Hắn ta đã không đếm nổi dãy số kia rốt cuộc có bao nhiêu con số nữa.
Những tấm hình kia đúng là lúc bị Hoàng Ngưu làm cho hoảng sợ vào hôm nay, góc độ ấy rất xảo quyệt, muốn mất mặt bao nhiêu có mất mặt bấy nhiêu, đã gần sánh ngang hàng với phong cách tổ hợp lần trước, có thể nói là nhất mạch truyền thừa, tạo thành sự bổ sung tuyệt diệu.
"Có mấy tấm hình này, tổ hợp meme mới coi như viên mãn, trở thành một hệ liệt, xin lạy Hoàng Ngưu đại nhân một lạy!"
"Cái quả đầu lần này có uốn thêm tóc xoăn nữa kìa, ha ha. Vua meme."
"Tôi đã tải hết về rồi, cảm tạ Hoàng Ngưu đại nhân!"
Một đám người ầm ầm liên tục cúng bài dưới ID của người đăng ảnh —— Hoàng Ngưu đại nhân.
"A a a." Chu Toàn kêu to, có xúc động muốn lập tức giết tới trấn Thanh Dương, bắt Hoàng Ngưu cắn nó đến chết, nó quá đáng hận.
Một vài tấm hình lần trước đã khá nổi bật, sớm đã thành ảnh hot, lần này có meme mới update lên thì một số truyền thông online trực tiếp xem như tin tức mà đăng tải.
"Hoàng Ngưu tao muốn giết mày!"
Chu Toàn tìm tòi một lần, phát hiện không ít kênh truyền thông đều đưa tin này, thế này muốn không nổi tiếng thì cũng khó.
Hắn ta trực tiếp gọi cho Hoàng Ngưu, kết quả, nó quyết đoán tắt máy, căn bản không chịu nhận cuộc gọi.
Điều này làm Chu Toàn tức đến muốn nổ tung, trong cơ thể như sắp tụ máu bầm, hắn ta trực tiếp nhắn tin qua mà nguyền rủa, mắng chửi thoá mạ Hoàng Ngưu.
"CMN Hoàng Ngưu, sau này mày kêu tao làm người thế nào đây hả?" Hắn ta chất vấn.
Rốt cục, Hoàng Ngưu có phản ứng, nó gửi qua một hàng chữ: Mạc sầu tiền lộ vô tri kỉ (Chớ buồn con đường phía trước không có người tri kỉ).
Đôi mắt Chu Toàn đăm đăm, cái con Ngưu Ma Vương đáng xấu hổ này còn hiểu cả thơ từ ca phú? Học rất nhanh đó, nhưng mà, còn đáng giận hơn nữa!
"Tri kỷ con ông ngoại mày!" Hắn ta cực kỳ phẫn nộ.
Hoàng Ngưu không phản ứng đến hắn ta, mãi đến cuối cùng, thấy hắn ta không ngừng "Quấy rầy", rốt cục mới chịu nhắn trả một tin nhắn để đặt dấu chấm hết: Thiên hạ hà nhân bất thức quân (Làm gì còn ai trong thiên hạ không biết đến anh).
Chu Toàn đầu tiên là ngẩn người, sau đó quả thật bị chọc giận điên tiết cả lên.
Đúng rồi, thiên hạ ai cũng biết, nhưng mà đây là chuyện tốt sao? Thật sự tức đến nổi trận lôi đình, hắn ta nóng điên lên mà không tự chủ được bắt đầu phun lửa từ miệng mũi.
Điều này dọa hắn ta giật mình, vội vã lao ra khỏi cửa, chạy ra ngoài thị trấn, gào to một trận, lửa nóng tuôn ra, hắn ta gần như thiêu rụi cả mảnh rừng này thành tro tàn.
"A a a."
Ở trấn Thanh Dương, lúc Sở Phong biết là chuyện gì xảy ra thì câm nín không biết nói gì, cái con trâu này quả nhiên không làm chuyện gì tốt!
Hoàng Ngưu rất bình tĩnh, chậm rãi xem tin tức, bộ dạng như cụ già dưỡng sinh, không chút hoang mang sợ hãi.
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Sở Phong, mở cửa, đã nói hôm nay đưa lương thực đến cho tôi, mà sao còn chưa mang đến hả?!" Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng la hét.
"Ai vậy?" Sở Phong ngớ ra, trong nhất thời không nhớ ra cái gì.
"Xâu thịt dê đây!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói bất mãn của anh chàng nướng thịt, sau đó anh ta lại dùng sức đập lên cửa vài cái.
Nghe thấy lời này, Hoàng Ngưu đang có dáng vẻ thản nhiên tự tại như ông cụ dưỡng sinh kia lập tức không bình tĩnh được nữa, nó tức giận trực tiếp nhảy dựng lên, lỗ mũi phun ra khói trắng, không cách nào trấn định nổi nữa, nó muốn xông ra liều mạng.
