Kiền Việt xuất hiện cùng với một vài thú vương khác ở sau lưng, con nào con nấy đều mặt mày tái xanh.
Cường giả Kiền Việt trẻ tuổi nhất của hải tộc, vốn dĩ đang mai phục ở đây lẳng lặng đợi Sở Phong tới cửa chịu chết, nhưng kết quả lại ngược lại, hắn không chỉ không chết mà người của bọn họ kẻ thì chết kẻ thì trọng thương.
"Sở Phong, ngươi thật đáng chết!" Kiền Việt quát lớn.
Ở phía sau hắn ta, lại có một người nữa bước ra, gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng nửa người đều là máu, đó chính là Khổng Tước Vương, hắn cũng đang nhìn Sở Phong với ánh mắt lạnh lẽo.
Cái này lại nằm ngoài dự liệu của Sở Phong, vậy mà cái người được gọi là Khổng Tước Vương bất khả chiến bại cũng ở chỗ này!
"Chết tiệt, lại là các ngươi, kẻ nào không phục giết kẻ đó!" Sở Phong lạnh lùng đáp lại, một người một mình đã đối mặt với một bầy thú vương nhưng không có gì lo sợ!
Tuy rằng Sở Phong đang đứng bên trong ánh sáng lấp lánh, cứ giống như được bao bọc vòng bởi một mặt trời lớn, nhưng ai cũng có thể nghe ra sát khí đằng đằng từ câu nói của hẳn!
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo, cho dù hắn đang phải đối diện với một bầy thú vương nhưng cũng không có chút nào tỏ ra sợ hãi, cùng lắm thì giết chết hết tất cả chúng nó là xong!
"Ha... Ha ha!" Kiền Việt bị tức đến mức bật cười lớn, hóa ra cái tên nhân loại mà hắn ta không bao giờ để vào trong mắt này lại muốn bị ăn một cái bạt tai chết ngay tại chỗ như vậy, bây giờ tên kia còn ngông cuồng muốn giết bọn hắn ư, nghĩ đến đây đôi mắt hắn ta trở nên lạnh lẽo.
Đặc biệt là khi nghĩ tới, ngày hôm nay hắn ta đã dày công sắp xếp một phen, mọi chuyện ban đầu ổn thỏa êm xuôi như nước chảy về biển đông, thế nhưng đến cuối cùng đột nhiên hắn ta lại bị kẻ khác tấn công mãnh liệt, gây ra tổn thất nặng nề thế này, thật sự càng nghĩ càng tức giận.
"Sở Phong, cho dù ngươi có chết một trăm lần cũng khó mà đền tội, là do ngươi mà đĩa bay của ta mới bị phá hủy ở núi Long Hổ, hôm nay ngươi lại còn dám dùng vũ khí đạn đạo và laser bắn ta, âm mưu hãm hại ta, số ngươi đã định chắc chắn không sống nổi qua hôm nay rồi!" Kiền Việt hét lớn, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ.
Đột nhiên, khắp vùng đất xung quanh hắn nổi lên giông bão, cát bay đá chảy, rất nhiều cây cối lâu năm đều bị nhổ tận gốc, tất cả chuyện này đều là do hắn ta đang giải phóng ra năng lượng của mình, gây nên khuấy động khắp nơi, ngay chỗ mà hắn ta đứng dường như hình thành một mảnh vực, ngàn vạn đá tảng nham thạch đều bay lên, xoay xung quanh hắn ta, thâm chí chúng còn nhấp nhô phập phồng theo hô hấp của Kiền Việt!
"Là ngươi!" Nghe vậy, Sở Phong cũng nổi giận đùng đùng, đúng là hắn đã từng nhìn thấy cường giả ba mắt của Hải tộc cùng với bạch y Tử Thanh, thế nhưng hắn không hề hay biết rằng tên này lại chính là chủ nhân của chiếc đĩa bay đột nhiên bắn hắn hôm đó.
Lần trước Sở Phong cũng chỉ phát hiện ra Kiền Việt là cùng phe với người đàn ông mặc áo trắng mà thôi, nếu như lúc đó Sở Phong biết được thân phận của Kiền Việt, là cường giả ba mắt của Hải tộc, thì hắn chắc chắn đã sớm ra tay rồi, sao có thể tha cho Kiền Việt sống đến tận giờ phút này!
Sở Phong tự hỏi, bản thân hắn trước đó không hề có chút ân oán gì với đối phương, kết quả lại đột nhiên bị đĩa bay của cái tên chết tiệt này truy kích khi đang đánh lên núi Long Hổ, còn suýt nữa đã chết ở chỗ đó, cuối cùng còn khiến cho hai con trâu bị trọng thương.
