Chương 3081: Đánh Vô Thượng tới nghiện (1)
Chẳng lẽ thật sự là vị trong truyền thuyết trở về? Trong lòng mọi người đềukích động như sóng biển!
Lúc này Sở Phong sởn tóc gáy, bởi vì hắn ý thức được có vấn đề lớn, là ai đang ra tay?
Loại cảm giác này làm cho hắn bất an, làm cho hắn sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được ở sau lưng hắn giống như có cái gì đó, giống như là có sinh vật bí ẩn.
Thậm chí hắn nghe được tiếng hít thở ngay sau gáy, rốt cuộc là cái gì, là ai?!
Hắn chưa từng nghĩ tới trên người ngoại trừ bình đá, hạt giống, còn có thứ không thể lý giải, dính vào từ khi nào vậy? Đột nhiên Sở Phong cảm thấy bị shock.
Giờ phút này Cẩu Hoàng phát run, cả thân hình lẫn trái tim đều run rẩy, nó kích động suýt nữa kêu to, trong lúc nhất thời lại nước mắt lưng tròng.
Rốt cục xác định loại uy thế này, loại chiến lực này, tuyệt đối không phải là một đạo hư ảnh, không phải là một luồng ý chí nào hàng lâm, hẳn là chí cường giả chân thân trở về.
Bao nhiêu năm rồi, nó có thể gặp lại người ấy không?
Nó gắt gao nhìn bóng lưng kia nhưng sương mù quá dày đặc, vậy mà lại nhìn không thấu xem rốt cuộc có phải là người đó hay không? Thiên Đế huynh đệ của nó!
Lúc này, môi Cửu Đạo Nhất cũng đã run rẩy, gần như cả người cũng run lên, khó có thể tin được, cũng suy đoán là vị kia trở về sao?!
Lão ta từng quanh năm cầu nguyện trước chiến mâu, ước nguyện vô số năm, nhưng đều thất bại, trước sau đều không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bây giờ… vị đó đã trở lại rồi ư?!
Ai đang đứng đó chứ?! Mắt Cửu Đạo Nhất đỏ lên, muốn khóc lớn, muốn rống to như vậy.
Chỉ cần là người kia trở lại thì sao phải e sợ ai chứ, hẳn là có thể diệt quỷ dị và điềm xấu, cứ như vậy san bằng chư thiên vạn giới, thử hỏi ai dám nhảy ra ngăn?
Giống như lời lão ta nói trước đó, ai không phục thử xem!?
Đó có phải là người đàn ông đó không? Cửu Đạo Nhất cũng nhìn không thấu mảnh sương mù đặc thù kia.
Thiên Đế! Trong mắt già đục ngầu của Cẩu Hoàng ẩn chứa dòng nước mắt nóng hổi, nó muốn kêu to như vậy, chỉ cần là hắn trở về là có thể giải quyết hết thảy.
Hồn Hà nhiều năm như vậy, đã đến lúc bị đánh bạo, nên bị diệt sạch sẽ!
Giờ này khắc này Sở Phong có thể như thế nào? Hắn vẫn bình tâm như cũ, chắp hai bàn tay ra sau lưng rồi lặng lẽ nhìn tất cả mọi người!
Nhưng mà sau khi rơi vào tầm mắt mọi người ở đây thì hình ảnh trên chính là chí cao Vô Thượng, là đại uy thế vô song.
Sâu trong chung cực, sinh vật Vô Thượng rống giận, huyết khí cuồn cuộn như đại dương chụp trời, bao trùm lục hợp bát hoang.
Giờ khắc này, chư thiên vạn giới đều lung lay sắp đổ, vô số người nhìn thấy thương khung cứ thế đỏ lên, đại đạo bắt đầu chuyển sang màu xám tro, vạn vật dần đứt gãy như thực sự sắp bị hủy diệt.
Vạn giới sẽ sụp đổ!
Tại Thiên Vực xuất hiện rất nhiều vết nứt đáng sợ, bị dị tượng huyết khí ăn mòn tới hao hụt, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cuối Hồn Hà, sâu trong Ách Thổ, vị sinh vật Vô Thượng kia vô cùng phẫn nộ, hắn ta cảm thấy hôm nay mình đã bị người khác làm nhục vô cùng nghiêm trọng.
Thân ảnh trong sương mù dày đặc đầu tiên là không thèm nhìn, khinh thường hắn ta, sau đó lại làm nhục hắn ta như vậy, lấy bàn tay vỗ lên đầu hắn ta, kẻ sĩ có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục!
Sở Phong không nói gì, cái này sao có thể hận hay trách ta được ư?
Hắn cảm thấy quá oan ức, chỉ là đứng ở chỗ này nhìn một chút mà đã bị ngươi xách đao chém, ta chọc tới ngươi sao?
Huống hồ hắn rất muốn nói thực ra từ đầu tới cuối ta cũng không có động chút nào, căn bản cũng không xuống tay với ngươi, cũng không phải ta vỗ đầu ngươi.
Khi nghĩ đến những điều này, Sở Phong càng ngày càng thấy mình bị oan, ta không chỉ không nhúc nhích, thậm chí ta còn chưa nói một câu nào, cái này cũng có thể trách ta sao?
Thậm chí ta cũng không muốn nhìn ngươi, cũng không biết ngươi như thế nào, ta chỉ nhìn đất nhìn trời nhìn mây thôi, kết quả còn bị ngươi hận? Ta... Thật khó khăn!
Loại ánh mắt này của hắn, loại tư thái này nhất thời bị vị Vô Thượng sinh linh kia cảm nhận được, Vô Thượng xuyên thấu qua sương mù đặc thù kia, thứ duy nhất có thể nhìn thấy được chính là đôi mắt này của hắn.
Kết quả Vô Thượng lại một lần nữa tức tới nổ tim nổ phổi! Thật đáng xấu hổ, người đàn ông trong sương mù đó là ai? Hắn có thật sự quyết tâm làm nhục Vô Thượng này không?
Gừ… Hắn ta gầm thét, tức giận phát ra tiếng rống lớn chấn động vạn giới.
Huyết khí cuồn cuộn nhuộm đỏ chư thiên, xông về phía sương mù hỗn độn kia rồi lại lan tỏa ra một mảnh khoảng không, hắn thật sự muốn phát cuồng rồi!
Phía sau có Cửu Đạo Nhất, Cẩu Hoàng, Xác thối đều phấn chấn, kích động đến toàn thân run rẩy, điều này thật sự củng cố tinh thần bọn họ, cơ hồ tất cả đều đang nước mắt lưng tròng.
Bao nhiêu năm rồi rốt cục cũng đợi được đến ngày này, đây là muốn quét sạch Hồn Hà, phá vỡ chung cực sao?!
