Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 583 - Chương 599: Cường Địch (1)

Thánh Khư Chương 599: Cường địch (1)

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, vẻ mặt Sở Phong trở nên hoảng hốt, đối phương có được dung nhan nghiêng nước nghiêng thành là một phần, nhưng cũng chỉ làm hắn hơi xuất thần chút thôi. Chính yếu là vô hình trung một cỗ năng lượng dao động, làm tim hắn đập nhanh, khiến hắn đột nhiên run sợ, suýt nữa tâm thần bị đoạt.

Đây là một vị tuyệt đại giai nhân xưa nay hiếm, đẹp đến mức gần như không chân thật, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm cực độ, khiến Sở Phong kìm không được lùi lại, muốn cách xa cô ta.

Đám người Hải tộc lập tức lòng có cảm giác, tất cả đều quay đầu, nhìn chăm chú nơi miệng hồ lô.

Nhưng mà, chỉ trong chốc lát như thế, rỗng tuếch, nữ tử sắc mặt trắng bệch kia đã không thấy tăm hơi, quay về trong hồ lô, chỉ có huyết khí lượn lờ bốc hơi mà lên.

Sở Phong lông tóc dựng đứng, hắn vững tin mới nãy cũng không phải là ảo giác, hoàn toàn chính xác có một cái tuyệt thế mỹ nhân, ngoại trừ thiếu khuyết huyết sắc thì dung mạo hoàn mỹ vô khuyết.

Hắn tin tưởng, đây là nhân vật lợi hại bên trong tiến hóa giả ở cổ đại, nếu ko sao có thể tồn tại ở Luyện Yêu Địa cho đến bây giờ!

Trên thực tế, Đông Bắc Hổ bọn hắn cũng đều bị trấn trụ, chỉ cảm thấy hoa mắt, nhìn liếc qua một chút, liền rùng mình, đương nhiên cũng có cảm giác kinh diễm.

"Tuyệt sắc khuynh thành, trong số nữ tử mà mấy trăm năm nay ta đã gặp thì cô ta có thể cùng một người cùng xếp hạng nhất.” Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm.

Lư Vương mặc dù bị tình huống vừa rồi làm kinh sợ không nhẹ, nhưng vẫn miệng tiện như cũ hỏi: "Cùng xếp hạng nhất với ai?"

"Năm ta mười lăm tuổi từng gặp được ở dưới chân núi Côn Lôn, dáng vẻ thướt tha mềm mại, dịu dàng xinh đẹp, tư thái đường cong chập trùng, có thể nói mỹ lệ tuyệt luân, có thể xưng nhân gian tuyệt sắc." Đại Hắc Ngưu lâm vào hồi ức.

"Gặp tiên rồi? !" Đông Bắc Hổ kinh ngạc.

Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu nói: "Ừm, một đầu nữ tính Ly Ngưu Vương có làn da xanh sẫm, đến nay khó quên a."

Đông Bắc Hổ, Lư Vương trực tiếp mắt trợn trắng, mẹ nó, cái thằng này lạc đề rồi? Bất quá, bọn nó suy nghĩ kỹ một chút cũng bình thường trở lại, Ly Ngưu màu xanh sẫm ở trong mắt Đại Hắc Ngưu có lẽ chính là nữ tiên.

"Nói hươu nói vượn cái gì? !" Đối diện, đám người Hải tộc quát, bọn họ cũng không muốn nghe nó nói hươu nói vượn, bọn họ đã cảm thấy được nơi này bất thường.

Cũng chính bởi vì vậy, bọn họ muốn tranh thủ thời gian đi hái Thạch Đầu Quả Thực, bằng không thì đã sớm đi tham chiến, săn giết cao thủ trên đất liền.

"Các ngươi không hiểu, đó là một đầu Thánh Thú. . . Chết!" Đại Hắc Ngưu vừa mới ôn hòa nói chuyện, giống như là đang lâm vào trong hồi ức, kết quả nháy mắt sau đó, luân động thiền trượng, trực tiếp đập tới phía trước!

Chuyện này cũng nằm trong tính toán của nó, vừa rồi nó giả ngây giả dại, giả vờ rơi vào trong hồi ức, thực chất là đang dành dụm năng lượng chuẩn bị cho đòn tuyệt sát.

Chỗ này có không ít Hải tộc, phi thường thích hợp vận dụng đại sát khí.

Oanh!

Năng lượng mãnh liệt ngập trời, vùng đất này bị dìm ngập, một tôn La Hán hiển hiện, toàn thân kim sắc, phát ra tiếng tụng kinh, trấn sát tất cả sinh vật trước mặt.

"Ngươi dám!"

Thanh niên tóc xù gào to, bang một tiếng, từ sau lưng rút ra một thanh kim kiếm dài ba thước, sắc bén vô cùng, chém về đằng trước.

Kiếm quang như lôi điện, quá sáng chói, chiếu sáng không gian xung quanh miệng hồ lô, khiến cho không gian của vùng đất này cũng trở nên không ổn định.

