Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 94 - Chương 93: Ngưu Thần Vương

Thánh Khư Chương 93: Ngưu Thần Vương

Một số người hoảng hốt thầm thì với nhau.

Nhất là, những người đứng gần đều cảm thấy rùng mình. Nhìn nham thạch chảy xuống núi như thế, ai mà không sợ. Tất cả đều vội vàng tránh né.

Từ đằng xa, Lâm Dạ Vũ và Hứa Uyển Di đều chăm chú nhìn sang bên này. Mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gã dị nhân đầu lĩnh động thủ với người kia.

“Tính tình người kia cũng không được tốt cho lắm nhỉ, khiến đầu lĩnh Vương Cực không vui, muốn dạy cho hắn một bài học.” Hứa Uyển Di lẩm bẩm. Giống như em gái, cô ta cũng có cặp mắt phượng, nhưng xinh đẹp hơn rất nhiều.

“Thực lực đầu lĩnh Vương Cực rất mạnh, ít người có thể địch lại. Người đó căn bản chẳng phải đối thủ của anh ta.” Bên cạnh có một dị nhân lên tiếng.

Lâm Dạ Vũ không nói, chỉ bình tĩnh đứng nhìn.

Hứa Uyển Di hơi gật đầu: “Đầu lĩnh Vương Cực khống chế ngọn lửa gần giống như Tam Muội Chân Hỏa. Một khi thức tỉnh, có thể đốt trời nung đất.”

Cô ta nói ra chỗ đáng sợ của Vương Cực. Trong tay Vương Cực khống chế Tam Muội Chân Hỏa bản sơ khai. Nếu năng lực này có thể tiếp tục dị biến, uy năng sẽ không thể tưởng tượng được.

“Người kia thật xui xẻo, gây ai không gây, lại gây với đầu lĩnh Vương Cực, khiến anh ta không được vui. Sớm nhường lại đỉnh núi này thì tốt rồi.” Một dị nhân khác cười nhạo, đứng đó mà cười trên nỗi đau của người khác.

Hắn ta cảm thấy, sau một khắc người kia sẽ biến thành than cốc, chết chắc.

Trên thực tế, gần như tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Tam Muội Chân Hỏa bản sơ khai vừa xuất hiện, ai dám ngạnh kháng, nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Trên đỉnh núi, Sở Phong cũng không tránh không lui. Để ổn thỏa, hắn vận dụng phương pháp hô hấp đặc biệt.

Đồng thời, quyền ấn của hắn càng thêm dữ dằn, đánh ra cương phong, tiếng vang điếc tai, giống như sấm sét vang dội, xung quanh cát bay đá chạy, vô cùng kinh khủng.

Ầm ầm.

Ngọn lửa màu xanh lam bị Sở Phong đánh xuyên. Bên ngoài cơ thể giăng đầy một luồng năng lượng thần bí, giống như một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt, ngăn cản ngọn lửa tiếp cận.

Phương pháp hô hấp đặc biệt có được hiệu quả rất kỳ diệu.

Trên thực tế, chỉ nói riêng Đại Lực Ngưu Ma Quyền, cũng có thể ngăn chặn ngọn lửa màu lam. Sau khi kết quyền ấn, bên ngoài Sở Phong bao phủ một lớp năng lượng thần bí dày đặc, có thể đối kháng tổn thương bên ngoài.

Đầu lĩnh dị nhân ngẩn người. Ngọn lửa có thể tùy tiện nung chảy kim loại cứ như vậy mà bị đánh tan? Gã bị quyền ấn đánh trúng, phù một tiếng, miệng phun máu tươi rơi xuống đỉnh núi.

“Thế mà lại phát sinh chuyện này?”

Gần đó, một đám người giật mình không thôi, há to miệng.

Từ đằng xa, chung quanh Lâm Dạ Vũ, tất cả đám dị nhân đều im miệng, trong lòng rúng động. Cả đám đều cảm thấy kinh ngạc. Đầu lĩnh của bọn họ bị một quyền của người ta đánh rớt xuống núi?

Đôi mắt đẹp của Hứa Uyển Di hiện lên tinh quang. Cô ta khá hoảng sợ. Cô ta nhìn trúng một đỉnh núi, muốn “mượn dùng” một lát, thế mà lại gặp phải một cao thủ siêu cấp?

“Người này rất lợi hại. Bảo Vương Cực về đi, đừng lỗ mãng nữa.” Lâm Dạ Vũ lên tiếng. Bình thường anh ta rất anh tuấn, sắc mặt bình thản, quần áo màu trắng lại càng khiến cho anh ta mười phần nho nhã.

Một tên dị nhân tranh thủ chạy về phía trước. Chờ đến khi hắn ta chạy đến, hắn ta phát hiện Vương Cực đã leo lên ngọn núi kia.

Ầm ầm ầm!

Trên ngọn núi truyền đến tiếng vang. Sau đó mọi người nhìn thấy Vương Cực người đầy ánh lửa che mờ, ngã xuống dưới chân người kia.