Đôi mắt của Cẩu Hoàng và Xác thối đã sớm đỏ lên,
Thời đại của bọn họ, người cơ hồ đều đã chết sạch, còn không phải là vì trấn áp những thứ quỷ dị kia sao?
Nhìn lại quá khứ, bạn bè và những người thân trong gia đình bây giờ ở đâu?! Có bao nhiêu người chết trận, hiện tại khi đối chiếu với cảnh này, bọn họ thật sự rất muốn muốn khóc lớn.
Nhất là cách đây không lâu, tàn ảnh cuối cùng của con hầu tử kia cùng vị thánh hoàng cương liệt cuối cùng cũng biến mất trước mắt bọn họ, nghĩ tới đây cũng đủ khiến đám bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thời đại đó, một đại thế rực rỡ đã bị chôn vùi, có thể bởi vì không triệt để giải quyết hậu hoạn nên nguồn gốc của đại nạn vẫn như cũ, hôm nay có thể nhìn thấy chúng bị tiêu diệt sao?
“Giết, phá nát nơi này, báo thù cho cố hữu ngày xưa đi!” Cẩu Hoàng gầm nhẹ.
Cửu Đạo Nhất cũng rơi lệ, lão ta cũng nghĩ tới quá nhiều, bên cạnh Cẩu Hoàng tối thiểu còn có mấy người còn sống, mà người thời đại của lão ta thì sao, thời đó còn ai sống tới bây giờ không? Rất có thể chỉ còn lại một mình lão.
Đáng tiếc những cố nhân kia có thập thế xưng quan chư thiên, những người muốn tự mình vượt qua ngăn trở thì đều không còn thấy bóng dáng đâu nữa, có thể giờ cũng đã điêu linh ở trong vạn cổ hồng hoang, không bao giờ có thể thấy lại được nữa!
Cửu Đạo Nhất buồn bã, hôm nay nhìn thấy ta hy vọng, lão ta làm sao có thể không vì những cường giả chết trận kia, vì những người bạn phải trả giá bằng máu và nước mắt mà không thấy cảm thương được.
Chương 3082: Đánh Vô Thượng tới nghiện (2)
"Ta chính là ánh mắt của các ngươi, nhất định sẽ ở bên cạnh các ngươi, giúp các ngươi chứng kiến tất cả điềm xấu bị quét sạch ngày đó!"
Đây là tiếng lòng chung của Cửu Đạo Nhất và Cẩu Hoàng.
"Thấy nực cười, người già nên cũng có chút hoài niệm, nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến những huynh đệ tốt từng sống chết cùng ta, nghĩ đến những sự vui vẻ cười nói kia, nghĩ đến thời gian rực rỡ của thiên kiêu trước đó. Ta già rồi, ta càng nhớ bọn họ, thật muốn đi theo... Những người đã mãi biến mất trong ký ức ấy. "Cửu Đạo lắc đầu, sau đó nén đi bi thương, rất nhanh khôi phục lại tinh thần.
"Bổn hoàng cũng là tục nhân, chung quy không thể thoải mái hoàn toàn được, không buông xuống được nhiều thứ như vậy, ta cũng thực sự mất mặt hậu bối." Cẩu Hoàng lau đi hàng nước mắt đục ngầu, ưỡn thắt lưng gầy gò tiếp tục đứng thẳng tắp, dùng sức ôm tiểu Thánh Viên, tiếp tục quan chiến.
"A..."
Sâu trong Ách Thổ truyền đến tiếng gầm giận dữ, đó là tiếng gầm do Vô Thượng phát ra, hắn ta thật sự bi phẫn và cảm thấy nghẹn khuất, bởi vì khi hắn ta giơ đao chém về phía trước lại bị áp chế.
Bàn tay to kia tuy chậm chạp nhưng hữu lực đem Cửu Sắc trường đao trong suốt ấn xuống, hơn nữa lại tiếp tục vỗ vào đầu hắn ta hai cái.
Tóc tai hắn ta bù xù, mắt bốc lên sao vàng, hai tai ong ong rung động, miệng mũi đều tràn máu, bao nhiêu năm rồi hắn ta mới trải qua loại nhục nhã kỳ lạ thế này!
"Được đó, rất mạnh, sinh vật đánh Vô Thượng căn bản cũng không phí sức chứng tỏ thực lực cường đại tới cỡ nào, hắn là ai, là cái vị trong truyền thuyết đấy ư?"
Chủ nhân của Sở nghiên cứu Hắc Huyết nhịn không được, vẻ mặt hăng hái đứng ở chỗ này thấp giọng bình luận, hắn ta cảm thấy sùng bái không thôi, giống như là một tín đồ, thực sự muốn quỳ xuống mà bái lạy.
Ánh mắt Võ Hoàng xanh mướt, hô hấp dồn dập, đây mới là lực lượng hắn ta truy tìm, sau vạn cổ, chư thiên không, vạn pháp không, đại đạo không, chỉ có năng lực bản thân là vĩnh hằng!
Giống như người trong sương mù kia, qua bao nhiêu thời đại, bao nhiêu kỷ nguyên nhưng vẫn có những năng lực kinh người kia? Điêu linh vạn vật đều không còn nữa, nhưng hắn vẫn còn sống lâu tới như vậy.
Tuy nhiên hắn ta vẫn cảm thấy có chút thương cảm, có chút bi thương, nếu mình không kiên trì tồn tại tới giờ thì làm sao có thể trải qua thời khắc thiêng liêng kinh hoàng này.
Cho nên phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, thành người mạnh nhất chính là chấp niệm của hắn ta, khiến Võ Hoàng không thể buông lơi lựa chọn của mình, phải tiếp tục tới cùng.
Bên kia Lê Đà khẽ thở dài: "Một ngày nào đó trong thế giới mênh mông này, người cùng thời địa với mình đã hóa thành ký ức viễn cổ mà mình vẫn còn tồn tại lại ư? Tựa như mấy vị Thiên Đế trong lịch sử, lẻ loi bước đi, cô độc tiến về phía trước.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt người bên cạnh nhất thời có chút không đúng.
Những gì y nói là chính y, vậy còn bọn họ thì sao? Tất cả bọn họ thì đi đâu, bây giờ y cũng cùng thế giới với mấy người này mà!
Ý của y là sao, tự nói mình là Thiên Đế? Còn mấy người bọn họ chết hết rồi hả?!
Nhất là Võ Hoàng, vừa rồi hắn ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cũng đang nghĩ đến cảnh tượng ngày sau chư thiên điêu linh, đệ tử môn đồ đều chết đi không còn ai sót lại nữa.
Kết quả Lê Đà nói một câu trực tiếp đem Võ Hoàng như hắn ta kéo vào trong hồi ức cùng một đám xương khô.
Lão già này! Tất cả mọi người đều muốn lớn tiếng quát Lê Đà một câu.
Nam tử đứng đầu mở miệng, nói: "Nghiêm túc một chút, Thiên Đế còn đang chiến đấu với Vô Thượng!”
Thế nhưng bất luận nhìn thế nào trông hắn ta cũng không đủ nghiêm túc, thần thái tương đối thoải mái, bởi vì căn bản không cần gấp cũng không cần hoảng, vị kia quá cường đại.
Không thấy đã tới lúc này rồi mà vị kia thỉnh thoảng còn đang nhìn trời sao?
Ngay cả nam tử đầu trọc cũng đi theo Vọng Thiên, nơi đó có cái gì, tìm hiểu đại đạo bắt đầu từ Vọng Thiên sao? Vị kia cường đại như vậy, chính là bởi vì như vậy mới giác ngộ sao?
Cẩu Hoàng ho khan một tiếng, rất nghiêm túc, nhưng lại rất tâm cơ nói: "Có chiến đấu không? Từ nãy tới giờ tựa hồ ta chỉ thấy mỗi Thiên Đế đang đánh một con mèo hen thôi.”
Chỉ một câu nói như vậy khiến vị sinh vật Vô Thượng sâu trong chung cực kia thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ!
Không thể tha thứ được, ngay cả cái đám đó cũng dám khinh bỉ hắn ta như vậy, dám chế nhạo với một vị cường giả Vô Thượng này như vậy, thực sự phải tru diệt!
Đích xác, trong quá trình giao thủ, hắn ta bị nam tử trong sương mù kia vỗ đầu liên tiếp hai lần, thoạt nhìn thật giống… như người đó đang xoa đầu hắn ta.
Đây quả thực là tràn ngập ác ý, cho dù tự cho là cường giả Vô Thượng, hắn ta cũng đang cảm thấy ác ý trên toàn cảnh giới này đang ập xuống người hắn.
Thân thể hắn đang tức tới phát run, đây thực sự là bị chọc giận rồi, một sự tức giận không thể kìm hãm, hắn thật sự hết lần này đến lần khác bị nhục nhã!
"Đánh con mèo hen?" Cửu Đạo Nhất nghi hoặc, liếc Cẩu Hoàng một cái, nói: "Ngươi nói vậy là không đúng.”
Tiếp theo, lão ta lại lắc đầu, nói: "Rõ ràng là đang sờ đầu chó, đang nói là hãy ngoan nhé.”
Cuối Hồn Hà, sâu trong chung cực, sinh vật Vô Thượng cho dù sớm đã trải qua những loại cảm xúc tiêu cực của người bình thường thì hiện tại vẫn cảm thấy giận dữ!
Sờ đầu ư?!
Lão ta điên à? Dám nhục mạ bổn tọa như thế, không biết lửa giận Vô Thượng mà bùng lên thì tất cả chư thiên đều muốn sụp đổ, vạn giới đều muốn sụp đổ sao? Chết đi!
Tất cả đều điên rồi! Nỗi oán hận trong lòng sinh vật Vô Thượng bùng lên như muốn nổ tim nổ phổi, hắn ta cảm thấy mình lại trở về tuổi trẻ, lại có cảm xúc tức giận và bi thương.
Điều này thực sự không nên, nhưng bây giờ quả thực đang hiện hữu.
Hôm nay hắn trải qua những cảm giác vô cùng tệ hại.
Xa xa cũng có sinh vật cảm thấy tức giận, tựa hồ so với hắn ta còn tức giận hơn!
“Gâu!” Cẩu Hoàng nổi giận, nhào tới, trực tiếp hướng về phía cánh tay Cửu Đạo Nhất mà cắn, kết quả là bị lão ta né, nó lại cắn một ngụm lớn vào mông lão ta.
“Gâu, ta cảnh cáo ngươi, đừng khiêu khích bổn hoàng, ngay cả Thiên Đế ta cũng đã từng dạy dỗ qua đấy." Nó trịnh trọng cảnh cáo, không quên khoe chiến tích, nhưng rất nhanh sau đó lại cất lên một tiếng kêu thảm thiết: "Phì, da người chết như ngươi lưu chuyển vạn cổ, nhất định là lâu rồi không hề tắm rửa.”
Cẩu Hoàng miệng đầy hương thơm, bày ra một bộ dáng không thể chịu đựng nổi.
Chương 3083: Đánh Vô Thượng tới nghiện (3)
"Thật kỳ lạ, tại sao ta phải tắm? Ta vạn kiếp bất hủ, tuy nhiên dù sao da ta cũng là da người, không trần tục không tồn tại chính là lột xác ra ngoài huyết nhục thần thai, mấy tấm da này... cũng được nhiều năm rồi, trải qua vô số năm tháng đó. Ta nói cho ngươi biết, mấy tấm da người này từng lăn lộn giãy dụa trong hố hài cốt thối rữa ba ngàn năm, ngâm qua một vạn tám ngàn năm trong hồ máu vô lượng, ở trong bẩn thỉu..."
“Cút, ngươi câm miệng, đừng nói nữa!” Cẩu Hoàng hoảng hốt, không muốn nghe nữa.
Đồng thời nó nghiêm túc cảnh cáo Cửu Đạo Nhất không nên đem nó đánh đồng với sinh vật Vô Thượng quỷ dị kia.
Xa xa, con mắt khổng lồ trong bóng tối thi thoảng có huyết thủy chầm chậm rơi xuống, chiếu sáng một bộ phận vũ trụ hắc ám, lộ ra thân thể khổng lồ mơ hồ của nó, vô cùng dọa người.
Tại thời điểm này hắn ta có thể nói gì được chứ, làm sao có thể làm vậy được? Bị áp chế, còn bị người làm nhục, chế nhạo, hiện tại làm sao mà nói gì thêm được nữa?
Chỉ có một tiếng rống lên giữa không trung.
Gừ!
Ngày hôm ấy tất cả cường giả ở chư thiên vạn giới bất luận là ở nơi nào cũng đều nghe được một tiếng rống to phẫn nộ này, bắt nguồn từ sinh vật Vô Thượng kia!
Da đầu tất cả mọi người đều tê dại, sống lưng lạnh buốt, xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một Vô Thượng sinh linh bị bức tới mức nổi giận như vậy chứ?!
Lúc này Sở Phong chắp tay sau lưng, bày ra một tư thái cao thâm khó lường, kỳ thật rất muốn nói các ngươi đừng vui vẻ như vậy được không? Có nghĩ tới cảm nhận của ta không, ta có… hơi hoảng sợ.
Đầu tiên hắn không biết mình có năng lực gì mà có thể đánh Vô Thượng, nhưng vì sao lông tơ của hắn lại dựng thẳng? Cảm thấy có người ở sau lưng hắn, không ngừng thổi hàn khí vào cơ thể hắn, làm cho hắn kinh hãi.
Tiếp theo đừng nhìn thấy hắn đang ngăn chặn sinh linh Vô Thượng kia mà lầm tưởng, thực ra không phải là hắn làm, nếu lực lượng thần bí trên người hắn mà đột nhiên biến mất thì trận chiến này bắt đầu vui rồi đấy.
Đồng thời, hắn cũng bất mãn với đôi mắt to đàng chảy máu kia, ngươi rống cái gì, nhanh chóng lui đi không phải là được sao, lại còn muốn chiến đấu trực diện với ta. Không, chắc hẳn nó lớn hơn sinh vật huyền bí sau lưng hắn, rốt cuộc là muốn làm gì? Không sợ tất cả cùng nhau lật thuyền sao?!
Nếu ngươi rút lui thì ta tốt, ngươi tốt, tất cả mọi người đều tốt, đây mới là thực sự là tốt đẹp đó!
Nhưng mà sinh vật Vô Thượng sâu trong chung cực kia sau khi nhìn thấy ánh mắt Sở Phong trong sương mù thì càng thêm tức giận, ngươi có ý gì? Lại dám nhìn chằm chằm ta như vậy, còn dám trách ngược lại ta ư?
Gừ!
Đáp lại Sở Phong là tiếng gầm rống lên của sinh vật Vô Thượng, chấn động chư thiên khiến vạn giới vừa lung lay vừa nứt gãy, quả thực là vô cùng đáng sợ. ư
Sở Phong cũng mất hứng, ngươi còn rống ta ư? Vốn định vạn sự hòa vi quý, ngươi lại hết lần này đến lần khác khiêu khích, trước tiên cầm thiên đao tính bổ ta, bây giờ lại không ngừng gào thét với ta, thật sự nghĩ tính tình bổn tọa tốt lắm hay sao? Ta là Sở Phong, hiện đang là người mạnh nhất đó. Đúng, ta hiện tại chính là thiên hạ vô địch!
Sở Phong một bên giận dữ, một bên cũng cảm thấy phiêu phiêu, bất tri bất giác cũng bắt đầu động đậy!
Hắn tiến về phía trước một bước, ý tứ kia chính là muốn đối đầu với người kia, nếu thực sự phải trấn sát, vậy thì trực tiếp giết là được!
Khi đối đãi với địch nhân hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, tuyệt đối sẽ không có chút nhân từ nào, hiện tại có cơ hội thì đánh trực tiếp luôn một cú lớn.
Đập vỡ cái đầu chó của ngươi! Đây là tiếng hét trong lòng Sở Phong, cho nên theo bản năng, hắn liền cất bước về phía trước.
Giờ khắc này, phong vân biến ảo, trời đất đổi màu, vạn đạo đều cộng hưởng mà run rẩy theo, thân ảnh trong sương mù càng thêm mơ hồ.
Mà trong mắt người ngoài, đạo thân ảnh kia càng thêm khiếp người.
Uy phong ngập trời, hình dáng càng nhiều vạn đạo xoay quanh trở nên vô cùng uy thế.
Trên thực tế theo từng bước chân của Sở Phong, bên dưới tự động đan xen ra kim sắc văn lạc rồi lại chủ động tản ra xung quanh, bao trùm khắp không gian, tiến cả vào chung cực.
Nhất thời Vô Thượng sinh linh cảm giác thân thể càng ngày càng cứng ngắc giống như bị đại đạo liên kết xiềng xích giữ lại, lại cảm giác như có thứ gì đó đè lên, nặng nề như ở trong vũng bùn, gian nan vô cùng.
Mà giờ khắc này, huyết sắc quang bao bên ngoài cơ thể Sở Phong hóa ra bàn tay to kèm thêm sức lực vô cùng mạnh.
Lúc này đây, thanh Cửu Sắc trường đao bắt đầu xuất hiện, hào quang chói mắt cũng bị chấn áp.
Trường đao bị đè lại, thân thể cũng tựa như bị trói buộc và bị giam cầm, sinh vật Vô Thượng bắt đầu sinh ra cảm giác không ổn, chẳng lẽ thực sự máu sẽ nhuộm ách thổ sao?!
Loại sinh vật này của hắn ta có thể nói vạn kiếp bất hư, khó có thể mài mòn, nếu thật sự bị chảy máu thì có thể liên quan tới chuyện sinh tử!
Ầm!
Quả nhiên lúc này đây, hắn ta bị trọng kích.
Khi bàn tay to kia hạ xuống, hai tai hắn ta thấy ầm ầm, từng mảng máu bắn tung tóe từng mảng, trong suốt mà rực rỡ, chiếu sáng những nơi tối tăm, cũng chiếu rọi ra một bộ phận trên mặt người kia.
Đây là một nam tử có đôi mắt phượng, khuôn mặt yêu dị tuấn lãng, ở trên đầu hắn ta có cửu sắc uốn quanh.
Thậm chí, căn cứ vào đường nét mơ hồ nhìn theo thì trên đầu hắn ta hình như còn có một cái đầu chim nhỏ hơn một chút.
Lúc này hắn ta liên tiếp bị oanh kích, bàn tay to đều vỗ lên đầu khiến máu bắn tung tóe, vết thương cũ của hắn ta phát tác, làm cho đáy lòng hắn ta vừa sợ hãi vừa trở nên lạnh lùng hơn.
Thất khiếu của hắn ta chảy máu, càng thêm bất an.
Tại sao không thể thoát khỏi chứ? Hắn ta muốn rống to nhưng bị nam tử trong sương mù kia cố định một bộ phận thân thể, muốn cử động cũng thấy rất khó khăn.
Ngươi là tên quái nào vậy? Vô Thượng sinh linh đối mặt với một nỗi sợ vô hình, bởi hắn ta cảm thấy chỉ cần sơ sẩy thì nhất định có thể sẽ ngã xuống.
"Thấy chưa, đó chính là sờ đầu chó đấy.” Cửu Đạo Nhất nhanh chóng mở miệng, có thể nhìn ra được tâm tình lão ta rất tốt, không còn nặng nề cũng không có chút bi thương nào nữa.
Nhìn thấy Hắc Cẩu đang nhe răng trợn mắt kia, lão ta nhanh chóng sửa miệng, nói: "Xoa đầu mèo chứ, lực tay rất mạnh, xoa tới nỗi đầu mèo chảy máu rồi đó.”
Cẩu Hoàng nói: "Giống như là người lớn dạy dỗ đứa nhỏ, không nghe lời liền đánh luôn.”
