"Ầm!"
Sau một khắc, hắn lại xuất hiện ở bên cạnh một người khác, lại là một quyền, người kia kinh sợ, toàn lực đối kháng, kết quả hai tay bị chấn đoạn, thân thể chia năm xẻ bảy, sau đó cũng nổ nát.
Quyền phong gào thét, ánh sáng chói lọi, nơi này như là đại nhật hoành không.
Chỉ vài quyền mà thôi, mấy người bị đánh giết.
Trên mặt đất, Chu Minh, Lưu Đồng mặt mũi tràn đầy kinh hãi, mặc dù cổ gãy mất, nhưng còn không có chết ngay, nhìn thấy một màn này, suýt nữa bị hù chết.
Bọn họ mang theo vẻ sợ hãi gần chết.
"Tương đối mà nói, ta càng ưa thích động thủ, mà không phải nghiên cứu trận vực, các ngươi quá yếu." Sở Phong nói ra.
Trên mặt đất, hai người sợ hãi.
Phanh phanh!
Sở Phong hai cước, toàn bộ đá chết, không muốn chờ bọn họ từ từ tắt thở.
Cuối cùng, hắn đi vào một khu vực, bắt đầu nếm thử tan rã trận vực.
"Sưu. . ."
Hắn nghe được động tĩnh, sinh vật bên trong đã bị kinh động.
"Đừng sợ, ta đón ngươi về nhà." Sở Phong cố gắng để cho giọng nói của mình hiền hòa một chút, hắn chuẩn bị bắt Thần Thú ấu tử ấu tử, hắn rất hiếu kỳ, đến tột cùng là sinh vật gì.
Hắn cảm thấy, có lẽ sẽ là đồ vật trong truyền thuyết thần thoại viễn cổ!
Bụi gai phát sáng, có màu bạc trắng, cũng có màu vàng nhạt, thực vật ở chỗ này đều rất đặc biệt, ẩn chứa dao động năng lượng nồng đậm.
Ngay cả nham thạch, tầng đất cũng là như thế, hào quang chiếu rọi, tràn ngập linh tính.
Sở Phong đang tan rã trận vực, vô cùng cẩn thận, sau khi hắn hắn lên tiếng, bên trong an tĩnh, sinh vật đó cũng ẩn núp.
Trận vực do hắn bày ra, không có vấn đề gì, không cần rút khỏi, chủ yếu là vì ngăn cản sinh linh đó chạy trốn, mà ở trong đó còn có các loại ký hiệu của trận vực cổ đại.
Theo hắn xâm nhập, có sương mù mịt mờ hiển hiện, nhưng là ánh sáng tường hòa cũng không có giảm bớt, nơi này một mảnh ánh sáng vàng nhạt, thậm chí các loại hồ suối, vũng nước mà hắn nhìn thấy cũng là như thế, sắc thái lộng lẫy.
Người bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ đây là Tiên phủ.
Bởi vì, nơi này năng lượng rất nồng nặc, ẩn chứa sức sống bừng bừng, khiến cho khi hắn hô hấp đều cảm thấy thần thanh khí sảng.
Nếu như tiến hóa giả sống ở đây, có thể dễ dàng tăng cường thể chất.
Hiển nhiên, trận vực nơi này không tính là gì, không làm khó được Sở Phong.
Ở phong thiện chi địa này, có thể nhìn thấy trận vực khắp nơi, nhưng chân chính đáng sợ là những cấm địa kia, tỉ như khu vực phía sau tế đàn, bao phủ ánh sáng vàng và sương mờ.
Dải đất đó tất nhiên sẽ có trận vực kinh khủng, che khuất bầu trời, nếu như tùy tiện xâm nhập hẳn phải chết không nghi ngờ.
Khối khu vực phía trước tế đàn này, tương đối mà nói an toàn hơn nhiều, trước đó Sở Phong đã thành công dẫn đám người đi qua một lần.
Cạch!
Hắn cẩn thận đào ra một khối ngọc thạch đỏ tươi từ trong lớp đất, giống như đang rỉ máu, mang theo huyễn quang, bên trong có phù văn thần bí.
"Đồ tốt!"
Nơi này có vật liệu mà người cổ đại thi pháp để lại, còn mạnh hơn nhiều so với các khối nam châm, ngọc của Sở Phong.
Sở Phong tan rã trận vực, thu lấy vật liệu, đều ném vào trong Ngọc Tịnh Bình.
Ầm!
Cuối cùng, hắn thành công, giải trừ toàn bộ trận vực của khu vực này, đặt chân tiến đến.
Hắn cảm thấy, con vật này hẳn không phải là rất khủng bố mới đúng, bằng không, thực lực đủ mạnh cũng sẽ không giấu ở nơi này, mà là xâm nhập phía sau tế đàn.
Dù sao cũng là con non, chính là thời điểm nó hư nhược nhất. Một khi hơi trưởng thành, khả năng nó sẽ là Thần Ma!
Trận vực do Sở Phong tự mình bày ra vẫn còn, không có tan rã, bởi vì hắn lo lắng con vật đó chạy thoát.
Sau khi cẩn thận cảm ứng, hắn không khỏi nhíu mày, khu vực này không lớn không nhỏ, có dòng suối nhỏ tỏa ánh sáng màu bạc nhấp nháy, bên trong có cá sông, bơi qua bơi lại.
"Có sinh vật!"
Sở Phong kinh ngạc, thế nhưng khi cẩn thận nhìn chăm chú, mặc dù ẩn chứa năng lượng nhất định, nhưng vẫn còn kém xa Thần Thú, nhiều lắm là cũng là có mỹ vị tươi ngon mà thôi.
Nơi đây cũng có cây ăn quả, phía trên mọc ra một chút dị quả, có đỏ tươi như mã não, cũng có vàng óng, mùi trái cây xông vào mũi, có thể làm cho người bình thường thức tỉnh, nhưng chắc chắn không cách nào thuế biến đến vương cấp.
Những này đối với người bình thường mà nói là cơ duyên, nhưng ở trong mắt Sở Phong, đây chẳng qua là hoa quả tươi non.
Trước đây hắn không thể ăn, bây giờ có cối xay nhỏ đen trắng cũng không sao.
Đương nhiên hắn sẽ không khách khí ngắt lấy, sau đó ném vào trong không gian của Ngọc Tịnh Bình.
Cẩn thận tìm kiếm, không có phát hiện sinh vật tràn ngập linh tính.
Tình huống như thế nào? Ấu thú kia trốn?
"Ừm? !" Rốt cục, Sở Phong có chỗ phát hiện, trên một mảnh đất bằng phẳng, nhìn thấy trên một chỗ núi đá màu nâu có lân phiến phá toái.
Tiếp theo, hắn phát hiện chữ khắc trên một vách đá ở gần đó.
Hắn cẩn thận phân biệt, thế mà. . . Cũng không nhận ra, giống như là Giáp Cốt văn, lại như là Chung Đỉnh văn.
Sở Phong liên tục suy nghĩ, cũng không hiểu được ý nghĩa của nó.
Hắn hoàn toàn không còn gì để nói!
Bất quá, ở bên cạnh còn có hình chạm khắc, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là một con non vẽ, nhìn một lúc lâu, Sở Phong đại khái hiểu được ý tứ trong đó.
Trong lúc nhất thời, hắn thất vọng vô cùng.
Hình chạm khắc trên vách đá này, đại ý là một con ấu thú xuất sinh, bị nhốt trong phong thiện chi địa, cuối cùng nó cũng tìm được biện pháp thoát khốn, nó cứ thế mà đi.
"Đã thoát khốn, đã sớm chạy trốn? !" Sở Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không có máu chó đen xối đầu, sao vận khí lại kém như vậy?
Thật sự là quá thất vọng rồi, hắn cao hứng bừng bừng xâm nhập, chuẩn bị bắt sống Thần Thú, kết quả nó đã sớm không có ở đây, thật sự là mất hứng.
Sở Phong đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một con cóc leo ratừ trong nước, gặm cắn cá sông, sau đó nhảy vào trong bụi gai.
Nó kích cỡ không nhỏ, nặng chừng bốn, năm cân, cũng có dao động năng lượng, mạnh hơn cá sông, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều.
Sở Phong không để ý đến, sau đó thân thể hóa thành một đạo điện quang, nhanh chóng ẩn hiện trong vùng đất này, tìm kiếm càng nhiều manh mối hơn.
Nhưng mà, hắn thất vọng, lại không có bất kỳ manh mối gì.
Sau khi quan sát một lần nữa, Sở Phong vèo một tiếng, nhanh chóng phóng về hướng lối ra, không có gì dị thường, không có sinh vật phá hư trận vực của hắn.
Hắn hồ nghi, cuối cùng lại tìm đến con cóc kia.
Hắn liên tục nhìn chằm chằm vào con cóc đo, thấy sau khi nó ăn hết cá sông, kêu rột rột vài tiếng, tiếng kêu rất nặng nề ngột ngạt.
Tiếp theo, Sở Phong cười hắc hắc mấy tiếng.
Sưu sưu sưu. . .
Hắn không quan tâm, ném ra mấy khối nam châm, vây quanh con cóc, đây là đang bố trí trận vực.
Con cóc bị kinh sợ, vừa nhảy vừa nhót, muốn chạy trốn, nhưng là bị trận vực ngăn cản lại.
"Đừng sợ, ta không có ác ý với ngươi, muốn dẫn ngươi rời khỏi nơi này." Sở Phong cố gắng để thái độ của mình ôn hòa, tiến tới, nói chuyện với nó.