Sở Phong kinh ngạc, bên dưới năm mảnh ruộng bậc thang này có rất nhiều xương cốt, vậy mà đều là dị loại, hình thể khổng lồ , dựa theo cổ nhân thuyết pháp, vậy dĩ nhiên chính là yêu quái.
"Làm sao có thể? !"
Tịch Lặc nhìn thấy một ít di hài của nhân loại, giật mình mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động, bởi vì, hắn thấy được một chút giáp trụ của phương tây.
Kia là Quang Minh Giáp, thuộc về kỵ sĩ của Giáo Đình, bây giờ đều đã rách rưới.
Đây là cổ nhân của bao nhiêu năm trước? Tịch Lặc giật mình nói không ra lời.
"Ừm? !" Đột nhiên, lão ta nhìn thấy một bộ hài cốt, đến nay còn tại phát ra ánh sáng yếu ớt, đây tuyệt đối là hài cốt của một kỵ sĩ đã chết mạnh mẽ hơn lão ta rất nhiều.
Đột nhiên, con ngươi lão ta mở to, gần như run rẩy.
Bởi vì, giáp trụ tàn phá trên người kỵ sĩ này chính là chế phẩm của những năm mà Giáo Đình xuất hiện thánh nhân, là đồ vật của hơn hai ngàn năm trước.
Hơn hai ngàn năm trước, những năm có thánh nhân, Giáo Đình từng tiến hành đông chinh? Cái này phá vỡ nhận biết của lão ta, mạnh như Tịch Lặc cũng không biết chuyện này.
"Chết!"
Sở Phong lần nữa đánh tới, oanh ra lôi đình.
Tịch Lặc không dám tranh phong, lão ta cảm thấy thật nếu như bị đánh trúng, chắc chắn sẽ chết, trạng thái lúc này của lão ta quá kém.
Lão phóng tới chỗ di cốt của tên kỵ sĩ mạnh mẽ đó, ở nơi đó có một cái chuôi kiếm, dính liền với một đoạn kiếm gãy dài ba tấc, phát ra quang huy trắng bạc.
Lão ta hoài nghi, đây là một kiện binh khí chí cường bị gãy vỡ ở cổ đại!
Lão ta quyết định đánh cược một lần, giáo chiến với Sở Phong hẳn phải chết không nghi ngờ, hơn nữa bây giờ cũng trốn không thoát, bởi vì trạng thái của lão ta hỏng bét tới cực điểm.
Mà chuôi kiếm đó nếu là binh khí chí cường trong truyền thuyết, có lẽ có thể thay đổi chiến cuộc.
Tịch Lặc tốc độ rất nhanh, bắt lấy chuôi kiếm, quay người đối mặt với Sở Phong, đối cứng với hắn.
Oanh!
Lão ta bị lôi đình đánh trúng, phù một tiếng, nửa thân thể bên dưới của lão ta nổ tung.
Phốc!
Cùng một thời gian, Sở Phong cũng tế phi kiếm ra, chém rụng đầu của lão ta, huyết quang bắn lên không trung.
Máu tươi tóe lên, đầu của Tịch Lặc tách ra khỏi than thể, đau nhức kịch liệt ập tới khiến cho lão ta oán giận vô biên, cũng có mờ mịt khó hiểu.
Trong tích tắc, Tịch Lặc rất muốn nguyền rủa, đây chính là hư hư thực thực Thánh khí, thế mà vô hiệu? !
Hố cha!
Giây phút cuối cùng, ngoài đau đớn kịch liệt ra thì lão ta còn muốn chửi ầm lên, vì sao lại như vậy? Chuôi kiếm tràn ngập thánh quang trong tay đó tuyệt đối rất bất phàm chứ.
Mặc dù lưỡi kiếm còn lại chỉ dài có ba tấc nhưng cũng phải có uy năng trong truyền thuyết mới đúng chứ.
Thân là kỵ sĩ cuối cùng của Giáo Đình, lão ta biết rõ vũ khí trong thần thoại đáng sợ cỡ nào, nhất là Thánh khí của hơn hai ngàn năm trước, nhất định sẽ kinh thiên động địa.
Không nói có thể đốt núi nấu biển, nhưng cũng đầy đủ chém giết cường giả vương cấp.
"A..."
Thời khắc cuối cùng, lão ta gào thảm một tiếng, đương nhiên đây không phải phát ra từ trong miệng, bởi vì đầu đều đã rời khởi thân thể, mang theo một mảng máu bay lên, đây là tinh thần đang thét gào.
Sở Phong cũng thật bất ngờ, hắn thấy, phản công trước khi chết của Tịch Lặc hẳn là rất có lực sát thương mới đúng, không thể ngờ được hắn chỉ dùng một kiếm là có thể chặt đứt đầu của lão ta!
Chuôi kiếm đó? Hắn nghi ngờ, bởi vì trong nháy mắt sau cùng, Tịch Lặc còn đang nhìn chằm chằm chuôi kiếm, cho rằng có thể dùng nó để lật ngược tình thế?
