Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 478: Một Đêm Giết Mười Vương (1)

Thánh Khư Chương 478: Một đêm giết mười Vương (1)

Sở Phong phun máu phèo phèo, thân thể nghiêng về phía trước, suýt nữa đã ngã lên mặt đất, trong hai lỗ tai kêu lên o o, cảm giác giống như tiếng sấm chớp, máu trong cơ thể trào lên.

Cứ một chốc lát như vậy, hắn đã liên tục bị thương nặng, hiểm tử hoàn sinh.

Trong này có hơn hai mươi cường giả Vương cấp, một mình hắn thôi, mà vốn đã khô cạn sinh lực, mang theo trọng thương, có thể giết bại nhiều người như vậy sao?

"Sở Phong chỉ cần ngươi ngâm nga ra phương pháp hô hấp, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng!" Đúng lúc này, một con Bạch Hồ mở miệng, mặc dù nó không đến chém giết gần người, nhưng cũng không phải thứ hiền lành gì, cậy vào năng lượng tinh thần hùng mạnh, mấy lần quấy nhiễu Sở Phong chiến đấu vào thời khắc mấu chốt, khiến hắn lâm vào bờ vực sống còn.

"Giao ra phương pháp hô hấp, ta tha cho ngươi một mạng!" Kim Điêu Vương cũng mở miệng, thân gã ta cao chừng một mét chín, mái tóc dài vàng óng xỏa tung, có chút oai hùng, lúc này còn mang theo trường đao, tập trung nhìn vào Sở Phong.

"Các vị không cần phải gấp gáp nóng nảy, trước chém rụng một chân của hắn, tránh để hắn trốn chạy, tiếp đó có thể từ từ ép hỏi." Vương giả nhân loại cầm chùy kim loại màu tím kia mở miệng.

Trước đó không lâu hắn bị cắt mất một cánh tay, dù mặc áo giáp do kim loại hiếm luyện chế cũng không thể ngăn trở phi kiếm của Sở Phong, lúc này trong mắt gã lập loè ánh sáng sắc lạnh.

"Không sai, Sở Ma Vương quá nguy hiểm, cắt bỏ một chân hoặc là hai cánh tay của hắn trước, sau đó lại bàn về phương pháp hô hấp cũng không muộn!" Một Vương giả nhân loại mặc bộ giáp màu bạc khác cũng mở miệng.

Lúc này chiến đấu chậm dần, Sở Phong né qua mấy lần tấn công mạnh, lau máu trên khóe miệng một cái, ánh mắt đầy băng lãnh, nhìn chăm chú vào mấy cường giả nhân loại cấp Vương kia.

Bọn người này thật sự rất độc ác, còn đáng hận hơn cả ngoại tộc, lại muốn hạ độc thủ như vậy với hắn, Sở Phong tràn ngập sát khí, hận không thể lập tức tru sát bọn chúng.

"Sở Phong, ngươi cũng không cần lo lắng, cắt bỏ cánh tay của ngươi xuống trước, chỉ cần ngươi chịu phối hợp, bọn ta sẽ giúp ngươi nối lại thôi." Có người nói.

"Giao hay không giao? !" Một con khỉ lông vàng quát, tính tình của nó tương đối vội vàng xao động.

"Pháp không truyền cho sáu tai, phe thế lực nào của các ngươi mạnh nhất, ta có thể cân nhắc giao cho kẻ đó." Sở Phong lên tiếng.

"A, đừng phí tâm tư, sau khi phế bỏ ngươi trước, bọn ta đều sẽ ăn ý phối hợp. Chư vị không cần lãng phí thời gian, sớm giải quyết hắn một chút đi." Vương giả nhân loại cầm chùy kim loại màu tím kia cười lạnh nói ra.

Gã ta đang lùi lại, nếm thử nối cánh tay cụt vào thân thể của mình, vận dụng năng lượng thần bí, phát ra sinh cơ bừng bừng.

"Giết, chư vị đừng do dự nữa, không cần phải lo không cẩn thận giết chết hắn, thân là sinh vật cấp Vương có sinh mệnh rất kiên cường, chỉ cần chừa cho hắn một hơi thôi thì hắn có thể sống sót, sau đó có thể ép hỏi phương pháp hô hấp." Vương giả nhân loại mặc bộ giáp màu bạc kia nói.

Sở Phong càng ngày càng cảm thấy, mấy người kia còn ác độc hơn cả Thú Vương, quả thật nên chém chúng ngàn vạn dao!

Mặc dù cùng là Nhân tộc, nhưng những người này ngấp nghé phương pháp của hắn, không có chút nhân tính nào để nói đến, quyết tâm và âm độc lên rồi thì vượt xa cả những ngoại tộc kia.

"Vậy thì giết đi!" Kim Điêu Vương quát, hắn là Cầm Vương kéo đứt năm sợi gông xiềng, thực lực hùng mạnh, quyền nói chuyện cũng rất cao, dưới sự hướng dẫn của hắn, đại chiến lại bộc phát lần nữa.

