Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 524: Diệt Sạch (1)

Thánh Khư Chương 524: Diệt sạch (1)

Ầm!

Thuận theo việc hắn ta vung quyền, chuông vàng cũng biến hình, năm loại hình thái thuận theo quyền ấn của hắn ta đồng thời bạo phát hướng về phía trước, âm thanh chuông lớn loáng thoáng xa xôi, như là tiếng chuông vàng kẻng lớn, tuyên truyền giác ngộ, khiến người ta cảnh giác, lại khiến người ta tỉnh ngộ.

"Phốc!"

Kiền Việt ba mắt, cường giả tuổi trẻ của những sinh vật biển sau khi cảm nhận được cú đấm này của Sở Phong miệng liền phun máu, trong cơ thể truyền ra âm thanh gãy vỡ của xương cốt, cả người hắn bay ngang ra ngoài.

Trong khi đó xung quanh Sở Phong, năm loại hình thái rồng, hổ, diều hâu, hạc, gấu đồng thời xoay tròn, lại hợp thành hình chuông lớn màu vàng óng, khắc họa lên trên là hình thể năm loại động vật, càng ngày càng óng ánh, Sở Phong bước lên phía trước, càng ngày càng có ý vị "vạn pháp bất xâm", hắn muốn đánh giết cái tên cường giả của hải tộc kia!

Coong!

Sở Phong cất bước, nhảy một cái chính là xa tận 2000 mét, hắn cảm nhận được chuông lớn vàng óng vẫn luôn bao phủ thân mình không sót một li, tiếng chuông vang xa vạn dặm, cảnh tượng kinh người.

Kiền Việt bay ngang trời, miệng đều là máu thịt, đầy mắt thấy đã bị Sở Phong truy kích sát ở phía sau.

Sở Phong hét lên một tiếng, kèm theo là một quyền ấn đáng sợ, lần lượt hướng về phía trước đánh tới.

Ầm!

Ánh sáng thần thánh cuồn cuộn lao tới, cứ như là đại dương màu vàng óng chập trùng, đi kèm với cú đấm này của Sở Phong, trên chuông lớn màu vàng óng còn khắc rõ hình ảnh năm loại sinh vật, chúng lần thứ hai cùng nhau bay ra, hướng về phía trước mà bổ nhào tới.

Rồng hình, hổ hình, diều hâu hình, hạc hình, gấu hình đồng thời hiện lên, có con màu vàng, có con toả ra ánh sáng đen, còn có cả cả màu trắng như tuyết, âm thanh rồng ngâm hổ gầm, diều hâu đề hạc vang xa khắp chốn, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Ầm!

Kiền Việt lần thứ hai cảm nhận thân mình bị đánh tung, bay lên không trung, máu thịt tung toé.

Lần này hắn ta bay ngược ra xa ngoài ngàn mét, sau khi bay ra xa hơn ngìn mét, hắn bộp một tiếng va vào một ngọn núi, sức va chạm mạnh đến độ khiến núi đá chia năm xẻ bảy, bụi mù cuồn cuộn ngất trời.

"Tên nhãi nhép, ngươi thực sự đã khiến cho ta tức giận, ngươi thật sự cho rằng ta không phải là đối thủ của ngươi sao? !" Kiền Việt gào thét, mái tóc màu tím của hắn ta bay lượn, trên thân thể có một màn sương màu tím bốc lên.

"Ngươi thì tính là thứ gì, chỉ là một con quái vật ba mắt mà thôi, chắc không phải là do hóa thạch của Tam Diệp Trùng biển tiến hóa lên đó chứ?" Sở Phong cười to, giọng điệu đầy chế nhạo.

(Tam diệp trùng là động vật chân đốt cổ xưa, sống vào 600-200 triệu năm trước. Bấy giờ hầu như nó chiếm khắp các đại dương, là bá chủ thời cổ đại. Đến trung sinh đại, chúng đã bị tuyệt chủng hoàn toàn.)

Sở Phong hắn nhìn cái tên cường giải ba mắt của hải tộc này càng nhìn càng không hợp mắt, hở ra là sâu bọ nhãi nhép, thật sự nghĩ huyết thống của chính mình cao quý lắm hay sao?

Ầm!

Thân thể Kiền Việt bạo phát ra ánh sáng màu tím, hắn ta bay vút lên trời cao, thân thể của hắn ta không ngừng vang lên những tiếng bùm bùm, sau lưng của hắn xuất hiện một cái đuôi, nhìn qua thật giống như đuôi của Giao Long.

Đồng thời, thân thể của hắn cũng lập tức cao lớn lên, nhanh chóng cao lên đến hơn ba mét, khuôn mặt tuấn mỹ biến mất hoàn toàn, khắp toàn thân xuất hiện vảy lít nha lít nhít, tỏa ra ánh sáng màu tím lóng lánh!

Hắn ta vẫn mang hình người, chỉ có điều, bao trùm toàn thân đều là vảy, bao gồm cả khuôn mặt cũng thế, hơn nữa còn mọc ra thêm một cái đuôi.

"Ta là con cháu của Thần tộc lục địa chìm của châu Âu, gọi ngươi là tên nhãi nhép cũng chẳng có cái gì không đúng, năm đó khi bộ tộc của ta còn đang huy hoàng hưng thịnh, mấy tên nhân loại nhỏ bé như các ngươi thì tính là cái gì!"

Kiền Việt gào thét tức giận, hắn ta có cảm giác ưu việt và dũng khí trời sinh, tuy rằng vừa rồi bị ăn thiệt lớn, nhưng hiện tại vẫn còn rất tự phụ.

"Lục địa chìm của châu Âu? Tộc nhân trong truyền thuyết Atlantis, đều là mang cái dáng vẻ như quỷ này của ngươi? Ta không tin! Đúng rồi, ngươi nói ngươi là con cháu, vậy thì khẳng định tổ tiên của ngươi đã cùng chủng tộc khác thông hôn đi, để ta đoán một chút xem nào, chắc là liên hôn cùng tộc rắn ấy nhỉ? Thật khó xem, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn tự xưng Thần tộc, ta cảm thấy chính ngươi cũng chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi, sau này chắc tự xưng là Trùng tộc đúng không!” Sở Phong chế nhạo.

"Ngươi muốn chết!"

Kiền Việt khắp người đều là vảy bao phủ, đến cả khuôn mặt cũng có, hắn ta rống to một tiếng, con mắt dọc trên ấn đường phát ra ánh sáng càng thêm dữ dội, hóa thành một chùm ánh sáng màu tím đánh về phía Sở Phong.

"Coong!"

Chùm sáng to lớn bay tới, suýt nữa đã xuyên thủng chuông lớn màu vàng óng bao phủ bên ngoài cơ thể Sở Phong.

"Vẫn chẳng ra gì!" Sở Phong nói, hắn ta bước lên phía trước, càng ngày càng giống một vị thần, chuông lớn màu vàng óng nổ vang, phát ra tinh lực tràn ngập, đây là năng lượng do Hình Ý quyền mà hắn triển khai hóa hình thành.

Lúc này, hắn so với mặt trời lớn trên đỉnh đầu còn rực rỡ hơn, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, ép lên đằng trước.

"Ầm!"

Sau một khắc, khí thế Kiền Việt lại tiếp tục biến hoá mạnh hơn một chút, lưng của hắn ta phồng lên, ở đằng sau xuất hiện một đôi cánh, khi hắn ta mở rộng cánh ra tất cả đều là vảy dày đặc.

"Ngươi thực sự là càng ngày càng khó coi, nói ngươi là Trùng tộc nhãi nhép thật đúng là oan ức, mấu chốt nhất chính là, ngươi đổi tới đổi lui làm sao còn duy trì hình người? Lát nữa ta làm sao có thể ăn thịt ngươi đây, đi chết đi!"

Sở Phong nổi giận, hóa thành một đạo ánh sáng chói mắt, ngang trời mà lên, vồ giết hướng về phía trước, quyền ý cuồn cuộn ngất trời, khủng bố vô biên!

Màu vàng chung đại lữ nổ vang, chấn động dãy núi này.

Kiền Việt thật sự đã bị tức đến, Sở Phong vừa mở miệng thực sự là kiểu đi tìm chết, hơn nữa, cái tên nhân loại kia không hiểu ra sao lại đột nhiên tức giận lên nhiều như vậy, chỉ vì hắn ta là hình người, nên không thể nào nào ăn hắn? Hắn ta càng nghĩ càng tức giận.

Bình Luận (0)
Comment