"Ầm!"
Phùng Hoằng xông lên thế nhưng bị một màn ánh sáng ngăn cản, cơ thể từ trên xuống bị quét qua, kết quả bị một nhóm ngăn cản, có âm thanh giống như máy móc bảo gã không hợp tiêu chuẩn.
"Gì mà không hợp tiêu chuẩn, ta không phục!" Hắn ta nổi giận, mạnh mẽ xông vào trong.
Bụp!
Cuối cùng thất khiếu gã chảy máu, bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài suýt nữa thì chết, tổn thương khắp người, xương khớp rất nhiều cái đã bị gãy.
Điều này khiến mọi người bừng tỉnh, toàn bộ đều như gặp phải đại địch.
Sau đó, bọn họ dần dần tiến lên, từng người lên thử, muốn giành được truyền thừa.
Rất đáng tiếc người nào đi lên thì người nấy bị từ chối, tất cả mọi người đều không thể đi qua, đến cả người đã đột phá bảy đoạn gông xiềng như bà lão này cũng không phù hợp điều kiện.
Theo thời gian dần trôi, rốt cuộc cũng có một người phù hợp tiêu chuẩn, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, vậy mà là Từ Hồng, thực lực cô ta không tính là đứng đầu, nhưng lại thành công đặt chân vào trong tháp năng lượng.
Việc này khiến Sở Phong chấn động một hồi, cảm thấy thật khó tin. Lẽ nào trên người cô ta có bí mật gì, theo lẽ thường cô ta không thể nắm trong tay phương pháp hô hấp đặc biệt của Hoàng Ngưu.
Tháp năng lượng rung động, ầm một tiếng, một số kinh văn năng lượng bị khuyết thiếu hiện ra, lấp lánh bên trong tháp, sau đó như nước chảy rót vào trong cơ thể Từ Hồng.
"A..." Cô ta thét lên một tiếng chói tai, giống như đang đau đớn vô cùng, cô ta ôm lấy đầu, cuối cùng cả người bay ra ngoài, mũi miệng tràn máu.
"Từ Hồng, xảy ra chuyện gì vậy?" Một đám người vọt tới, kiểm tra tình trạng của cô.
"Đầu ta đau quá!" Cô cảm giác tinh thần của mình suýt chút nữa bị xé rách, may là còn chống đỡ được, nhưng tình trạng không tốt lắm.
"Ngươi nhận được truyền thừa rồi?!" Bà lão hỏi.
"Làm sao ngươi có thể đi vào trong tháp năng lượng?" công chúa Lâm cũng hỏi.
"Vừa rồi, nó nói huyết mạch của ta phù hợp tiêu chuẩn, là hậu duệ của vương triều tiến hóa. Ta liền trực tiếp đặt chân tiến vào, nhưng truyền thừa nơi này không hoàn chỉnh, tổn thương tinh thần của ta." Từ Hồng đáp.
Mọi người nghe vậy đều lấy làm kinh ngạc.
"Tổ tiên của ta, có thể là đào nan giả của Trái Đất." Từ Hồng mở miệng, nói ra bí mật như vậy.
Năm đó, ở thời đại xa xưa, trong dòng thời gian rất dài trước đó, tổ tiên của Từ Hồng di cư đến hành tinh mẹ mà sau này bọn họ trú ngụ, có thể nói là xa xứ.
"Coi trọng nhiều như vậy, thế mà còn cần huyết mạch hậu duệ vương triều tiến hóa?!"
Rất nhiều người thất vọng, đồng thời càng chán nản. Cái tháp truyền thừa này xảy ra vấn đề, rất khó tái hiện lại kinh văn của thời trước.
Sở Phong không nói gì, hắn đang âm thầm suy xét. Hiển nhiên nơi đây đã từng bị hủy diệt hoàn toàn, các loại kinh thư bị cướp sạch không còn, mà tháp năng lượng sau này được tái hiện lại coi như là hậu chiêu của vương triều cổ.
Nếu không hộp bạc chắc chắn cũng không giữ được!
Công chúa Lâm tiến lên, bị tháp năng lượng từ chối, Lâm Nặc Y bước lên cũng tương tự không thu được kết quả gì...
Cao tầng các bên, còn có một số đệ tử trẻ tuổi cũng lên thử, rốt cuộc đều thất bại.
Tất cả mọi người đều thử một lần sau cùng bọn họ chẳng còn hy vọng.
Mọi người nhìn chằm chằm Từ Hồng, muốn biết kinh văn khuyết thiếu cô ta thu được có tác dụng thần kì gì hay không.
Từ Hồng cười khổ, nói: "Kinh văn gián đoạn, đều là nhảy cóc, không có chút tác dụng nào."
