Oành.
Thiên băng địa liệt, quỷ thần kêu khóc, Âm Cửu Tước bay lên.
Nó vỗ hai cánh, Cửu Trảm cuồng bạo thi triển, kiếm đỏ như máu tung hoành khắp nơi, xen lẫn thần năng Á thánh đáng sợ, muốn chém trận vực Trái đất.
Quả nhiên, Trái đất đã yên tĩnh lại. Mộ bia thánh nhân đã khiến cho trận vực hoàn toàn im ắng.
Hiển nhiên, tấm bia màu đen đã từng là mộ bia của một nhân vật rất quan trọng của tinh cầu này, được ý chí Trái đất tán đồng.
“Giết.” Âm Cửu Tước gầm nhẹ, ánh mắt hừng hực, chỉ muốn diệt tuyệt tinh cầu, lấy đi truyền thừa nào đó.
Năm đó, nó đã bỏ qua vật này.
Oành.
Mỗi một kích đều do một cánh con Chu Tước đánh xuống, giống như ma kiếm địa ngục khôi phục, nghịch thiên xông ra, muốn xé rách nhân thế.
Âm Cửu Tước vẫn luôn tiến hóa thành Chu Tước, nhưng không phải là thụy điêu, so với bất kỳ chim muông nào lại càng hung ác và đáng sợ hơn.
Chín trảm liên tiếp đủ để hủy diệt một tinh cầu, nhưng tinh thể đằng trước vẫn chịu đựng hết tất cả.
Quang mang hừng hực sôi trào, giống như chín hành tinh nổ tung.
Ven Thái Dương Hệ, Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam nhờ kết tinh đạo quả thiên nhãn mà nhìn thấy rõ, rúng động không hiểu.
“Á thánh xuất thủ, tinh cầu tuyệt diệt, đúng là khủng khiếp.”
“Nhưng nơi này rất đặc biệt, đã từng sinh ra thánh sư. Á thánh không sợ thánh sao?”
Một khắc sau, Trái đất khôi phục, không còn yên tĩnh nữa. Cho dù có một tấm mộ bia được công nhận tiên thánh cũng chẳng có ý nghĩa. Nó đã bạo phát.
Xoẹt.
Đầu tiên, mộ bia màu đen vỡ nát.
Tiếp theo, ký hiệu trận vực hóa thành hoa Bỉ Ngạn, nở rộ bên ngoài mặt đất, u lam mà thần bí, chấn động tâm hồn.
Oành! Oành! Oành!
Hoa Bỉ Ngạn kéo dài ngoài vực ngoại, như một dòng sông uốn lượn chảy về phía Âm Cửu Tước, chẳng khác nào dòng sông tử vong từ bỉ ngạn mà đến, muốn dẫn đi tính mệnh của Âm Cửu Tước.
“Giết!” Âm Cửu Tước quát khẽ.
Nơi này thần mang tung hoành. Lông vũ của nó phát sáng, đều là kiếm khí, thông thiên triệt địa. Kiếm quang màu đỏ bao phủ thiên vũ, một lần nữa bao trùm Trái đất.
Nhưng, cho dù nó có mạnh hơn thì cũng phải thua chị kém em. Hoa Bỉ Ngạn màu lam nở rộ, cắm rễ trên hư không. Trên mặt đất chập chờn năng lượng dọa người.
Cùng lúc đó, cuối dòng sông tử vong hóa thành ký hiệu bay lên, vây quanh Âm Cửu Tước.
Oành.
Ký hiệu trận vực quá rực rỡ. Dòng sông, hoa Bỉ Ngạn đều là phù văn thể hiện, bây giờ đang nở rộ, kích hoạt một mặt kinh khủng của Trái đất.
“A….”
Âm Cửu Tước gào thét. Khiến cho một vị Á thánh thất thố như vậy, có thể nghĩ vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cuối cùng, vùng đất bị ánh sáng màu lam bao phủ, Chu Tước khổng lồ đỏ như máu bị xé nứt, lông vũ nhuốm máu, tàn lụi ở chỗ này.
“Thánh chết? Đúng là đã phát sinh chuyện như vậy?” Sắc mặt Tình Lam trắng bệch, kinh hô lên, cơ thể co rút.
Huyết dịch văng khắp nơi, là của một vị Á thánh.
Nếu sự việc này mà truyền ra bên ngoài, mọi người khó mà tin được. Cho dù Á thánh chết, cũng sẽ chết rất vinh quang. Đóa hoa năng lượng nở rộ, hư không sinh hoa sen vàng, khắp mặt đất đều phun trào cam tuyền.
Nhưng bây giờ, Á thánh lại bị tách rời, đẫm máu.
Cuối cùng, nơi này yên tĩnh lại, chỉ còn một ít lông vũ màu đỏ bay phất phới. Chu Tước khổng lồ đã biến mất.
Cho đến thật lâu sau, một âm thanh lạnh lẽo, tàn nhẫn vô tình truyền đến, phá vỡ sự tĩnh mịch.