Đáng sợ nhất chính là kiếm khí của thanh kim kiếm dài ba thước chống đỡ lấy năng lượng phật môn, đang đối kháng với thiền trượng, tuy có chút không bì kịp nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Oanh!

Sau một tiếng nổ lớn, làn da màu đồng cổ của thanh niên tóc xù phát sáng, gã mượn nhờ kiếm kí của kim kiếm nhanh chóng rút lui, tránh khỏi họa sát thân.

"A. . ."

Nhưng mà không phải tất cả mọi người ở chỗ này đều có năng lực tránh khỏi, có ít người đi theo thanh niên tóc xù, thành công rời khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng còn có mấy người bị trọng thương.

Phốc!

Huyết quang văng khắp nơi, hai người ở trước nhất bị năng lượng bộc phát của thiền trượng đập nát, hóa thành một đống thịt máy bầy nhầy, còn có mấy người đứt tay gãy chân, càng có nửa thân dưới dập nát.

Chủ yếu là không giân nơi miệng hồ lô này có hạn, khó mà tránh né!

"Mới giết chết hai người? !" Đại Hắc Ngưu bất mãn, dị thường phiền muộn, nó còn tưởng rằng dưới đòn đánh lén của nó, nếu không thể giết sạch thì ít nhất cũng phải chết năm sáu người.

"Thỏa mãn đi!" Lư Vương nói, nó đón lấy thiền trượng, kích động, mà Đại Hắc Ngưu thì trực tiếp xụi lơ, bị Đông Bắc Hổ đỡ lấy.

"Sưu!"

Sở Phong thu lão Ngưu thu vào trong Ngọc Tịnh Bình tu dưỡng, phòng ngừa nó xảy ra bất trắc.

"Các ngươi đều đáng chết!” Đối diện, có cường giả của Hải tộc giận dữ.

Ngay cả thanh niên tóc xù cũng thần sắc lạnh lẽo, tay gã cầm thanh kim kiếm, chỉ phía bên này, không nói lời nào, phát ra sát khí mạnh mẽ.

Sở Phong lập tức biết gã là ai, nhân tộc dưới đáy biển!

Thanh kim kiếm trong tay gã là một món đại sát khí, đã từng tập sát Bạch Xà, một kiếm chặt đứt thân thể!

Bộ tộc này được xưng là Hải Nhân tộc, số lượng rất thưa thớt, hình thể gần giống như nhân loại, nhưng lại dựa vào má để hô hấp, cũng không phải là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.

"Không sợ chết liền đến!" Lư Vương khiêu chiến, đã hóa thành hình người, thiền trượng trong tay, hai tay phát sáng, đang rót năng lượng vào trong đó.

Hải Nhân tộc này tên gọi là La Thiên, cầm trong tay thanh kim kiếm dài ba thước, mở miệng nói với người bên cạnh: "Các ngươi đều lui ra phía sau!" Chính gã thì động, muốn giết tới.

"Lui đại gia ngươi!" Lư Vương thấy thế, quả quyết huy động thiền trượng, phạm vi cong kích của cái đại sát khí này rất rộng, không sợ Hải Nhân tộc La Thiên xông lại.

Ầm ầm!

Quả nhiên, nơi miệng hồ lô lại phát sinh nổ lớn, năng lượng cuồn cuộn, La Thiên lại bị bức ép lui ra ngoài.

Mà vừa rồi nhưng Hải tộc bị thương, xương cốt đứt gãy, không kịp chạy trốn lập tức bị nện nát ba người, đồng thời cách đó không xa lại có người bị thương.

Sưu sưu sưu!

Giờ khắc này, cường giả của Hải tộc nhao nhao nhảy xuống Thanh Bì Hồ Lô, đây cũng là quá oan khuất, không có cách nào đánh, đối phương dựa vào đại sát khí trấn sát bọn hắn, thực sự để bọn hắn cảm thấy rất biệt khuất.

Trên thực tế, trước đây không lâu bọn hắn cũng tập sát cao thủ trên đất liền như vậy.

La Thiên ánh mắt băng hàn, lùi lại một khoảng cách, nếu như không phải thanh kim kiếm trong tay gã là một món binh khí khó lường thì gã đã rút đi từ lâu rồi.

"Không tốt lắm!" Hoàng Ngưu mở miệng, nó nhìn chằm chằm vào nơi miệng hồ lô, truyền âm cho mấy người Sở Phong: “Quyết đấu như thế này, rất có thể sẽ khiến cho phong ấn nới lỏng, tiến hóa giả cổ đại bị nhốt trong hồ lô sắp xuất thế!”

Theo ý nó, đừng nghĩ là vừa rồi nữ tử đó thò đầu ra cũng không chắc chắn có thể ra nhưng bây giờ chiến đấu ở chỗ này chắc chắn sẽ xung kích phong ấn!

Bình Luận (0)
Comment