Càn Việt có chút không vui, gã ta không ngờ lại có nhiều Vương giả tới như vậy, chừng gần hai người vị, giết một tên Sở Phong mà thôi, có cần phải như vậy không chứ?
Gã ta cảm thấy chuyện bé xé ra to, cần gì phải như thế, hắn cứ nghĩ với một Sở Phong chỉ mới kéo đứt bốn sợi gông xiềng thì một cước của gã tung ra thôi đã trực tiếp có thể đá chết rồi!
Càn Việt có chút bất mãn với Từ Thanh áo trắng, cảm thấy hắn ta quá cẩn thận, kêu đám người này đến xen vào làm quái gì kia chứ?
Nhất là, đến bây giờ mà Từ Thanh áo trắng còn chưa có tới.
Nhưng mà, sau khi Càn Việt nhìn thấy Khổng Tước Vương đích thân tới, gã ta lập tức thay đổi suy nghĩ, dù là cường đại như gã cũng không thể không thừa nhận, cường giả phong thái hơn người này đáng để kết giao.
"Khổng Tước Vương đại nhân!"
Con lửng già tiến lên chào hỏi, nó rất kích động.
Khổng Tước Vương bị trì hoãn một đoạn thời gian trên đường đi, ngược lại không đuổi tới đây trước các Vương giả khác tới.
Lúc này, hắn ta đang leo núi, trên gương mặt là nụ cười ôn hòa, cả người trông có vẻ vô cùng anh tuấn, có thể xưng tụng là mỹ nam tuyệt thế, gần như hoàn mỹ.
Hắn ta cũng giống như Càn Việt, có một mái tóc màu tím, xỏa tung, rủ xuống trước ngực và phía sau lưng, hai mắt lập lòe có thần, da thịt óng ánh giống như ngọc thạch.
Nói về tuổi tác thì hắn ta cũng không được coi là nhỏ, nhưng bây giờ bề ngoài trông có vẻ rất trẻ trung, chỉ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi.
Một vài Vương giả giật mình, bởi vì Khổng Tước Vương càng trẻ hơn so với trước kia một chút, mà huyết khí thì hùng mạnh hơn xưa đến tận mấy phần, đạo hạnh có tăng tiến rất rõ ràng.
Khổng Tước tộc sau khi dị biến thì rất hùng mạnh, mà một khi hóa hình thành người, đều rất tuấn mỹ.
Tộc này tự nhiên lấy Khổng Tước Vương là nhất, phong thái của hắn tự tin, ánh mắt bình thản, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết, còn đẹp hơn rất nhiều cô gái, hắn ta đang chậm rãi leo lên núi Vân Lạc.
Càn Việt lộ ra nụ cười tươi, tự mình nghênh đón hắn ta, gã cảm thấy Khổng Tước Vương quá xuất chúng, trong cơ thể ẩn chứa năng lượng huyết khí giống như đại dương, còn lợi hại hơn cả gã nữa!
Càn Việt đến từ hải dương, luôn luôn tự phụ, ít khi để mắt đến người khác, Từ Thanh áo trắng coi như một người, mà Khổng Tước Vương trước mắt lại càng khiến gã ta nhìn với con mắt khác.
Gã ta phi thường thân thiện, hết sức chủ động mà lôi kéo Khổng Tước Vương.
Về phần các sinh vật cấp Vương khác thì càng không cần nói, đều rất cẩn thận, đối mặt Khổng Tước Vương vô địch không người nào dám làm càn, đây chính là bá chủ tuyệt thế dám tranh đoạt phong thiện chi địa.
"Giết một tên Sở Phong nho nhỏ thôi mà còn làm phiền các vị đại giá quang lâm, huy động nhân lực, cũng quá coi trọng hắn ta rồi!" Càn Việt nói ra, con mắt dọc trên trán phát sáng.
Những cường giả cấp Vương khác mang theo biểu cảm khác thường, bởi vì trước khi Khổng Tước Vương đến đây, Càn Việt luôn mãi hờ hững lạnh lẽo với bọn họ, còn lâu mới có được nhiệt tình như bây giờ.
Khổng Tước Vương rất khách khí, từ đầu đến đuôi đều mang theo nụ cười, tuyệt không giống một mãnh nhân bậc nhất dám chém giết với mấy đại cường giả của nhân loại.
"Có hai vị cường giả tuyệt thế ở đây, chúng ta tới nơi này chỉ có thể coi như tham gia náo nhiệt, làm chứng mà thôi, chờ đợi thời khác đầu của Sở Ma Vương rơi xuống đất."
"Ha ha, có Vương giả Càn Việt ở nơi này, lại có Khổng Tước Vương đích thân tới, Sở Phong hoàn toàn không là cái gì hết, ta nghĩ nếu hắn thật sự xuất hiện, hai vị tùy ý tung ra một kích thôi đã có thể gạt bỏ hắn ta rồi!"