“Người này quá bá đạo rồi.” Từ đằng xa, Hứa Uyển Di lên tiếng, gương mặt xinh đẹp xuất hiện sự bất mãn. Dù nói như thế nào, Vương Cực cũng là người của bọn họ, một trong những đầu lĩnh dị nhân, thuộc Sinh Vật Thiên Thần, người kia lại chẳng chút nể tình.

Ánh mắt cô ta chớp động lãnh mang, sau đó nhìn Lâm Dạ Vũ, muốn y ra quyết định.

Bỗng nhiên, có không ít người kinh hô, ai nấy đều ngẩn người nhìn qua ngọn núi bên kia.

Hứa Uyển Di vội vàng quay đầu, một lần nữa quan sát. Sau một khắc, cô ta nghẹn họng nhìn trân trối, không khỏi ngạc nhiên.

Trên đỉnh núi, Sở Phong mang con hoẵng đã được cạo sạch lông đến bên suối rửa ráy, sau đó xuyên qua một cây gỗ vót nhọn, gác lên trên bếp lửa, chuẩn bị nướng.

Về phần lửa thì ngay dưới chân của hắn. Hắn áp chế đầu lĩnh dị nhân Vương Cực, bắt gã há mồm phun lửa.

Gần đó, rất nhiều dị nhân trợn tròn mắt. Bọn họ đang nhìn thấy cái gì? Người kia quá bá đạo, thế mà lại... bắt người khống chế lửa thần há miệng phun lửa giúp hắn nướng thịt.

Không ít người đều hóa đá, đứng sững ngay tại chỗ.

Nhất là người của Sinh Vật Thiên Thần, người nào cũng trợn mắt há mồm không thể tin được. Sở Phong quá tùy tiện. Đây chính là một trong những vị đầu lĩnh của họ, không nghĩ đến lại thảm như vậy.

Vương Cực thẹn quá hóa giận. Gã muốn thiêu chết Sở Phong, vì thế phun ra ngọn lửa ngập trời, nhưng ngọn lửa không chịu sự khống chế của gã. Sở Phong áp chế gã không thể động đậy, thỉnh thoảng đánh cho gã một quyền, khiến ngọn lửa phun ra từ miệng của gã rất suy yếu, sáng tối chập chờn.

Vốn là Tam Muội Chân Hỏa bản sơ khai, kết quả bây giờ lại trở thành ngọn lửa nướng thịt cho Sở Phong.

“A....” Vương Cực nổi trận lôi đình, liều mạng giãy dụa, ngọn lửa trong miệng lập tức cao vút mười mấy mét.

Nhưng lúc này, Sở Phong lại xốc gã lên, hướng miệng gã lên bầu trời, không cách nào chạm đến miếng thịt.

“Mẹ nó chứ! Người này là ai vậy? Bá khí quá đi.”

“Quá mạnh. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy phương thức nướng thịt bá đạo như vậy.”

“Tôi dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cường giả siêu cấp Bồ Đề Cơ Nhân mời đến. Đây chính là tát vào mặt Sinh Vật Thiên Thần.”

Tiếng ầm ĩ vang lên, dẫn phát mọi người bàn luận sôi nổi.

Sắc mặt Hứa Uyển Di không dễ nhìn. Vương Cực là người của bọn họ. Kết quả bị người ta đè xuống chân, xem như củi lửa mà dùng, khiến cho cô ta không nuốt trôi cục tức này.

“Dạ Vũ, anh cứ đứng như vậy mà nhìn xem, không thèm quan tâm chút nào sao? Người kia quá phách lối rồi, hoàn toàn không nể mặt chúng ta.” Cô ta gắt lên, dùng sức lay cánh tay của Lâm Dạ Vũ.

Sắc mặt Lâm Dạ Vũ lộ ra vẻ khác thường, nhìn chằm chằm ngọn núi, khẽ thở dài: “Xem ra kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, không thể coi thường người trong thiên hạ.”

“Em mặc kệ, quá mất mặt rồi, mau tranh thủ thời gian dạy cho tên kia một bài học.” Hứa Uyển Di nói.

Lâm Dạ Vũ nghe xong, lắc đầu nói: “Lần này anh đến, chỉ muốn nhìn xem chỗ này một chút, sẽ không ra tay. Chuyện của núi Thái Hành Sơn do Nặc Y phụ trách. Vừa rồi chúng ta hơi liều lình và lỗ mãng. Bây giờ phải sang bên đó xin lỗi người ta, rồi mang Vương Cực về. Anh không muốn vì anh mà nhiễu loạn bố trí và tiết tấu của đám người Nặc Y.”

Y vô cùng bình tĩnh, không hề có ý định trả thù.

“Dạ Vũ.” Hứa Uyển Di bất mãn.

“Ở đây anh cảm thấy hơi bất an. Bạch Xà Lĩnh khủng bố vô cùng, nguy hiểm rất lớn, chúng ta không nên ở lâu, trước ra ngoài thôi.” Lâm Dạ Vũ nói.

Y nói rất bình thản nhưng trong lời nói lại chứa đựng sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Được thôi.” Hứa Uyển Di bất đắc dĩ nói.

Bình Luận (0)
Comment