Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 61: Trước Cửa Nhà Tôi Có Hố To (2)

Thánh Khư Chương 61: Trước Cửa Nhà Tôi Có Hố To (2)

Trong cùng một thời gian, Sở Phong đuổi kịp mục tiêu.

Một tiếng ầm vang, nắm đấm của hắn phát sáng. Hắn dùng hết sức mạnh, nện như điên xuống, giống như bôn lôi, mang theo khí tức đáng sợ.

Bịch.

Tên dị nhân còn chưa rơi xuống đất đã bị Sở Phong đuổi kịp, một quyền nện xuống lưng của gã, nắm đấm lõm vào. Dù có lớp vảy màu vàng kim cứng rắn, cũng vô pháp tháo bỏ toàn bộ sức mạnh.

Dị nhân kêu lên một tiếng, xương cốt bị gãy mất. Nhưng lực phòng ngự của gã cường đại hơn so với các dị nhân khác, vẫn không bị mất mạng. Sau khi rơi xuống đất đã lăn mình một cái, muốn đào thoát.

Phập!

Ngay lúc đó, thanh đoản kiếm màu đen của Sở Phong như một tia chớp đen xẹt qua. Mặc dù gã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị chém trúng.

Gã tránh được chỗ yếu hại nhưng một cánh tay bị chảy máu đầm đìa. Thanh đoản kiếm quá sắc bén, thiếu chút nữa đã cắt luôn toàn bộ cánh tay của gã.

Bị trọng thương, tên dị nhân kêu thảm, gương mặt méo mó, lớp vảy màu vàng trên thân mờ đi.

Ầm.

Trong khoảng thời gian đó, một cước Sở Phong quét tới, đá vào đầu gã, khiến cả người gã bay lên, đâm vào một tảng đá nặng vạn cân. Sau khi rơi xuống mặt đất thì không còn nhúc nhích được nữa.

Sau một khắc, Sở Phong biến mất ngay tại chỗ.

Các loại đạn như mưa trút xuống, đánh vào nơi đó, tia lửa bắn tung tóe.

Oành một tiếng, bên trong khu rừng bốc lên ánh lửa trùng thiên. Rất nhiều tảng đá vỡ vụn, không ít cổ thụ che trời ngã xuống, lá bay tán loạn.

Có người đang dùng hỏa tiễn muốn bắn nát vùng núi này.

Sở Phong thấp người xuống, như một con man long ẩn núp, hành tẩu trong núi, nhanh chóng vô cùng, tránh né làn đạn. Trong quá trình này, hắn lại giải quyết được thêm ba người nữa.

“Ở bên kia, bắn nát hắn.” Có người rống to.

Ầm ầm.

Ánh lửa ngập trời. Núi đá sụp đổ, đại thụ ngã xuống, đất núi rung chuyển, bụi bay ngập trời.

Một khắc này, ánh lửa không ngừng, hỏa lực hung mãnh đều tập trung tại một chỗ, đến cả một cọng cỏ cũng không tồn tại được, khu vực đó bị san bằng thành bình địa.

Uy lực của súng bắn hỏa tiễn quá lớn.

Từ đằng xa, Chu Toàn trợn mắt há mồm, cả người như hóa đá, đứng im tại chỗ. Gã vừa nhìn thấy gì? Tất cả vũ khí cường đại đều nhằm vào Sở Phong.

Ầm.

Một đỉnh núi bị san bằng.

Ngày hôm nay đối với Chu Toàn mà nói, có quá nhiều đả kích. Những cảnh tượng giống như trong phim bom tấn quái vật hoặc bom tấn phim kinh dị cho đến cảnh bắn nhau đều liên tiếp diễn ra. Cho dù thần kinh của gã có cứng đến mấy, trong lòng cũng có chút run sợ.

“Mau cứu Sở Phong đi.” Chu Toàn bừng tỉnh, vội hét lên với Ngưu Ma Vương.

Hoàng Ngưu rất bình tĩnh, chẳng hề có chút nóng nảy nào.

Trong khu rừng bắt đầu xuất hiện đất khô cằn. Sau khi hỏa tiễn bắn ra, nhiệt độ nơi này tăng lên. Những nơi đi qua đều dễ như trở bàn tay.

Nhưng vẫn không thể bắn chết được mục tiêu. Bởi vì liên tiếp có người kêu thảm hoặc nhiều chỗ hỏa lực bị dập tắt một cách khó hiểu.

Hiển nhiên, những người này đã bị giải quyết.

Cuối cùng, tất cả hỏa lực đều tắt ngóm, không còn tiếng vang, toàn bộ khu rừng trở nên im ắng.

“Muốn đi sao?” Sở Phong hét lớn một tiếng, đuổi theo, chỉ có thể thấy một đạo tàn ảnh lướt nhanh qua. Chỉ trong năm sáu giây đã chạy hơn mấy trăm mét, ngăn ba người lại.

Tất cả đều là dị nhân, có cùng một loại năng lực. Bàn tay có màu vàng nhạt. Lúc này, ánh sáng trên người bọn họ tăng vọt, toàn thân được bao trùm bởi một lớp vảy màu vàng.

Sở Phong hiểu, lần này đến tổng cộng có bốn tên dị nhân, trong đó hai người ngụy trang, giấu vũ khí nóng trong người. Vừa rồi hắn đã giải quyết được một người.

Hiện tại, ba tên dị nhân này muốn chạy trốn.

Đúng như hắn đã đoán, mấy người kia cùng ăn một loại trái cây, có được cùng một năng lực, sức mạnh lớn vô cùng, phòng ngự cũng rất kinh người.

Cơ thể bọn họ được bao trùm bởi một lớp vảy màu vàng, đạn bình thường rất khó mà xuyên thủng.

Nhưng khi ba tên dị nhân đối mặt với Sở Phong, lại mang theo sự hoảng sợ. Nên biết rằng vừa rồi bọn họ đã vận dụng hỏa tiễn, nhưng hắn vẫn có thể còn sống.

Bọn họ căn bản làm không được.

Quần áo trên người Sở Phong hơi rách rưới, nhưng cơ thể lại không bị hao tổn, cũng không bị thương.

Ầm.

Một tên dị nhân đột nhiên nổ súng, muốn xuất kỳ bất ý (Nhân lúc kẻ địch không chuẩn bị, không nghĩ tới mà bất ngờ xung kích giành thắng lợi) mà bắn chết Sở Phong. Nhưng đáng tiếc, gã chỉ bắn trúng một đạo tàn ảnh. Sau một khắc, gã bay lên, bị một quyền đánh trúng đầu, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám. Cho dù có lớp vảy thần bí hộ thể, gã cũng chịu không nổi, miệng chảy máu, rơi xuống mặt đất, trực tiếp hôn mê.

Hai người khác nhìn thấy vậy, không khỏi tuyệt vọng. Bọn họ được xem là cường giả trong số dị nhân, cùng nhau liên thủ, nhưng cũng chẳng là gì trước mặt chàng thanh niên này.

Thật ra, Sở Phong cũng đang âm thầm giật mình. Hắn vận dụng toàn lực cũng chỉ đánh bọn họ hôn mê. Nếu là dị nhân khác, hơn phân nửa đã bị quyền ấn của hắn xuyên qua cơ thể.

“Giết.”

Hai người còn lại liều mạng.

Trong vùng núi, cương phong gào thét, kim quang tan tác. Hai quái nhân gương mặt màu vàng đang tử chiến với Sở Phong.

Đáng tiếc, không còn bất kỳ điều gì lo lắng. Hai người này đều bị hắn giải quyết, máu phun phè phè, hôn mê nằm trên mặt đất.