Một người như vậy, vốn không hề có thù oán gì mà lại tự nhiên điên điên khùng khùng cưe đĩa bay tới đánh giết hắn, hôm nay lại còn gài bẫy mai phục ở đây, muốn giết hắn lần thứ hai, thực sự là không thể chịu đựng được!
Giờ phút này trong hai mắt của Sở Phong chỉ có giá lạnh, lửa giận trong lòng ngày càng bùng cháy lớn hơn, rõ ràng đối phương cũng đã có địch ý với hắn, muốn giết hắn trước, thế mà giờ lại còn cảm thấy bản thân là người bị hại, hơn nữa lúc này còn rất ngông cuồng hét vào mặt hắn.
"Tên giặc ba mắt kia, lăn đến đây nhận lấy cái chết đi!" Sở Phong quát lên.
Kiền Việt nghe xong lời này, con mắt dọc ở trên trán phát ra những chùm sáng kinh người, mỗi lần đóng mở đều toả ra một làn sóng năng lượng hết sức khủng bố, khiến cho những người xung quanh phải run sợ.
Trên người hắn ta nhuộm đầy máu tươi, tuy cánh tay và trên đùi đều có miệng vết thương, thế nhưng vấn đề thật ra không quá lớn, hắn ta rất may mắn không có bị trọng thương.
"Khổng Tước Vương, chúng ta hãycùng nhau hợp lực giết chết tên kia đi!" Kiền Việt quay đầu lại, nhìn chăm chú vào cường giả số một của tộc Khổng Tước.
Hắn ta rất hận Sở Phong, thế nhưng chính bản thân cũng cảm ứng được đối phương hiện tại vô cùng mạnh mẽ, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của hắn ta, hắn giờ phút này thật sự khó có thể một dùng cái tát đập chết Sở Phong, cho nên hắn muốn hợp tác với Khổng Tước Vương.
Những tên vương giả khác đứng ở xung quanh cũng đều động lòng, dáng vẻ bây giờ của Sở Phong tràn đầy khí thể độc ác, cuồn cuồn ngất trời.
Nếu như Kiền Việt và Khổng Tước Vương liên thủ, vậy chắc hẳn là họ có thể đánh bại hắn một cách nhanh chóng.
Lúc này, nửa người Khổng Tước Vương người đều là máu, hắn ta rất không may mắn, bị một đạo laser xuyên qua ngực phải, thủng một lỗ to, trước sau thông suốt, nếu là người khác thì chắc chắn đã mất mạng từ lâu.
Lần này Lục Thông sử dụng vũ khí laser đều là loại mới, còn có mấy đài công suất lớn đến đáng sợ, thực sự không phải là thứ mà thân thể máu thịt bình thường có khả năng chịu đựng được, cho dù có là cường giả tuyệt thế cũng khó lòng trụ vững.
Mới chỉ trước đây không lâu, khi ở trên núi Vân Lạc, cảm giác thần kì của tất cả mọi người đều đột nhiên mất đi hiệu lực, chính vì vậy họ không có cách nào cảnh giác nguy hiểm từ sớm, đây là bởi vì ở dưới chân núi Sở Phong đã bày sẵn cọc khoá rồng.
Trong tình huống không có một ai phát hiện ra sớm, sau đó vũ khí laser kia lại bắn ra những chùm sáng đan dệt xít xao đầy trời, như này thì vấn đề không còn là chuyện là ai mạnh thì có thể tránh thoát được nữa rồi, mà tránh thoát được phần lớn đều là do may mắn, ai có may mắn đặc biệt thì có khi còn không việc gì.
Tuy rằng người Khổng Tước Vương đã bị thương nặng, nhưng hắn ta vẫn tỏ ra trầm ổn như cũ, mái tóc dài màu tím dính đầy máu, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ cùng với hai mắt thâm thúy nhìn về phía Sở Phong, hắn ta không hề nổi giận mà chỉ bình tĩnh nhìn.
Lúc này, hắn ta thực ra cũng muốn ra tay giết chết cái người trẻ tuổi kia, thế nhưng cũng không biết có phải là vì bản thân hắn đang không ở trạng thái đỉnh cao nhất hay không, hay là ở đây có gì đó thân bí, mà tác dụng của cảm giác thần kì lại biến mất, vì lẽ đó nên hắn ta cũng không dám làm bừa.
"Sở Phong, ta đến đây tất cả là vì ngươi, cực khổ xuôi nam (đi về hướng nam) cũng chỉ vì muốn giết chết ngươi, thật không nghĩ tới hôm nay ngươi đã trưởng thành đến bước này, thật sự cũng đủ nhanh!"