Trên thế gian này, ai có thể nếm thử thịt của cao thủ tuyệt thế? Đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Đồng thời, mọi người cũng ý thức được, người ở núi Tam Thanh là cố ý? Muốn đối nghịch với Hải tộc.
Thậm chí, mọi người nghĩ đến hắn nói trước đó điện thoại bị hư, chưa kịp gửi ảnh chụp, lời nói này hiển nhiên không đáng tin cậy.
Rất nhiều người suy đoán, hắn cố ý chờ người của Hải tộc đứng ra bác bỏ, sau đó lại gửi ảnh chụp chế nhạo.
Trên thực tế, mọi người đoán đúng, người làm những chuyện này đã sớm ăn uống no say, sau đó bỏ chạy.
Bọn chúng là Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Đông Bắc Hổ!
Sở Phong và hai con trâu vẫn luôn giữ liên lạc, nhất cử nhất động của hắn Đại Hắc Ngưu và Hoàng Ngưu đều biết, trong lúc Sở Phong rời khỏi núi Tam Thanh, hai con trâu liền đi đón hắn.
Cuối cùng, bọn chúng lại gọi Đông Bắc Hổ đến, ăn như gió cuốn, cho đến khi gió tuyết đầy trời, chỗ đó lạnh tới mức không chịu nỗi, bọn chúng mới quyết định rút đi.
Trong Hải tộc, Bạng tiên tử người thứ nhất đuổi tới, nhìn thấy khung xương giao xà trắng như tuyết trên núi Tam Thanh, lúc này thân thể cô ta lay động, suýt nữa ngã cắm đầu xuống đất.
"Hắc Đằng!" Bạng tiên tử kêu to.
Cùng là một thành viên trong số cường giả của Nam Hải, cô ta vẫn rất có hảo cảm với Hắc Đằng, nhưng không ngờ được, cuối cùng lại nhìn thấy một kết quả như vậy.
Dưới cái nhìn của cô ta, Hắc Đằng là vô địch, nhất định sẽ quật khởi trên đất bằng, trở thành Long Vương trên lục địa, nhưng mà bây giờ chưa xuất sư đã chết sớm, khát vọng một đời như nước chảy về đông.
Hổ Kình Vương cũng chạy đến, trợn mắt hốc mồm, nhìn chằm chằm bản thể hài cốt của Hắc Đằng, triệt để mắt trợn tròn, thật sự bị người ăn? Mà còn là ăn sạch, không để lại thứ gì!
Trên thực tế, hai người bọn họ ở cách nơi này quá xa xôi, trước khi bọn họ chạy đến đã có một nhóm dị nhân và dị loại tới trước, tất cả đều cắt đi một khối thịt lớn, chứa đầy mà đi.
Hắc Đằng đúng là bị người ăn, người của Hải tộc đã chứng thực, chuyện này khiến cho sóng to gió lớn!
Là ai làm, là Sở Ma Vương làm sao? Rất nhiều người trước tiên liền nghĩ tới Sở Phong, bây giờ không ai dám đánh giá thấp hắn, hắn đã coi như là một vị danh xứng với thực cao thủ tuyệt thế!
Hải tộc tức giận, nhất là mấy người đến từ Nam Hải, tuyên bố muốn liên thủ, sau khi xác định hung thủ là ai, tất nhiên sẽ chặn giết, sẽ không cho hắn ta đường sống.
"Người lấn Nam Hải, giết không tha!" Đây là tuyên ngôn mạnh mẽ của bọn họ.
Tuyên ngôn vừa nói ra, quần tình xúc động phẫn nộ, bất kể là dị loại hay là dị nhân trên lục địa đều bất mãn, người của Hải tộc thì không thể giết sao? Quá mức bá đạo, chẳng lẽ chỉ có lục địa sinh linh bị giết?
Cũng không cần ai kêu gọi, nhân loại và dị loại trên lục địa gần như nhất trí muốn chống lại Nam Hải Long tộc, cảm thấy bọn họ ngang ngược quá đáng.
Lúc này, chính chủ đánh giết Hắc Đằng đã cùng Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, và Đông Bắc tụ hợp lại, nâng cốc ngôn hoan.
Lúc này, bọn họ ở cách núi Lư Sơn không xa, nơi xa tuyết lớn đầy trời, một mảnh trắng xóa, toàn bộ núi Lư Sơn đều bị băng tuyết bao trùm, mà chỗ bọn hắn ở lại một màu xanh biếc, sức sống bừng bừng, ấm áp như xuân hạ, hai địa phương này cách xa nhau không xa, loại kỳ cảnh này cũng chỉ có thể thấy được trong lúc thiên địa dị biến.
"Huynh đệ, lão ca thật sự rất bội phục ngươi, chém Hắc Đằng, một mình giết bầy vương, còn dám khiêu chiến Khổng Tước Vương, bản vương chịu phục." Đông Bắc Hổ uống từng ngụm rượu lớn, chén lớn ăn thịt, rất hào hứng, bất quá nó thật sự rất giật mình, lần trước lúc ở núi Long Hổ, thực lực của Sở Phong còn không bằng nó.
Có thể nào ngờ được, mới có mấy ngày, Sở Phong liền có thể giết đỉnh cấp Vương giả đột phá sáu đạo gông xiềng.
"Huynh đệ, lão ca chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật." Cuối cùng, Đông Bắc Hổ thần thần bí bí nói.
"Lễ vật gì?" Sở Phong kinh ngạc.
"Tọa kỵ." Hoàng Ngưu nói cho hắn biết.
Trên thực tế, hai ngày này, ba người bọn chúng cùng nhau hành động, giúp Sở Phong giải quyết vài con thú vương, cũng coi là báo thù cho hắn, bây giờ còn kiếm cho hắn một con tọa kỵ.
"Không phải người muốn tìm một con tọa kỵ Vương cấp sao?" Đại Hắc Ngưu đĩnh đạc nói.
"Đi, đi xem một cái." Sở Phong hào hứng nói.
"Be be. . ."
Khi thấy con tọa kỵ này, lúc nghe được tiếng kêu của nó, Sở Phong trợn mắt hốc mồm, nửa ngày không có lấy lại tinh thần.
Đây là một con lừa!
Mất một lúc sau, Sở Phong mới quay đầu, muốn nện ba người bọn chúng.
"Ba người các ngươi, ông nội nó, tìm một con lừa tới làm thú cưỡi cho ta, sao ta có thể cưỡi lừa ra ngoài?" Sở Phong không cam lòng.
"Con lừa này chạy rất nhanh, chúng ta mất thời gian rất lâu mới bắt được nó, đột phá bốn đạo gông xiềng, liền tiếp cận bốn lần vận tốc âm thanh, theo nó nói là nó đã rừng ăn một loại trái cây gọi là Khinh Thân Quả, mới khiến cho nó có được loại tốc độ thần tốc này." Đại Hắc Ngưu nói ra, nó đều không đuổi kịp, cuối cùng vẫn là dựa vào Đông Bắc hổ mới bắt được.
Bởi vì, dưới tình huống bình thường mà nói, chỉ có cường giả vương cấp đột phá sáu đạo gông xiềng mới có thể đạt tới tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh.
"Nhanh như vậy? Bất quá vẫn là không nhanh bằng ta. Ân, con lừa này nhìn rất quen mắt, mẹ nó, trong số những người vây công ta đêm hôm đó cũng có nó, bất quá con lừa này quá nhát gan, vẫn luôn núp ở phía xa, chỉ là thời khắc mấu chốt nó cho ta một móng!"
Sở Phong nghĩ đến đã từng chịu một móng của con lừa, lập tức giận dữ, nhìn chằm chằm nó nói: "Trên trời thịt rồng, trên mặt đất thịt lừa. Vừa vặn, ăn là được rồi."
"Be be, đừng ăn ta." Con lừa lông xám này bị dọa sợ, vừa nói vừa kêu.
"Ông nội ngươi, sắp chết đến nơi, còn dám chiếm tiện nghi ta, kêu cái gì đó? Xem ta có đánh chết ngươi hay không?” Sở Phong muốn động đao với nó.
"Bò....ò..., bò....ò..., bò....ò..., tha mạng, vừa rồi là ngôn ngữ trời sinh của ta, thói quen, thói quen thôi.” Con lừa cầu xin tha thứ.
"Ông nội ngươi, đúng là thiếu đánh!" Đại Hắc Ngưu nổi giận, con lừa này thế mà dám học tiếng trâu rống bò....ò... Bò....ò... để xin tha, thật sự là muốn ăn đòn.
"Oẳng, oẳng, oẳng, hiểu lầm, Ngưu đại ca chúng ta là đồng loại, mau giúp ta cầu xin đi!" Con lừa thê thê thảm thảm.
"Ai là đồng loại với ngươi? !" Đại Hắc Ngưu trừng mắt.
Hoàng Ngưu vỗ trán, không còn lời nào để nói.
Sở Phong thì sững sờ nhìn, ngẩn người, tên nào tìm được con lừa này, cũng quá hèn nhát.
Đông Bắc Hổ ho khan, giải thích một phen, Sở Phong cũng là phục.
Nghe nói, lúc mấy người Đại Hắc Ngưu đuổi kịp nó, con lừa này tham sống sợ chết, hoàn toàn không một chút chống cự, trực tiếp liền quỳ, cầu xin bọn chúng không giết nó, tự mình chủ động nói muốn làm thú cưỡi cho bọn chúng, cam tâm tình nguyện.
Theo như bọn chúng nói, con lừa này nhát như chuột, tuy là Vương giả đột phá bốn đạo gông xiềng, nhưng là một chút khí phách cũng không có, lúc cầu xin tha thứ than thở khóc lóc.