Sở Phong hoài nghi mình đi nhầm chỗ, xông nhầm vào dị vực.
Nơi khác có không gian chồng chất, có giai đoạn quá độ. Bắt đầu từ ngọn núi kia, nơi này đã hoàn toàn khác biệt, trực tiếp thể hiện đại địa viễn cổ, đầm lầy vô biên.
Vèo!
Sở Phong nhẹ nhàng chạy đi, nhưng động tác lại rất nhanh, xuôi theo hồ lớn, tìm kiếm bộ lạc mạnh nhất đã từng xuất hiện ở đây.
Cũng may mà tốc độ của hắn rất nhanh. Nếu không, một nơi lớn như thế này, người bình thường đi mất mấy tháng cũng không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có thể đảo loanh quanh đầm lầy.
Khi Sở Phong tìm kiếm tổ Kỳ Lân cũ, bên ngoài cũng không được bình tĩnh.
Núi Tử Kim xảy ra sự kiện đổ máu. Sở ma vương đã chiến đấu với ai ở đó?
“Này, Sở Phong lại giết chết người ngoài hành tinh.”
Nghe xong, tất cả mọi người đều im lặng. Một chữ “lại” nghe sao hung tàn quá.
“Hắn là một suy thần, đừng nên dính dáng với hắn. Đi đến đâu là có người chết đến đó. Ai không có ý tốt tiếp xúc với hắn đều phải chịu xui xẻo.”
Có thành viên tài phiệt than thở. Đây là bài học xương máu. Dù lần trước không đối kháng mà hợp tác tốt đẹp, Sở Phong dẫn bọn họ đến Tần Lĩnh, đến núi Chung Nam, đến Hoàng Sơn, trên đường đi cũng chết rất nhiều người.
Ở Lão Sơn, có người bẩm báo Mục Thanh: “Bên phía Giang Ninh xảy ra chút vấn đề.”
“Không vội.” Mục Thanh đang uống trà, trầm ổn mà trấn định, không giống một thị nữ chút nào. Gương mặt nàng ta rất đẹp, hai mắt sâu thẳm, ngồi cạnh bàn đá trong rừng trúc, yên tĩnh mà bình thản.
Lúc này, trên gương mặt của nàng không còn nụ cười hòa ái như trước, chỉ có vẻ đạm mạc, cuối cùng đặt chén trà xuống, nói: “Bất luận là thổ dân hay là hàng lâm giả, đối với hoàng tử mà nói thì cũng đều là gà đất chó sành.”
Bên bờ đầm lầy, Sở Phong tìm kiếm được một số manh mối.
Bởi vì hắn là một nhà nghiên cứu trận vực, có thể quan sát thế núi, thăm dò địa khí, chính xác bắt được phương vị nào có nồng độ năng lượng cao, dải đất nào có linh tính. Hắn một đường loại bỏ, dọc theo con đường chính xác mà tiến lên.
Vượt qua một đầm lầy, xuyên qua một khu vực dây leo chằng chịt, cuối cùng hắn bước vào một mảnh bình nguyên.
Sở Phong biết, hắn đã đến đúng chỗ, đã đến gần tổ Kỳ Lân cũ.
Bên trên bình nguyên, sương trắng bốn phía, cũng chính là tiên vụ trong truyền thuyết. Thật ra đây là một loại năng lượng vật chất, cực kỳ có ích đối với sinh vật.
Nếu sinh sống lâu dài bên trong hoàn cảnh có năng lượng vật chất đặc biệt này, tất nhiên có thể kéo dài tuổi thọ, đối với tiến hóa giả mà nói, lại càng có tính xúc tiến thể chất phát triển cực lớn.
“Khó trách lại gọi là tổ cũ. Kỳ Lân đã sớm từ bỏ chỗ này, mà ở đây cũng đã từng trải qua đại chiến kinh thiên. Nơi này đã bị phá hủy, chỉ để lại những di chỉ bị tàn phá.” Sở Phong cau mày.
Nếu là như vậy, tương đối mà nói, nơi này sẽ không có sào huyệt Chân Long nghịch thiên như ở Đông Hải. Bằng không, sao lại tao ngộ tạo hóa kinh người như thế?
“Mà cũng không đúng. Nó vẫn chưa bị hủy hoàn toàn, vẫn còn trận vực thượng cổ bao trùm. Nơi này đúng là không đơn giản.”
Sở Phong rất cẩn thận kéo căng cơ thể, bịt kín lỗ chân lông, không để cho cơ thể tràn ra một tia khí cơ nào. Hắn tiến vào sương mù màu trắng, tiến gần đến khu vực bình nguyên bên trong.
Nơi này có một di tích bộ lạc viễn cổ, tro tàn từng đống, tường bùn đất ngã đổ, còn có rất nhiều xương thú các loại. Tất cả đều đang thể hiện man hoang tuế nguyệt ngày xưa.