Sở Phong vội vàng bổ nhào qua, kiên quyết ngăn cản nó, hắn nhỏ giọng trấn an, nói: "Bình tĩnh, ổn định, thong dong!"
Thong dong cái đinh ấy! Hoàng Ngưu tức giận, biết là ai tới cửa rồi mà còn bình tĩnh cái gì, chân sau nó cứ cào cào liên tục, sức nó mạnh vô cùng, dáng vẻ như nhất định phải đi ra ngoài liều mạng mới hả dạ.
Sở Phong mất hết sức chín trâu hai hổ, miệng nói đến khô nước miếng mới khuyên được nó lại.
Hoàng Ngưu hầm hừ, ngồi ở chỗ đó không để ý tới hắn.
Sở Phong dùng đoản kiếm cắt hơn mười cân thịt thú, rồi xách ra ngoài, trực tiếp đưa cho anh chàng nướng thịt, nói cho anh ta biết lương thực đã không còn, lấy thịt để thay đi.
Anh chàng nướng thịt rất bất mãn, trông có vẻ rất hoài nghi, hỏi gặn: "Thịt này của cậu không có vấn đề gì đó chứ, nếu ăn có bị tiêu chảy không đó?"
Trong phòng, Hoàng Ngưu vừa nghe lời này thì lại lên máu, thiếu chút nữa đã xông ra.
"Đi nhanh lên!" Sở Phong đẩy anh chàng nướng thịt ra ngoài, rầm rầm một tiếng đã đóng sầm cửa lại.
Sau khi trở về phòng, Sở Phong không thể không trấn an Hoàng Ngưu tiếp.
"Đừng gây chuyện, sáng sớm ngày mai chúng ta phải vào núi Thái Hành Sơn, đi tranh đoạt trái cây thần bí, bây giờ phải… bình tĩnh!"
Ngoài cửa sân.
"Ôi chao, tôi nói này Sở Phong, cậu tin chắc là mớ thịt này không sao, ăn vào không bị tiêu chảy thật đúng không hả?" Anh chàng nướng thịt vẫn lo lắng, đứng ngoài tường sân mà hô to vào lần nữa.
"Ụm bò." Hoàng Ngưu giận dữ, nó cào cào chân sau, vọt ra ngoài sân.
"Tiếng gì vậy?" Anh chàng nướng thịt hỏi vọng vào, trước khi đi, anh ta còn vỗ vỗ cánh cửa mà quát: "Nếu thật sự tiêu chảy thì tôi không để yên cho cậu đâu!"
"Cút!" Sở Phong dùng sức đè Hoàng Ngưu xuống, gào to ra bên ngoài.
Buổi chiều, tại nhà Sở Phong.
Mùi hương đậm đặc bao trùm bốn phía. Thịt khủng long bạo chúa cách rất xa cũng có thể ngửi được. Thức ăn còn chưa chín, Hoàng Ngưu đã đợi không kịp, mấy lần muốn xông vào nhà bếp.
Trên bàn ăn còn có mấy loại quả tươi, có quả đỏ mọng ướt át, có quả tím óng ánh, còn có quả vàng óng, mùi trái cây xộc vào mùi, thấm vào cả ruột gan.
“Ăn cơm đi.”
Ba chữ này vừa xuất hiện, Hoàng Ngưu đã vọt thẳng qua.
Một người một trâu chìm vào cuộc chiến, vì thức ăn mà chiến với nhau. Khi phân phối, ai nhiều hơn, ai ít hơn rất dễ dàng dẫn đến chiến tranh.
“Thịt ngon thật.” Sở Phong tán thưởng. Khủng long bạo chúa biết được một phương pháp hô hấp nào đó, thể chất dị biến, đã tiến hóa, bên trong máu thịt ẩn chứa vật chất thần bí.
Một ngày quá bận rộn, muộn như vậy mới dùng bữa tối, một người một trâu cứ thế mà ăn đến no.
Buổi chiều, Sở Phong đọc tin tức, quan sát tất cả những thông tin liên quan đến dị nhân, đồng thời cũng đặc biệt chú ý động tĩnh núi Thái Hành Sơn.
“Núi Thái Hành Sơn tập trung mấy ngàn dị nhân, thậm chí còn hơn mười ngàn...”
Tin tức này vừa đưa ra, lập tức dẫn phát sóng to gió lớn. Rất nhiều người đều bàn tán, dãy núi phía Bắc này sắp không yên, có thể sẽ bộc phát chiến đấu có quy mô.
Rất nhiều tin tức đều trọng điểm đưa tin về Sinh Vật Thiên Thần. Lần này bọn họ nhất định phải có được loại quả thần bí đó, vì thế bọn họ đã chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả cao tầng cũng đến.
Thậm chí Sở Phong còn nhìn thấy một tấm ảnh của Lâm Nặc Y. Cho dù chỉ chụp nghiêng, nhưng vẫn diễm lệ, tuyệt mỹ và lạnh lùng như cũ, khiến cho không ít người phải bật lên tiếng tán thưởng.