Sở Phong nghe xong, vô cùng khó chịu, giọng nói trầm xuống, tiến hành quát lớn.
“Trái đất đã từng xếp thứ mười một trong vũ trụ tinh hải. Từ độ cao tiến hóa của nó mà nhìn, nó đã từ trên cao nhìn xuống loại người hành tinh tầng thứ bao nhiêu là các người. Dựa vào ngươi mà cũng xứng nói đến việc mang đến ánh lửa văn minh cao cấp hơn? Rõ ràng chỉ muốn cướp sạch, muốn cướp đi các loại di tích thời kỳ thượng cổ lưu lại trên Trái đất, xúc tiến tiến hóa và phồn thịnh tinh cầu các ngươi. Đám cường đạo buồn nôn các ngươi khi nói chuyện đừng nên mỹ hóa bản thân như vậy chứ, sẽ chỉ làm cho người ta muốn nôn mửa mà thôi.”
Sở Phong nói, khiến cho đám người ngoài hành tinh vừa kinh vừa sợ.
Theo bọn họ nghĩ, Trái đất đã xuống dốc. Đúng là nó đã từng có một quá khứ huy hoàng, chấn nhiếp vạn vực, nhưng sinh linh sáng lập ra thời đại Trái đất sáng chói đã bị giết sạch. Nơi này đã biến thành mạt lưu, thổ dân trên Trái đất chẳng tính là gì.
Mặc dù vẫn còn hậu duệ của đám người khi xưa, nhưng huyết mạch đã bị pha tạp, không còn tinh khiết nữa.
“Huyết mạch tạp chủng như ngươi cũng dám nói chuyện với ta như thế. Đợi lát nữa chúng ta giáng xuống, tất sẽ để cho ngươi phân rõ trái sai, mau chóng tỉnh lại. Khi đó ngươi sẽ sống không bằng chết.”
Cô gái mặc váy tím lên tiếng. Làn da của cô trắng như tuyết, tướng mạo mỹ lệ, đích thật là mỹ nhân, nhưng lúc nói chuyện lại rất quá phận.
Tư thái của cô ta quá cao ngạo rồi. Khi cô ta đề cập đến tộc đàn hiện tại trên Trái đất, giọng nói tràn ngập khinh thường, cái nhìn hoàn toàn không bình đẳng.
Trực tiếp toàn cầu, sau khi mọi người nghe thấy lời này, ai nấy đều thay đổi sắc mặt, tràn ngập phẫn nộ và biệt khuất. Bọn họ cảm nhận được tâm thái cao ngạo của đám người ngoài hành tinh kia.
Đó là cái gì? Cao cao tại thượng, nhìn sinh linh Trái đất giống như nhìn rơm rạ, đúng là quá phận, khiến người ta cảm thấy khuất nhục.
“Là Sở Phong. Làm sao hắn có thể khống chế được đĩa bay bay lên trời thế?” Rất nhiều người nhận ra giọng Sở Phong, tất cả đều ngạc nhiên.
“Sở Phong, xử lý đám người kia đi. Bọn chúng quá ác tâm rồi. Bọn chúng dựa vào cái gì để tự phụ chứ? Năm đó, Trái đất chúng ta xếp hàng thứ mười một, đủ để cúi đầu nhìn xuống bọn họ. Khi đó, bọn họ đoán chừng vẫn chỉ là tinh cầu man hoang. Bây giờ đến phạm chúng ta, còn cao ngạo như thế, diệt bọn chúng đi.”
Rất nhiều người kêu to, lớn tiếng gào thét, vung nắm đấm trước màn hình.
Mặc dù bọn họ biết tiếng rống giận dữ của mình không truyền đến được bầu trời, Sở Phong không nghe thấy, nhưng vẫn có thể biểu đạt được oán giận và cảm giác biệt khuất trong lòng bọn họ.
Sở Phong lên tiếng lần nữa: “Lúc Trái đất huy hoàng, tinh cầu của các ngươi hơn phân nửa vẫn chỉ là bộ lạc nguyên thủy. Bây giờ chạy đến biểu hiện vênh váo, cao cao tại thượng, đủ chứng minh thực lực các ngươi không đủ, là chột dạ che giấu.”
Hiển nhiên, miệng tiện ngày thường của hắn bây giờ đã phát huy với người ngoài hành tinh.
“Ngươi nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Cô gái mặc váy tím run lên, chỉ tay về phía đĩa bay, gương mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thổ dân, ngươi đúng là đáng chết.” Gã thanh niên có đôi cánh tuyết trắng quát lớn.
Hiện tại, bọn họ đã hơi chút yên tâm, bởi vì bọn họ đã xuyên qua được khu vực nguy hiểm nhất, cách mặt đất không xa lắm.
Oành!
Đáp lại bọn họ là một chùm sáng năng lượng vô biên. Sở Phong vẫn luôn khai hỏa, nhưng người ngoài hành tinh đã có bài học, hiện tại đều vận dụng át chủ bài, tiến hành phòng ngự.
Trên người bọn họ có bí khí, trực tiếp tế ra, không cần thôi động cũng có thể tự động dẫn dắt năng lượng giúp bọn họ cản tai.
Hoa văn bí ẩn trên Trái đất lại xuất hiện, đan vào một chỗ, tiến hành nghiền ép.
Không hề nghi ngờ, những bí khí đó đã giải được một phần lớn năng lượng công kích.
“Người ngoài hành tinh các ngươi quá yếu, chết chắc rồi.” Sở Phong bất kể giá nào, điên cuồng nhấn nút điều khiển vũ khí bên trong đĩa bay, khiến Long Nữ đau lòng muốn chết. Nguồn năng lượng này không thể tái sinh, dùng một chút là ít đi một chút.
Đây là đĩa bay được đào ra từ di tích Hải tộc. Mặc dù có thể khống chế, nhưng lại không cách nào bổ sung được nguồn năng lượng về sau.
Rầm rầm rầm...
Giữa không trung sôi trào. Các loại chùm sáng năng lượng xen lẫn, khiến phù văn bảo vệ Trái đất không ngừng khôi phục. Vốn chúng đã nhắm vào sinh linh vực ngoại, hiện tại lại càng kinh khủng hơn.
“Hắc lão đại, cóc, các người đến đây điều khiển, để ta ra ngoài thu thập bọn chúng.”
Sở Phong cảm thấy chưa đã ghiền, hận không thể lập tức bay ra ngoài giết đám người ngoài hành tinh này. Hắn gọi kim điêu, sau đó rời khỏi đĩa bay, mang theo thiền trượng bay ra ngoài.
Giữa không trung, bốn người ngoài hành tinh còn lại đều đang lâm vào cảnh nguy hiểm.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, trong thời khắc sắp giáng xuống Trái đất, bọn họ lại gặp phải phiền phức như vậy. Sinh vật thực lực kém xa bọn họ lại có thể dám chặn đánh bọn họ.
Oành!
Trong hư không, một luồng quang điện màu bạc hiện lên, đánh cho gã thanh niên có đôi cánh phải lảo đảo, cơ thể suýt chút nữa bị xuyên thủng. Đây là điềm báo y có thể gặp nạn.
Tiếp theo, một cường giả đứng trên một ngôi sao băng gầm thét, thực lực của gã quá cao, tao ngộ ngăn cản lại càng thêm hung mãnh, có một mảnh hoa văn bao phủ gã, thiếu chút nữa đã khiến cho gã phải chia năm xẻ bảy.
“Người ngoài hành tinh kia, Sở gia nhà ngươi đến đây, nhận lấy cái chết cho ta.”
Sở Phong hét lớn, cầm thiền trượng trong tay, vận chuyển phương pháp Đại Lôi Âm, dáng vẻ trang nghiêm, sau đó vung thật mạnh. Một Kim Thân Lão Phật hiện ra trên bầu trời, phát ra tiếng tụng kinh, sau đó đánh một đại thủ che khuất cả bầu trời về phía trước.
Oành.
Nơi này lập tức sôi trào, Phật quang phổ chiếu, dẫn đến ba động kịch liệt.
Trên thực tế, loại công kích này còn hiệu quả hơn vũ khí nóng, dẫn động sức mạnh phòng hộ của Trái đất càng thêm kinh người.
Năng lượng Phật tộc đặc biệt khuếch tán, dẫn động vô số đường vân sáng lên, sức mạnh thần bí trên Trái đất đã thức tỉnh, muốn giết chết địch thủ.
Răng rắc.
Bí khí của người ngoài hành tinh bể nát.
“A... không!” Cô gái mặc váy tím hét lên. Cô ta rất chật vật, bị sức mạnh thần bí nghiền ép, ho ra máu, nhất thời muốn quay đầu bỏ chạy.
Oành.
Gã thanh niên có đôi cánh tuyết trắng lại càng bị sấm sét nổ tung. Một cánh tay của y gãy mất, máu văng khắp nơi.
“A...”
Y gào thét, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Phong.
Nhưng bây giờ bọn họ không dám sử dụng công kích kinh khủng. Bởi vì phát ra năng lượng càng mạnh, bọn họ gặp phải phản phệ của Trái đất còn lợi hại hơn.
“Haha... Đám người các ngươi chạy đến Trái đất tỏ vẻ ta đây, đây chính là kết cục của các ngươi. Cởi hết đồ cho ta đi.” Sở Phong cười to.
Trong cơ thể hắn có cối xay đen trắng có thể điên cuồng hấp thu năng lượng, bổ sung khi cần thiết. Cho dù một kích vừa rồi hao tổn quá lớn, nhưng có thể bổ sung rất nhanh lại.