Nhưng trong thời đại ăn lông ở lỗ đó, sinh linh có cấp độ tiến hóa cao lại không ít, gần như là Thần Ma.
“Ừm, chủ quan rồi.”
Trong lòng Sở Phong run lên. Hắn còn chưa đến gần tổ Kỳ Lân cũ, chỉ mới đi ngang qua khu di tích này, hắn đã bị người ta phát hiện, là một thạch đầu nhân.
Nó vốn không có âm thanh, yên tĩnh bất động, thậm chí còn không có năng lượng tinh thần tràn ra, chẳng khác nào vật chết.
Thần giác Sở Phong mạnh như vậy cũng không cảm ứng được đó là sinh linh còn sống, vì thế mới không để ý đến nó.
Hiện tại, mắt nó mở to, mí mắt lật qua lật lại, sau đó bắn ra hai chùm sáng màu bạc, sáng chói vô cùng. Năng lượng kinh khủng trong nháy mắt nổ tung.
“Dám xông vào thánh địa Kỳ Lân, muốn chết!”
Đây là một sinh vật vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cũng là hàng lâm giả. Bởi vì nó có thể bất động thời gian dài, có thể dung nhập vào tự nhiên, cho nên nó đã phụ trách trấn giữ con đường bên ngoài tổ Kỳ Lân cũ.
Đừng nhìn nó ở một thời gian dài bên ngoài, nhưng thật ra địa vị của nó không thấp, còn cao hơn rất nhiều người ngoài hành tinh.
Ngày thường, một khi có cơ duyên, có tạo hóa, nhất định không thể thiếu một phần của nó. Đây là một cường giả.
Trong lòng Sở Phong run lên. Một thạch nhân mình đầy bụi bẩn, được làm từ đá cổ xưa, thế mà lúc này lại phóng ánh sáng về phía hắn, lại còn há miệng gào thét cảnh báo.
Phản ứng của Sở Phong rất nhanh. Hắn nhảy lên một cái, giống như chịu chết, nghênh tiếp thạch nhân cao hơn một trượng này.
Vèo!
Sau một khắc, hai người bọn họ đều biến mất. Nó đã bị Sở Phong kéo vào bình Ngọc Tịnh. Bởi vì hắn sợ nó kinh động đến sinh vật bên trong tổ Kỳ Lân.
Ầm ầm ầm!
Cuộc chiến nổ ra. Thạch nhân này rất cường hãn, kéo đứt đến chín đạo gông xiềng. Bên ngoài thì bằng đá, nhưng bên trong lại huyết khí cuồn cuộn. Nó có ngũ tạng lục phủ, có máu, càng có từ trường tinh thần.
Loại sinh mạng này rất đặc biệt, cũng rất cường đại. Chiến lực của một mình nó bằng đám người Hàn Văn Trạch, Hoàng Vi Nguyệt cộng lại.
Nếu không phải đang ở bên trong không gian bình Ngọc Tịnh, huyết khí của nó có thể ngập trời, đủ để chấn một ngọn núi chia năm xẻ bảy, cả một khu rừng có thể sụp đổ.
Thực lực phi phàm.
Nhưng lúc này Sở Phong cũng đã kéo đứt được tám đạo gông xiềng. Sau khi tiến hóa, thực lực kinh người được thể hện ra ngoài, giống như một con man thú tiền sử.
Ầm ầm ầm!
Hắn đối cứng với thạch đầu nhân, không ngừng oanh kích, dần dần áp chế sinh vật đặc biệt này.
Oành.
Cuối cùng, hắn đánh sụp thạch đầu nhân. Năng lượng tràn ngập, huyết khí kinh người chấn không gian bên trong bình lay động kịch liệt.
Độ chắc của bình Ngọc Tịnh có thể tiếp nhận được. Trước đây Sở Phong đã từng làm thí nghiệm, cũng không cảm thấy quá lo lắng.
Trải qua hai lần được lò bát quái Thái Thượng nấu luyện, bây giờ không gian bình đã được giải khai phong ấn, rộng chừng hơn ngàn mét khối.
Thân ảnh lóe lên, Sở Phong xuất hiện bên trên di tích viễn cổ.
“Sao?” Hắn giật mình. Cách đó không xa có một con quái vật thằn lằn, lưng mọc đôi cánh, xuyên qua sương mù bay nhanh đến, dường như nó đã cảm nhận được bên này có dị thường.
Nó giống như rồng phương Tây, nhưng nhất định không phải. Lệ khí của nó rất nặng. Nó đang lao nhanh xuống khu vực này tiến hành xem xét.
Đây là một người canh gác khác, canh chừng con đường ra vào tổ Kỳ Lân cũ.
Sở Phong khom người, toàn lực ứng phó. Từ sau lưng của hắn mọc ra một thanh trường mâu năng lượng, thực sự quá mức kinh khủng, không gì là không phá được.