Long Trạch lấy thế đè người, khuôn mặt lạnh lẽo, lộ ra sát cơ.
Trên mặt mấy người khác đứng ở phía sau hắn cũng đều lộ ra sát ý, nhìn chằm chằm vào Sở Phong.
"Đừng có khinh người quá đáng!" Sở Phong nhìn Long Trạch.
"Ha, ta chính là đang ức hiếp ngươi đó, ngươi có thể làm gì ta nào? !" Long Trạch cười khẽ, dáng vẻ không coi ai ra gì, bộ dáng đắc thắng.
"Dạ Xoa thúc thúc, hãy mời những người này đi!”Long Nữ bỗng nhiên mở miệng.
"Được!" Xa xa, một cái bóng mờ lóe lên, người tới đi một mình, toàn thân tỏa ra màu vàng nhạt, đây là một con Dạ Xoa chuyên đi tuần biển, có điều thực lực của lão ta rất mạnh mẽ.
Lão ta vậy mà cũng đã đột phá chín đạo gông xiềng, xem chừng đây cũng là một cường giả tuyệt đỉnh của long cung Đông Hải, chỉ đứng sau Lão Long vương Đông Hải.
Thân thể lão Dạ Xoa tỏa ra ánh vàng, làn da thoạt nhìn giống như như kim loại, lão ta chậm rãi đi đến, nhìn chằm chằm vào Long Trạch, nói: "Long Trạch, ngươi vẫn là nên đi thôi."
"Ngươi không phải đang ở Nam Hải sao, làm sao ngươi có thể yên lặng trở về được." Long Trạch cười lạnh, sau đó lại nói: "Chẳng qua, ta đây đã đích thân đến nơi này, làm gì có chuyện đơn giản như thế mà đi, ít nhất, cái tên Sở Phong này, ta muốn hắn phải chết!”
Sau đó, vẻ mặt gã ta có chút ngưng trọng, trên mặt không có chút nghiêm túc nào nhìn về phía lão Dạ Xoa, nói: "Dạ Xoa huynh, đây dù sao cũng là cơ hội hiếm có, trình độ lĩnh vực của tên tiểu tử này bất phàm, giờ chúng ta ném hắn vào trong tổ rồng, để hắn đi liều mạng, nói không chừng còn có thể hái ra vài cây long huyết thảo."
Long Nữ trầm mặt xuống, nói: “Ngươi nghĩ rằng người của Đông Hải chúng ta cũng giống như mấy kẻ ở Long Tộc Nam Hải các ngươi hay sao! Sở Phong là khách do ta mời tới, Dạ Xoa thúc thúc làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy."
Long Trạch cười nhạt, gã ta không nhìn Long Nữ, chỉ chăm chăm nhìn về phía lão Dạ Xoa, nói: "Huynh đệ, ngươi nghĩ thế nào?"
Đúng vào lúc này, ở cách đó không xa lại xuất hiện một bóng người khoan thai bước chậm tới chỗ bọn họ, nói: "Uy phong của Long Tộc Nam Hải thật lớn."
Người đi tới là một người trung niên, mấu chốt nhất chính là, hắn lại là nhân tộc chứ không phải là sinh linh của hải tộc, người này đã xé rách tám đạo gông xiềng.
Lúc này, bất kể là Sở Phong hay là đám Đại Hắc Ngưu đều hoảng sợ, cái thế giới dưới đáy biển này thật quá kinh khủng, nãy giờ có mấy phút mà đã liên tục xuất hiện ba người đều là đại cao thủ, đây thật không phải là chuyện nhỏ, nơi đây quả thật hơn xa đất liền!
"Một cao thủ của nhân tộc lại có mặt ở dưới đáy biển này quả là chuyện bất ngờ nha, có điều, có lẽ ngươi nên biết là ngươi còn kém ta cả một cấp độ, nếu như ngươi muốn quản chuyện của chúng ta, chỉ sợ hôm nầy ngươi sẽ phải đem tính mạng của bản thân mình góp vào đó.” Long Trạch từ tốn nói.
Vừa nói gã ta vừa âm thầm kinh ngạc, tên nhân tộc xé đã rách tám đạo gông xiềng này là từ nơi nào nhô ra?
"Nói như vậy, ngươi nhất quyết muốn Sở Phong tiến vào tổ rồng hái long huyết thảo cho ngươi?" Người đàn ông kia hỏi. Dáng vẻ hắn ta thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, trên người mặc trang phục cổ đại, khoác áo bào màu tím, vóc người tầm trung, mặc dù tướng mạo bình thường nhưng khí thế lại rất cường thịnh.
