Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 396: Xa Đâu Cũng Giết (1)

Thánh Khư Chương 396: Xa đâu cũng giết (1)

Trên bầu trời, Hắc Long Vương ánh mắt băng lãnh, gã ta biết đại thế đã mất, trong lòng cực kỳ đau lòng, vì lần đông chinh này, bọn gã chuẩn bị rất lâu, kết quả lại bị đại bại như thế này.

Gã biết, qua chiến dịch này, sau nãy cũng không có cơ hội đông chinh, trừ phi gã có thể vượt lên tất cả mọi người, trở thành người đầu tiên đột phá đạo gông xiềng thứ bảy, có tu vi có thể khinh thị tất cả Vương giả trong thiên hạ.

"Rống. . ."

Gã gầm thét, mang theo phẫn nộ vô biên, vừa chém giết với Kim Sí Đại Bằng vừa bỏ chạy về phương tây.

Rất nhanh, gã liếc thấy đám người Sở Phong, Hoàng Ngưu đang truy sát các Vương giả ở phía trước, ánh mắt gã rét lạnh, há miệng gào thét, liền muốn lao xuống dưới.

"Còn muốn quát tháo?"

Chưởng giáo của phái Hoa Sơn như là một mặt trời màu vàng treo trên không, phóng ra ánh sáng màu vàng kim chói lọi, mặc dù độ lớn của hình thể còn lâu mới bì được với Hắc Long Vương, nhưng là chiến lực lại mạnh kinh người.

Xoẹt!

Hoàng kim bằng trỏa sắc bén rơi xuống, mang theo tiếng nổ vang, còn có dao động năng lượng kinh thiên động địa, đánh thẳng vào cái óc của Hắc Long Vương, nếu như đánh trúng, cho dù là sinh vật đã đột phá sau đạo gồng xiềng cũng sẽ phải chết không nghi ngờ.

Hắc Long Vương lướt ngang, triển khai thân thể khổng lồ, lần nữa chém giết với Kim Sí Đại Bằng Vương.

Trên mặt đất, chủ nhân của Bát Cảnh Cung và Ngọc Hư Cung vẫn đang chạy, như là hai tia chớp, tốc độ quá nhanh, ngay ở phía dưới Hắc Long Vương và Kim Sí Đại Bằng.

"Mau đưa ta đi lên!" Chủ nhân của Ngọc Hư Cung nói.

Chủ nhân của Bát Cảnh Cung gật đầu, đột nhiên giơ cánh tay lên, một tiếng ầm vang, ném Chủ nhân của Ngọc Hư Cung lên cao gần hai mét, vô cùng kinh người.

"Ừm? !"

Hắc Long Vương cảm giác nguy hiểm, bỗng dưng quay đầu, khi thấy chủ nhân của Ngọc Hư Cung xông lên trời, con ngươi của gã nhanh chóng co rút lại, mạnh mẽ vung vẫy đuôi rồng thô to, đánh xuống phía dưới.

Oanh!

Không khí nổ tung, cảnh tượng kinh khủng, đuôi rồng dùng vận tốc gấp mấy lần vận tốc âm thanh, như là một tia chớp màu đen bổ về phía chủ nhân của Ngọc Hư Cung.

Chủ nhân của Ngọc Hư Cung không sợ, bàn tay phát sáng, sau đó làn ra cả cánh tay phải, giống như là một thanh Thiên Đao đang đốt cháy, chiếu sáng vũ trụ, hắn ta đột nhiên bổ ngược lên.

Ầm!

Bầu trời chấn động, hư không nổ vang, vùng đất này trở nên cực kỳ chói mắt.

Kèm theo tiếng rống giận dữ của Hắc Long Vương là một mảng lớn huyết dịch trút xuống, cái đuôi của gã bị chặt đứt một khúc nhỏ, tình huống này khiến cho gã giận sôi lên, chưa bao giờ gã phải chịu qua khuất nhục như vậy.

Chủ nhân của Ngọc Hư Cung than nhẹ, cánh tay hắn ta hơi tê dại, cực tốc lao xuống mặt đất, cũng không thể nhảy lên lưng Hắc Long Vương.

Trên bầu trời, Kim Sí Đại Bằng Vương thét dài, gã vốn đã chiếm cứ ưu thế, giờ dựa vào tình huống này, lại kéo không ít lân giáp trên người của Hắc Long Vương xuống, khiến cho nó máu tươi chảy đầm đìa, càng đánh càng mạnh.

Hắc Long Vương bắt đầu đào vong, không còn ham chiến, một đường hướng tây, gã có dự cảm bất ổn, bởi vì những cái cường giả tuyệt thế đã đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu trên mặt đất đó, nói không chừng sẽ đánh lén bất cứ lúc nào, nếu khiến cho gã phân tâm, sẽ rất nguy hiểm.

Gã liền tăng độ cao lên, chỉ hận không thể lập tức trốn về Châu Âu.

