mắt Sở Phong tỏa ra thần mang, quả nhiên Hoàng Kim Sư Tử Vương vừa rồi nhằm vào hắn mà tới. Là do Sài Vương cùng Báo Vương mời đến.
"Cảm ơn tiền bối." Sở Phong nói với ông lão, hắn biết, vừa rồi ông lão này coi như là có ý tốt, dọa chạy Sư Tử Vương.
"Đều là nhân tộc, thuận tay mà thôi, không cần phải nói nhiều làm gì." Schiele cười cười, cũng rời khỏi chỗ này.
Ovid hít sâu một hơi, nói: "Ở trong thành phố, mọi người phải cẩn thận mấy vị cường giả, đừng nên tùy tiện trêu chọc bọn họ."
Hắc Long Vương, Bất Tử Phượng Vương, Bắc Cực Vương, Ngân Nguyệt Lang Vương, Schiele, mấy sinh vật này xem như là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong thành phố Vatican, đều đột phá được sáu đạo xiềng xích.
Schiele là ông già ban nãy, xuất phát từ Nhân Tộc, nghe nói là đến từ tòa thành, được xưng là kỵ sĩ cuối cùng, vô cùng quen thuộc đối với thành phố này.
Sở Phong, Hoàng Ngưu tỉnh ngộ, gần như chỉ ở trong một thành phố mà đã tập trung mấy vị cường giả tuyệt thế, quả thực kinh người.
Trên con đường tạo nên từ những hòn đá bằng phẳng không có lấy một hạt bụi, sạch sẽ và gọn gàng. Kiến trúc bên đường đều xây dựng theo phong cách ngàn năm trước, xưa cũ mà trang trọng.
"Lão Sư Tử Vương chưa tới?" Đại Hắc Ngưu hỏi.
"Chưa tới, chỗ này có Sư Tử Hoàng Kim đã đủ loạn." Ovid nói, cho dù là kỵ sĩ già đã đột phá sáu đạo gông xiềng như Schiele cũng không muốn động đến ông ta.
Sở Phong xuất hiện, đánh xong một trận lập uy, bớt đi không ít phiền phức. Ít nhất sinh vật cấp Vương không dám tới gây chuyện, nhưng đám Sư Tử Hoàng Kim, Xích Lân khẳng định không nằm trong nhóm này.
Nhất là con sử tử vừa nãy, gần như muốn lập tức ra tay.
Đại Hắc Ngưu nói không cam lòng: "Tìm cơ hội lột da nó, vừa rồi nó ngầm uy hiếp đúng không? Nếu như không phải ông già Schiele đi tới, nói không chừng nó muốn động thủ."
Thần thành rất lớn, có một vài kiến trúc thỉnh thoảng phát sáng. Trong giáo đường truyền ra tiếng cầu nguyện khiến người ta phải giật mình.
Ovid cho hay, đây là âm thanh từ nghìn năm trước, in vào những vách tường cổ xưa.
Cuối cùng, bọn họ đi đến trung tâm Thần thành, nơi đó có một vườn thuốc, được một màn sáng bao phủ, giống như cái bát lớn tỏa sáng úp trên mặt đất, ngăn người đi vào.
Đây là vườn thánh dược, cũng là nơi đặc biệt nhất thành phố Vatican. Toàn bộ vương giả đều vì nó mà đến!
Rậm rạp tươi tốt, các loại cây cỏ ở phía trước bên trong vườn lấp lánh ẩm ướt, toàn thân trong suốt, tản ra năng lực sinh mệnh khiến con người phải ngỡ ngàng, vừa nhìn đã biết là giống loài của thần thánh.
Có cây nhỏ xanh biếc, cũng chỉ cao ngang người. Thế nhưng thân cây cứng cáp, xen trong lá của nó chỉ có duy nhất một quả, là một quả đào màu vàng, nhẹ nhàng lay động trong gió, tỏa ra từng tia ánh kim.
Chỉ vừa nhìn đã làm lòng người rục rịch, đây tuyệt đối không phải loại quả thông thường.
Ở bên kia, có một gốc cổ thụ màu đỏ cao ba mét, từ cành cây đến phiến lá rồi rễ cây đều như vậy, giống như được điêu khắc từ viên mã não màu đỏ. Phía trên có mấy đóa hoa to chừng miệng chén đang nở rộ, tràn ngập xích hà, sương mù đỏ lượn quanh. Không cần nhiều lời cũng biết nó không tầm thường!
Đồng thời cách đó không xa còn có một gốc cây đằng óng ánh tím, uốn quanh trên một tảng đá lớn, ở đoạn cuối cùng của dây leo ra một trái màu tím đậm to bằng nắm tay trẻ con.
Nhìn lướt qua phía trong, có gốc cổ thụ cao chừng mười mấy mét, toàn thân trắng bạc, phía trên lại có những nụ hoa trắng tuyết đường kính cỡ một mét, lượn lờ ánh xám.
...