"Mẹ nó, đều nói trên mộ tổ toả ra khói xanh sẽ phù hộ cho con cháu, hiện tại bản thân ta cũng toả ra khói xanh, kết quả lại thảm như vậy!" Sở Phong chửi mắng, hắn ta bị đánh cho lăn lộn khắp núi, da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm, mới vừa ăn Xuyên Sơn Giáp Thánh tử để bổ sung tinh lực trở về lại bị tiêu tốn hơn một nửa.
Có điều, hắn cũng khá kinh ngạc, lúc trước hắn vốn sợ hãi sấm sét lôi đình, hiện tại lại có thể có thể chống đỡ được, không có bị đánh chết.
Có điều, điều này cũng có quan hệ với việc hắn vận dụng năng lượng thân thể, hắn đang ở đây chiến đấu cùng chớp giật, một viên lại một viên cầu đá đánh ra, hắn ta cũng không muốn bị động chịu đòn.
Tiến hóa giả ở cái cấp độ này như hắn, một cước giẫm xuống có thể đạp sụp một ngọn núi lớn cũng không có vấn đề gì, bây giờ để hắn ta vận dụng năng lượng toàn lực ứng phó, đối kháng với sấm sét lôi đình, đương nhiên sẽ tạo ra thanh thế kinh người.
Có điều, chớp giật không phải chỉ có một tia, nhằm vào hắn ta chính là "Một chùm" lại "Một chùm ", lần đều là mười mấy tia chơp đánh hắn túi bụi.
Tóc Sở Phong đã như cọng cỏ rách nát, rất nhiều chỗ đã bị cháy đen, ngoại trừ hàm răng còn là màu trắng thì không còn chỗ nào lành lặn cả.
Mặt khác, hắn ta nhìn thấy Triển Hạc đang chạy trốn, bay đến là nhanh, đến khi bay tới một chỗ đủ xa nơi này mới dám nhìn kỹ sấm sét lôi đình rực rỡ nơi đỉnh núi Thái Sơn này.
"Triển Hạc, còn không trở về!" Sở Phong trầm giọng nói.
"Ngươi cứ giả vờ đi, đều đã bị thiên lôi đánh đến như vậy, còn theo ta giả vờ dọa nạt, ta xem ngươi làm thế nào sống sót!" Triển Hạc tức giận nói.
Đương nhiên, hắn ta thật ra cũng ở hãi hùng khiếp vía, đây chính là Thiên kiếp đó nha!
Người bình thường căn bản không tư cách chọc đến kiếp nạn như vậy!
"Ngươi còn dám tạo phản, trở lại cho ta, nếu không lúc ta bắt được ngươi sẽ cho ngươi biết tay!” Sở Phong quát to một tiếng.
Sau đó, hắn ta lại nhìn thấy siêu mẫu đẳng cấp Vũ Trụ Thánh nữ Lý Phượng cũng chạy, hơn nữa cô ta còn chế nhạo hắn, trực tiếp ở trên bầu trời dùng toàn bộ trí nhớ tái hiện lại hình ảnh và giọng nói ban nãy.
Một cô bé dáng vẻ bốn, năm tuổi xuất hiện, mắt to trong veo đặc biệt có thần, con ngươi giống như đá quý màu đen ở đó la hét: "Đời người thực sự là cô quạnh chảy máu nha.”
Mắt Sở Phong đăm đăm nhìn, tai nghe giọng nói bi bô của cô ta, suýt chút nữa phun ra một búng máu!
Sau đó, Lý Phượng quyết đoán chạy không còn bóng dáng, đến cả đầu cũng không quay lại một cái.
Còn Thánh nữ Tử Loan lá gan nhỏ nhất, mặc dù đã chạy đến phạm vi an toàn, thế nhưng cũng không dám biến mất, sợ Sở Phong đặc biệt nhằm vào cô, thậm chí còn đuổi giết cô.
"Ngươi. . . Đứng lại cho ta!" Sở Phong đe doạ, ác thanh ác khí nói.
Tử Loan cực kì sợ hắn, thường ngày cô ta là một cô gái kiêu ngạo, hôm nay khi gặp loại bước ngoặt này, trái lại lại mềm yếu nhất, cơ thể bế tắc dừng lại ở không xa, không dám nữa trốn.
Ầm!
Nhưng mà, một đạo Thiên Lôi lại phá tan không khí, làm máu thịt trên người hắn phun tung toé, có nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng dị thường thê thảm.
Tử Loan thấy thế, quyết đoán hóa về bản thể, thậm chí còn là một con chim màu tím khá xinh đẹp thanh tú, nhanh chóng dang rộng đôi cánh màu tím óng ánh, bay cao trốn mất.