“Ta là bất tử.” Huyết vũ và lông vũ ngưng tụ, Âm Cửu Tước lại xuất hiện. Một món đồ thần bí giống nó như đúc vỡ vụn, tiêu tán trên không trung.
“Vật có thể thay Á thánh chết đi, giá trị tuyệt đối không đơn giản. Cho dù lão thánh nhân còn sống từ thời viễn cổ đến cũng chưa chắc đã có được. Ai nỡ lòng dùng nó chứ? Nhưng nó lại…”
Hồ Khuynh Thành rúng động, tràn ngập khó hiểu.
Thần vật có thể thay thế Á thánh chết đi, mức độ trân quý không thể tưởng tượng được. Nó có thể giúp lão thánh nhân cản trở công kích trí mạng, rất hiếm có.
Âm Cửu Tước lại cam tâm sử dụng nó?
Người bên ngoài xem ra, đây là sự lãng phí, tiêu hao tại nơi mà thánh nhân có thể bị giết chết, thật sự không thể lý giải.
“Đây sẽ là một trận bão lớn. Có người muốn mượn Á thánh Âm Cửu Tước dò xét hư thực của Trái đất, có lẽ sẽ cường công.” Tình Lam nói.
Ba người bọn họ đột nhiên quay đầu nhìn về phía sâu trong vũ trụ.
Trời sao lạnh lẽo, một con ngươi to lớn đang chậm rãi khép lại. Quá mức khinh khủng, còn siêu việt hơn tinh thể chung quanh, khiến cho người ta nhìn thấy, linh hồn cũng phải ngưng kết, sinh mạng tạm thời biến mất.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Dương Tuyên kêu to. Sau khi tỉnh hồn lại, toàn thân đều đổ đầy mồ hôi.
“Đó chính là nguyên nhân Âm Cửu Tước không sợ sao?” Tình Lam kinh ngạc. Hắn ta dự cảm được mình đã bỏ sót một thứ nào đó. Nơi này sẽ bộc phát một sự kiện đáng sợ không lường được.
“Nhân cơ hội này, ta sẽ nghịch chuyển sinh tử, bắt lấy thời cơ thành thánh.” Âm Cửu Tước mang theo lãnh ý, ánh mắt nóng bỏng. Nó thật sự có cái để ỷ lại.
Bên cạnh nó, món đồ thần bí thứ hai đã vỡ nát. Máu và lông vũ một lần nữa ngưng tụ, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nó tiêu xài quả là kinh người. Thần vật nghịch thiên thứ hai đã bị hủy đi.
“Nào, đến giúp ta thành thánh đi.” Âm Cửu Tước hét lớn, hai mắt đỏ bừng, mang theo chiến ý mênh mông: “Ta đã từng chinh phạt qua tinh cầu này, chém giết vô số nghịch loại. Ngày xưa chưa được viên mãn, ngày nay sẽ bổ sung lại, lấy ra tạo hóa. Giết.”
Một vị Á thánh cuồng loạn như thế rất hiếm thấy. Nó đang phát cuồng, bộc phát huyết quang vô tận, kéo theo ngọn lửa huyết hải, bắt đầu tấn công Trái đất.
Lúc này, cảnh tượng vô tận chung quanh nó hiển hiện ra, đều là chuyện năm xưa. Tất cả đều là cảnh giết chóc.
Khi đó, nó chỉ là một thành viên bình thường của kỵ sĩ Tinh Không, cách Á thánh còn rất xa, nhưng lại đủ lãnh huyết, tàn nhẫn dị thường, sát phát vô số.
Từ lúc nó quật khởi, sát phạt lại càng thêm kịch liệt. Nó đạp trên anh linh mà đi, sau lưng thây nằm vô số, máu chảy thành sông.
Dị tượng càng lúc càng kinh người, chiếu rọi chung quanh nó, đều là chuyện phát sinh ngày xưa.
Một thiếu nữ áo trắng thanh thuần rực rỡ nhưng lại bi thương, ôm đệ đệ của nàng ngã trong vũng máu, còn Âm Cửu Tước thì nở nụ cười tàn nhẫn, hóa thành hình người, một kiếm vung ra, chém bay đầu cô gái, sau đó nhanh chân tiến lên, giết người trên đường không hề có trở ngại.
Một ông cụ hai mắt đục ngầu, cầu xin buông tha cho cháu trai của mình, kết quả Âm Cửu Tước đá nứt đỉnh đầu của ông. Hai mắt ông cụ lập tức ảm đạm xuống, trước khi chết vẫn còn nằm lên đứa cháu tuổi còn nhỏ của mình để bảo vệ, nhưng hai ông cháu vẫn bị giết như cũ.
Chung quanh Âm Cửu Tước, hình ảnh khiến người ta oán giận quá nhiều, đều là giết chóc. Nó đạp lên thi cốt vô tận, lội qua huyết hà để tiến lên, gương mặt lãnh khốc, tính cách tàn nhẫn.