Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 95: Dị Nhân Khắp Thiên Hạ Đều Tập Trung Về Đây (2)

Thánh Khư Chương 95: Dị nhân khắp thiên hạ đều tập trung về đây (2)

“Tôi biết anh là ai rồi, hừ.” Dứt lời, cô không nhìn Sở Phong nữa, ngược lại bước đến gần Hoàng Ngưu. Mặc dù vẫn mỉm cười rất vui, nhưng vẫn khiến cho con Ngưu Ma Vương này có chút khẩn trương. Dù sao nó cũng vô duyên vô cớ cho người ta hai móng.

Nhưng da mặt Hoàng Ngưu rất dày, nó nhanh chóng trấn định lại, hơn nữa còn rất lịch sự đặt “một cánh tay” trước ngực, sau đó cúi người chào theo kiểu tây.

Cung Tiểu Tây xoay người rời đi, cũng không ở lại thêm.

Sở Phong suy nghĩ một chút, chỉ sợ không thể lừa gạt thêm nữa, giọng nói không còn khàn khàn, ở đằng sau hỏi: “Thuốc lần trước tôi đưa cô có tác dụng gì không?”

Chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể Cung Tiểu Tây cứng đờ. Cô đứng quay lưng về phía hắn, cũng không quay người lại. Vầng trán trắng muốt hiện lên mấy đường hắc tuyến, nhưng cuối cùng cô vẫn khắc chế được, vẫy đôi cánh bay lên không trung.

Cô bay lên không trung, sau đó nói vọng xuống: “Ngưu Thần Vương, cứ quyết định như vậy đi.”

Nói cái gì mà quyết định như vậy đi? Hoàng Ngưu nhìn sang, không hiểu ra sao.

Trong núi, rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh sợ.

“Nha đầu này lừa tôi.” Sở Phong tranh thủ nói: “Tôi tự do đã quen, sau này không bàn nữa.”

Hắn không muốn để người ta hiểu lầm hắn gia nhập trận doanh nào đó, giống như Sinh Vật Thiên Thần hay Bồ Đề Cơ Nhân. Nếu đứng về phía đối lập với bọn họ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Sau một lúc nhốn nháo, nơi này nhanh chóng an tĩnh lại.

Dù sao, mọi người cũng vì quả thần bí mà đến, cái khác đều là thứ yếu.

Thời gian dần trôi, dị nhân khu vực này càng lúc càng nhiều.

Trước kia, phần lớn đều là cao thủ chiếm cứ nơi này. Bây giờ lá gan của những người khác đã lớn. Bởi vì bọn họ nhìn thấy nơi này quá bình tĩnh, không có gì tranh đấu, muốn đến gần hơn để quan sát.

Mặc dù rất nhiều người biết, bọn họ không có hy vọng đạt được quả thần kỳ đó. Nhưng nếu có thể tận mắt nhìn thấy, chuyến đi này cũng xem như không tệ.

“Tại sao người nào cũng có thể trà trộn vào đây được như vậy?” Có dị nhân bất mãn.

Bởi vì, ngay trong vùng núi có một dị nhân đang phát danh thiếp xung quanh, muốn làm quen với các dị nhân khác.

Nửa tiếng sau, dị nhân khu vực này càng lúc càng nhiều, âm thanh càng lúc càng ồn ào, có chút ầm ĩ.

Nhất là, khi một vị dị nhân đặc biệt xuất hiện, lại càng rối loạn hơn, trong nháy mắt rất nhiều người vây quanh lại.

Điều khiến cho người ta cực kỳ bó tay chính là, có không ít người đang quay chụp lại.

Hoàng Ngưu chọc chọc eo Sở Phong, ra hiệu hắn nhìn sang bên này.

Sở Phong quay đầu, phát hiện Chu Toàn đang được người ta bao quanh.

Hắn lập tức biết chuyện gì xảy ra, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ.

“Thần nhân ơi, sao anh lại xuất hiện ở đây thế? Còn là một dị nhân nữa chứ?”

“Đây tuyệt đối là một tin tức lớn.”

“Vua meme đừng đi. Nào, hai chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi. Tôi ngưỡng mộ, bội phục anh rất nhiều.”

....

Chu Toàn choáng váng. Gã leo lên từ sườn núi, cũng không xếp hàng lên núi. Kết quả vừa mới ló đầu, đã bị người ta ngăn lại ở đây.

Hai mắt gã đen thui, hoàn toàn không biết tình huống như thế nào.

Cho đến khi mấy chữ Vua meme lọt vào tai, lúc này gã mới bừng tỉnh, nhịn không được muốn chửi ầm lên. Chuyện này là vì sao mà có ư? Là do con Hoàng Ngưu đáng chết kia.

“Đi ra, tôi không biết các người.” Chu Toàn quát lên.

“Không được, chụp tấm ảnh chung đi.” Có người sóng vai với hắn, giơ điện thoại chụp hình phát ra tiếng tách tách.

“Được rồi, đến phiên tôi. Mau tránh ra. Phiền Vua meme phối hợp chút. Anh hãy tạo hình của một vị thần, chúng ta chụp chung một tấm ảnh chân dung.”

