Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 38 - Chương 37: Dị Nhân (2)

Thánh Khư Chương 37: Dị Nhân (2)

Nếu là người bình thường, bị bàn tay như quạt nan của y chộp trúng, phỏng chừng đầu sẽ bị nát bấy, rơi thẳng ra ngoài.

Y quả thật đã bị chọc tức. Bất kể hậu quả, y chỉ muốn đạp Sở Phong dưới chân. Tình huống vừa rồi khiến cho y cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục. Y cần phải phát tiết, rửa sạch mối nhục này.

Khoảng cách trăm mét chỉ dùng tốc độ 2,5 giây. Tốc độ này sao mà nhanh quá. Sở Phong sượt qua bên cạnh, tránh được bàn tay khổng lồ, hơn nữa còn huy quyền đánh vào thắt lưng của Tả Tuấn.

Bởi vì hắn không biết nắm đấm của đối phương nặng bao nhiêu, trước tránh đi cái đã.

Tả Tuấn vô cùng tự phụ, không thèm tránh né, kéo căng thắt lưng, chống đỡ một quyền này, đồng thời vươn bàn tay to chộp tới Sở Phong, muốn siết hắn trong tay.

Bịch một tiếng, giống như tiếng trống nổi lên, tiếng vang thật lớn. Sở Phong cảm thấy nắm đấm của mình run lên, còn Tả Tuấn thì lảo đảo, liên tiếp lui về sau vài bước.

Gương mặt của y hơi đau đớn, như thế nào cũng không nghĩ đến, sau khi biến thành hình thái này, vẫn còn cảm giác đau đớn, không biết lực đạo của người kia lớn bao nhiêu?

Nên biết rằng, bây giờ y đang trong một trạng thái đặc biệt, gần như là thần thoại. Dựa theo lời nói thời cổ đại, đây được xem là cường giả cao nhất trong võ đạo.

Hơn nữa, y còn có thể một đường tiến hóa, trong tương lai được xưng là thần cũng không đủ.

Mấy ngày qua, niềm tin của y bành trướng, cảm thấy bản thân đã siêu phàm nhập thánh, so với người bình thường là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, giống như bất đồng chủng tộc.

Trên thực tế, trong thời gian vừa qua, việc nào của y cũng tiến hành thuận lợi, hàng phục rất nhiều hổ đói, tay không đánh chết không ít hung cầm quái thú, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hiện tại, một người phàm còn chưa biến dị, chỉ dựa vào trạng thái bình thường đã ngăn được y. Có thể khiến y dụng lực như thế, tại sao lại không giật mình chứ?

Đồng tử Tả Tuấn co rút, càng lạnh như băng. Y không cho phép người này còn sống. Chẳng sợ ngày sau bị trách cứ, y cũng muốn giết Sở Phong.

Y nắm chặt nắm đấm, trên người tản ra một luồng khí màu vàng mênh mông, rất giống cơ thể màu vàng đất của y. Một luồng khí tức mãnh liệt trào ra.

Sau một quyền thăm dò, Sở Phong đã có thể xác định, hắn có thể ngăn cản được trọng quyền của đối phương, là một cấp độ, không cần sợ nữa.

Tả Tuấn gầm nhẹ một tiếng, cơ thể dường như tăng vọt nửa thước, bàn tay chộp tới Sở Phong, đại thế mãnh liệt, như bá vương không gì đỡ nổi.

Cơ thể lớn như vậy, hơn nữa còn tráng kiện quá đáng, quả thật là một chủng tộc khác.

Sở Phong ngạnh kháng, không chút lùi bước, đồng thời toàn lực bộc phát, sức mạnh gấp mười hai lần bình thường, cộng thêm tốc độ đáng sợ, nắm đấm đó đủ để đánh nứt một tảng đá.

Bịch bịch bịch!

Hai người giao thủ, Sở Phong không chỉ dám đối quyền với y, thỉnh thoảng còn nhờ sức mạnh siêu nhân, vọt đến sau lưng y, tiến hành tấn công.

Phần sau, Sở Phong cũng không giữ lại chút nào.

Bịch một tiếng. Sau nhiều lần giao thủ, Sở Phong chuyển ra sau lưng Tả Tuấn, một quyền đánh ra, cơ thể cao lớn của Tả Tuấn bay lên, đâm về phía xa.

Bùn đất trong vườn hoa văng lên. Thân hình cao gần ba thước rơi xuống, thanh thế rất lớn.

“Chết!”

Tả Tuấn thẹn quá hóa giận, đồng tử lạnh lại, cuối cùng hóa thành màu vàng gần giống màu da của y, cả người tiếp tục phồng lên, khớp xương vang lên rôm rốp.

Đồng thời, cánh tay phải của y xuất hiện một luồng sương mù mênh mông, giống như đất vàng, trong nháy mắt tay phải của y to lên rất nhiều.

Oành.