Chương 3084: Đánh Vô Thượng tới nghiện (4)
Sinh vật Vô Thượng chưa bao giờ cảm thấy bi thương như vậy, hắn ta tràn đầy lửa giận, thật sự muốn nổ tung tại chỗ.
Ầm ầm!
Sở Phong còn đang cất bước, cảm giác cường đại kèm theo trạng thái trước mắt của bản thân giống như không gì không làm được, khiến cho hắn... nghiện cảm giác này rồi!
Ngay cả sinh vật Vô Thượng kia cũng bị hắn đè lại, thế gian này còn có cái gì hắn không thể làm được chứ?
Hắn rất muốn than thở rồi tiếp tục đánh sinh vật Vô Thượng kia… Cảm giác đó thực sự gây nghiện!
Đương nhiên hắn trực tiếp xem nhẹ sự thật không phải là tự mình động thủ, hiện tại hắn cảm thấy đây chính là hắn làm, nhất cử nhất động của hắn đều thể hiện ra như vậy.
Ta có thân thể vô địch xuyên qua vạn cổ, mỗi lời nói một hành động đều có thể quyết sinh tử của cường giả Hồn Hà.
Nếu đã có thủ đoạn như vậy, vì sao ta không thừa dịp ra tay luôn bây giờ để trợ giúp hữu quân, tiêu diệt đại địch, san bằng nơi này chứ?
Ầm ầm!
Theo bước chân càng ngày càng kiên định của Sở Phong, nước trong Hồn Hà đều đứt dòng sau đó bốc hơi, sương mù che trời, tiếp theo cả mảnh ách thổ đều đang run rẩy.
Mảnh hắc ám chi địa kia không ngừng nổ vang,tựa hồ như muốn nổ tung!
Mà sinh vật Vô Thượng kia càng ngày càng cảm thấy không dễ chịu, hắn ta thật sự bị đè lại, Cửu Sắc trường đao cho dù thỉnh thoảng bay lên không trung nhưng cũng không thay đổi được cái gì.
Thanh trường đao tuyệt thế kia hiện tại lại bị một chiêu lớn đánh vào, bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Sở Phong cất bước về phía trước, phía sau hắn hóa ra hai bàn tay to, tựa như một đôi cánh chim lan tràn về phía trước, che khuất bầu trời, bao trùm chung cực.
Hai bàn tay to áp chế sinh vật Vô Thượng, trong đó có một bàn tay liên tục đánh xuống khiến hắn phun ra máu tươi, trong mắt là một mảng màu đỏ, vết thương cũ cũng bắt đầu phát tác.
Có thể dễ dàng trấn áp một vị Vô Thượng cường giả như vậy ư?
Võ Hoàng, Thái Nhất Đẳng đều cảm thấy không chân thật, vị kia quá cường hãn, quá nghịch thiên!
Nam tử đầu trọc kích động, cả người đều run rẩy, nước mắt nóng chảy qua khuôn mặt tang thương, hắn chờ một năm thật lâu rốt cục cũng đã được tận mắt nhìn thấy rồi!
"Tiên đế vuốt đầu, tết tóc cho ngươi Trường Sinh đó." Tâm tình Cửu Đạo Nhất rất tốt, nhìn thấy sinh vật Vô Thượng của Hồn Hà lại một lần nữa bị vỗ đầu, thất khiếu chảy máu, lão ta nhịn không được muốn ngâm nga vài câu.
Nhưng rất nhanh lão ta lại sửa lại, nói: "Ngươi Trường sinh cái quái gì, mau đi chết đi, đánh ngươi, vuốt đầu ngươi như vuốt đầu mèo!”
Cẩu Hoàng cũng hét lớn: "Đi, chúng ta cùng nhau tiến vào Ách Thổ, lật đổ Hồn Hà, san bằng chung cực đó mau!”
Lần này nó thật sự kích động, hôm nay có lẽ có thể sẽ hoàn thành được tất cả, thật sự là Thiên Đế trở về sao? Còn cái gì mà đánh không được, diệt không xong thì sẽ bị xử lý hết thảy!
Sở Phong vô cùng kiên quyết sải bước tiến lên, mỗi một lần cất bước đều khiến Ách Thổ run rẩy rồi hiện ra những khe nứt lớn vô cùng đáng sợ.
Về phần vị sinh vật Vô Thượng kia đã bị hắn đè lại, có lẽ nói chính xác là bị một bàn tay to đè lại, bị giam cầm tại chỗ!
Vô luận là Cẩu Hoàng hay là Lê Đà, Cửu Đạo Nhất, tất cả đều thật không ngờ, hôm nay lại có thể có chiến quả như vậy, quá kinh người.
Mấy người đi theo phía sau cùng tiến lên, muốn san bằng Hồn Hà Ách Thổ!
Sở Phong chưa từng tiến lên phía trước, ở phía trước mở đường, sải bước đi vào đã làm cho những vết thương cũ của sinh vật Vô Thượng kia bắt đầu phát tác, toàn thân là máu và những vết nứt, năm đó hắn có thể sống sót cũng đã là một kỳ tích rồi.
Mà lúc này, mọi người đã có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng trong Ách Thổ.
Đám người Cẩu Hoàng, Cửu Đạo Nhất thấy được chân thân của sinh vật Vô Thượng!
Vì phải đối kháng với nam tử trong sương mù dày đặc nên vị sinh vật Vô Thượng này bắt buộc phải đi ra, tuy rằng lại bị đè lại nhưng cũng đã xuất hiện ở bên phía ngoài của Ách Thổ.
Hắn ta vô cùng to lớn, cảm giác như tinh cầu trong mắt hắn ta cũng chẳng đáng là bao.
Ở sâu trong đáy mắt hắn ta, mặt trời như đang xuống, tinh hà ảm đạm, cảnh tượng vũ trụ tan rã thỉnh thoảng hiện lên, hết thảy đều chiếu rọi trong ánh mắt đẫm máu của hắn ta.
"Kẻ được gọi là Vô Thượng dĩ nhiên là hắn! Ta nói, vị đánh Vô Thượng kia giống như là đánh một đứa trẻ vậy, địch nhân này đúng là tên kia! "Đồng tử Cẩu Hoàng co rút lại, nhận ra thân ảnh kia.
Kỳ thật nó đã sớm đoán được, hiện tại chỉ là thêm phần chứng thực mà thôi.
Năm đó nó quả thật chưa từng chống lại người này, nhưng mà thông qua truyền thuyết Hồn Hà, thông qua thần niệm trước khi chết trận của những cố hữu khác, nó biết có một vị cường giả như vậy.
Người này trên đầu có linh vũ, sau lưng sinh ra hai cái cánh như cánh chim, hắn ta là trưởng tử của Khổng Tước Hồn Mẫu, được tôn làm Cửu Sắc Hồn Chủ!