Các Vương giả ở đây nhao nhao mở miệng.
Nhất là những kẻ từng tham dự vây giết Sở Phong, chúng đều rất vui sướng, nội tâm không bình tĩnh, quả thật bọn chúng đang cho rằng, chỉ cần Sở Phong tới thì sẽ bị đánh nổ tung, từ đó bọn chúng có thể thở phào nhẹ nhõm ra một hơi.
Đêm hôm ấy, sau khi chứng kiến được Sở Phong liên tục giết chết mười Vương, phàm là kẻ đã ra tay trong đêm đó đều đang hết sức kiêng kị, sợ có một ngày hắn đến tận cửa trả thù.
Hiện tại thì tốt rồi, bầy vương lại tụ họp lần nữa, lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều lần, đủ để tuỳ tiện chém chết Sở Ma Vương!
Thậm chí, có người bắt đầu tính toán, sau khi Khổng Tước Vương và Càn Việt bắt giữ được Sở Phong, phải chăng bọn chúng cũng có thể nghĩ biện pháp thu hoạch được phương pháp hô hấp tuyệt thế hay không.
Chạng vạng tối, ánh tà dương như máu đỏ.
Sở Phong mở to mắt, đứng dậy từ trên tảng đá, một thân tinh khí thần dâng lên tới cực điểm, hắn nhìn ra núi Vân Lạc xa xa, lẩm bẩm: "Nên bắt đầu."
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn rung lên.
"Pháo đã nhóm lửa, chuẩn bị ngắm pháo hoa đi!" Lục Thông thông báo lại.
"Tốt!" Sở Phong chỉ nói một chữ, sau đó trực tiếp cúp máy.
Lúc này trên bầu trời có một tia một tia ánh sáng xen lẫn, quá chói lọi, cứ như cầu vòng thần treo trên không trung, tựa như lôi điện đan xen, chúng chằng chịt lít nhít, hội tụ hướng về núi Vân Lạc!
Sở Phong đứng trên một vị trí cao cao, mang trên mặt nụ cười tàn khốc, trong ánh tà dương, dưới chùm sáng rực rỡ, hắn như một Ma Thần đang muốn đại khai sát giới.
Nếu như Chư Vương không chết, vậy thì phải qua được ải của hắn, hắn đã chờ đợi rất lâu, hắn muốn giết chết bầy vương!
Ầm ầm!
Trời sụp đất lỡ, núi Vân Lạc trực tiếp bị nổ tung, tiếp đó thì nóng chảy!
Cảnh tượng kia cực kỳ khủng bố, tia laser, đạn đạo cùng bắn tới, trong nháy mắt đã khiến nơi đó biến thành Hỏa Hải Địa Ngục, dung nham dâng trào, sau đó thì bốc hơi, cảnh tượng thật rợn người.
"Pháo " này có chút lớn, đủ để chấn kinh thế gian!
Không hề nghi ngờ, bốn cái cột đồng thau này đã có tác dụng, bằng không thì Chư Vương đã sớm nhảy xuống ngọn núi, né được trận pháo hoa sáng chói này.
Sở Phong biết, sinh mệnh của sinh vật cấp Vương rất dai dẵng, khẳng định có Vương giả còn sống mà trốn ra.
Oanh một tiếng, vị trí trái tim của hắn phát sáng, đỏ rực như nắng gắt, trong suốt như kim cương máu, cực kỳ chói mắt, cung cấp nguồn năng lượng không gì so sánh nổi cho hắn.
Sở Phong cất bước tiến lên, bởi vì hắn nhìn thấy sinh vật cấp Vương đầu tiên đã thoát được vòng vây, toàn thân nó cháy đen, gào thét, đôi mắt đỏ ké, đang xông vào núi rừng.
Oanh!
Không khí nổ lớn, Sở Phong phóng ra một bước đã có khoảng cách một ngàn năm trăm mét, quá nhanh, hắn chặn ngang đường đi của kẻ nọ, quát: "Chết!"
"Ngươi. . . Là Sở Phong? !" cường giả cấp Vương này giật mình mà tức giận, làm thế nào cũng không ngờ được tất cả mọi chuyện đều là do Sở Phong gây ra.
Sở Phong không nói gì, toàn thân hắn phát sáng, nhất là một chưởng đánh ra kia, giống y như một vầng thái dương treo trên không trung, bừng lên ánh hào quang sáng chói, bao phủ lấy cánh rừng, cũng bao trùm lên kẻ nọ
Sinh vật cấp Vương này liều mạng đối kháng, dùng hết mọi khả năng!
Nhưng mà, phịch một tiếng, nó trực tiếp nổ tung dưới một chưởng chói lọi của Sở Phong, căn bản không có sức đánh trả, bị đánh nổ tung, giết chết trong nháy mắt!