Sau đó, bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, xông đến chỗ sâu nhất của phiến không gian thần bí này, nó không rộng như trong tưởng tượng của họ.
Sau khi đến nơi này, bọn họ nghe được tiếng chém giết.
Họ nhìn thấy vô số bóng người, phát hiện kiếm khí xao động. Có người đang đại chiến, vết máu loang lổ trên mặt đất.
Kinh người nhất là, đất đá của vùng này bị phá vỡ, lộ ra một cái hồ lô vỏ xanh lớn, cao như một ngọn núi.
Cái hồ lô này có vẻ vừa mới chui từ dưới đất lên không lâu. Hơn nữa, miệng hồ lô kia còn đang tràn ra từng sợi huyết khí.
Phụ cận miệng hồ lô mọc rất nhiều thạch thụ, mỗi thạch thụ đều đã kết quả, lớn nhỏ không đồng nhất, hương thơm phiêu đãng.
Hoàng Ngưu thấy thế, da đầu run lên, nói: " Trường vực của Luyện Yêu Địa bị vỡ rồi, đồ vật nòng cốt của luyện dược đã bị khai quật."
"Giết."
Giữa không trung, kim quang nổ lớn, một con hải thú có cánh xông lên trời, đang đánh nhau cùng một con kim sí đại bàng toàn thân đầy máu.
"Ầm ầm."
Bên kia, một con hải thú toàn thân là vảy bạc giống như cá sấu đang quyết chiến cùng chủ của cung Bích Du.
Mảnh đất này đang bị đánh nát, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Còn có một số cường giả đang quay quanh hồ lô vỏ xanh, muốn chiếm dụng nó thành của mình.
Vùng núi phía trước cháy đen, hơn nữa vì nhiệt độ quá cao, một số khu vực còn bị nung thành kết tinh, giống như vùng đất gốm sứ.
Đại chiến rất kịch liệt, trên bầu trời, chỗ sâu trong thạch lâm đều có cao thủ đang quyết đấu, người có thể thâm nhập đến nơi đây đại chiến đương nhiên đều là cường giả đỉnh cấp.
Rầm
Chỉ vừa tiếp cận một chút, liền có năng lượng giống như sóng biển đánh tới, khiến núi đá bên mấy vạn cân bên cạnh đám Sở Phong bị cuốn bay lên không trung.
Khu đất này thật trống trải, cây cối tương đối thưa thớt, là một nơi thích hợp làm chiến trường quyết đấu.
Lão Sơn Quy chưởng giáo núi Không Động, một con bạch hạc khác của Thục Sơn Kiếm Cung, Bích Du Cung chi chủ…… Tất cả đều đang huyết chiến, trên người ai cũng toàn máu, vô cùng thảm thiết.
Vù vù
Ngọn lửa cuồn cuộn, có một con khỉ biển mang theo ngọn lửa màu xanh thẳm, công kích cao thủ đất liền, đốt cây cối thành tro, trên mặt đất dung nham tràn lan, hừng hực đỏ tươi.
Loại sinh vật này thật đặc biệt, là giống loài từ thời thượng cổ, huyết thống cường đại, chủng tộc có số lượng cực kỳ thưa thớt.
Nó rít gào, làn sóng dung nham vọt lên cao chừng vài trăm thước, cuồn cuộn hướng lên không trung, muốn cuốn con bạch hạc kia xuống đất.
Xoạt
Kiếm quang như cầu vồng, vị cung chủ Thục Sơn Kiếm Cung này há mồm phun ra một mảnh tinh khí trắng như tuyết, dung nhập trên phi kiếm, làm uy năng của nó đại thịnh, lao xuống phía dưới.
Làn sóng dung nham lập tức bị bổ ra, cũng đánh cho con khỉ biển cao hai mét kia lảo đảo, nó ngã lộn nhào ra ngoài, vảy thanh đồng trên người nó bắn tóe lửa ra ngoài, lực phòng ngự kinh người, chỉ bị tổn hại một phần thôi, vết máu tràn ra.
“Bịch”
Bên kia, trên trời cao, một con hải thú bay nhanh như chớp, mang theo sấm sét, tốc độ quá nhanh.
Con hải thú có cánh này như sài lang, nhưng toàn thân đầy gai nhọn màu tím lấp lánh, đánh nhau cùng kim sí đại bàng, lực lượng quá lớn.
Trong nháy mắt, lông chim vàng điêu linh, mang theo máu, đó là rơi từ trên người kim sí đại bàng xuống, phải biết rằng Bằng Vương chính là cao thủ xếp top 10 trên đất liền, nó bị đâm thương.
Đối thủ của nó có hình thể giống sài lang, nhưng trên người lại mọc đầy gai, lại có chút giống con nhím. Hơn nữa, còn có một đôi cánh đáng sợ từng chém đứt đỉnh núi, càng thêm có vẻ cổ quái và đáng sợ.
“Vẫn còn có viện thủ cơ đấy, lại tới thêm mấy kẻ chịu chết.”
Một con hải thú gầm nhẹ, hình thể khổng lồ, có thể so với một ngọn núi nhỏ, thoạt nhìn như là một con chó lớn, há mồm to như chậu máu, mang theo gió tanh, gào thét mà đến.
Nó vừa cúi đầu, định một ngụm nuốt hết đám Sở Phong vào, mang theo cảm giác áp bách đáng sợ, độ dài của hàm răng sắc bén trắng như tuyết của nó còn cao hơn so với đám Sở Phong.
“Xoạt.”
Trường đao Tuyết Lượng trong tay Sở Phong phát ra ánh sáng chói mắt, giống như một mảnh ngân hà nổ tung, vô cùng loá mắt, năng lượng ánh đao vọt lên, bổ về phía mồm to như chậu máu kia.
Con hải thú có hình đại cẩu này phản ứng nhanh vô cùng, lướt ngang sang bên cạnh, gần như là lăn lộn, tránh né một kích của trường đao sáng như tuyết này.
Dù vậy, trên miệng của nó vẫn tràn ra vết máu, bị lưỡi đao xoẹt trúng, môi dưới xé rách, xuất hiện một vết thương rất sâu.
Lập tức thần sắc của con “đại cẩu” này trở nên khó coi. Nó cho rằng gặp được quả hồng mềm, nên đến đây hành hạ đến chết, ai có thể ngờ rằng chỉ một nhát đao lại có thể làm nó bị thương.
“Khó giải quyết đây, cùng nhau tới giết hắn.” Nó gọi ba con hải thú cách đó không xa.
Hiện tại, ưu thế lớn nhất của Hải tộc chính là số lượng cao thủ vượt xa đất liền. Hiện tại, có một số cường giả Hải tộc còn chưa tham chiến, đang nghiên cứu hồ lô vỏ xanh cao như ngọn núi.
“Vèo.”
Sở Phong sao sẽ để bọn chúng săn giết, hắn quyết đoán ra tay, dốc hết sức lực, muốn giải quyết con “đại cẩu” này trước.
Hắn vì cứu người mà đến, tất nhiên không tránh được sát phạt. Hiện tại, nếu muốn ra tay, vậy huyết chiến tới cùng, chiếm cứ tiên cơ.
Ánh đao sáng như tuyết nở rộ ở chỗ này, hết sức lộng lẫy, động tác của Sở Phong cực nhanh, không ngừng vung đao, lỗ chân lông trên thân thể dâng trào năng lượng, thân thể này cũng đang phát sáng, giống như chiến thần hạ phàm.
“A……”
Con “đại cẩu” này kêu lên sợ hãi, bởi vì chỉ trong nháy mắt tên nam tử nhân loại này liền bổ mấy trăm đao, điều này cũng quá khủng bố, nó không ngăn được.
Trong thời gian ngắn, trên người nó liền xuất hiện rất nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, có một số chỗ còn sâu đến mức có thể thấy được xương, thậm chí có một vết đao suýt nữa chém vỡ xương trán của nó ra.
“Grào.”
Nơi xa, có hải thú rít gào, đất rung núi chuyển, mang theo hơi thở khủng bố vọt tới, muốn giúp “đại cẩu”.
Nhưng mà, Sở Phong không cho chúng nó cơ hội, trường đao sáng như tuyết chói mắt, phụt một tiếng, khi nhát đao thứ năm trăm chém ra, chém đứt một chân đang ngăn cản trước người của “đại cẩu” rơi xuống trên mặt đất, máu phun ào ạt, giống như dòng suối nhỏ đang chảy xuôi.
“A……” Đại cẩu kêu thảm thiết.
“Phốc.”
Đao thứ năm trăm linh một rơi xuống, không còn có cái gì có thể ngăn cản ánh đao kinh thiên của Sở Phong, phong mang lóe lên, máu văng khắp nơi, phụt một tiếng, đầu của “đại cẩu” bị chém đứt, bị toi mạng.
Thân thể giống như ngọn núi nhỏ của nó đổ rầm xuống, khiến bụi mù trời, sau đó một dòng máu phun ra, giống như một con sông nhỏ.
“Giết hắn.”
Cách đó không xa, có một số hải tộc gầm lên, lập tức liền có ba vị cao thủ vọt tới, bọn họ cũng không nghĩ rằng Sở Phong dũng mãnh như vậy, đi lên liền giết người.
Bọn họ không chỉ động thủ với Sở Phong, có một con hải thú vươn móng vuốt dài hơn mười thước chộp về phía đám Hổ Đông Bắc.