Rất nhiều người kêu to, chẳng khác nào bài sơn đảo hải, tiếng người huyên náo, hoàn toàn đại loạn.
Mặt Quân Đà đen như đáy nồi. Một vị thánh nhân bình luận, so với cái gì cũng đều có sức thuyết phục rất lớn. Ông ta có cảm giác phổi của mình như muốn nổ tung vì tức.
“Đại nhân, công chúa Yêu xuất hiện. Nàng ta khả năng vẫn còn sống.”
Trong tinh không óng ánh, một nhân vật nổi tiếng điều khiển Phá Không Toa xuất hiện tại một khu vực tĩnh lặng.
Nơi này là vực ngoại, không phải tinh cầu sinh mệnh mà là vũ trụ mịt mờ, tinh đấu chư thiên lấp lánh, quang huy vĩnh viễn chiếu rọi.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi im lặng ngồi xếp bằng, phun ra nuốt vào tinh huy nhật nguyệt, có liên hệ đến chư thiên. Theo hô hấp của y, chòm sao lóng lánh, tinh đấu giống như đang rung động.
Y đang lĩnh hội chiếu rọi chư thiên.
Y nhắm mắt, miệng chỉ phun ra hai chữ “Yêu Yêu”.
Chỉ trong nháy mắt, hỗn độn phủ kín nơi này. Y càng lúc càng mơ hồ, tinh đấu chư thiên phát sáng, cộng minh cùng với y.
Khi y nói ra hai chữ Yêu Yêu, thanh âm hữu lực, ý chí bản thân kiên định, hoàn toàn khác biệt với Lâm Kỳ của bình đài Nguyên Thú.
Lúc đó, Lâm Kỳ chỉ khóc. Ông ta biết mình không còn gặp được cô gái mặc áo trắng như tuyết ngày xưa. Cảm xúc của ông ta sa sút, chỉ có thể khẽ gọi.
“Đại nhân, nàng đã từng có hôn ước với ngài, có phải nên...”
“Ta biết rồi.”
Trên bình đài Nguyên Thú, mọi người hãi hùng khiếp vía, bởi vì bọn họ nhìn thấy một số thánh nhân xuất hiện trên bình đài, khiến rất nhiều người như hóa đá.
Mọi người đều biết thánh nhân là vì Yêu Yêu Thành Tiên mà đến, muốn tận mắt nhìn thấy có phải là nàng hay không.
Lúc này, Yêu Yêu Thành Tiên đã không thèm để ý đến Quân Đà. Cho dù ông ta có lên tiếng, nàng cũng khinh thường để ý đến, khiến Quân Đà đỏ bừng cả mặt, sát cơ lộ ra.
Nhưng như vậy thì thế nào? Ông ta cũng chỉ có thể âm thầm tức giận. Chẳng lẽ ông ta phải đến bình đài Nguyên Thú động thủ sao? Ông ta không dám làm như vậy.
Quân Đà ngoài mặt thì nói khinh thường chiến một trận, nhưng kết quả lại bị Yêu Yêu Thành Tiên dùng hành động thực tế để khinh thường và chẳng thèm nhìn.
“Bái kiến sư nương.”
Đúng lúc này, bên trên Sinh Tử Đài số một xuất hiện một chàng thanh niên rất trẻ, rất tuấn mỹ, rất nho nhã lễ độ, lên tiếng chào hỏi Yêu Yêu Thành Tiên.
“Sao?”
Rất nhiều người kinh hô. Trên đài xuất hiện một người, lại còn xưng hô với Yêu Yêu Thành Tiên như vậy, khiến cho người ta phải giật mình.
“Ta là khuê nữ mà ngươi cũng dám chửi bới và khinh nhờn.”
Nụ cười Yêu Yêu Thành Tiên lãnh đạm, đồng thời xuất kích. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng hành động ra sao, nhưng chàng thanh niên tuấn tú kia đã bay tứ tung, đâm vào một thạch trụ tinh thần biên giới chiến đài.
“Y là Á thánh Triệu Hằng.” Có người kêu lên, nhận ra thân phận của chàng thanh niên.
Đồng thời, mọi người giật mình phát hiện, bên má trái Triệu Hằng in rõ dấu giày cao gót, lại còn bầm tím.
Một vị Á thánh tránh không được, bay thẳng ra ngoài, khiến không ít người choáng váng.
Nhất là sau khi biết được thân phận của y, bọn họ lại càng run rẩy.
“Á thánh Triệu Hằng, một trong đệ tử của người sắp chiếu rọi chư thiên?”
“Đúng vậy!”
.....
Sắc mặt Triệu Hằng đỏ bừng, cơ thể hơi cứng lại, đứng thẳng người, trong chớp mắt đã bình tĩnh lại. Y nhìn Yêu Yêu Thành Tiên: “Công chúa!”
“Ồ, trong mắt ngươi có lửa giận, trong lòng có oán hận, thật ra muốn động thủ với ta đúng không? Vậy thì ta sẽ thỏa mãn cho ngươi.” Yêu Yêu Thành Tiên nói, một bước vọt về phía trước.
