Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 645 - Chương 661: Phẩm Chất Của Cường Giả (2)

Thánh Khư Chương 661: Phẩm chất của cường giả (2)

Cao Nguyên khóe miệng nhếch lên nói: "Ta thấy ngươi có thể sử dụng năng lượng của Giác Tỉnh cảnh giới, nếu không, chúng làm nóng người một chút, lẫn nhau ước lượng một chút, ta cũng không khinh ngươi, cũng chỉ vận dụng năng lượng ở mức Giác Tỉnh."

Giờ khắc này, những đối thủ cũ đều hưng phấn, nhìn về phía Sở Phong, lại nhìn về phía Cao Nguyên, phi thường chờ mong.

Chính là áo trắng Từ Thanh đều ý động, muốn biết kết quả giao đấu giữa hai người này.

"Được rồi, không có ý nghĩa." Sở Phong lắc đầu.

"Ngươi không dám, sợ sau khi thất bại làm cho uy danh đạt đến không dễ bị hao tổn?" Cao Nguyên cười nhạt.

Trong lúc nhất thời rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Sở Phong, có thể tới đây đều không phải là người bình thường.

"Ta là cảm thấy, làm như vậy là đang khi dễ ngươi, thắng không chút huyền niệm, thật không có có ý tứ." Sở Phong nói, lời này vừa ra, hiện rõ tự phụ, khiến cho một đám người xôn xao.

"Cái này thật đúng là phong cách của hắn, đối mặt địch thủ nào đều như thế. . . Có khí phách." Có người lầu bầu nói.

Đương nhiên, có khí phách ba chữ cũng có thể đổi thành tự phụ, tự đại cuồng, nhưng là người kia không dám châm chọc như thế, từ đầu đến cuối vẫn có chút cố kỵ với hắn.

Thật ra, rất nhiều người đều im lặng, bây giờ đối thủ này đã bị tàn phế, vẫn là bản tính khó đổi như vậy, dáng vẻ duy ngã độc tôn, khiến cho một số người thấy khó chịu.

Đương nhiên, nơi này cũng không ít người có hảo cảm với Sở Phong đang than nhẹ, cảm thấy đây có lẽ chính là nguyên nhân ngày xưa Sở Phong có thể đánh đâu thắng đó, tâm tính thật sự quá tốt, bây giờ rơi xuống đến nông nỗi này, vẫn tự tin như thế, có ta vô địch, đây là phẩm chất cứng cỏi của cường giả!

Cao Nguyên rất khó chịu, sau khi chính mình quật khởi, một đường quét ngang đối thủ, trở thành một trong những vương giả óng ánh nhất hiện nay, không ai không biết, không người không hay, Sở Phong này đã tàn phế, bây giờ còn dám trương dương như thế.

Bất quá, hắn ta nhìn thoáng qua Sở Phong, cũng không có nổi giận, bình thản mở miệng nói: "Như vậy, liền để ta xem một chút, ngươi có thể khi dễ ta như thế nào."

Lúc này, bỗng nhiên có người đuổi tới, nói với Cao Nguyên: "Cao huynh, mời tới bên này, cung chủ của Ngọc Hư cung và các tiền bối đã ở trên một toà hòn đảo khác chờ ngươi, mời ngươi đi qua."

Đám người nghe vậy, đều lộ ra vẻ hâm mộ, bởi vì trong hồ Huyền Vũ không chỉ có một hòn đảo, mà trên hòn đảo mà các tiền bối có mặt đều tụ tập vô số cao thủ, đều là vương giả đỉnh cấp, người bình thường không thể nào đặt chân lên đó.

Cao Nguyên còn trẻ như vậy, đã như mặt trời ban trưa, thực lực kinh thế, bây giờ bị đám người cung chủ của Ngọc Hư cung coi trọng, đều tự mình mời, cái này đủ để chứng minh vấn đề.

"Được, ta lập tức tới." Cao Nguyên gật đầu, sau đó vừa nhìn về phía Sở Phong nói: "Gặp lại sau đi, ta rất muốn biết ngươi làm sao khi dễ ta."

Sở Phong tương đối bình tĩnh, khẽ gật đầu nói: "Đã như vậy, ngươi đi trước đi, rãnh rỗi tới lĩnh nắm đấm ăn."

"Hừ!"

Cao Nguyên cũng không phải một người có tính khí tốt, hắn ta vẫn đang khắc chế, để cho biểu hiện của mình nhìn rất khoan dung, bây giờ hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Một đám người ngạc nhiên, đều hai mặt nhìn nhau, nghiêm trọng hoài nghi, có phải Sở Phong thật sự tàn phế hay không, đến nông nỗi như vầy mà vẫn tùy ý như cũ, tuyệt không lo lắng chính mình.

Nếu như là người khác, sau khi tự thân biến thành người bình thường, hơn phân nửa sớm đã tinh thần chán nản, tìm chốn không người đi liếm láp vết thương, nào dám lộ ra phong mang như cũ như vậy chứ.

"Các ngươi biết cái gì, đây chính là cường giả, cho dù thân thể xảy ra vấn đề, tâm tính vẫn vô địch như cũ!" Đúng lúc này, có người mở miệng nói, dù sao Cao Nguyên đã rời đi, nói cái gì cũng không sợ.

"Không hổ là Sở Ma Vương, ai, vị tiểu thúc gia này quá ngưu xoa." Nơi xa, Hùng Khôn phụ họa thở dài, hắn ta cùng mấy người Hồ Sinh cũng tới, nhìn rõ ràng, đều có chút im lặng.

Đương nhiên, cũng có người bĩu môi.

Nhưng vào lúc này, có người đến mời lão Tông Sư của núi Võ Đang, mời ông ấy đi tới một hòn đảo khác, thương nghị một số việc, người có thân phận như ông ấy, sau khi đến đây, muốn không khiến người ta biết được đều không được.

Lão Tông Sư thở dài, nhìn về phía Sở Phong, chẳng lẽ đám người cung chủ của Ngọc Hư cung không biết Sở Phong cũng tới hay sao, mời Cao Nguyên đi, cũng không có mời Sở Phong?

"Lão Tông Sư, mời tới bên này, người của Hải tộc cũng tới, lần này các phương thương lượng, muốn định ra luật lệ, ngài nhất định phải đi qua." Người tới khách khí mời.

Sở Phong thấy thế, biết tâm ý của lão Tông Sư, muốn mang theo hắn cùng đi, nhưng hắn lắc đầu, không muốn đi bên kia.

"Được rồi, ở lại chỗ này, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Lão Tông Sư rời đi, thật ra ông ấy cũng không lo lắng, trên người Sở Phong có một ít khối nam châm cổ quái, ông ấy đã từng lĩnh giáo, ông ấy tin tưởng Sở Phong đủ sức để tự vệ.

Đồng thời, lão Tông Sư cũng không tin có người dám mạo hiểm đi hạ sát thủ với Sở Phong, đỉnh phá thiên cũng chính là trong lời nói đối chọi gay gắt hết cỡ.

Nếu có can đảm trắng trợn động thủ, vậy chính là đang chuốc họa cho bản thân mình, dù sao Sở Phong cứu không ít mãnh nhân ở núi Long Hổ, đây đều là hộ thân phù!

Áo trắng Từ Thanh rất điệu thấp, cũng không có trong danh sách khách mời, hắn ta rất bình thản, vẫn luôn đi theo Sở Phong, nói chuyện rất hòa hợp.

Lúc này, mấy người Hùng Khôn, Hồ Sinh, Lục Tình đều chạy tới, gặp lại vẫn nhiệt tình như cũ, cũng không vì Sở Phong đã tàn phế mà biểu hiện lãnh đạm.

Sở Phong lộ ra dáng tươi cười, cầm ly rượu đỏ trong tay, rất cao hứng trò chuyện với bọn nó.

Hùng Khôn nhỏ giọng nói: "Tiểu thúc gia, ngươi thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, bên ngoài bây giờ không ngừng có siêu cấp vương giả quật khởi, rất nhiều tân sinh vương giả đều muốn khiêu chiến địa vị ngày xưa của ngươi để chứng minh chính mình, giống loại minh tinh vương giả như Cao Nguyên này còn có một đám, thậm chí mạnh hơn, ngươi đến tham dự thịnh hội như vậy, đều khiến người cảm thấy không yên lòng."

"Không sao, đều là gà đất chó sành." Sở Phong khá bình tĩnh nói.

"Ta ngất!" Hồ Sinh hai mắt hẹp dài, trực tiếp rụt cổ một cái, nó cẩn thận hơn Hùng Khôn nhiều, cảm thấy vị này thật sự là cái gì cũng dám nói.

Hùng Khôn cho dù lại tùy tiện, bây giờ cũng là bó tay rồi, vị Tiểu thúc gia này còn tưởng là mình có thể nhìn xuống thiên hạ? Có chút quá mức tự phụ.

"Quá tự đại?" Nơi xa có người thấp giọng nói.

"Tiểu thúc gia, chúng ta nói chuyện kiềm chế một chút đi, chớ bị người hận thù." Hùng Khôn nhỏ giọng nói.

Sở Phong gật đầu nói: "Ừm, phong lưu tuế nguyệt, đều qua rồi, liền không nói những lạn sự chém chém giết giết đó, thực sự không có ý gì, ta chán ghét bạo lực."

Một ít đối thủ ngày xưa đều đang có mặt ở hiện trường, nghe vậy đều muốn khóc, lúc trước ai bạo lực hơn ngươi? Bây giờ nghe loại lời này đều muốn tới nện hắn!

Bình Luận (0)
Comment