Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 624: Ra Mặt Vì Huynh Đệ

Thánh Khư Chương 624: Ra mặt vì huynh đệ

Trên người Sở Phong đúng là có vài loại phương pháp vô giá, phương pháp hô hấp Hình Ý, tàn pháp Đại Lôi Âm. Bất kể truyền đi loại nào đều sẽ gây ra sóng to gió lớn, khiến người ta cạnh tranh máu chảy thành sông.

Còn về phương pháp hô háp hoàn chỉnh mà Hoàng Ngưu truyền cho hắn thì càng khỏi phải nói, ở vực ngoại được mệnh danh tối cao, đều là cứu cực pháp. Dù là thiên nữ của thế giới khác giáng xuống, thần tử sau khi biết được cũng phải đỏ mắt, hoặc là giết người diệt khẩu phòng ngừa phương pháp này bị tiết lộ ra ngoài, hoặc là tranh đoạt làm của riêng.

Chỉ là phương pháp này hắn sẽ không bao giờ truyền ra, là Hoàng Ngưu dùng phương thức quán đỉnh để truyền cho hắn.

"Lão đại, anh đang..."

Nhóm người Âu Dương Thanh, Đỗ Hoài Cẩn, Diệp Khinh Nhu tới, mỗi người đều không chịu được tin tức Sở Phong gặp áp chế. Dưới cái nhìn của bọn họ, sau khi thiên địa lại có dị biến, Sở Phong nhất định quật khởi, trở thành người mạnh nhất trên mặt đất, sao có thể xảy ra bất trắc ngay đúng thời cơ này?

Mấy ngày nay bọn họ bị Ngọc Hư Cung pháp ra ngoài dò xét tình hình Danh Sơn, sau khi ở bên ngoài nhận được tin tức liền lập tức chạy về, trong lòng vô cùng nặng nề.

"Mấy đứa tự đi luyện quyền đi." Thiên lý nhãn Đỗ Hoài Cẩn bảo đám thiếu niên nam nữ đến võ trường, bọn họ ngồi xuống nói chuyện với Sở Phong.

"Tại sao lại như vậy!" Diệp Khinh Nhu tuy xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, nhưng bây giờ cũng rất nghiêm túc. Hàm răng cắn lên đôi môi đỏ tươi, không muốn tin Sở Phong thật sự xảy ra chuyện.

"Không có gì, cùng lắm là làm người bình thường, đánh đánh giết giết không có ý nghĩa, tôi chán rồi, người bình thường quả thực không có sống như thế." Sở Phong ngược lại rất rộng lượng, vỗ vỗ vai bọn họ, cố ý làm bầu không khí thoải mái: "Đại yêu thiên hạ, cường giả tuyệt thế, đều được tôi cứu từ núi Long Hổ ra. Dù tôi không còn cách nào tiến hóa, thực lực cũng yếu đi nhưng ai dám làm gì tôi nào?"

Mấy người nghe thế, ánh mắt đều sáng lên. Quan tâm ắt bị loạn, vốn còn đang lo lắng cho Sở Phong, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hắn hình như hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình.

Một trận trên núi Long Hổ, Sở Phong cứu được một đám cường giả, nếu ai muốn động vào hắn cũng phải suy nghĩ lại.

"Từ nay về sau tôi nuôi ngựa, chẻ củi, chu du danh sơn thiên hạ. Đương nhiên càng phải đi... tán gái!" Sở Phong ha ha cười, kề về cuộc sống người thường mà mình định trải qua, không muốn thấy máu tanh, không muốn tham gia những cuộc chiến vô nghĩa.

Mấy người còn lại chẳng biết phải nói gì.

"Lão đại, những trận chiến của anh sao lại nói là vô nghĩa chứ?!" Thuận phong nhĩ Âu Dương Thanh phản bác.

Diệp Khinh Nhu vuốt mái tóc dài gợn sóng trời sinh, sóng mắt lưu chuyển, nhỏ giọng nhắc nhở Sở Phong: "Lòng người dễ đổi, trò đời như sương, không nên khinh thường."

Sở Phong gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Bọn họ đều thấy vọng, vì Sở Phong thương tiếc, không cam lòng thay hắn. Từ đầu đến cuối, họ vẫn không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Cuối cùng mấy người đứng dậy, ngỏ lời mỗi ngày đều sẽ tới thăm hắn.

Sở Phong lộ ra ý cười: "Đừng coi tôi yếu đuối mong manh thế, đả kích lắm đấy. Không làm dị nhân như trước đây, tôi vẫn sống tốt, còn được gọi là sát thủ nữ thần học đường, tự do như ý. Yên tâm, cho dù mất đi tư cách làm dị nhân, tôi vẫn sẽ sống thật phóng khoáng."

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, chẳng biết hắn có thể thoải mái hay không, nửa tin nửa ngờ mà rời đi.

Sau đó Sở Phong gặp lại nhóm người Hùng Khôn, Hồ Sinh. Thật ra vài thanh niên ngoại tộc đều từng tới mấy lần nhưng Sở Phong vẫn chưa gặp bọn họ.

"Chỗ của ta bây giờ là một cái vòng xoáy, các ngươi vẫn nên tránh hiềm nghi một chút, gần đây đừng tới tìm ta." Sở Phong nói đơn giản với bọn họ, rồi bảo người rời đi.

"Sở huynh, ta... có chuyện muốn nhờ."

Không lâu sau đó, người của Bát Cảnh Cung đến, làm một thanh niên phong thái hiên ngang tên là Chu Côn. Nghe nói là một trong hai hạt giống cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất của Bát Cảnh Cung, luôn được trọng điểm bồi dưỡng.

"Có chuyện gì?" Sở Phong hòa nhã hỏi.

"Sở huynh, thỉnh cầu của ta khá mạo muội, là như vậy, cung chủ nói Tinh Thần Lực của ta trời sinh đã rất mạnh, thích hợp ngự vật, có thể tiến hành huấn luyện các loại tinh thần công kích. Ta muốn hỏi mượn phi kiếm của huynh để luyện tập, thử khai thác tiềm năng của chính mình." Chu Côn lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.

Dùng Tinh Thần Lực khống chế vũ khí, cái này đương nhiên sẽ giúp sức mạnh của bản thân tăng vọt, nhưng vũ khí kiểu vậy không dễ tìm, trước mắt chưa xuất hiện được mấy cái.

Chu Côn nói, cậu ta chỉ mượn để luyện tập một lát, rất nhanh sẽ trả lại.

"Được, cho ngươi." Sở Phong đưa phi kiếm đỏ sẫm cho cậu ta mượn.

Buổi trưa lại có người tới hỏi thăm, là một thanh niên của Ngọc Hư Cung, còn là họ hàng xa với cung chủ Ngọc Hư Cung, tùy tiện chạy tới mượn chùy Tử Kim Lôi Điện của Sở Phong.

"Đầu năm nay thịnh hành trò mượn vũ khí à, sao lại có người tới mượn." Sở Phong nhủ thầm, âm thanh không lớn nhưng đủ để người nọ nghe thấy.

"Sở huynh, ta chỉ tò mò muốn nhìn xem pháp binh trông như nào, nó có thể tự động bắn ra sấm sét à? Với cả huynh cũng đưa phi kiếm cho Chu Côn rồi, vậy cũng đưa chùy Tử Kim Lôi Điện cho ta mượn dùng vài hôm đi."

"Không cho!" Sở Phong cự tuyệt, bởi vì thanh niên này quá tùy ý, cũng không nhất định cần dùng đến chùy Tử Kim Lôi Điện.

Đối phương có hơi tức giận nhưng cũng không nhiều lời, trực tiếp bỏ đi.

"Hắc lão đại, các ngươi ở đâu đấy? Sao còn chưa tới?" Sở Phong liên lạc với Đại Hắc Ngưu.

Bởi vì theo thời gian hắn tính, bọn Đại Hắc Ngưu ngồi trên lưng Kim Điêu Vương, hẳn phải sắp đến mới đúng.

Hoàng Ngưu vẫn chưa lên đường, đang đợi lão thầy tu trở về, nhận máu của Phật được ông cất giữ, nhưng Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc thì đã sớm lên đường tới đây.

"Mẹ nó, chúng bị người người chặn đánh, suýt chết ở giữa đường. Chết tiệt, nếu như không có thiền trượng trong tay, thực sự nguy to. Chúng ta đang ở trong một hang tuyết dưỡng thương, đừng lo, bọn ta rất nhanh sẽ tới!"

Cuộc gọi kết thúc.

Sắc mặt Sở Phong âm trầm, hắn muốn buông xuống tất cả, kết quả lại phát hiện mọi chuyện căn bản không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Nuôi ngựa, chẻ củi, khi ấy tự do tự tại, chu du danh sơn thiên hạ, rời xa tranh đấu và chém giết. Vậy cũng quá lí tưởng hóa, căn bản không thực hiện được, thế gian này làm gì có thứ gọi là thiên đường.

Thế này chỉ là mới bắt đầu mà đã có người tính chuẩn bọn Đại Hắc Ngưu muốn tới Thuận Thiên gặp hắn, sau đó nửa đường chặn giết, cắt đứt quân cứu viện của hắn, quả thực tàn nhẫn nham hiểm.

"Bằng Vương..." Sở Phong liên hệ với chưởng giáo Hoa Sơn, Kim Sí Đại Bằng Vương.

Một câu nói, hắn đã nổi giận, muốn móc nối quan hệ, thay đám người Đại Hắc Ngưu trút giận, báo thù cho bọn họ.

Bởi vì hắn có thể đoán được, đám người Đại Hắc Ngưu nhất định bị trọng thương, nếu không sẽ không nán lại lâu như vậy, dĩ nhiên là cần dưỡng thương.

"Quy Vương tiền bối, xin ngươi giúp ta một tay, đi giết một số người!" Tiếp đấy, Sở Phong liên lạc với Rùa Núi, chưởng giáo Không Động, nhờ lão ra mặt.

Bình Luận (0)
Comment