Người của trận doanh phương tây nhìn thấy một màn này, từng người sắc mặt xám trắng, đều tuyệt vọng, chỉ có thể tiếp tục trốn.

"Rống. . ."

Nơi xa truyền đến một tiếng thú rống thê thảm, đồng thời vùng núi chỗ đó cũng sụp đổ, đá vụn bắn tung trời, đất đá tung toé, một con cự thú khổng lồ cả người là máu, lăn xuống núi, chính là Bắc Cực Vương.

Nó bị Ngao Vương đuổi kịp, cả hai lần nữa đại chiến, kết quả nó không địch lại, bị trọng thương.

Cuối cùng, Ngao Vương hiển hóa ra bản thể, toàn thân ô quang đại thịnh, một móng vuốt đập xuống dưới, đủ để bao phủ một ngọn núi, hình thể khổng lồ dọa người, phù một tiếng, đập nát đâu lâu của Bắc Cực Vương.

"Trời ạ, vương thượng chết trận!" Đám bộ hạ của Bắc Cực Vương bị hù sợ hãi, run run rẩy rẩy, trơ mắt nhìn Bắc Cực Vương bị đánh giết.

"Đừng để Schieler chạy thoát!" Ngao Vương rống to.

Lúc này, Lão Viên, Sơn Quy, Võ Đang tông sư, chủ nhân của Bích Du Cung đều đang truy kích, đội hình thực sự quá mạnh mẽ, tất cả đều gào thét mà đi.

Hổ Vương Siberia nhìn thấy tất cả, đầu lớn như cái đấu, nó thực sự run rẩy, một đám cao thủ tuyệt thế như thế này thì ai có thể chống đỡ được? Gặp người nào diệt người đó.

Giờ khắc này, Hổ Vương huy động móng vuốt lớn, hô: "Người một nhà, không nên hiểu lầm, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi, truy sát Schieler, các đạo hữu phương đông cùng nhau giết địch!”

Bây giờ nó lông tóc dựng đứng, sợ đám người này diệt nó, cực lực biểu thị chính mình là hổ Đông Bắc, đồng thời tự thân thể nghiệm, đánh giết người của trận doanh phương tây.

Lần này, nó cũng không hề chọn người bình thường mà giết nữa, chỉ là suinh vật vương cấp thì cũng có năm sáu cái chết dưới móng vuốt của nó, nó thân là tuyệt thế Vương giả đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu, những người này làm sao có thể chống đỡ được?

"Muốn chuộc tội cũng được, đi giết một cường giả đả đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu đi!”

Hậu phương, đám người Lão Viên, Võ Đang tông sư đuổi tới, muốn nó dùng hành động thực tế để biểu thị.

Đông Bắc Hổ đầu lớn như cái đấu, bây giờ cường giả tuyệt thế của phương tây đã chết mất hai ba người, còn lại đều đang bị cường giả truy sát, nó có muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, không thể lẫn vào.

Đột nhiên, nó mở miệng nói: "Ta biết còn có một cái Vương giả núp trong bóng tối, các ngươi không có phát hiện ra hắn, ta dẫn các ngươi đi giết hắn!"

"Thật chứ?" Ngao Vương kinh sợ hỏi lại.

Bọn hắn cũng cảm thấy hơn phân nửa là Schieler đã mời được sinh vật đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu khác, có thể là bởi vì trận doanh phương đông quá mạnh mẽ cho nên mới không dám lộ diện.

"Ta là Đông Bắc Hổ, người một nhà không lừa gạt người mình, tuyệt đối còn có một vị cường giả tuyệt thế, là Liệp Cẩu Vương, đi, ta mang các ngươi đi giết hắn!"

Nó cũng không thèm đếm xỉa, dù là bị người của trận doanh phương tây hận chết cũng mặc kệ, da mặt dày, tâm hắc mới có thể sống lâu một chút, nếu không nó bây giờ nó cũng đã bị người giết chết.

Đây cũng là nhập đội, từ nay về sau nó cũng sẽ không đi phương tây, sẽ chỉ sống ở Siberia hoặc là phương đông, không sợ người của trận doanh phương tây tìm nó để báo thù.

"Đi, đi qua nhìn thử xem." Lão Viên, Võ Đang tông sư, Ngao Vương đi theo nó, chuẩn bị truy đuổi, muốn đi đánh giết Liệp Cẩu Vương đang lẫn trốn.

Về phần tam đại cung chủ của Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung thì cùng nhau xuất kích, tiếp tục đuổi giết Schieler, có ba người bọn họ như vậy đủ rồi.

"Các ngươi cẩn thận, Schieler không chỉ có chiến lực cường đại, còn có tốc độ rất nhanh, ngàn vạn lần phải chặn đứng hắn, nếu không sau này ta sẽ lãnh đủ." Hổ Vương ở phía xa nhắc nhở.

Đã đều tự nhận là là Đông Bắc Hổ, vậy cũng triệt để phản bội đi, nếu như không có giết chết Schieler, nó không yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment