Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 625 - Chương 641: Đạo Tràng Của Thần Linh (1)

Thánh Khư Chương 641: Đạo tràng của thần linh (1)

Sau khi thiên địa dị biến, khoảng cách từ núi Côn Lôn đến núi Himalaya dài ra, hơn nữa trên đường có vô số đại sơn, đất tuyết khó đi, thế nhưng là ở buổi tối hôm ấy Tuyết Báo Vương vẫn chạy tới.

Nếu như là mãnh thú bình thường mà đi xa dưới khí trời này, đoán chừng ở trên nửa đường sẽ rơi vào kẽ nứt băng tuyết, rớt xuống dưới vách núi.

Tuyết Báo Vương quá quen thuộc đối với địa thế nơi này, tất cả cũng rất thuận lợi.

Tuyết Báo Vương mở ra một tấm da thú, phía trên là tọa độ mà bầy vương của núi Côn Lôn lưu lại, khoảng thời gian trước, trước khi một đám đại yêu khởi hành, đã sớm phái người tìm hiểu rõ ràng địa điểm đến.

Núi Himalaya, khí thế hùng hồn, quá cao to, trước đó nơi này có danh xưng là đỉnh núi cao nhất, bây giờ càng thêm không cách nào tưởng tượng.

Sau khi thiên địa dị biến, núi tuyết nơi này xuyên thẳng lên bầu trời, tuyết vụ tràn ngập, đứng dưới chân núi sẽ không nhìn thấy đỉnh núi, giống như liên tiếp vực ngoại.

"Hẳn là sẽ ở gần đây thôi." Tuyết Báo Vương đã hóa thành hình người, nó có chút lo lắng cho thân thể của Sở Phong, hỏi hắn bây giờ có muốn nghỉ ngơi hay không.

"Không cần."

Sở Phong lắc đầu, đồng thời, hắn tự mình mở cung, bắn ra một tiễn bên trong núi tuyết, cái này rất có coi trọng, bởi vì hắn đang vận dụng phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, để cung này cộng hưởng theo, lúc mũi tên bay ra, càng là phát ra lôi âm.

Oanh!

Trong dãy núi, có lôi âm đáp lại, xảy ra tuyết lở lớn, đồng thời còn có tiếng chuông hùng vĩ, hùng hồn mà nặng nề.

Sở Phong và Tuyết Báo Vương nhìn thấy Phật quang, cực kỳ sáng tỏ trong đêm tối, từ trong dãy núi lan tràn đi ra.

Khi. . .

Hoàng chung đại lữ, như thanh âm cảnh tỉnh thế gian, gột rửa tâm thần của người ta, khuấy động trong này, Phật quang bao phủ rất nhiều ngọn núi tuyết lớn.

"Nơi này thật sự là khó lường!" Sở Phong kinh hãi.

Rất nhanh, bọn họ chạy tới, nhìn thấy một tòa cổ tháp, bị băng tuyết mai một, nhưng sau khi Phật quang phổ chiếu, lộ ra một góc, bọn họ nhìn thấy được vết tích trộn lẫn hơi thở của tuế nguyệt, cũng nhìn thấy một góc biển đồng.

"Đương . ."

Sau khi đến nơi này, tiếng chuông lần nữa từ minh, khiến cho toàn thân của Sở Phong đều chấn động theo tiếng chuông, khớp xương đôm đốp rung động, giống như là muốn bị tịnh hóa.

Hào quang chảy xuôi, Phật quang lan tràn, tất cả đều hết sức kinh người.

Sau khi tiếng chuông biến mất, tia sáng ở nơi này cũng ảm đạm xuống.

Sở Phong không có vọng động, vừa rồi lúc những đốm Phật quang vàng nhạt khuấy động, xương cốt đều vang lên theo không ngừng, giống như là đang bị nện gõ, thân thể cộng hưởng theo.

Về phần Tuyết Báo Vương, thân thể co rút, gương mặt trắng bệch, hình như là năng lượng của Phật môn áp chế dị loại, trời sinh tương khắc.

Ban đêm ở núi Himalaya rất lạnh, lạnh lẽo thấu xương, trên bầu trời tăm tối bay xuống từng bông tuyết nhỏ, lúc hàn phong gào thét, giống như là có Dã Long đang thét, có Man Hổ đang gào.

Cổ tháp sát bên ngọn núi, chỉ lộ ra một góc, dùng tảng đá đen sì đắp lên, trải qua thời gian cọ rửa, năm tháng đánh bóng, nhìn rất cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu cái thời đại.

"Nghe nói, ít nhất có sáu bảy ngàn năm lịch sử." Tuyết Báo Vương nói ra.

Lúc trước, đông tây phương đại chiến, Khổng Tước Vương, Kim Ô Vương một đường truy sát đại sư Cổ Yoga Phạm Lâm đến từ Ấn Độ, trên đường đi phát hiện nơi đây.

