Từ sau khi Côn Luân khôi phục thì đã hoàn toàn khác biệt với trước kia, nó trở thành một nơi non xanh nước biếc, thác nước màu bạc trên các ngọn núi chảy dài đến ngàn trượng, cảnh sắc thoải mái, tráng lệ mà không mất đi nét thanh tú tuyệt trần.
Hoàng Ngưu không có chút tinh thần, nó và Đại Hắc Ngưu đều cực kỳ tự trách, ban đầu là ba người cùng nhau đi tới Vatican, kết quả chỉ trở về hai người, Sở Phong đã mất mạng nơi tha hương.
Giọng nó có vẻ hữu khí vô lực, tiếng nói rất nhỏ, chuyện này khiến Sở Phong ở xa tận Hy Lạp kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
"Đến cùng ngươi là ai, nói chuyện đi chứ." Hoàng Ngưu hơi không kiên nhẫn.
"Ta là thần." Sở Phong mở miệng, mang theo ý cười.
Trong nháy mắt, Hoàng Ngưu trợn tròn đôi mắt, lỗ tai cũng dựng cả lên, nó muốn nghe cho rõ hơn một chút.
"Chuyện gì đấy, sao ngươi khẩn trương vậy?" Đại Hắc Ngưu nghi ngờ mà nhìn nó.
"Thính giác của ta hình như xảy ra vấn đề rồi." Hoàng Ngưu lẩm bẩm, nó hoài nghi mình đã nghe lầm.
"Hai người các ngươi rề rề rà rà cái gì vậy, chẳng lẽ không nghe ra giọng của bản thần đây à?" Đầu bên kia, Sở Phong cất cao giọng mà la lớn.
"Đợi một chút, sao mà ta nghe tiếng giống thằng nhãi kia quá thế?!" Lỗ tai Đại Hắc Ngưu lập tức dựng thẳng lên ngay, đồng thời vọt tới gần đó, dán mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Trên màn hình di động hiện ra dãy số xa lạ.
Điện thoại của Sở Phong sớm đã bị hủy lúc chiến đấu, cái này là vừa mới mua bên nước ngoài.
Hai con trâu cũng đã bị mất điện thoại trong cuộc đại chiến phương Tây, nhưng sau khi bọn họ trở về thì đã bổ sung vài thủ tục, cho nên vẫn dùng dãy số lúc đầu, chỉ đổi chiếc điện thoại mà thôi.
"Hoàng Ngưu, Đại Lão Hắc, các ngươi choáng váng rồi à?!" Sở Phong bên kia bùng nổ, giọng hắn rất lớn, chấn đến mức lỗ tai của hai con trâu cũng ù lên ong ong.
Bọn họ quay mặt nhìn nhau, thật sự trợn tròn mắt!
Đó thật là Sở Phong, không phải hắn đã chết rồi sao? Phương Tây còn công bố ra nữa mà, Schieler rất cay độc, sẽ không gây ra hiểu lầm buồn cười này mới đúng.
Thế nhưng, vừa rồi thật sự nghe được tiếng nói của Sở Phong.
"Hoàng Ngưu, Đại Lão Hắc, đầu của các ngươi có phải bị lừa đá rồi hay không, quên mất ta rồi hả?!" Bên kia, Sở Phong bất mãn quát.
"Anh mới choáng váng đó, đầu của anh mới bị lừa đá đó!" Hoàng Ngưu kêu lên, rốt cục đã tỉnh táo lại.
"Thằng nhãi ranh, ngươi cũng thật là, chết đi đã mấy ngày, mà giờ còn xác chết vùng dậy! Muốn hù chết bọn ta hả?!" Đại Hắc Ngưu kêu lên quái dị, mặc dù đang phàn nàn, nhưng cả khuôn mặt nó đều là hưng phấn cùng kích động.
Giờ khắc này, hai con trâu đều nhảy dựng lên!
Mấy ngày gần đây, hai con trâu phiền muộn đến muốn trầm cảm luôn, mặc dù thực lực đột nhiên tăng mạnh, trở thành người nổi bật trong sinh vật cấp Vương, nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy vui vẻ, luôn cho rằng đây là Sở Phong lấy mạng để đổi lấy cho bọn họ.
"Sao ta lại chết chứ? Ta sống vô cùng dễ chịu tự tại." Sở Phong cười hắc hắc.
"Ha ha ha. . ."
Đại Hắc Ngưu đang cười lên điên cuồng, làm chấn động cả ngọn núi, cây tùng già xanh biếc cũng lay động theo, Ngưu Vương cung cách đó không xa đều đang lắc lư, có thể thấy được thực lực bây giờ của nó đã kinh người đến cỡ nào.
Nơi xa, một đám ngoại tộc quay mặt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng, Ngưu Vương lại phát bệnh nữa rồi, gần đây thỉnh thoảng lại nổi điên, chỉ vì chết mất một huynh đệ.
Hoàng Ngưu cũng đang cười, nhưng không khoa trương như vậy, trong mắt bắn ra ánh hào quang xán lạn, lo lắng trong lòng trước đó đã được quét sạch sành sanh, nó triệt để thả lỏng.
