Biển mây mênh mông, vẻn vẹn đến chỗ giữa sườn núi, có thể thấy được sự bao la và hùng hồn của ngọn núi.
"Núi này thật bất phàm!" Có người lẩm bẩm.
Một trong Ngũ Nhạc, địa vị cao cả.
Sau khi đến nơi này, tất cả mọi người an tĩnh không ít.
Sở Phong nhìn chăm chú, hắn cảm nhận được khí tức mênh mông của trận vực, nơi này cực kỳ không đơn giản, trên không ít ngọn núi đều ẩn giấu ký hiệu trận vực, rộng rãi như trời.
Có lời nói, thuở ban sơ thượng cổ tiên dân liền ở núi Hoa Sơn, nơi này là cái nôi của văn minh, bị coi là Thánh Sơn, danh xưng là gốc rễ của Hoa Hạ.
Một đám người không dám xông loạn, không ai nếm thử trèo lên đệ nhất chủ phong đó.
Bọn họ xông về phía sau núi, tiếp cận không gian chồng chất.
Tiếng thông reo trận trận, thanh tuyền cuồn cuộn, ở giữa vùng núi này tinh khí nồng đậm, có loại năng lượng đặc thù "tiên vụ" này, hơi có vẻ mông lung.
"Sau khi đến mục đích cái gì cũng không cần nói, trực tiếp khai chiến, đèn thiếu chủ của Bồng Lai đó xuống đất mà đánh!" Hoàng Thông nhắc nhở.
Sở Phong tương đối hài lòng, ném cho hắn ta một ánh mắt cảm tạ.
Vùng đất này thực vật um tùm, thác nước thành đàn, càng có thật nhiều dây leo đang phát sáng, bò đầy vách đá và đại thụ.
Một mảnh không gian chồng chất, nồng độ năng lượng cực kỳ cao, bên trong có người, hơn nữa cũng không phải số ít, đều là cao thủ đến từ chòm sao Tiên Nữ.
Sở Phong chú ý tới, ở bên ngoài không gian chồng chất có mấy người phong độ bất phàm, bên trong đó có một thanh niên trẻ tuổi áo trắng rất anh tuấn, bên người đi theo mấy tên tiến hóa giả khôi ngô.
"Thế nhưng là người của Bồng Lai?" Sở Phong hô.
"Đúng!" Đối diện có người đáp.
"Đừng nói nhảm, các huynh đệ, lên đi, quật ngã toàn bộ bọn họ, đều đánh gãy xương cốt!" Hoàng Thông hô, hiệu triệu đám người đồng loạt ra tay.
Rầm rầm rầm. . .
Một đạo lại một đạo ánh sáng năng lượng dâng lên, sau đó bay tới đằng trước, đám người đồng loạt ra tay, điên cuồng công kích.
Đám người này tuyệt không coi trọng, rất thô bạo, vừa tới nơi liền ra tay, cực kỳ lỗ mãng tiến công những người kia, không chút nào coi trọng, lấy man lực phá vỡ.
Mấy người đối diện trực tiếp sắc mặt trắng bệch, tình huống như thế nào? Một đám người ầm ầm chạy tới, sau khi hỏi rõ thân phận của bọn họ, cũng không nói hai lời, trực tiếp ra tay.
Muốn chạy cũng không thể, một đám người tạo thành hình bán nguyệt vây quanh bọn họ, công phạt dã man như vậy, thật sự là khủng bố.
Trong chốc lát, trên người bọn họ dâng lên hào quang, đều mang bí bảo, hơn nữa còn là uy năng bất phàm, cấp tốc tiến hành phòng ngự.
Không có khả năng phản kích, số người đối diện nhiều lắm, khắp nơi đen nghìn nghịt, chỉ có thể bị động vô cùng, giữ được tính mạng trước rồi nói sau.
Oanh!
Sơn lâm đều nổ tung, đất đá tung toé, nham tương đều bị nhiệt độ cao đánh cho trào ra.
Phía trước, những người kia kêu thảm, bí bảo trên người lần lượt vỡ nát, càng có người trong chớp mắt bị đánh nổ thành sương máu.
Một đám hàng lâm giả liên thủ như vậy, đừng nói mấy người đó, cho dù là sinh linh Tiêu Dao cảnh tới, đoán chừng đều bị dọa sợ hãi, quá nhiều người, lít nha lít nhít.
"A. . ."
Cuối cùng, nhân mã bên phía Sở Phong bởi vì thu tay lại hơi chậm, dư âm của năng lượng thôi phát ra quét sạch, khiến cho đám người của Bồng Lai tiên đảo sụp đổ.
Bí bảo của bọn họ đều phá toái, phòng ngự mất đi hiệu lực, tự nhiên bị giết rất dễ dàng.
Càng về sau, chỉ có thanh niên áo trắng đó còn cậy vào bí bảo trên thân sống tiếp được, bất quá cũng đã bất tỉnh, cả người là máu, mềm oặt nằm trên mặt đất.