Không bao lâu sau, Chu Toàn chạy đến, há mồm thở dốc, nhìn phân nửa khu rừng bị hủy, rồi nhìn hơn mười người nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nói: “Là cậu giết sao?”

“Tôi làm sao làm mấy chuyện tàn nhẫn như vậy được? Một người cũng không giết.” Sở Phong hời hợt đáp.

Chu Toàn thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó đã cảm thấy nhức đầu. Những người này muốn đẩy Sở Phong vào chỗ chết. Người nhiều như vậy, làm sao mà xử lý đây?

Sau đó Sở Phong nói một câu khiến cho gã phải run rẩy.

“Còn không qua hỗ trợ. Mau giúp tôi ném hết bọn họ vào núi lớn Hồng Hoang đi.” Sở Phong nói với Hoàng Ngưu và Chu Toàn.

Chu Toàn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ném hết vào?”

“Chẳng lẽ còn giữ lại bọn họ để lần sau bọn họ đến giết tôi sao?” Sở Phong vừa nói chuyện vừa tìm dây leo, trói chặt đám người đang bất tỉnh nhân sự.

Khu vực này rất yên tĩnh.

Nhưng chỗ sâu trong núi lớn Hồng Hoang, tiếng thú gào không ngừng.

“Mấy thứ này phải làm sao bây giờ?” Chu Toàn chỉ vào đám hỏa tiễn.

“Trước giấu đi, chúng có tác dụng lớn đối với tôi.” Sở Phong nói, ánh mắt chớp động thần mang. Hắn đã động sát ý.

Cuối cùng, bọn họ theo đường cũ mà về, đầu tiên đưa Chu Toàn sắc mặt trắng bệch đang chóng mặt về lại huyện thành.

“Mấy ngày tới, cậu ở nhà ổn định tâm trạng, đừng đi đâu cả, cũng đừng tìm tôi.” Sở Phong căn dặn.

Chu Toàn vội gật đầu. Gã thật sự muốn yên tĩnh một khoảng thời gian. Hôm nay đối với gã mà nói, thật sự kích thích quá lớn.

Buổi chiều, Sở Phong yên lặng đọc sách. Trong lúc đó, điện thoại reo lên mấy lần, nhưng hắn không để ý.

Sau khi xem sách xong, hắn lôi tấm bản đồ trải rộng ra bàn, nghiên cứu tỉ mỉ. Đây là tấm bản đồ ghi lại từ tấm bản đồ lục được trên người Tả Tuấn.

“Hoàng Ngưu, ngày mai chúng ta vào núi một lần, tao hái quả cho mày ăn.” Sở Phong nói với Hoàng Ngưu.

Không bao lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là người kia. Suốt cả buổi chiều vẫn là cô ta gọi.

Sở Phong ngáp một cái, cảm giác có chút buồn ngủ, lúc này mới cầm điện thoại nhấn nút nghe.

“Sở Phong.” Bên kia vang lên một giọng nữ.

“Là tôi.”

Nghe được lời đáp lại, cô gái vừa thất vọng vừa sợ. Bởi vì hắn vẫn bình yên ở núi Thái Hành Sơn, còn đội ngũ của cô ta thì mất liên lạc.

Đây cũng không phải việc nhỏ. Cô ta lo lắng, không muốn gánh trách nhiệm.

“Chuyện gì?” Sở Phong hỏi, hỏi là cô gái kia. Đây không phải là Lâm Nặc Y.

“Hôm nay có phải có người đến chỗ cậu, mang dị nhân bị thương đi rồi không?” Cô gái tận lực trấn định, hỏi một câu.

“Bọn họ giống như từ trên trời giáng xuống, thiếu chút nữa ngã chết trước cửa nhà tôi, máu me khắp người...”

“Cậu đang nói gì vậy?” Bên kia, giọng nói của cô gái cao lên, cả giận nói: “Tại sao thiếu chút nữa ngã chết?”

“Bởi vì trước cửa nhà tôi có một cái hố to.”

Bình Luận (0)
Comment