"Lão Ngưu, lại phát bệnh rồi à? Đừng khóc tang nữa, đại quyết chiến không lâu sau sẽ bắt đầu, đến lúc đó giết thêm mấy tên địch nhân coi như báo thù cho Sở huynh đệ."
Mã Vương trên một ngọn núi xa xa hô lên, hắn vẫn mang cái đầu trọc lóc bóng lưỡng kia, thân cao một trượng, cực kỳ hung hãn.
"Đánh rắm, đây là mừng rỡ, ngươi chờ xem, không bao lâu nữa thôi, khắp thiên hạ đều sẽ đại chấn, ha ha. . ." Đại Hắc Ngưu lại cười lên điên cuồng.
Sau khi biết Sở Phong còn chưa chết, đôi mắt của nó và Hoàng Ngưu láo lia, ngay lập tức họ đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, hai con trâu này cũng không phải hạng đơn thuần, tâm tư lòng dạ thì đặc biệt sâu.
Sở Phong chưa chết, mà bên Châu Âu thì gần đây cũng không được an bình mấy, phát sinh một loạt sự kiện lớn chấn kinh các quốc gia, nếu nói không có liên quan gì đến Sở Phong, đánh chết hai con trâu cũng không tin.
Đầu óc hai tên này quay chuyển đặc biệt nhanh nhẹn, gần như trong nháy mắt thôi đã suy đoán ra có không ít chuyện đều là Sở Phong làm!
"Huynh đệ ngươi ở đâu, tranh thủ về mau đi, chúng ta uống rượu chúc mừng, không say không nghỉ nào!" Lòng Đại Hắc Ngưu như thiêu như đốt, hận Sở Phong không thể lập tức xuất hiện, nó cẩn thận hiểu rõ chi tiết.
"Ta đang ở Hy Lạp, đang muốn hỏi hai người này, bên kia thế nào, ta ở lại đây tiếp tục lăn lộn dày vò hay là trở về tham dự đại chiến núi Côn Luân đây?" Sở Phong nói ra.
Nghe cách nói này của hắn, hai con trâu đã hoành toàn xác định những sự kiện bên kia chính là do hắn làm.
"Trở về đi, một mình ngươi ở lại bên kia bọn ta thực sự không yên lòng." Hoàng Ngưu thúc giục, dù sao Châu Âu cũng là địa bàn của Schieler, lỡ đâu cái lão già kia phát hiện ra Sở Phong thì chắc chắn hắn sẽ rơi vào con đường chết.
"Đúng, tranh thủ trở về đi, mau lẹ, đừng trì hoãn, bên này cần ngươi tham chiến!" Đại Hắc Ngưu cũng nói, trải qua một lần tử biệt, nó cũng không hy vọng lại phát sinh bất trắc gì nữa.
Đồng thời, hai con trâu này thực sự nhịn không nổi, nội tâm có quá nhiều câu hỏi, họ muốn biết xảy ra chuyện gì, cho nên bắt đầu hỏi thăm.
"Cái gì, Ovidius là ngươi giết, Bạch Hùng là ngươi nướng, nhưng có điều, sao ngươi lại chạy đến được Jerusalem chứ?!"
Hai con trâu tin chắc chuyện bên Châu Âu có liên quan đến Sở Phong, thế nhưng đại án Jerusalem Trung Đông cũng là hắn làm ra, vậy thì không khỏi quá ly kỳ.
"Ta bị bọn chúng truy sát vào biển, suýt nữa chết mất, bị một con Kình Vương nuốt vào, không hiểu sao lại đi vào bờ đông nam Địa Trung Hải." Sở Phong không chút giấu diếm mà báo lại chi tiết.
Hai con trâu cảm xúc phập phồng, bọn họ thầm than, quả nhiên Sở Phong gặp phải nguy hiểm liên quan đến sinh tử, nhưng cũng may là vẫn vượt qua được.
"Huynh đệ, người làm ra bảng xếp hạng món ngon là ngươi đúng không?" Sau đó, Đại Hắc Ngưu kích động hỏi.
Bởi vì, hai ngày nay chuyện duy nhất có thể làm cho nó và Hoàng Ngưu hài lòng chính là nhìn những kẻ thù cấp Vương kia bị người ta nướng chín, thực sự khiến họ kêu to thống khoái.
“Đương nhiên là ta."
"Ha ha, quá đã quá sung sướng, ta thèm đến mức chảy cả nước miếng rồi này, sớm biết là ngươi làm thì nói thế nào ta cũng muốn chạy tới ăn ké uống ké rồi."
Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười to, điều nghĩ tới đầu tiên lại là chuyện này, đúng là tên quái lạ, nò đang tiếc nuối không thể đi qua xin ăn.
Vẻ mặt Hoàng Ngưu rất cổ quái, hiện tại Thần Nhân, Kẻ Hung Hãn mà bên ngoài đang truyền ầm lên lại là huynh đệ của bọn họ, điều này quả nhiên khiến người ta trợn mắt hốc mồm, nói ra ai mà tin được chứ.