Mẫu bằng tử quý, con khổng tước già kia sở dĩ được xưng là Hồn Mẫu chính là bởi vì nó sinh ra một đứa con nối dõi nghịch thiên, cường đại vô biên.
Năm đó vị Cửu Sắc Hồn Chủ này suýt nữa đã trở thành cường giả Vô Thượng, một chân cũng đã bước vào cảnh giới đó rồi, pháp lực ngập trời, nhìn khắp Vạn Giới cũng khó tìm được một vị có thể là đối thủ của hắn ta.
Bất quá, hắn ta chung quy vẫn là chuẩn Vô Thượng, không có thực sự tiến vào lĩnh vực kia.
Nhất là năm đó Thiên Đế tàn phá Hồn Hà, hàng lâm nơi này, quét sạch nguồn gốc quỷ dị, bộc phát một trận chiến kinh thiên động địa.
Vị chuẩn Vô Thượng này càng thêm không có cơ hội, năm đó tuy rằng có cường giả Vô Thượng chân chính ngăn trở Thiên Đế, vả lại Cổ Địa phủ, Thiên Đế đều có mặt, nhưng vị chuẩn Vô Thượng của Khổng Tước tộc này vẫn bị đánh tàn phế, ảnh hưởng tới năng lượng, suýt nữa cũng đã bị giết chết.
Nhiều năm như vậy, hắn ta một mực dưỡng thương, còn muốn lần nữa trùng kích vào khu vực của Vô Thượng chân chính!
Hơn nữa, từ trước tới nay hắn ta đều tự lấy cái mác Vô Thượng cho mình, nên tu dưỡng thành cái tính mình là vô địch kể từ năm đó rồi.
Nói là tự phụ cũng tốt, nói tín niệm bất diệt cũng được, hắn ta đích xác là mạnh thái quá, người khác căn bản cũng không thể xác định rốt cuộc hắn ta mạnh bao nhiêu!
Nếu như năm đó không có trận chiến đó bộc phát, hắn hẳn là đã thành công rồi bước chân vào khu vực của cường giả Vô Thượng chân chính rồi, trở thành một trong những sinh vật nhìn xuống vạn cổ.
Chỉ là không có nếu như, rốt cuộc hắn vẫn chậm nửa bước!
Chương 3085: Đánh Vô Thượng tới nghiện (5)Không bước được một chân vào cửa, cũng không có thành tựu gì vô địch cho nên dù có lưu lại vô biên vạn năm thì vẫn muốn được trùng kích lần nữa.
Chỉ là năm đó Thiên Đế đánh ra quyền ấn thì sao lại có thể dễ hóa giải như vậy được chứ? Không có chết đi cũng chưa từng hóa đạo, cũng đã xem như tạo hóa của hắn ta rồi.
"Tôi nói sao lại giống như xoa đầu mèo, lại giống như đang đánh đầu chó, giống như là cha đánh con trai, thì ra là Vô Thượng." Cửu Đạo Nhất thở dài.
Nhưng vô luận nghe thế nào đều có chút không đúng.
Từ khi nào chuẩn Vô Thượng cũng bị người khinh thường? Lại còn khinh bỉ tới mức đó nữa.
Phải biết rằng nếu Vô Thượng chân chính không xuất kích thì chuẩn Vô Thượng cũng đủ để có thể đẩy ngang vạn giới, vô địch trên trời dưới đất!
Cẩu Hoàng rất cao hứng, lại rất thương cảm nói: "Xem ra năm đó chúng ta chỉ thiếu một bước đã có thể triệt để san bằng nơi này, mặc dù có Cổ Địa Phủ, có quái vật dưới Tứ Cực phù thổ tới viện trợ, kỳ thật cũng đã đánh tàn bọn họ, Hồn Hà thật sự phế đi, năm đó cơ hồ xem như san bằng, Vô Thượng chân chính quả thực cũng không có, chết tiệt, vậy mà chỉ còn lại có một chuẩn Vô Thượng.”
Nó rơi lệ, năm đó quá gian nan, vô số anh kiệt ngã xuống, vô số đệ tử Thiên Đình hồn lạc ngoại vực, thân chết ở quê nhà và rời xa dương gian, chết cũng không có người giúp thu cốt.
Mà bọn họ cư nhiên xuyên thủng nơi này, kỳ thật có thể xem như là thành công sao?
Nếu không, Vô Thượng chân chính sao lại không đi ra?
Dù sao bây giờ cũng đã như thế này, Khổng Tước tộc chuẩn Vô Thượng - Cửu Sắc Hồn Chủ cũng không ổn, hơn phân nửa cũng đã chết đi.
Lúc này, Sở Phong sắp tiến vào Ách Thổ!
Đây là một ngày sắp được ghi vào sử sách, coi như là khởi đầu cho sự kịch biến kỷ nguyên!
Ầm ầm!
Toàn thân Cửu Sắc Hồn Chủ đều là vết thương cũ nhưng hắn ta vẫn chưa khuất phục, còn muốn đối kháng nhưng trong tiếng bước chân kia, toàn thân hắn ta bị sang chấn tới mức nứt nẻ, máu me văng khắp nơi.
"Ta... Ngửi thấy mùi hương rất quen!”
Cẩu Hoàng đang đi theo Sở Phong muốn quét dẹp Hồn Hà, đột nhiên dừng lại, mũi nó hấp háy, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào một nơi trong Hồn Hà.
Không thể không nói mũi của nó quá nhạy bén, xứng đáng thông linh, mà ngày xưa khắp chư thiên vạn tới cũng không có ai có mũi linh mẫn hơn nó.
"Nơi đó..." Thần sắc cẩu Hoàng ngưng trọng chỉ về một chỗ.
Xác thối cùng nó ăn ý, im lặng xuất hiện ở nơi đó, cuốc đồng động, nhanh chóng đào ra một cái hố lớn, rất sâu, tựa như một mảnh đại uyên.
Đây là lĩnh vực chuyên môn của ông, khai quật các di tích, tìm kiếm bao nhiêu sự thật thời tiền sử kỷ nguyên, ông là sở trường nhất.
Dưới đất lớn, là một cái hố vạn người, tất cả đều là hài cốt, có người đã hóa thành cốt phấn, có người còn là xương trắng, mà có người vẫn mang theo huyết nhục thối rữa như trước.
"Tìm được..." Cẩu Hoàng nhào xuống, thân thể đều có chút phát run.
Nó tìm thấy một ... Tấm da đẫm máu, vết máu đậm màu đến nay vẫn chưa khô.
"Là ngươi... Làm sao có thể như vậy, năm đó ngươi chết ở chỗ này sao? "Cẩu Hoàng mất mát, lần nữa phát hiện dấu vết của một vị cố nhân, đây là da chân thân dính máu.