"Chim nhỏ, ngươi dám!" Sở Phong hét lớn, ngang trời bay lên, chớp giật liên miên hạ xuống, mãnh liệt như muốn chẻ hắn ta, hắn một đường chảy máu nhưng lại vẫn cứ như thế đuổi theo Tử Loan.
Bởi vì hắn còn có kế hoạch muốn bán Thánh nữ đi, dùng cô để đổi lấy toàn bộ điển tịch lý luận cùng với các loại bảo điển phân tích nguyên lý năng lượng thân thể mà hắn cần.
Triển Hạc và Lý Phượng hắn còn chưa rao bán, đều là vì Sở Phong tự mình lưu lại, hiện tại nếu Tử Loan chạy thoát, vậy sau này những thứ hắn vừa được hứa hẹn sao có thể về tay.
Sở Phong khắp người toàn là máu, tựa như chớp giật mà đi, như rất giống nha một bóng ma, vô cùng khiếp người.
Tử Loan thét chói tai, trực tiếp sợ muốn rớt tim, chủ yếu nhất là trước kia cô vẫn luôn bị Đại Ma Vương này một đường áp chế, còn bị bắt sống, ấn tượng khủng bố đã lưu lại không thể xóa nhòa.
Hiện tại, cô ta nơm nớp lo sợ, cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở lẩn trốn, vừa bay cao, vừa hát lên: “Ta là một con chim nhỏ. . ."
Nguyên thú bình đài, tất cả mọi người hoá đá.
"Con gái ngươi thật là mất mặt, cứ như thế sợ hắn sao? !" Trong vũ trụ, trên một viên tinh cầu có sinh mệnh nào đó, khuôn mặt cha ruột Thánh nữ Tử Loan đã kìm nén thành màu đỏ sậm, trong lỗ mũi tỏa ra khói trắng.
Tại cung Hỗn Nguyên, Tử Tiêu cũng lấy tay bưng mặt, quả thực không dám nhìn, thực sự là " biểu hiện giống nhau thần kì " a, hắn ta thân là thiên chi kiêu tử, một đời làm nhân vật đứng trên cao, khinh thường mỗi thần tử Thánh nữ bên đường, tại sao lại có một người em gái như vậy, thật sự là quá mất mặt, yếu ớt quá đáng!
Hắn ta biết, đoạn video này chắc chắn sẽ bị lưu truyền rộng rãi.
"Em gái, ngạo khí của ngươi đâu hết cả rồi, tính tình Đại tiểu thư thường ngày của ngươi đâu cả rồi, bình thường không phải ngươi vẫn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến sao? Mau lấy phong phạm nữ vương ra mắng hắn đi chứ, ngươi hát cái gì a!" Tử Tiêu bực bội muốn chửi má nó.
"Ta là một con chim nhỏ. . ." Thánh nữ Tử Loan vỗ cánh, mang theo tiếng khóc nức nở, run run rẩy rẩy bay đi, cô ta thực sự là quá sợ, thậm chí còn sắp từ giữa không trung rơi xuống.
Sở Phong nhìn thấy tình cảnh này vẻ mặt cũng rất quỷ dị thực sự là ngoài ý muốn. . . Khiến cho hắn còn nghĩ đây chỉ là diễn trò, Thánh nữ trên một cái tinh cầu cao đẳng lại bị hắn ta doạ thành bộ dáng này?
Có thể tưởng tượng được, hắn ta ở trong lòng ấn tượng của Tử Loan tuyệt đối là một tên Đại Ma Vương khủng bố!
"Ha ha. . ." Sở Phong cười to.
Thế nhưng, vui quá hóa buồn, không kịp đuổi theo, trái lại còn bị một tia sấm sét lôi đình đánh trúng, ánh sáng hừng hực đập ở trên người hắn, đem hắn ta đánh bay, áp chế hắn ở trên núi Thái Sơn không xông ra được!
"Ta là một con chim…nhỏ…” Tâm can Thánh nữ Tử Loan nhảy loạn, lại phát hiện Sở Phong nằm trên đất như hình chữ đại, có vẻ như không thể động đậy được nữa.
Đôi mắt của cô lập tức trợn tròn, quyết đoán đập cánh, chạy nhanh!
Sở Phong giương mắt nhìn nhưng không có cách nào đuổi theo, trong lòng một trận căm tức, cuối cùng hô: "Có trốn cũng vô dụng, trong cơ thể ba người các ngươi đều bị ta nhé vào Huyền Từ Châm, trong vòng ba ngày không ngoãn trở về chỗ ta, ta cam đoan các ngươi sống không bằng chết!"
Sau đó, cũng không có sau đó. . . Hắn ta đã nói không ra lời, bị ánh chớp nhấn chìm, vô cùng thê thảm, chớp giật này cứ như hận không thể trong nháy mắt đem hắn ta đánh cho hóa thành than cốc khô héo.