"Ừm? !"
Đột nhiên, Sở Phong con ngươi co rút, hắn cảm thấy được bất thường, ánh sáng do chuôi kiếm kia phát ra thay đổi, nhanh chóng mạnh lên, ánh sáng bạc nhảy lên, như là liệt diễm dâng trào.
Hắn vội vàng vận dụng tất cả lực lượng, toàn lực ứng phó!
Kinh biến xảy ra, chuôi kiếm cổ xưa trực tiếp phát sáng lóa mắt như mặt trời, cực kỳ chói mắt, khiến cho người ta gần như không thể mở hai mắt ra được, kèm theo đó là một tiếng tru lên của Tịch Lặc, cảnh tượng có chút đáng sợ.
Oanh!
Lòng bàn tay trái của Sở Phong phát sáng, phù hào thiểm điện ngưng tụ, bộc phát ra một đạo lôi đình cường đại nhất, trực tiếp đánh vào bên trên chuôi kiếm đó, cũng đánh nát thân thể tàn phế của Tịch Lặc.
Đồng thời, hắn cũng tế ra phi kiếm của mình, chém về phía trước, như là một con Giao Long màu đỏ hoành không, xoay quanh hào quang óng ánh.
Cùng một thời gian, hắn đang lùi lại, rời đi nơi này, cũng đã lấy Kim Cương Trác xuống, tùy thời chuẩn bị ném ra.
Tiếng sấm bộc phát, cảnh tượng kinh khủng, hừng hực lôi quang, kinh thiên động địa, tràn ngập ở chỗ này, va chạm với chuôi kiếm đó, như là tuyết lở, lại như biển gầm.
Trong thoáng chốc, thời gian ngưng kết, tuế nguyệt đảo ngược, từng cảnh tượng đáng sợ hiển hiện ra.
Đó là Thần Kỵ Sĩ của Giáo Đình sao? Một đội lại một đội nhân mã, mặc quang minh giáp trụ, kiểu dáng cổ lão, từng người khí tức cường đại, đi vào Long Hổ sơn, không biết vì sao mà lên, lại muốn công chiếm nơi này.
Cuối cùng, một ít đạo sĩ xuất thủ, kịch chiến với quân đông chinh của một hai ngàn năm trước, đáng tiếc, cảnh tượng mơ hồ, có nhiều thứ không thấy được, cuối cùng khiến cho trong này long trời lở đất.
Sở Phong lập tức minh bạch, ở thời cổ đại xa xôi đó, từng có quân đông chinh đi vào chinh phạt núi Long Hổ, nhưng là thất bại.
Đây quả thực không thể tưởng tượng, đó là chuyện ở niên đại nào? Thế mà đều không có bất kỳ ghi chép gì truyền lại, đây là một đoạn lịch sử bị che dấu.
Núi Long Hổ là tổ đình của Đạo giáo, càng có danh xưng là "Đạo đô"!
Đô thành của Đạo giáo, loại địa phương này tự nhiên rất quan trọng, Giáo Đình đã từng đến chinh phạt, thực sự để cho người ta suy tư vô hạn, rất muốn biết rõ ràng sự thật của những năm tháng ấy.
Quân đông chinh hủy diệt, đều chết ở chỗ này.
Những cảnh tượng đó, chợt lóe lên, cuối cùng biến mất, chuôi kiếm chỉ là một cái vật dẫn, ghi chép một bộ phận chuyện xưa năm đó.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn khủng bố, lôi đình phát ra từ trong lòng bàn tay của Sở Phong thực sự là có uy năng quá to lớn, đây là Hàng Yêu Thuật của núi Long Hổ, cũng là đã một lần đối kháng giữa đạo đô và Giáo Đình sau nhiều năm.
Đang!
Lúc thiểm điện xen lẫn, phi kiếm bị bắn bay ra, cái này khiến cho Sở Phong kinh hãi, thanh phi kiếm đỏ tươi như ráng chiều này của hắn luôn luôn không gì không phá, bây giờ lại không thể nề hà một chuôi kiếm tàn phá?
Sáng chói như nắng gắt, thấy không rõchuôi kiếm đó, mười phần thịnh liệt, giống như là một con Thánh Thú đang hồi phục lại.
Sở Phong không chần chờ, vận dụng toàn lực, trực tiếp ném ra Kim Cương Trác, rót tất cả năng lượng thần bí trong cơ thể của hắn vào đó, khiến cho uy lực của nó đạt tới cực điểm.
Đông!
Giống như là một ngôi sao ngoài hành tinh va chạm với Địa Cầu, đây là một loại cảm giác trời long đất lở, phát sinh va chạm mạnh kịch liệt.
Kim Cương Trác va chạm với chuôi kiếm đó, thần huy vô tận, bao trùm nơi đây, cái gì cũng không thấy được, kèm theo đó là tiếng vang đáng sợ như biển gầm.