“Mẹ nó chứ. Các người đang xâm phạm bản quyền đấy. Mau tránh ra cho tôi.” Chu Toàn muốn khóc lên. Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng tách tách vang lên không ngừng, không biết đã bị ngươi ta chụp biết bao nhiêu tấm ảnh.

Mà đây chỉ là mới bắt đầu, càng ngày càng nhiều người vọt đến. Cho dù không thể chụp chung với gã, cũng quyết đứng từ xa mà chụp.

“Các người có biết rụt rè là gì không thế? Chúng ta đều là dị nhân, đừng vây quanh tôi như vậy.” Chu Toàn hối hận muốn chết. Sớm biết như vậy, tuyệt đối không ngoi đầu lên sớm, nên trốn xa chừng nào tốt chừng đó.

Bây giờ mặt của gã đen thui. Gã có thể tưởng tượng được, tin tức liên quan đến gã sẽ được đăng lên mạng không ít. Chuyện tấm ảnh phục chế lần trước vẫn còn hot trên mạng. Bây giờ tiếp tục trên núi Thái Hành Sơn, đoán chừng sẽ tiếp tục là một chủ đề nóng bỏng.

“Mẹ nó, tôi sắp bị con nghé kia hố chết rồi.” Chu Toàn nguyền rủa hết lần này đến lần khác. Gã biết, về sau nhất định sẽ có không ít chuyện loạn thất bát tao xuất hiện.

Nhưng vào lúc này, một dị nhân khí lực rất lớn chen vào, đẩy những người khác ra, nói: “Chúng ta phải biết tôn trọng. Được người khác cho phép thì mới được chụp ảnh chứ.”

Chu Toàn nghe xong, không khỏi sinh ra hảo cảm.

Người này tranh thủ đưa ra một tấm danh thiếp: “Chúng ta làm quen với nhau một chút. Tôi tên Chu Ỷ Thiên, đây là danh thiếp của tôi.”

Chu Toàn không khỏi ngơ ngác. Tình huống gì thế này? Gã chỉ vì tham gia náo nhiệt mà đến, thân là dị nhân, còn có danh thiếp sao?

“Anh là đạo diễn à?” Chu Toàn nhìn qua tấm danh thiếp, không khỏi ngạc nhiên. Loại người này tìm gã làm gì?

“Tôi có một ước mơ rất vĩ đại, muốn tạo ra một thần thoại chân thật nhất, thể hiện văn hóa phương Đông thần bí cổ xưa.” Chu Ỷ Thiên trịnh trọng nói.

“Thế thì liên quan gì đến tôi?” Gương mặt Chu Toàn vẫn mơ hồ.

“Tạo hình của cậu thô kệch, buông thả, rất cuồng dã. Cậu xem, cặp sừng thú thô to của cậu giấu trong miếng vải này thật sự là phung phí của trời.” Chu Ỷ Thiên nghiêm túc nói.

Chu Toàn nhìn anh ta chằm chằm. Ý gì đây? Đang khen gã sao?

“Tôi muốn dựng một vở kinh kịch thần thoại, có tên là Ngưu Ma Đại Thánh Thượng Cổ Chiến Ký. Ban đầu nói về Ngưu Ma, thể hiện tất cả thần thoại thời Thượng Cổ. Cậu xem, đây quả thật là chuẩn bị cho cậu đấy.” Chu Ỷ Thiên nói tiếp.

“Anh cút đi.” Chu Toàn giận dữ. Từ đâu nhảy ra một tên đạo diễn xát muối vào nỗi đau của gã thế này. Hai cái sừng trâu trên đầu đã trở thành tâm bệnh của gã, còn muốn gã đóng vở kinh kịch thần thoại Ngưu Ma nữa chứ?

“Tôi rất nghiêm túc đấy.” Chu Ỷ Thiên chỉ sang bên cạnh, nơi đó có một số dị nhân đang khiêng một số thiết bị chụp ảnh.

“Các người là ai, tại sao lại chạy đến đây hồ nháo như vậy?” Chu Toàn đen mặt lại, hỏi.

“Bọn họ cũng là dị nhân. Bọn họ không hồ nháo. Trước đây bọn họ làm việc trong ngành điện ảnh truyền hình. Bây giờ chúng tôi chỉ lợi dụng ưu thế dị nhân, đến núi Thái Hành Sơn lấy cảnh. Không phải sẽ có dị nhân đại chiến sao? Những thứ này đều sẽ là bối cảnh hùng vĩ của bộ phim thần thoại của tôi. Cậu nghĩ đi, nhiều dị nhân đại chiến như vậy, cảnh tượng sẽ bao la hùng vĩ đến cỡ nào. Đây không phải là hiệu ứng đặc biệt mà là những gì đã thực sự diễn ra, chắc chắn sẽ trở thành bộ phim thần thoại mang tính sử thi.” Chu Ỷ Thiên càng nói càng kích động, lôi kéo Chu Toàn, nói cho gã biết, gã sẽ trở thành diễn viên chính đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment