Bàn tay Sở Phong mang theo năng lượng nồng đậm, đủ để có thể đập sụp đổ đỉnh núi, đáng sợ cỡ nào, nếu như đánh vào trên thân thể máu thịt, uy lực chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn.
Nhưng mà, con cóc này da dày thịt béo, bị đánh run rẩy kịch liệt, nhưng cũng không có bị trọng thương, còn có thể nhảy nhót.
"Rống!"
Hơn nữa, đúng lúc này tiếng kêu của nó không còn là tiếng oa oa nữa, mà là giống như thú rống, tương đương kinh người, cánh rừng nổ tung, cỏ cây trở thành mảnh vụn, tảng đá mấy ngàn cân cũng bay lên không trung.
Nó vọt tới lần nữa, liều mạng với Sở Phong.
"Lại không thần phục, ta sẽ nướng ngươi thật đó." Sở Phong nói ra.
Phanh phanh phanh. . .
Lần này hắn cũng không có lưu tình, ra đòn mạnh, ngón tay phát ra ánh sáng hừng hực, ẩn chứa năng lượng kinh người, giống như mang theo phóng xạ, để vách đá chung quanh vặn vẹo, sụp đổ.
Rốt cục, con cóc bị đánh không thế nào nhúc nhích, khóe miệng chảy máu.
"Có phục hay không?" Sở Phong ngồi xuống hỏi nó.
Phốc!
Từng ngụm từng ngụm nước nôn đến, hắn nhanh chóng tránh né.
"Vẫn không phục hả, vậy thì ta đánh tiếp!" Sở Phong nói ra, hắn cũng không muốn cái gì "lấy đức phục người", con cóc hiếm thấy này, hết nhổ nước miếng tới khinh bỉ hắn là mù chữ, thoạt nhìn cũng không phải là có thể lấy thủ đoạn bình thường hàng phục nó.
Còn không bằng dứt khoát một chút, trực tiếp lấy lực phục người.
Phanh phanh phanh. . .
Con cóc ỉu xìu, nhưng Sở Phong còn đang xuất thủ, đánh đập nó.
"Ta liều mạng với ngươi!" Con cóc giận dữ nhảy nhót, sau khi tránh thoát được thì bắt đầu tiếp tục khai chiến với Sở Phong.
Rất đáng tiếc, nó không phải là đối thủ, lại bị đánh cho một trận tê người nữa.
Cứ như vậy, đánh một trận ngừng một trận, Sở Phong không ngừng dọn dẹp nó, đánh nó không còn cách nào khác.
"Mù chữ, ngươi có gan cho ta hai năm thời gian, đến lúc đó ta một tay có thể đánh mười cái ngươi!" Con cóc này toàn thân bốc lên kim quang, con mắt bốc lên liệt diễm, hướng về phía Sở Phong hô to.
"Ta cũng không cần ngươi cho ta thời gian, bây giờ thì có thể một cái đánh mười cái ngươi!" Sở Phong không ngừng hạ nặng tay.
Con cóc ngao ngao thét lên: "Ngươi quá vô sỉ, không thể biểu lộ khí khái anh hùng một chút sao, thả ta đi, hai năm sau chúng ta lại quyết chiến, đến lúc đó nếu là ta lại bại thì sẽ thần phục dưới chân của ngươi."
"Tiểu thí hài, chớ cùng ta nói nhảm, sẽ không để ngươi đi, ta hỏi lại lần cuối, có phục hay không, không thần phục liền nướng chín ăn hết!" Sở Phong nói ra.
Phịch một tiếng, con cóc lần nữa bị đánh bay, lần này bị Sở Phong đem tới bờ sông cọ rửa cho nó.
Tiếp theo, lòng bàn tay phải của hắn phát sáng, trực tiếp toát ra hỏa diễm, vận dụng năng lượng ánh lửa, bắt đầu nướng con cóc này.
"Ngao. . ." Con cóc kêu to, đau đến mắt trợn trắng, ra sức giãy dụa.
Nhưng mà, Sở Phong áp chế nó, năng lượng toàn thân sôi trào, bắt lấy nó không buông tay, trực tiếp dùng lửa đốt.
"A, chín, chín, mau buông ta ra!" Con cóc kêu thảm.
"Ngươi phục sao?"
"Phục." Con cóc này uể oải, bởi vì nó cảm thấy Sở Phong thật sự muốn nướng chín nó, mà sinh vật trơn tuột như nó, làm sao có chịu đựng được nỗi thống khổ da thịt.
Con cóc cuồng thổ nước bọt trong đại chiến, tuyệt sẽ không vì khí tiết mà để cho mình trở thành một cục thịt chín.
Cuối cùng, Sở Phong ngồi xuống, bắt đầu nướng cá, nếm thử hương vị mười phần tươi đẹp, hắn đưa cho con cóc một con cá hỏi: "Đến cùng thì bản thể của ngươi là cái gì?"
Nhắc tới chuyện này, con cóc này liền ủ rũ, cực kỳ buồn rầu, gãi gãi đầu nói: "Ta cũng không biết chính mình là cái gì."
"Muốn bị nướng chín sao?" Sở Phong cảm thấy gia hỏa này quá không thành thật, chính là thiếu bị đòn.
"Thật, không có lừa ngươi. Lúc ta vừa ra đời, toàn thân lân phiến, giống như là một con Chân Long. Nhưng mà, cũng không lâu lắm, ta liền biến thành một con chim. Ai có thể nghĩ tới, qua một đoạn thời gian nữa, ta liền biến thành cái dạng này. Tức chết ta rồi, người ta đều là càng biến đổi càng mạnh, ta càng biến đổi càng thảm, thành con cóc."
Nó phẫn uất, hung hăng ăn cá nướng.
Sở Phong hoài nghi, còn có loại biến hóa này? Bất quá, hắn nghĩ tới lân phiến màu vàng, còn có lông vũ đó thì lại bình thường trở lại, gia hỏa này đúng là rất cổ quái.
"Bây giờ cũng thảm như vậy, lần sau ngươi còn có thể biến thành cái gì nữa, biến thành con gián?" Sở Phong cười nói.
"Đi chết, đi chết!" Con cóc này cả giận nói, trong lúc há mồm, lại muốn nhổ nước miếng vào người hắn.
"Ta cảnh cáo ngươi, về sau không cho phép nhổ nước miếng, buồn nôn chết mất, nhất khi đang ăn uống mà ngươi còn dám như thế, ta trực tiếp ném ngươi vào trong lò lửa nướng chín!"
Con cóc than thở nói: "Ngươi nói, ta một lần biến thảm hơn một lần, lần sau sẽ không thật sự sẽ biến thành đồ vật càng kỳ quái hơn chứ?"
Nó rất bất an, chính mình còn ghét bỏ chính mình, cảm thấy thân thể bây giờ quá kém.
Trong lòng Sở Phong có rất nhiều nghi vấn, nói: "Ngươi sinh ra tới giờ đã bao lâu rồi?"
"Ta làm sao biết, nơi này không phân rõ ban ngày và đêm tối, căn bản là không có khái niệm thời gian."
"Không ai dạy ngươi thì sao người lại biết viết Giáp cốt văn?" Sở Phong hỏi nó.
Con cóc lần nữa xem thường nói: "Mù chữ, ngươi không hiểu đi, đó là năng lượng văn tự, nên tính là chữ viết thông dụng của tiến hóa giả."
"Dám nói ta mù chữ, không phải chỉ biết chút chữ 'Cổ' sao? !" Sở Phong trực tiếp đánh nó, đánh con cóc này quay cuồng, cuối cùng cầu xin tha thứ, hắn mới dừng tay.
"Quá thô lỗ, đều nói bụng có thi thư khí từ hoa, ngươi quả nhiên không có!" Nó không dám nói thẳng mù chữ, gián tiếp khinh bỉ.
Phanh phanh phanh. . .
"A a a, ta phục, phục!"
Sở Phong lấy lực phục người, đánh cho con cóc không biết đông tây nam bắc, cuối cùng mặt ủ mày chau cúi đầu, không dám cao ngạo.
"Ngươi từ trong quả trứng màu vàng ấp đi ra, ai dạy cho ngươi những văn tự này, ngươi cũng biết không ít, còn biết tiến hóa giả?" Trong lòng Sở Phong có các loại nghi vấn.
Con cóc ủ rũ, nhưng vẫn nói ra một số việc.
Năm tháng dài đằng đẵng trước, nó đã ở trên núi Thái Sơn, chờ đợi được ấp ra ở phong thiện chi địa này.
Lúc đó, nó liền có một chút ý thức, bất quá chỉ là ngẫu nhiên tỉnh lại, phần lớn thời gian đều nằm trong trạng thái ngủ say.
Có một khoảng thời gian, nơi này tiến hành tế thiên, có ít người phát hiện nó, giảng đạo cho nó, dạy nó các loại văn tự, xuyên thấu qua vỏ trứng, truyền đến trong đầu của nó.
Sở Phong giật mình, cổ đại tiến hóa giả tế thiên, đây chính là năm tháng rất xa xưa!
"Có một ngày, lại có không ít người phát hiện ta, bọn lại vì đó mà đánh nhau, nói ta là một viên Thần Noãn bị nguyền rủa, có trời mới biết có thể ấp đi ra cái gì, sau đó. . . Liền không có sau đó."
Một lần đó, nó liền triệt để ngủ say, cho đến một thế này mới thức tỉnh, cuối cùng phá xác mà ra.
Sở Phong giật mình, một viên Thần Noãn bị nguyền rủa, rốt cuộc là thứ gì? Nó ở năm tháng xa xưa thì đã ở trên núi Thái Sơn, trải qua năm tháng mà cường giả cổ đại phong thiện hiến tế.