Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 683 - Chương 699: Tắm Rửa Long Huyết (2)

Thánh Khư Chương 699: Tắm rửa long huyết (2)

Sở Phong rốt cuộc hiểu ra, vì sao cối xay nhỏ lại dẫn dắt cả hai cộng minh, thậm chí còn có cảm giác đói khát.

Đây là vật chất đồng nguyên.

Máu đen bốc khói, một con chó sủa lên không ngừng.

Không ai chú ý đến, khi thứ chất lỏng màu đen kia văng khắp nơi, vật chất nồng đậm trong cái bát toát ra, như mây khói tiến vào bên trong cơ thể Sở Phong.

Mọi người chỉ thấy ở đó một mảnh hỗn độn. Sau khi máu đen rơi xuống không ngừng bốc hơi, sương mù cuồn cuộn, đồng thời âm thanh cổ quái, tiếng chó sủa vẫn không dừng lại.

“Anh bảnh trai, ngươi không sao chứ? Quá xui xẻo rồi, đúng là điển hình của cẩu huyết lâm đầu.” Cô bé chớp chớp đôi mắt to ngập nước, đứng ở nơi đó làm ra vẻ đồng tình.

Nhưng vừa rồi cô bé lại là người chạy nhanh hơn so với ai khác, không hề nghĩ cách cứu viện, hoàn toàn chán ghét cái thứ chất lỏng màu đen đó.

Sở Phong làm ra vẻ bi phẫn để che giấu sự rúng động trong lòng. Hắn thật sự không dự liệu được thứ chất lỏng màu đen đó lại chạy vào trong cơ thể của hắn.

Nhưng đối với hắn mà nói, nó không phải độc dược trí mạng, ngược lại còn trở thành thuốc bổ.

Bởi vì cối xay đen trắng kia đang điên cuồng xoay tròn, nhanh chóng hấp thu vật chất này.

Hiện tại xem như đã nhìn ra, vật chất kết thành cối xay nhỏ trong cơ thể vốn không nhiều lắm, nhưng bây giờ thì đủ rồi.

Trên thực tế, muốn tìm loại vật chất này, vô cùng gian nan, đi khắp thế giới tinh thần cũng chưa chắc có thể gặp được, nhưng trên tế đàn này lại có loại tế phẩm đó.

Mặc dù bị dính một thân máu đen, nhưng Sở Phong lại âm thầm cảm thấy may mắn.

Thứ này đối với cối xay nhỏ mà nói, giống như thuốc bổ vậy.

Sở Phong hơi hiểu ra, trước kia cối xay nhỏ thành hình thì bất động, giống như bị lớp màng thai bao phủ, vẫn luôn được bồi dưỡng bên trong, có thể là do thiếu chất dinh dưỡng.

Hiện tại vấn đề đã được giải quyết viên mãn.

Lúc này, hắn chú ý đến bên trong cơ thể, sau khi vật chất màu đen được hấp thu, có một nửa tự động biến thành vật chất màu bạc, phi thường kinh người.

Nên biết rằng, dựa theo những gì hoàng ngưu nói, nghĩ ra loại biến dị này đơn giản là không có khả năng, quá hiếm lạ, chỉ thấy trong truyền thuyết của mười thế giới sao trời mạnh nhất.

Với hắn bây giờ, cối xay nhỏ lại có thể tùy ý chuyển hóa thành vật chất màu bạc.

Đến cuối cùng, vật chất màu đen giống như mây khói, toàn bộ bị cối xay nhỏ hấp thu, hóa thành hai màu đen trắng, ngưng thực đến mức độ không còn gì hơn.

Nên biết rằng, loại vật chất này ban đầu xen lẫn năng lượng, bây giờ chỉ còn là thuần vật chất.

Đến giờ phút này, Sở Phong có một cảm giác thỏa mãn, muốn ợ một cái.

Cối xay đen trắng nhỏ một lần nữa trở nên mông lung, xuất hiện một tầng sương mù, tràn ngập từng tia tiên khí, bao phủ nơi đó.

Hắn biết, cối xay nhỏ cần chất dinh dưỡng. Nếu tiến thêm một bước, chắc chắn rất nhanh nó có thể xuất thế.

Hắn ngừng quan sát trong cơ thể, bắt đầu chú ý bên ngoài. Đúng là thê thảm, chật vật, cả người đầy máu đen, ẩm ướt, toàn thân cao thấp không chỗ nào là không ướt.

Người bên ngoài xem ra, hắn đứng im nơi đó không nhúc nhích, giống như bị đánh đến phát mộng.

“Sở Phong huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Có người hỏi.

Khương Lạc Thần, lão tông sư, Lâm Nặc Y tiến về phía trước, không tim không phổi nhìn hắn.

“Ta còn có thể có chuyện gì chứ? Tắm rửa long huyết, phúc khí từ trên trời rơi xuống. Các người có hiểu không, đây chính là tạo hóa thiên đại.” Sở Phong nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc.

Mọi người im lặng. Cái gì là tắm rửa long huyết, đó là máu chó đen đấy, vừa rồi còn có tiếng chó sủa, đúng là kỳ quái.

Nhưng lúc này lại có người kêu to, chính là lão đạo sĩ, biểu hiện hơi kích động, nắm tay cháu gái của mình chạy về phía Sở Phong.

“Người gặp có phần, mau cho ta chút máu chó đen.” Lão gào to, đảo mắt đã đến gần, đưa tay sờ soạng thân người dính máu đen của Sở Phong.

Cô bé hoa dung thất sắc, ra sức giãy dụa muốn chạy trốn.

“A, cứu mạng, lão già chết tiệt thả ta ra, buồn nôn quá đi.”

“Đây là máu đen vạn năm, có rất nhiều chỗ tốt. Cháu không hiểu đâu, giá trị rất trân quý, nếu không làm sao được xem là tế phẩm chứ?” Lão đạo sĩ nắm chặt không buông, vừa nói vừa sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái.

“Ai cha!” Cô bé kêu thảm, rất muốn trực tiếp cắn người.

Tình huống như thế nào vậy?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, biểu hiện cổ quái.

“Đây không phải là cẩu huyết chân chính, mà là máu do viên đá ngưng dục ra. Huyết dịch sinh ra vạn năm sẽ có tiếng động vật kêu, ví dụ như chó, mèo, báo. Mười vạn năm trở lên sẽ có tiếng rồng kêu. Nói cho các người nghe, các người cũng không hiểu đâu.”

Lão đạo sĩ vừa nói, động tác rất nhanh chóng, bôi máu đen từ trên người Sở Phong lên người mình, đồng thời còn bôi lên người cô bé.

Tất cả đều trợn mắt há mồm. Quả thật đang gặp quỷ sao? Nhưng nhìn lão đạo sĩ cũng không giống như đang gạt người, không cần thiết phải buồn nôn như vậy.

Dù sao, trên người lão bôi nhiều máu đen nhất.

Mọi người nhìn thấy, cũng chỉ im lặng, chỉ có cô cháu gái của lão là kêu thảm, vừa đá vừa cắn, chết cũng không chịu phối hợp.

“Chẳng lẽ là loại máu kia?” Đúng lúc này, lão ẩu chỉ còn nửa cơ thể lộ ra sắc mặt khác thường, vèo một tiếng đã vọt đến, cũng bắt đầu bôi máu.

Đồng thời bà ta còn ra hiệu cho Lâm Nặc Y làm theo bà ta.

Một đám người không còn gì để nói.

Vèo vèo vèo.

Lúc này, một nhóm người vọt đến. Bọn họ nhìn thấy người vực ngoại mà còn làm như vậy, cũng chẳng có gì phải do dự, bắt đầu cùng nhau hành động.

‘Các người là đồ biến thái.” Sở Phong kêu to.

Vốn hắn đã rất thê thảm, hiện tại còn bị người ta sờ túm lưng quần, chẳng ra làm sao cả.

“Không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần dính chút khí cơ là được rồi, làm quá cũng vô dụng.” Lão đạo sĩ có lòng tốt nhắc nhở, kéo cháu gái của mình xông ra khỏi đám người.

“Ta không sống nổi mà. Lão già chết tiệt, ông quá xấu rồi. Mặc dù ta thích Sở Phong bảnh trai, nhưng cũng không muốn dính cái thứ máu chó đen trên người của hắn.” Cô bé kêu thảm.

Sở Phong thật sự không hiểu thấu. Hắn bị người ta tranh đoạt, là do lão già đó dẫn đến.

“Lão hòa thượng, ngươi cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, còn sờ loạn lên người ta nữa.” Sở Phong gào lên.

Đồng thời hắn trừng mắt nhìn một số nữ vương giả, nói: “Các người thận trọng một chút.”

Sau khi yên tĩnh lại, mọi người hầu như chỉ bôi một chút máu đen, ngay cả Lâm Nặc Y và Khương Lạc Thần cũng không ngoại lệ. Gương mặt trắng muốt của hai cô có không ít vằn đen.

“Lão đạo sĩ, ngươi không lừa chúng ta chứ?”

Rốt cuộc cũng có người tỉnh táo lại.

“Đừng nóng vội, sẽ có thay đổi ngay. Có thể nói, Đạo gia ta nhắc nhở các người chiếm được tạo hóa, nhưng còn phải nhìn xem các người có phúc khí hưởng thụ hay không.” Lão đạo sĩ bình tĩnh nói.

Đột nhiên, Sở Phong là người đầu tiên phát sinh biến hóa.

Trên người hắn dâng lên từng luồng ánh sáng đỏ, sau đó nhục thân trở nên óng ánh, bao phủ một tầng ô mang, khiến cho ngoài thân của hắn mười phần sáng lóng lánh.

Bình Luận (0)
Comment