Nó nói cho mấy người biết chuyện thần đảo vực ngoại chắc là từ trong khe vũ trụ chui ra.
Vật thể kim loại hình hộp ở Nam Hải, những sinh vật trên cạn căn bản không có cách nào tham dự, Hoàng Ngưu quyết định, muốn liên hợp với đám Lão Lạt Ma đi đến cổ tháp ở núi Himalaya để tìm cơ duyên.
“Thế cục loạn lạc đã bắt đầu, chúng ta cũng phải tận dụng thời gian.”
Chẳng mấy chốc, trong đại dương truyền đến tin tức, khối rubik kia rơi vào hải nhãn của Nam Hải, dải đất đó chém giết máu chảy thành sông, bá chủ khắp nơi đều tranh đoạt cơ hội để đến gần.
Trong nhất thời, các nơi đều không yên bình, vũ trụ có kỳ vật rơi vào Nam Hải, tác động đến thần kinh của các nơi. Nhưng những người trên đất liền căn bản không có biện pháp để đi xuống biển.
Mọi người chỉ biết rằng bây giờ Nam Hải rất rối loạn. Trong Hải tộc, cường giả cấp bá chủ đang chém giết lẫn nhau, kẻ nào cũng muốn chiếm được vật thể kim loại cao mười mét kia.
“Rốt cuộc đó là thứ gì?” dù phương đông hay phương tây, phàm là thế lực lớn đều không thể ngồi yên, có người buồn lòng, có người đỏ mắt.
Nhưng những thứ này tạm thời chẳng liên quan gì đến Sở Phong. Bọn họ đi tới núi Côn Lôn, được đám đại yêu chiêu đãi nhiệt tình, như ngày lễ vậy.
Bởi lần trước, lúc đại chiến ở núi Long Hổ, Sở Phong không chỉ cứu cao thủ tuyệt thế như Ngao Vương, còn từng cứu đám Báo Tuyết Vương, Mã Vương.
Đây là đại ân cứu mạng, hơn nữa trước đó cũng đã có giao tình, tất nhiên chư Vương núi Côn Lôn sẽ cực kỳ thân thiện rồi.
“Đến đi, Sở Phong huynh đệ, chúng ta uống rượu. Chuyện phiền lòng này không cần nhớ. Dù ngươi suy yếu thành người thường, lão Mã ta cũng không để ý. Lần này, ngươi đến rồi, nhất định phải làm quen với con gái của ta, nhất định không được bỏ lỡ nữa. Lát nữa ta sẽ gọi nó từ tàng địa trong chùa về, không thể lúc nào cũng tu hành được.”
Mã Vương uống say rồi nên nói nhiều, kề vai sát cánh với Sở Phong, đầu trọc bóng lưỡng, người đầy mùi rượu, niềm nở đến mức người ta không chịu nổi.
Báo Tuyết Vương cũng an ủi Sở Phong, nói: “Người anh em, ngươi ở đây tĩnh dưỡng, chỗ sâu nhất của Côn Lôn tản ra sương mù dày đặc, Vạn Thần Chi Hương đã mở ra, có lẽ ngươi có thể phục hồi lại như cũ.”
Bây giờ, bọn họ đã biết được, chắc chắn Sở Phong xảy ra vấn đề lớn, không phải giả vờ. Lúc toàn thân hắn bao phủ bởi ánh sáng đen, cường độ năng lượng tụt khỏi lĩnh vực cấp Vương.
“Ngày mai, Lão Lạt Ma sẽ trở về, đến lúc đó sẽ cùng đi núi Himalaya, tìm kiến cơ duyên lớn, tin rằng nhất định có thể giúp Sở Phong huynh đệ phá vỡ lời nguyền rủa trên người.” Tàng Linh Dương Vương nói.
Chúng Vương cho rằng trên người Sở Phong bị dính tai họa. Căn bản họ không biết sự lợi hại của vật chất màu đen, có mấy người cảm thấy đi vào trong cổ địa của Phật môn có thể trấn áp, hóa giải.
“Tất cả mọi người nghỉ ngơi và hồi phục cho tốt đi, chúng ta đã đi đường nhiều ngày rồi.” Ngao Vương nói, trong đám này nó rất có uy tín.
Ở núi Long Hổ, Sở Phong đã cứu tính mạng của nó, Ngao Vương cảm thấy lần này cần đi tòa cổ tháp kia, nhất định phải nghĩ cách giúp Sở Phong hóa giải tai nạn.
Sau khi tiệc rượu tan, Hoàng Ngưu kiểm tra tình trạng của Sở Phong một cách cặn kẽ, nó cũng sừng sờ hồi lâu. Đúng như Sở Phong nói, vật chất màu đen và màu bạc thần bí này thay phiên chuyển đổi.
Ngày thứ hai, Lão Lạt Ma đã trở về, Lão Sư Tử đi theo ông ta, giờ đã hoàn toàn bị hàng phục, quy y cửa phật.