Dứt lời, cô đọc thuộc thành tiếng, thậm chí rất thản nhiên mời mọi người đến thăm dò tinh thần, nhìn thử xem có nói dối hay không
Mọi người bất đắc dĩ. Việc này quả thực đáng tiếc, rõ ràng phát hiện ra một tòa năng lượng truyền thừa, kết quả lại chẳng thu hoạch được gì.
Mặc dù bọn họ đều rất không cam lòng nhưng cuối cùng đành chỉ có thể bỏ đi, ở lại cũng vô dụng.
"Haiz, biết ngay là năm đó Trái Đất bị đánh chiếm, các loại đạo Nho chính thống đều bị diệt, bao nhiêu thứ đều bị cướp sạch không còn." Có người than nhẹ.
"Không thể cho là như vậy. Năm đó rất kỳ lạ, hành tinh có sự sống này tuy yếu dần nhưng các loại cây thánh không bị người ta mang đi, hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, không ít người đều nhất trí cho rằng trên Trái Đất có không ít động tiên bị chôn vùi, chỉ cần đào lên nhất định còn rất nhiều bản truyền thừa hoàn chỉnh."
Tiếp đến, bọn họ rời khỏi vùng đất này, trong lúc thăm dò ở những nơi khác của vương triều tiến hóa lại phát hiện ra một cảnh tượng đáng sợ.
Ở nơi sâu nhất hiện ra một vết nứt dọa người, giống như động của côn trùng, đen thùi lùi. Chỗ ấy có vết nứt không gian rất khủng bố, mang năng lượng đặc biệt chôn vùi tất cả.
Bà lão hít một hơi khí lạnh: "Cái này quá nửa là một kích có thể rọi sáng chư thiên do cường giả để lại, dù cho muôn đời qua đi vẫn còn sót năng lượng, ngăn cản hư không khép miệng."
Lúc Sở Phong ở Thái Sơn đã từng thấy một trăm ngôi sao, bên trong mỗi ngôi sao có một sinh linh, đủ hiểu cường giả rọi sáng được chư thiên đáng sợ đến mức nào.
Loại tồn tại này, cần các vực hiến tế, cần chư thiên các nơi cùng bái, thực lực kinh khủng không thể tưởng tượng.
"Đi thôi, nơi đây chẳng còn gì để tìm kiếm đâu, thật là khiến người ta vừa tiếc vừa thất vọng."
Cuối cùng bọn họ không thể không bỏ đi, rời khỏi di chỉ vương triều cổ, từ trong sơn động kia đi ra.
"Dưới lòng đất Tần Lĩnh này không biết có bao nhiêu bí mật, hôm nay chúng ta chỉ trông thấy một góc đất, lần sau trở lại nói không chừng có thể đào ra đồ đạc kinh người hơn." Có người nói.
Bọn họ không cam tâm nhưng bây giờ cũng chỉ có thể rút lui trước. Di tích cổ này cần tìm kiếm, tìm được cửa vào mới có thể thăm dò.
Trải qua một lần thám hiểm, tất cả mọi người ý thức được tầm quan trọng của Sở Phong, đến cả Truyền Thừa Chi Địa của vương triều tiến hóa hắn cũng có thể dẫn mọi người vào, thủ đoạn quả thực siêu phàm.
"Ôi chao, ta nhớ có người nói, nếu như ta có thể phá vỡ tràng vực gần tháp năng lượng, đưa cô ấy vào, sẽ có điều bất ngờ, tốt biết bao nhỉ?"
Đang trên đường về, Sở Phong vừa cười vừa nói.
Công chúa Lâm cười khanh khách đáp: "Trở về ta mời ngươi ăn cơm."
"Đây chính là ngạc nhiên mà người ta nói? Lịch của ta gấp lắm, không có thời gian." Sở Phong nói.
Một số người không nói, như này cũng thẳng thắn thật đấy, từ chối lời mời của công chúa Lâm.
Thích Lâm cười: "Ngươi cái tên này thực tế quá đấy, ta vốn định mời ngươi ăn cơm, sau đó cho ngươi vài lợi ích, kết quả... đau lòng rồi, không mời nữa, lợi ích cũng mất!"
"Đừng mà, mời ta ăn cơm đi, không có thời gian ta cũng sắp xếp cho có thời gian." Sở Phong vội vã cười làm lành.
"Không mời!" Công chúa Lâm trợn mắt.
"Mời đi!" Sở Phong sống chết cầu xin được cô mời khách.
"Ngươi cái tên này quá vô lại."
...
Không lâu sau đó, Lâm Nặc Y đi tới bên cạnh Sở Phong, nói khẽ với hắn: "Tuyệt đối không nên đi Nguyên Từ Tiên Quật."
"Vì sao?!" Sở Phong vô cùng ngạc nhiên, bởi vì công chúa Lâm đích thực mời hắn đến Nguyên Từ Tiên Quật, hơn nữa tốt nhất nên lên đường sớm một chút.