Oanh!

Vùng đất này lập loè ánh hào quang, xen lẫn với ánh lửa bập bùng, sức mạnh siêu tự nhiên bành trướng, giống như cuộc đại chiến thần thoại đang tái hiện.

Trạng thái của Sở Phong rất tồi tệ, vừa rồi hắn cưỡng ép mà vận dụng sức mạnh lớn nhất, liên tục tru sát Sơn Miêu Vương và Hắc Viên Vương đã kéo đứt năm đạo gông xiềng, hắn đã tiêu hao quá lớn.

Hơn nữa vết thương ở trái tim hắn lại vỡ ra lần nữa, hao tổn tinh huyết nghiêm trọng!

Hắn hiện tại cực kỳ mệt mỏi, hết sức suy yếu, phảng phất đã mất đi nhuệ khí, thiếu đi ánh sắc bén, thật sự là vì thân thể bị hao mòn quá lợi hại, vết thương quá trầm trọng.

Hắn chỉ không cẩn thận một chút thôi thì sẽ bị người ta phế bỏ, chặt đứt cánh tay và chân, mang đến cho người ta cảm giác hắn có thể sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào.

"Sở Ma Vương, chỉ có chút năng lực cỏn con này sao, cứ y như con ma bệnh vậy, đã sớm nghe nói đại danh của ngươi, mà hôm nay gặp mặt rồi lại quá thất vọng." Một con lợn rừng đang chế nhạo.

Sở Phong lạnh lùng nhìn chòng chọc vào nó, thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả một con lợn cũng dám chê cười hắn.

Dã Trư Vương tự nhiên là cố ý, ai cũng biết Sở Phong bị thương nặng đến mức nào. Nó cười toe toét cái miệng rộng, lộ ra hai răng nanh đáng sợ, lúc này nó như một cỗ xe bọc thép ầm ầm lao nhanh đến, tông thẳng về hướng Sở Phong.

Vùng núi đều bị nó giẫm sụp đổ, nó còn to hơn cả một con voi, cứ như một ngọn núi đen thui đổ ập xuống, muốn nghiền nát Sở Phong.

Xoẹt!

Sở Phong lấy phi kiếm màu đỏ thắm ra, chém vào đầu Dã Trư Vương!

Coong!

Dã Trư Vương khổng lồ, bỗng lắc đầu một cái, hai cái răng nanh sáng như tuyết mà sắc bén kia dài chừng hơn một mét, trực tiếp phá tan phi kiếm màu đỏ thắm của hắn.

"Sở Ma Vương, ngươi quá vô dụng, cầm thanh kiếm rách nát này để gãi ngứa cho ta sao? !" Dã Trư Vương phách lối mà kêu lên, cố ý chọc giận Sở Phong.

Oanh!

Nó bay thẳng đến, đạp tan mặt đất.

Sở Phong lách mình né qua, hắn nhíu mày, trạng thái nhục thân của mình hiện đang hỏng bét, ngay cả năng lượng tinh thần cũng uể oải, uy lực của phi kiếm giảm mạnh.

Đương nhiên, cũng có liên quan đến sự quấy nhiễu tinh thần của con Bạch Hồ kia, nếu không vừa rồi uy lực của phi kiếm cũng không trở nên yếu ớt như vậy.

Phốc!

Một đóa hoa máu tóe lên, Kim Ti Hầu Vương cực kỳ nhanh nhẹn, nó như tia chớp mà tấn công Sở Phong một đòn, cào ra một vết thương đáng sợ phía sau lưng hắn, xương cốt cũng đã lộ rõ mồn một.

"A!" Bạch Hồ đang cười.

Sở Phong lạnh buốt mà nhìn chằm chằm vào nó, phải giải quyết con hồ ly này trước, nó cứ nhằm vào hắn ngay thời khắc mấu chốt, vừa rồi đã công kích tinh thần của hắn, dẫn đến Sở Phong phản ứng chậm một bước, bị Kim Ti Hầu Vương tấn công trúng.

"Các vị dùng sức thêm đi, thời khắc phế bỏ Sở Phong đã đến, chúng ta sẽ cùng có được phương pháp hô hấp." Vương giả nhân loại cầm cái chùy kim loại màu tím cất tiếng nói.

Lúc này, cánh tay gã ta đang phát sáng, đã thật sự tạm thời nối cánh tay cụt trở lại.

Sau khi mệt mỏi một lát, sâu trong đáy mắt Sở Phong chợt lóe lên thần mang, hắn chuẩn bị vận dụng sức mạnh to lớn nhất của mình lần nữa, mặc dù gánh nặng đè lên trái tim sẽ càng ngày càng nặng, nhưng đã không có lựa chọn nào khác.

Hắn đang cầu khẩn, trái tim mình đừng triệt để vỡ nát ra.

Hắn không nóng lòng bộc phát, mà đang lựa chọn một cơ hội tốt nhất, muốn làm cho đối phương bị trọng thương.

Bình Luận (0)
Comment