Y đánh tới Sở Phong. Tay phải quả nhiên rất đặc biệt, trở thành màu vàng nhạt, to bằng cái cối xay, còn to gấp mấy lần tay trái.

Cứ như vậy chụp xuống, bao trùm cả người Sở Phong.

Cảnh tượng rất đáng sợ. Khí thể màu vàng đất lưu động, tràn ngập hơi thở khủng bố.

Sở Phong cả kinh, rất nhanh tránh né, đồng thời suy nghĩ biện pháp. Quyền pháp mà con nghé vàng dạy hắn còn chưa luyện thành. Hắn đành vận dụng thủ pháp hô hấp đặc biệt, điều chỉnh sức mạnh của mình.

Trong khoảnh khắc, Sở Phong huy quyền. Hắn cảm thấy, sau khi phối hợp với thủ pháp hô hấp đặc biệt này, lực đạo bản thân không ngừng tăng gấp bội, nhịn không được mà nghênh kích.

Phụt!

Máu văng ra. Nắm đấm Sở Phong lập tức xuyên qua bàn tay to như cối xay kia. Cảnh tượng kinh người, ngay cả hắn cũng bị chấn trụ.

"A."

Tả Tuấn kêu lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt. Y lảo đảo rút lui, bàn tay không ngừng nhỏ máu. Các khớp xương trong cơ thể y kêu lên rôm rốp, hình như nhụt chí, cơ thể không ngừng thu nhỏ lại.

Không bao lâu sau, y đã trở lại chiều cao của người bình thường. Sương mù màu vàng đất tan hết, cả người uể oải vô cùng, té trên mặt đất, không ngừng kêu đau.

“Đây là sức mạnh của người phàm mà anh nhìn thấy đây. Cũng chẳng có gì hơn.” Sở Phong đến gần, cúi đầu nhìn Tả Tuấn.

Trong lòng Tả Tuấn sợ hãi. Y biết mình đã sai một cách thái quá, đánh giá sai lầm. Người trước mắt sao có thể là người phàm được chứ? Tuy rằng còn chưa trải qua kiểm tra triệu chứng dị nhân, nhưng tuyệt đối đáng sợ.

Y sợ Sở Phong giết chết y.

“Tổng cộng có bao nhiêu người? Đến núi Thái Hành có mục đích gì? Anh hãy nói từ đầu đến đuôi cho tôi biết.” Sở Phong bình tĩnh hỏi.

Tuy hắn đã đoán ra được vài phần, nhưng vẫn còn không ít nghi hoặc cần nghiệm chứng, muốn từ miệng đối phương tìm ra sự thật.

Ban đầu Tả Tuấn sợ bị giết, nhưng về sau lại tỏ ra kiên cường, ngậm miệng, một câu cũng không nói.

Sở Phong không chút khách sáo, ra tay nặng, một quyền đánh vào mũi của Tả Tuấn. Nơi này bị thương sẽ rất đau, đừng nói đến bị một kích như vậy.

Sự đau đớn khiến trước mắt Tả Tuấn biến thành một màu đen. Nước mắt, nước mũi và máu cùng nhau chảy ra, đau đến mức suýt ngất đi.

Y vẫn ngậm chặt miệng không nói.

Đúng lúc này, con nghé vàng nhô đầu ra từ trong một gian phòng, sau đó chậm rãi bước đến.

Nó quả nhiên rất nghe lời, vẫn luôn trốn trong phòng.

Nhưng Sở Phong hoài nghi, sở dĩ nó nghe lời như vậy, chỉ là muốn xem kịch. Bảo nó núp đi, phỏng chừng không có hy vọng gì.

Sở Phong không muốn con nghé vàng bị bại lộ, đánh thẳng ba quyền vào mũi, thậm chí hai mắt của Tả Tuấn, rất chú ý số lượng, nhất thời khiến Tả Tuấn thét lên, nhắm mắt lại.

“Đúng là phiền phức mà.” Hắn cảm thấy đau đầu. Người này cứng miệng như vậy, đánh thế nào cũng không chịu nói, nên xử lý như thế nào đây.

Nếu giết chết y, Sở Phong cảm thấy khó mà xuống tay. Dù sao hắn cũng là người hiện đại, chưa từng trải qua chuyện giết người, nhất thời không qua được cửa ải trong lòng.

Nếu để cho Tả Tuấn chạy thoát, nhất định sẽ rước lấy phiền toái rất lớn.

Còn nếu nhốt lại, cũng không nhất định sẽ an toàn. Tả Tuấn mất tích, đồng bọn của y khẳng định sẽ tìm kiếm. Hơn nữa, nói không chừng những người khác cũng đến nơi này.

Dù sao, có người từng ủy thác cho bọn họ để ý Sở Phong. Nếu có ngày người đó đến đây, phát hiện Tả Tuấn bị nhốt, lại càng dễ dàng xảy ra vấn đề lớn.

“Làm thế nào để giải quyết phiền phức này đây? Nếu y có thể quên mất chuyện hôm nay thì tốt rồi.” Sở Phong lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment