Nam Hải, sóng lớn cuồn cuộn, rồng gầm từng hồi, một cột sóng cao mấy trăm thước khuấy động mà lên, một bóng trắng từ đáy biển vọt lên, đứng ở bên trên cột sóng lớn này, sau đó cực tốc hướng về lục địa mà đi.
Đây là một nam tử tuổi trẻ, áo trắng phần phật, mười phần tuấn lãng, tóc dài phất phới, con mắt rất sáng, cái trán có một hình xăm hình rồng, hắn ta lẩm bẩm: "Lục địa, ta tới, thiên địa sẽ lần nữa dị biến, tuyệt thế tranh bá bắt đầu, ta muốn hóa rồng trên đất bằng!"
Đông Hải, một vệt kim quang ngút trời, một con hải thú rất thần bí giương cánh bay ra khỏi mặt nước, hình dạng như thần hổ, toàn thân đều là vảy màu vàng kim.
Nó rít lên một tiếng, sau đó hóa thành một nam tử tóc vàng, đứng ở trên mặt biển, nói: "Một trận chiến ở thượng cổ đã quá, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, chỉ sợ rất nhiều người đều đã quên lãng bột tộc này của chúng ta.”
Hắn ta thân hình cao lớn, mày rậm mắt hổ, khí khái hào hùng, bừng bừng phấn chấn, nam tử trẻ tuổi này mười phần thần võ, con người màu vàng bắn ra từng sợi thần mang, hắn ta bước nhanh chân, đạp trên mặt biển, nhanh chóng chạy đi.
Nhất là khi một đôi cánh màu vàng phía sau hắn ta mở ra, không khí nổ lớn, hắn ta đạt tới gấp năm lần vận tốc âm thanh, giống như một đạo thiểm điện màu vàng kim, bay về hướng lục địa.
"Bộ tộc này của chúng ta là vô địch, cho dù long tộc cũng không thể áp chế, danh sơn đại xuyên ta tới, ai dám tranh phong!"
Theo bóng dáng vàng óng đó đi xa, thanh âm như vậy còn quanh quẩn trên mặt biển.
Trong một mảnh hải vực xa xôi khác, nổi sóng chập trùng, một thân ảnh mỹ lệ ẩn hiện ở trong biển, ngẫu nhiên lộ ra mặt nước, cơ thể trắng ngần, trong suốt như dương chi ngọc thạch, mỹ lệ vô hạ.
Cuối cùng, cô ta triệt để xông ra mặt nước, đứng ở bên trên bọt nước, bộ ngực cao vút trắng muốt, tinh tế tỉ mỉ, được che khuất bằng vỏ sò đẹp đẽ, một đầu tóc màu tím còn đang nhỏ nước, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát sáng như là trân châu.
Khuôn mặt của cô ta tìm không ra một điểm tì vết, mỹ lệ kinh người, tỏa ra hào quang mê người, hai mắt mông lung, mang theo sắc tím, tư thái đường cong hoàn mỹ.
"Ta là hậu duệ của Thần, tổ tiên của ta đến từ lục địa, ta muốn trở về nơi đó đột phá đạo gông xiềng thứ bảy." Giọng nói của cô ta rất êm tai, nhưng cũng tự tin vô cùng.
Mấy chỗ hải vực đều có cường giả lên bờ, tỉ như một con rùa biển màu bạc, nhảy lên một cái, trên không trung hóa thành một nam tử tóc trắng, đáp xuống trên lục địa.
Một bên bờ biển nào đó, một con sò biển phát sáng, sau đó mở ra, một mỹ nhân thước tha từ bên trong nó đi ra, toàn thân phát ra quang huy thánh khiết.
...
Cũng trong hai ngày này, những sinh linh mạnh mẽ trong biển thi nhau lên bờ!
Dưới núi Chung Nam, một cô gái có dung màu khuynh thành, duyên dáng yêu kiều, ngước mắt nhìn lên đỉnh núi tràn ngập tử khí, cô ta có được một mái tóc dài màu xanh biển, bên trong sợi tóc có ánh sáng óng ánh lâp lánh, giống như sừng rồng, đôi mắt sáng linh động.
Sau lưng cô ta, có người bẩm báo, nói cho cô ta biết, cường giả của Hải tộc nhao nhao lên bờ, chính thức tiến vào lục địa, phần lớn đều đi Giang Tây.
"Bọn họ muốn đi núi Long Hổ hay là đi tranh đoạt phương pháp hô hấp trên người Sở Phong đó?” Phía sau cô gái có mái tóc màu lam có một nhóm nam nữ, đều rất mạnh, có người hỏi như vậy.