Hai vị tuyệt đỉnh Cầm Vương muốn giết đi vào, kết quả bị thương nặng, cuối cùng mang đi mấy khối gạch đá, sau khi trở về xin mời chuyên gia kiểm tra đo lường, biết được kết quả nơi này đã tồn tại mấy ngàn năm thậm chí là hơn vạn năm.

Xương cốt trong thân thể Sở Phong không còn vang, hắn cẩn thận cất bước, quan sát mảnh đất này, cũng bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng.

Cả tòa cổ tháp dù là xuất hiện ở thời kỳ trước cả sách sử ghi chép, sức sản xuất rất lạc hậu, như mà quy mô của nó cũng không nhỏ, ngược lại lại rất hùng vĩ.

Sở Phong và Tuyết Báo Vương khá là giật mình, chùa chiền đen sì hiển rõ nghiêm túc và trang nghiêm, dù là trong ban đêm cũng có loại khí thế mênh mông đập vào mặt.

Trên tấm biển đồng xanh không có văn tự, chỉ khắc lấy một gốc cây Bồ Đề.

Trong Phật giáo, đây là Trí Tuệ Chi Thụ, bởi vì Phật đại triệt đại ngộ bên dưới cội cây Bồ Đề, lại có danh xưng Thành Đạo Thụ.

"Thời kỳ đó còn không có văn tự xuất hiện đi." Báo tuyết nói ra.

Sở Phong lắc đầu nói: "Lịch sử đứt gãy, rất nhiều chuyện đều nói không chính xác."

Ở trong quá trình này, hắn và Tuyết Báo Vương cũng không có dùng tới năng lượng trong cơ thể, bởi vì bọn họ phát hiện ở địa phương này một khi hành động thiếu suy nghĩ liền sẽ khiến cho chùa cổ cộng minh, Phật quang dao động ra.

Nếu như tòa tháp cổ này được phát hiện trước khi thiên địa dị biến, bị những nhà khoa học kia biết được, đoán chừng là sẽ là thiên đại tin tức, sẽ bị nghiên cứu vô số lần.

Bây giờ mặc dù Sở Phong giật mình, nhưng lại sẽ không có quá nhiều rung động và không hiểu, ngay cả dị loại đều mở miệng nói chuyện, còn có cái gì là không thể?

"Khiến cho người ta lo lắng." Tuyết Báo Vương thở dài, đám người lão Lạt Ma biến mất hai mươi mấy ngày, đến bây giờ còn chưa hề đi ra, thực sự làm cho người nóng lòng.

Sở Phong cũng nhíu mày, sau khi đến nơi này, không nghe được một chút động tĩnh nào, trong cổ tháp im ắng, rất khó không khiến cho người ta sinh ra liên tưởng không tốt.

Miếu thờ rất hùng vĩ, nhưng nếu như bên trong có người cũng không thể nào một chút âm thanh cũng không có truyền ra, quá an tĩnh, giống như là một khu vực không có sức sống.

Cửa miếu đóng chặt, vật liệu là Bồ Đề Mộc bên ngoài là một lớp đồng xanh, có nhiều chỗ đồng xanh tróc ra, lộ ra chất gỗ cũng không có bị hư thối.

Sau khi dọn dẹp tuyết đọng xong, Sở Phong liên tục đo đạc xung quanh, nghiên cứu địa thế của nơi này, kết quả không thể nghi ngờ, địa từ của chỗ này rất không hợp thói thường, có khi cao dọa người, có khi thì rất thấp.

"Trận vực tự nhiên, chỉ cần hơi bố trí một chút, liền có thể hấp thụ thừa số năng lượng rời rạc giữa trời đất, hình thành đủ loại cảnh tượng khó lường."

Gần đây Sở Phong nghiên cứu quyển Trận Vực Thiên Thư kia, đã triệt để nhập môn, hắn rất có thiên phú trong lĩnh vực này, thậm chí so với con đường tiến hóa còn mạnh hơn.

Bây giờ, nội tình của hắn đã không yếu, thậm chí có thể nói ánh mắt độc đáo, mặc dù không thể thấy rõ nơi chấn tướng của nơi này, nhưng cũng có thể phỏng đoán ra một hai.

Lúc này, bóng đêm càng thâm, giữa thiên địa hắc ám, đất tuyết còn có chút ánh sáng nhạt.

"Ta vào xem xem xét, các ngươi ở chỗ này." Sở Phong nói ra, hắn muốn một mình đi vào, đi tới trước cửa cổ tháp.

Tuyết Báo Vương theo vào nói: "Không được, thân thể ngươi có vấn đề, ta đi vào chung với ngươi, có chuyện gì còn có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Sở Phong lắc đầu nói: "Có thể bình yên xông vào hay không không phải do thực lực cao thấp quyết định, lão Lạt Ma tu vi cao như vậy, nhưng đến bây giờ đều không có đi ra, ngươi với ta đi mạo hiểm cũng không có tác dụng gì."

Bình Luận (0)
Comment