Còn món bí bảo hình tháp đó cũng đã rạn nứt, rơi lả tả trên đất, miễn cưỡng bảo vệ tính mệnh của hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt như vây, đám người này liền giải quyết người của Bồng Lai tiên đảo.
"Yếu như vậy?" Sở Phong cảm thấy đám người này quá yếu ớt, còn chưa có động tay chân, mỗi người chỉ phát ra một hai kích như vậy mà thôi, chiến đấu liền kết thúc.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi nhìn một chút chúng ta tới bao nhiêu người? Không có hai trăm cũng có một trăm, đều là hàng lâm giả, nếu thật là không thể lập tức đánh nổ bọn họ, chúng ta còn mặt mũi nào." Hoàng Thông nói ra.
Người áo trắng đó chưa chết, chỉ có thể nói rõ bí bảo của hắn ta quá mạnh.
"Đem tiểu tử áo trắng đó xách qua một bên, một hồi làm cho hắn ta tỉnh lại, để hắn ta ở bên đó vẽ vòng tròn, nhìn Sở Phong huynh đệ nhiệt liệt theo đuổi Thiên Nữ của chòm sao Tiên Nữ." Hoàng Thông thật nghiêm túc, dẫn mấy người giày vò thanh niên áo trắng đã hôn mê.
Trong không gian chồng chất, người đến từ chòm sao Tiên Nữ đều trợn mắt hốc mồm, đến bây giờ bọn họ còn đang khó hiểu, đám người này nổi điên làm gì, vậy mà xuất thủ dã man, trực tiếp đánh nổ người của Bồng Lai.
Diệp Lan tranh thủ thời gian đi vào trong không gian chồng chất đi bẩm báo.
Ngoài không gian, Tình Lam mở miệng, chào hỏi Dương Tuyên và Hồ Khuynh Thành nói: "Mau tới đây, có tình huống mới."
"Không nhìn!" Dương Tuyên đáp lại, mắt không thấy tâm không phiền, những ngày này hắn ta đều không đi đụng vào kết tinh Đạo Quả của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, sợ bị tức giận hỏng.
Hồ Khuynh Thành dáng tươi cười rất ngọt, yên thị mị hành nói: "Ngươi đang trốn tránh, gặp chuyện thú vị làm sao có thể bỏ lỡ được, đi thôi, hảo hảo đi thưởng thức, hơn phân nửa lại là tiểu tử đó mang tới kinh hỉ."
Cô ta còn không biết được, lần này là Sở Phong gặp em gái của cô ta ở trong núi Hoa Sơn.
"Không sai, chính là tiểu tử đó, có kinh hỉ nha." Tình Lam cười nói, thúc giục hai người bọn họ mau tới.
Hồ Khuynh Thành cười, nhẹ nhàng nói: "Ta đoán, hắn lại đi núi Nhạn Đãng, lần nữa nhìn thấy Thánh Nữ Dương San, chắc chắn sẽ mười phần thú vị, không phải là tiểu tử đó cũng muốn theo đuổi Thánh Nữ đó chứ?"
Tình Lam dáng tươi cười quỷ dị nói: "Cái này. . . Có chút khác biệt, bất quá không sai biệt lắm, tiểu tử đó đúng là đang rất không biết xấu hổ triển khai nhiệt liệt theo đuổi đây!"
"Cái gì, ta muốn giết hắn!" Dương Tuyên kêu to, rốt cục nhịn không được vọt tới, muốn nhìn cẩn thận.
Hồ Khuynh Thành cười hì hì: "Cuộc sống cũng chỉ là từng vở bi, hài kịch, từ từ thưởng thức là được."
Sau khi Dương Tuyên nhìn chăm chú, triệt để ngơ ngẩn, con mắt đăm đăm.
Hồ Khuynh Thành bước chân nhẹ nhàng, tiến lên trong hư không, đi tới, ý cười đầy mặt, nói "Sao thế, đều nhìn tới trợn tròn mắt? Sẽ không phải là Thánh Nữ tộc muội của ngươi mắt đi mày lại với hắn, thật sự là quan hệ mập mờ chứ?"
Tình Lam nói: "Tiểu tử này đúng là có chút tài năng, tụ lại hơn một trăm tên tiến hóa giả từ vực ngoại, nghiền ép tình địch, sau đó theo đuổi cô gái ngay trước mặt tình địch."
Hồ Khuynh Thành cười hì hì nói: "Thật thú vị, nhìn, Dương Tuyên đều trợn tròn mắt, sẽ không phải lại muốn bị tức nổ phổi chứ?"
Sau đó, rốt cục cô ta cũng đi tới gần, mượn nhờ Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ dò xét.
"A? !" Sau một khắc, Hồ Khuynh Thành trợn mắt hốc mồm, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.