"Không vội, ta muốn xem xong núi Chung Nam rồi mới đi Giang Tây."
Một ngày này, thiên hạ không thể yên tĩnh, Hải tộc tới, nghe đồn có một nhóm cường giả đỉnh cấp lên bờ, tất cả đều cực kỳ mạnh mẽ, đã đột phá sáu đạo gông xiềng.
Bên trong những cường giả Hải tộc này, có lão yêu quái bá đạo, cũng có những thiên kiêu tuổi trẻ mạnh mẽ của các tộc, thực lực cao doạ người.
"Thiên hạ sắp loạn sao, cường giả bên trong Hải tộc tới, muốn tranh đoạt cơ duyên với chúng ta!" Các nơi, vô luận là dị nhân vẫn là dị loại đều nghiêm túc lên.
Rất nhanh, đám người biết, một vài Hải tộc cường đại trực tiếp tiến đến Giang Tây.
"Sở Ma Vương có đại nạn, không riêng gì các lộ vương giả trên lục địa, ngay cả trong biển cũng có bá chủ đuổi tới, hắn sẽ gặp nguy hiểm."
Mọi người ý thức được, ở Giang Tây sẽ có phong bạo, các phương nhân mã hội tụ, tất nhiên sẽ bộc phát đại chiến kinh thế.
Phải biết, một cái Hắc Long thái tử của Nam Hải cũng đã rất khủng bố, liều mạng lưỡng bại câu thương với Sở Phong, bây giờ lại tới một nhóm người, chắc chắn sẽ phát sinh đại sự kinh thiên động địa.
Những cường giả tuyệt thế khai tông lập phái sớm nhất, chư hùng của Côn Luân, Khổng Tước Vương, Kim Ô Vương, chủ nhân của Ngọc Hư Cung lại thêm cường giả của Hải tộc, chư vương tề động, có thể nói phong vân tế hội.
Trong lúc nhất thời, ở Giang Tây vương giả như mây, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mà lúc này, Sở Phong căn bản không biết những này, hắn đang bồi hồi giữa sinh tử.
Màn đêm buông xuống, hắn liên tiếp sát mười vương, sau đó phá vây bỏ chạy, trả một cái giá thật là lớn.
Trái tim của hắn đều bị xé rách, suýt nữa chết tại chỗ, giết ra một đường máu, lúc phá vòng vây, hắn càng là dùng hết lực lượng, dùng tốc độ cao nhất phi nước đại.
Dưới tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh, thương tích trên người hắn toàn diện vỡ ra, huyết vũ phun ra, mà trái tim thì kém chút trực tiếp xé rách thành hai nửa.
Sở Phong cho là mình sẽ chết đi, đều sắp không còn hi vọng.
Một khắc này, vì không để cho trái tim triệt để vỡ ra, hắn vận dụng năng lượng tinh thần, cưỡng ép khống chế trái tim, ép cho vết rách khép kín lại.
Đồng thời, một ít mạch máu cũng bị hắn vận dụng năng lượng tinh thần nối liền, thậm chí những chỗ đã đứt gãy hắn trực tiếp dùng năng lượng tinh thần trợ giúp vận chuyển huyết dịch.
Với hắn mà nói, chưa bao giờ trải qua chiến đấu thảm liệt như vậy, thân thể hầu như sắp bị phế bỏ.
Đương nhiên nghiêm trọng nhất chính là trái tim, đây là nguồn động lực của cơ thể, không có huyết dịch lưu động, lực lượng toàn thân của hắn đều sẽ khô kiệt.
Bất quá, cũng chính là vào thời khắc ấy, khi mà hắn nếm thử dùng năng lượng tinh thần xử lý thương thế bên trong cơ thể, có một chút biến cố ngoài ý muốn.
Thân thể của hắn bị thương tích quá nặng, liên tục đại chiến đã khiến cho năng lượng bên trong nhục thân gần như tiêu hao sạch sẽ, cuối cùng hắn vận chuyển năng lượng tinh thần, lan tràn khắp toàn thân.
Hắn ngoài ý muốn phát hiện, lại kích phát ra một chút năng lượng của nhục thân, như là hồi quang phản chiếu, giúp cho hắn khôi phục một chút sức sống.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra đó là kết quả của sự giao hòa giữa năng lượng tinh thần và năng lượng của nhục thân.
Cũng chính là từ lúc ấy, chư vương vẫn luôn đuổi theo lại bị mất dấu của hắn, dùng thần giác cũng không cảm ứng được, cảm giác không đến hắn.
Thêm nữa, Sở Phong đang liều mạng, tốc độ không có yếu đi chút nào, một đường đi xa, thoát ly khu vực của bọn họ.