Lão Sư Tử cũng từng được xưng là vô địch, có thể đứng trong mười đại cao thủ. Nhưng giờ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, trở thành vật cưỡi của Lão Lạt Ma.
Xa xa nhìn lại, Lão Lạt Ma đúng như một tôn Kim Thân La Hán vậy, đúng hẹn ông ta cắt cổ tay, giao một ít máu cho Hoàng Ngưu.
Nhưng sau khi Hoàng Ngưu xử lý xong máu của chư Vương và Lão Lạt Ma, lúc đi thanh tẩy thân thể giúp Sở Phong, một cảnh tượng quỷ dị xảy ra, chỗ máu kia chưa tiếp cận được Sở Phong đã bị đốt cháy, lập tức biến thành tro.
“Dù biết hiệu quả không lớn, nhưng thật không ngờ lại thành ra như vậy.” Hoàng Ngưu nhức đầu, nói với Sở Phong, vật chất trong cơ thể hắn đã vượt qua tưởng tượng, bây giờ không giải được.
“Đừng lo lắng, tự ta sẽ từ từ thích ứng.” Sở Phong nói,
Hắn cũng không hề bi quan. Bởi lúc vật chất màu đen xuất hiện, thực sự hắn suy nhược. Nhưng khi vật chất màu bạc xuất hiện, hắn có thể khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn.
Sau khi tới núi Côn Lôn, hắn đã từng bước chiêm nghiệm ra một chút môn đạo.
Có lẽ sự trải nghiệm lần nữa với hắn chưa hẳn là chuyện xấu, có thể là một cơ duyên.
Vật chất màu đen ăn mòn thân thể và năng lượng tinh thần của hắn, nhưng nếu đổi góc độ suy nghĩ, có lẽ khi thiên chuy bách luyện*, có thể bỏ được “tạp chất”.
*thiên chuy bách luyện: thành ngữ có nghĩa là qua nhiều lần gọt giũa, trải qua nhiều lần thử thách.
Vật chất màu bạc làm thực lực của hắn đề thăng, còn vật chất màu đen làm hắn rơi vào địa ngục, trong sự chuyển đổi từ núi cao đến vực sâu, lặp lại không ngừng, đây chính là một kiểu rèn luyện.
Lúc vực ngoại đánh xuống một vật thể kim loại như khối rubik, mây mù trên bầu trời bị xé rách, mặt trời xuất hiện, nhưng giờ lại trở nên âm u.
Nhưng đại tuyết như lông ngỗng thu nhỏ lại, chỉ còn là hoa tuyết nhỏ mà thôi. Đây là may mắn trong bất hạnh, nhưng chẳng ai biết từ lúc nào xuất hiện trời quang đãng.
Trên bầu trời các thành thị lớn xuất hiện Thiên Tinh đằng, từng dây leo mọc từ trong hư không ra, trong phong tuyết vẫn bùng bừng sinh cơ, vẫn sống, không bị đóng băng.
Hơn nữa, trong thời kỳ này, từng lời đồn xuất hiện, có vài người leo theo dây mây, đoạt được một vài loại quyền phổ kỳ dị.
“Thần đằng trên trời có truyền thừa của vực ngoại.”
Tin tức này chẳng biết có chính xác không đột nhiên xuất hiện, mấy ngày nay càng ngày càng mãnh liệt.
Hơn nữa, cho tới giờ đã có thể xác nhận, không có lửa làm sao có khói. Thật sự có sinh linh đoạt được pháp môn kỳ dị, chuyện này dẫn tới tiếng vang lớn.
“Chuyện gì vậy?” Sở Phong không hiểu, hỏi Hoàng Ngưu.
Trên thực tế, các thế lực lớn các nơi đều đang kinh sợ, hơi bất an.
“Truyền nhân của một số thế giới tạm thời chưa qua được, đang nghĩ biện pháp. Họ tìm người phát ngôn, truyền xuống một ít bí pháp, tìm một số người làm việc cho họ.” Hoàng Ngưu nói, đây là phán đoán của nó.
“Không phải vậy sẽ đại loạn sao?” Sở Phong nhíu mày.
Hoàng Ngưu nói: “Thế giới này thực sứ khiến người ta động tâm, sau khi băng tuyết biến mất, các đại danh sơn sống lại, các loại thánh thụ xuất hiện. Nhất định sẽ chồng chất quả to. Ngay cả thiên nữ, thần tử... cũng thèm muốn, tất nhiên sẽ hiển hóa thần tích, dùng thủ đoạn để lung lạc lòng người, phục vụ cho bọn họ.”
Sở Phong khó chịu, hiện tại thân thể hắn xảy ra vấn đề. Nếu như danh sơn, thánh thụ... lần lượt xuất hiện, quả lớn chĩu cành, đúng là không phải lúc.
“Yên tâm, chính chủ sẽ không tới, mọi thứ đều là giả. Người phát ngôn mà bọn họ tìm kiếm không thành tài được đâu.” Hoàng Ngưu khinh thường.