"Nếu như ta muốn vậy thì làm sao? !" Long Trạch lộ ra vẻ giễu cợt độc ác, gã ta ta quyết định sẽ lấy luôn mạng của người đàn ông này, tránh lưu lại hậu họa sau này.
"Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, người mà chủ nhân Bồng Lai Tiên đảo muốn bảo vệ, ngươi cũng dám động?" Người đàn ông nhân tộc vóc người tầm trung cười lạnh mọt tiếng, sau đó lại nói: "Mà kể cả ngươi có thật sự ném hắn vào tổ rồng để hái long huyết thảo thì thứ đó cũng không tới phiên Long Tộc Nam Hải ngươi cầm về."
Bồng Lai Tiên đảo? Vừa nghe tới mấy chữ này, kể cả là sắc mặt của lão Dạ Xoa hay là Long Trạch đều thay đổi!
Trong lòng đám người Sở Phong, Hoàng Ngưu, Đông Bắc hổ lại càng không thể bình tĩnh.
Lúc ban đầu, Sở Phong khi nhìn thấy người đàn ông còn có ấn tượng khá tốt với hắn, dù sao người này cũng là nhân loại, lại dám đứng ra vì hắn nói chuyện với một kẻ cao hơn một cấp bậc, nhưng sau khi nghe đến lời nói phía sau thì sắc mặt của Sở Phong cũng trở nên không dễ nhìn cho lắm.
Bởi vì, những lời người này nói ra cũng quá khó nghe rồi, cái gì gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ ? Cách nói này thật sự quá không thỏa đáng.
Lúc này, người đàn ông nhân loại trung niên mới nhìn về phía Sở Phong, nói: "Ngươi có thể đi vào tổ rồng hái vài cây long huyết thảo ra ngoài sao, thứ đó có tác dụng với bên này của chúng ta.”
"Không vào được." Sở Phong đáp lại.
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia lập tức chìm xuống, hắn ta không tiếp tục nói gì nữa, phất tay với Long Trạch ý bảo gã ta hãy mau rời khỏi nơi đây, dáng vẻ rất thiếu kiên. Mặc dù hắn ta mới chỉ xé rách tám đạo gông xiềng, nhưng bởi vì trước đó đã báo ra mình là người đến từ Bồng Lai Tiên đảo cho nên Long Trạch rất kiêng kỵ, đến cuối sự thật chần chờ, muốn rời khỏi nơi này.
Sở Phong khó chịu, những người này như thế là đem hắn xem thành cái gì?
Long Trạch thì cũng thôi đi, nhất định là gã ta rất căm ghét Sở Phong, sẽ không để Sở Phong thoát khỏi đây dễ dàng, dù sao thì Long Tộc Nam Hải cùng Sở Phong cũng có thù cũ.
Thế còn cái tên nhân loại trung niên này là sao đây, từ đầu đến cuối nói ra mấy lời như thế là có ý gì, cái gì mà đánh chó phải ngó mặt chủ, bây giờ lại còn muốn đuổi Long Trạch đi để lưu lại một mình hắn ở đây, không phải tên kia cũng có ý đồ muốn ép hắn tiến vào tổ rồng chứ?
Sở Phong cảm thấy mấy kẻ cứ vênh váo hò hét với hắn, hả hê coi thường hắn tốt nhất cứ đưa tất cả lên Tây Thiên cho xong, để cho bọn họ hiểu rõ tại sao mấy bông hoa kia màu sắc lại rực rỡ như vậy!
"Tại sao các ngươi còn chưa đi?" Người đàn ông áo bào tím ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người Long Trạch một cái, lộ ra vẻ không vui. Long Trạch vốn dĩ quả thật đã có ý muốn rút lui, nhưng sau khi nghe thấy lời này sắc mặt lại có chút khó coi, cái thái độ này cũng quá coi thường gã ta rồi, còn không thèm cho hắn một bậc thang đi xuống, người của Bồng Lai Tiên đảo quả thực là quá kiêu căng.
"Xin hỏi, ngươi là thủ hộ nhất mạch Bồng Lai Tiên đảo sao?" Long Trạch mở miệng. Gã ta cố tình hỏi như vậy là bởi gã biết, cái toà Tiên đảo kia sau khi xuất thế từng khiến cho các bá chủ Hải tộc đều hoảng sợ, bởi vì có một đám cổ nhân sinh sống rất lâu năm trên hòn đảo đó!
Trước kia tất cả bọn họ chưa có ai từng thấy cái hòn đảo kia ở trong biển, nhưng kể từ ma phương Thiên Ngoại giáng thế, xuống đại dẫn tới những biến đổi to lớn. Bồng Lai Tiên đảo vốn dĩ chỉ có trong thần thoại thế mà lại vào lúc này lần đầu tiên hiện thân lên.