“Là vị Thần Tằm Lĩnh lưu lại.”
Cẩu Hoàng trong lòng phát khổ, nói: "Là hắn. Sau khi trưởng thành, hắn vẫn luôn nghịch thiên nhưng rốt cuộc vẫn chết ở nơi này. ”
"Hắn cũng đã chết..." Nam tử đầu trọc cất giọng rất bi thương.
Thần Tằm Lĩnh, công pháp của bọn họ quá đặc thù, danh chấn thiên hạ, ngay cả con hầu tử vô cùng cường đại kia, vị Thánh Hoàng cương liệt kia cũng là những người đã từng tu luyện qua công pháp của họ.
Mà vị này đã chết, năm đó trải qua một hồi đại kiếp nạn sau đó gặp được Thiên Đế, được mang theo bên người, cùng tiểu thánh viên và mấy người khác được coi là hy vọng tương lai của Thiên Đình.
Vậy mà hắn lại cứ thế... Chết ở đây!
"Chỉ có một tấm da dính máu, không nhất định là đã chết." Xác thối đột nhiên mở miệng, bởi vì nó biết rõ, bộ tộc này sống rất dai.
Loại công pháp này khiến cho bọn họ có thể có nhiều cơ hội sinh tồn hơn, thậm chí chết một lần thì khi hồi sinh sẽ còn mạnh hơn.
“Đúng, không có mùi của hài cốt, chẳng lẽ người đó vẫn còn sống!” Trong lúc Cẩu Hoàng chìm vào cảm giác mất mát, trịnh trọng gật đầu như vậy, tiếp tục cho mình một hy vọng.
Mặc dù nó biết, hy vọng là rất mong manh.
“Trên tấm da có chữ!” Xác thối rất cẩn thận, liếc mắt một cái nhìn thấy chân tướng, mặc dù đã bị vết máu kia che đi nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của nó.
“Hắn ta... Còn sống không? Ta rất khiếp sợ nhưng cũng vô cùng vui sướng nhưng cũng cảm thấy thương tâm, vô cùng đau lòng, làm sao lại có thể là vị đó được chứ?" Giống như là mộng mị, trên tấm da lưu lại của Thần Tằm Lĩnh, hàng chữ ban đầu xiên vẹo như cỏ dại, lộn xộn không rõ, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Điều này cũng cho thấy tâm trạng của hắn ta lúc đó rất rối loạn, khiếp sợ, vui sướng, thương tâm, tuyệt vọng, đau lòng, quá phức tạp, rốt cuộc là phát hiện ra điều gì chứ?
Tuy nhiên dòng chữ kế tiếp cũng là làm cho đám người Cẩu Hoàng, Xác thối như rơi xuống hầm băng, có chút kinh hãi.
Căn cứ vào những chữ ghi lại, đại khái ý tứ là Hồn Hà còn có Vô Thượng, vẫn chưa từng xuất thế, cho dù trận chiến kia sắp kết thúc thì vị Vô Thượng nào đó vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì ở bế quan, cũng không phải đã xuất hiện.
Điều này làm cho mấy người Cẩu Hoàng quả thực không thể tin được, năm đó đánh đến Hồn Hà vỡ nát, vạn vật như bị diệt vọng, nếu không có mấy cổ địa tới viện trợ thì làm gì còn tồn tại thứ gì khác, nhất định sẽ bị san bằng triệt để, trong tình huống này mà Hồn Hà còn có Vô Thượng bế quan chưa ra?
“Hắn ta vô cùng nguy hiểm, năm xưa không kém Thiên Đế, thế nhưng mà vẫn còn sống, cũng chưa từng chết đi mà còn lưu tới nơi này. Mà hiện tại hắn ta còn đang kiên trì bế quan, quá đáng sợ!”
Những lời này, những ghi chép này giống như làm hao hết tinh khí cuối cùng của Thần Tằm Lĩnh.
“Có lẽ vị đó không nhúc nhích được cho nên chỉ có thể bế quan, nhưng sau này nhất định phải cẩn thận, Hồn Hà cho dù không trọn vẹn thì vẫn còn có chí cường giả như trước!”
Hiển nhiên vị Thần Tằm Lĩnh cuối cùng muốn xé rách hư không, đem tấm da mang theo máu này tung ra ngoài để cảnh cáo mọi người nhưng đáng tiếc là thất bại, cho nên cuối cùng vẫn ở lại nơi này, được chôn theo năm tháng trong hố hài cốt.
Chương 3086: Lật xe đi (1)Lúc này vô luận là Cẩu Hoàng hay là Cửu Đạo Nhất, tất cả đều cảm giác được một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, nơi này so với bọn họ tưởng tượng thì nước sâu hơn nhiều, đáng sợ hơn nhiều!
Hắn ta, ý của hắn ta là gì?
Nhìn những lời nhắn trên tấm da dính máu này, thông qua suy đoán, bọn họ tựa hồ cũng không rõ mình đã từng tiếp xúc với vị Vô Thượng kia chưa? Điều này quả thực là vô cùng khủng khiếp!
Đáng tiếc tấm da này bị rách, mất đi một nửa, nếu không vị Thần Tằm Lĩnh kia hẳn là đã nhắc tới Sinh Linh chí cường Vô Thượng của Hồn Hà rốt cuộc là ai.
Đồng tử Cửu Đạo Nhất co rút lại, Cẩu Hoàng cũng như lâm vào đại địch, nam tử trong sương mù có thể ngăn trở vị cường giả Vô Thượng đáng sợ nhất trong Hồn Hà kia sao?!
Không biết có phải là ảo giác hay không, bọn họ mơ hồ lại ngửi thấy mùi kinh khủng của cái chết, trong lúc hoảng hốt thậm chí như muốn sụp đổ, cả chư thiên đều sẽ bị tiêu diệt!
Đây có phải là ảo ảnh không? Cẩu Hoàng và Cửu Đạo sởn gai ốc, kỷ nguyên này sắp chấm dứt? Tựa hồ đều bị sinh linh quỷ dị mà chí cường kia giết sạch sẽ!
Cẩu Hoàng, Xác thối và tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ lãnh ý lạnh thấu xương, rốt cuộc là người nào? Vị chí cường vô song nào đang ở âm thầm ẩn nấp như hổ rình mồi vậy.
Sinh vật này quá bình tĩnh, năm đó đại chiến nổ ra thảm tới vậy, Hồn Hà đều bị diệt mà vị đó cũng không chịu xuất thế.
Có lẽ giống như những gì viết trên tấm da kia, sinh vật kia năm đó có lẽ bế quan đến thời khắc mấu chốt nên không tiện ra mặt hành động.
"Ngươi đoán xem người đó sẽ là ai?" Xác thối hỏi.