Á thánh Triệu Hằng không dám khinh thường, vội vàng xuất kích. Y biết rõ cô gái này đáng sợ đến cỡ nào, đồng thời cũng âm thầm nhẩy cẫng, muốn dựa vào cái này để ước lượng một phen.
Sau đó y sẽ giao thủ, nhưng rồi lại không có sau đó nữa.
Sương trắng tràn ngập trong tay Yêu Yêu Thành Tiên, kiếm khí lóe lên, đầu Á thánh Triệu Hằng rơi xuống đất, hóa thành quang vũ biến mất ngay tại chỗ.
Quá nhanh! Chỉ một khắc, cuộc chiến đã kết thúc.
“Đáng tiếc, nếu tinh thần hai bên dọc theo dây leo thiên tinh tiến vào bình đài, vậy thì có thể phân sinh tử rồi.” Yêu Yêu Thành Tiên tiếc nuối nói.
Mọi người đã sớm hóa đá. Một vị Á thánh, lại còn là một trong những đệ tử của vị kia, vừa mới gặp mặt đã bị một kiếm của nàng chém rụng đầu. Thủ đoạn này quá nghịch thiên.
Tiếp theo, Yêu Yêu Thành Tiên rời khỏi nơi này.
Cổ thánh Quân Đà rất phẫn nộ. Chỉ trong khoảnh khắc, ông ta đã bị mất hết mặt mũi. Bị cô gái kia khiêu chiến, ông ta lại không dám ứng chiến. Trong tinh không nhất định có rất nhiều người đang cười nhạo ông ta.
Nhưng sự việc cũng không tính là muộn. Bên trên núi Long Hổ, công chúa Yêu nhìn thoáng qua Sở Phong, nói: “Ta mời ngươi đi ăn.”
Lúc này, trong lòng Sở Phong sóng lớn kích trời, hiện tại trong tay hắn cũng có quang não, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, cảm nhận khó mà nói nên lời. Yêu Yêu Thành Tiên quá kinh diễm.
“Ừm, đây là ta nhắn tin cho người ở sâu trong tinh không mang đến. Chỉ có thể nhận ở tinh lộ, không mang vào không gian Trái đất được.”
Công chúa Yêu mỉm cười, sau đó dẫn Sở Phong đến không gian chồng chất núi Long Hổ.
Bình đài Nguyên Thú đang trực tiếp, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.
Bên ngoài Trái đất, Quân Đà cũng đang tập trung chú ý.
“Ừm, đây là trứng của một tổ á thần thú mà một vị thúc thúc trong tinh không móc ra cách đây không bao lâu. Ta tặng cho ngươi, là vật đại bổ đấy.” Công chúa Yêu cười nhạt nói.
Sở Phong mở cái hộp ngọc thạch, lập tức phát hiện có tám quả trứng màu bạc, quang mang ngút trời.
“A...”
Quân Đà trong nháy mắt kêu to, lửa giận đốt cháy cửu trọng thiên.
Bởi vì ông ta nhận ra đây chính là trứng rùa Tinh Hạch. Nhân khẩu trong tộc đã quá thưa thớt, không còn hậu đại thuần huyết. Nhưng trong núi Long Hổ lại xuất hiện tám quả trứng thần, khiến cho ông ta phải chấn kinh, sau đó trước mắt biến thành màu đen, ngay cả thánh nhân cũng thiếu chút nữa bất tỉnh.
“Thứ này làm sao mà ăn?” Sở Phong muốn hỏi, là chiên xào hấp hay là luộc để ăn.
Nhưng công chúa Yêu chỉ nhìn thoáng qua thiên khung, cười hì hì nói: “Nhiều như vậy, đương nhiên là rán một cái, luộc một cái, ốp la một cái, chưng một cái...”
Sở Phong lau mồ hôi, lập tức cảm thấy thương hại cho trứng của Quân Đà.
“Khinh người quá đáng.” Bên ngoài Trái đất, Quân Đà cảm giác mình như muốn nổ tung.
“Một, hai, ba… tám cái trứng. Đúng là vương bát đản thật.”
Sở Phong vừa nói ra miệng, bình đài Nguyên Thú lập tức yên lặng, ngay sau đó là một trận cười vang. Rất nhiều người chẳng quan tâm đến uy nghiêm của thánh nhân, tất cả đều đang cười không ngừng.
Công chúa Yêu đối với cách ăn nói của Sở Phong vô cùng hài lòng, ánh mắt trong veo như nước liếc xéo vực ngoại.
Bên ngoài Trái đất, Quân Đà tức đến run rẩy cả người. Chiến xa bằng đá mà ông ta đang ngồi cũng rung lên ầm ầm. Khí hỗn độn khuấy động mãnh liệt, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Lúc này, ông ta vô cùng khó chịu, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Nghiệt súc, các ngươi đã tự diệt sinh lộ của mình. Các ngươi cứ đợi đó, ngày sau ta sẽ san bằng tinh cầu này, diệt cửu tộc các ngươi.” Quân Đà gào thét, hoàn toàn thất thố.