Bỗng nhiên Xác thối cảm thấy vô cùng bất an, hơi lạnh toát ra từ sống lưng, đột nhiên có dự cảm không lành làm cho cả cõi lòng của Xác thối như bị che kín bởi sương mù dày đặc.
Cẩu Hoàng cũng cảnh giác nhìn về phía bốn phía, sợ sinh vật kia đột nhiên giết ra.
Bản năng nào đó làm cho nó sợ hãi, sâu trong Ách Thổ vô cùng khủng bố, mức độ nguy hiểm của địch nhân không biết rõ lai lịch kia đã vượt xa tưởng tượng, tuyệt đối là đại họa.
"Rốt cuộc là ai vậy?" Cẩu Hoàng thì thầm, trong lòng như có mây đen bao trùm.
Tuy rằng tấm da dính máu kia bị rách một nửa nhưng Cẩu Hoàng và Xác thối vẫn có thể suy đoán được một chút, bỗng nhiên thấy rất hoài nghi.
Chữ máu trên tấm da mang theo cảm xúc vô cùng nồng đậm, có thể làm cho Tiểu Thần Tằm kinh hãi, vui mừng, bi thương, tuyệt vọng thì sinh vật kia hẳn là có quan hệ rất lớn với hắn ta.
“Là ta sao? Cường giả vô song đại thế kia sao?” Nam tử đầu trọc tiến lên, thần sắc hắn ta cũng ngưng trọng, bất kể ai nhìn thấy tấm da này cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Xem Huyết thư này thì có vẻ như dù có quen biết hay không thì vẫn sẽ có một sự liên kết với chúng ta." Xác thối trầm giọng nói.
Nó cầm tấm da trong tay nhìn một hồi, vừa suy đoán vừa liên tưởng, thử để cảm giác của mình lồng ghép vào trong cảm xúc của Tiểu Thần Tằm, lấy lập trường của nó để cảm thụ huyết thư.
Giờ khắc này, Xác thối cảm thấy sau lưng đều bốc hơi lạnh, nó càng cảm thấy suy đoán nào đó của mình có thể là sự thật.
"Ngươi nghĩ đến ai?" Cẩu Hoàng hỏi.
"Một khối thịt khô già, một người chết." Thanh âm Xác thối trầm thấp.
Cẩu Hoàng nghe vậy nghiêm túc mà trịnh trọng gật đầu, nó cũng nghĩ đến một người từng bị cho là đã sớm không tồn tại, nhưng hiện tại lại thấy có khả thi.
Bọn họ cùng nhau nhắc nhở nam tử trong sương mù kia, sợ hắn chịu thiệt, vạn nhất bị vị Vô Thượng kia ra tay đánh lén thì quả thật là vô cùng phiền toái!
Tuy nhiên vị kia thật sự là vững như lão Phật, bức bách Cửu Sắc Hồn Chủ, bàn tay mấy lần hạ xuống trấn áp hắn ta sau đó điên cuồng cướp đoạt hồn vật chất.
Đúng vậy, tình cảnh hiện tại có chút mất khống chế.
Cũng không phải Sở Phong muốn làm như vậy, mà là bình đá dưới chân hắn đang lan rộng kim sắc văn mạch, vô cùng thịnh liệt, kéo dài hướng vào sâu trong Ách Thổ, cướp đoạt hồn vật chất ở đó.
Sở Phong nghe được đối thoại của mấy người kia, Hồn Hà còn có người cường đại hơn ư?!
Sở Phong muốn điên rồi, hiện tại cũng chỉ là cứng rắn chống đỡ, thật sự cho rằng hắn có thể chắp tay sau lưng mà thong thả dạo chơi rất thoải mái sao?
Hắn chỉ muốn nói mình cũng đang phải chịu áp lực không thể tưởng tượng được.
Dù sao đây cũng là đang đánh chuẩn Vô Thượng!
Tuy nói đánh hăng tới nghiện, làm cho người ta vô cùng thoải mái nhưng một khi tỉnh táo lại, hắn tự nhiên sẽ ý thức được đây là đang đùa với lửa, đang gây thù chuốc oán rất lớn.
Hiện tại thoạt nhìn thì có vẻ như hắn muốn làm gì thì làm, thần uy cái thế, thế nhưng những thứ này trong tương lai đều phải trả lại!
Qua hôm nay sóng yên biển lặng, bàn tay lớn sau lưng biến mất, Hồn Hà sẽ tìm ai tính sổ đây?
Khi đó hắn phải làm sao, đi đâu để khóc bây giờ.
Nói cho cùng cũng là cái bình và bàn tay to sau lưng hắn đang rước họa, làm việc bá đạo,... Tất cả những thứ đó đang để hắn phải gánh đây!
Hơn nữa còn cõng một đống chuyện có liên quan đến Vô Thượng!
Quái Long, bỗng nhiên ta thấy nhớ ngươi quá. Sở Phong vô cùng nhớ nhung con quái long kia, loại nồi này vẫn là nó cõng thì sẽ thích hợp hơn, dù sao nó cũng đã... Đã quen với điều đó.
Sở Phong than thở, còn để cho người ta sống nữa không vậy?
Đương nhiên, có lẽ ở người ngoài nhìn vào thì hắn chính là thiên uy vô cùng, chiến lực cái thế, thế nhưng chính hắn lại biết rõ thực lực của mình.
Sau này hắn phải làm gì đây? Sở Phong thật sự muốn điên rồi.
Cái gì mà đánh Vô Thượng có chút nghiện, lúc này... Tất cả cảm giác đó đều đã biến mất rồi!
Trên thực tế, con công kia cũng muốn điên rồi!
Hôm nay gặp phải loại sỉ nhục vô cùng lớn, không chỉ vết thương cũ phát tác mà còn bị nói là vuốt đầu mèo, sờ đầu chó khiến toàn thân hắn ta đầy máu, hắn ta thật sự chịu đựng đủ rồi, quả thật muốn nổ tung tại chỗ.
Đặc biệt là hiện tại nam tử trong sương mù kia không hiểu sao tâm tình dao động kịch liệt, uống nhầm thuốc sao? Điên cuồng xoa đầu hắn ta, cả đầu đau như bị bổ nát.
Xác thối, Cẩu Hoàng mấy người kia ngẩn người, nhìn phía trước không biết nên nói thêm gì nữa. Mấy người ai nấy đều rất nghiêm túc, trong lòng vô cùng nặng nề.
Xác thối thở dài nói: "Nếu như là người năm đó vậy thì quả thực là đáng sợ, từng làm cho khắp nơi chết chóc, đúng là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.”
Sau đó nó nói thêm: "Thực ra hắn chưa chết mà đã trở thành Vô Thượng!”