Hắn ta đến từ toà sơn dương trong tinh không—— Thánh tử Côn Dương, hắn ta vừa rồi bị Sở Phong đánh lén thành công, hắn ta không gãy tay gãy chân, thế nhưng thật ra hắn ta bây giờ càng thảm hại hơn, một cặp thận dê nặng mấy ngàn cân bị Sở Phong hung ác chuẩn xác chém xuống, khiêng lên liền chạy.
Đến đây, lòng tin của đám tổ hợp này triệt để tản đi!
Côn Dương ở trên nguyên thú bình đài hò hét dâng tràn cuồn cuộn, kêu gào nói với Sở Phong, chỉ cần trả lại đôi thận kia cho hắn ta, hắn ta bằng lòng trả bất cứ giá nào.
Kết quả, Sở Phong rất nhanh đăng nhập, chính diện đáp lại hắn ta, nói: "Ngượng ngùng, nếu như ngươi nói sớm hơn một là được rồi, ta mới vừa nướng chín ăn sạch mất rồi."
Vừa xong, hắn ta còn phải lấy tay đi lau mỡ trên miệng đó.
Côn Dương trực tiếp tan vỡ, lập tức khóc ngất đi.
Sở Phong bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện, ở nguyên thú bình đài trịnh trọng cam đoan, nói hắn ta rất nguyện ý cùng Thần Tử, Thánh nữ ở các nơi vui vẻ giao lưu.
“Ta rất là nghiêm túc, các ngươi xem, lúc trước tên Thánh tử voi Ma mút hoàng kim kia lên án ta, sau đó lại muốn ta dừng tay, ta rất phối hợp nha, trực tiếp dừng tay, cũng không tiếp tục động tới hắn ta."
Nghe tới lời này, Thánh tử voi Ma mút hoàng kim ngồi ở trên xe lăn vừa khóc vừa giơ lên móng trước duy nhất ở đó lắc lắc không ngừng.
Nguyên thú bình đài, triệt để vỡ tổ.
Có người cười to, có người thù hận, còn có người đang liên hiệp lại, yêu cầu các Thần Tử, Thánh nữ trên trái đất phải liên thủ lại, cùng nhau giết ma.
"Cái kia, nói ngươi đó, Hắc lão hổ, ta nghe nói trên người ngươi có mấy thứ đồ đại bổ, ngươi có phải muốn cùng ta quyết chiến hay không nha?" Sở Phong lại rất sinh động, nhảy nhót trên tinh võng, đối với các Thánh tử đang liên lạc người khác buông lời cảnh cáo.
Đồ vật đại bổ trên người Hổ tộc, có khi nào là. . . Hổ tiên? !
Quyết chiến cái gì, khẳng định lại muốn đánh lén, mọi người oán thầm!
Ngày đó, hai đùi Hắc Hổ Thánh tử rung rung run sợ, luôn cảm thấy ở một số địa phương toả ra khí lạnh, hắn ta không sợ quyết chiến sinh tử, chỉ sợ bị đánh lén, bởi vì như vậy chẳng khác nào tự “dâng lên đồ” của mình ra, hắn ta lại không muốn lên trên Nguyên Thú bình đài khóc lóc lên án giống mấy tên kia.
Cứ như vậy, Sở Phong dần dần đi tới gần núi Long Hổ!
Tại núi Long Hổ, chất đất đỏ sậm, dựa theo một số điển tịch cổ đại ghi chép lại, nơi này ngày xưa là đô thành Đạo giáo, đã từng bị máu nhuộm đỏ, vĩnh viễn không bao giờ phai màu.
Trên núi, tre mọc liên miên, một màu xanh ngát, còn phát ra ánh sáng xanh lục.
Ngoài ra bên trên còn có cây thông đuôi ngựa tựa như biển, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng thông reo từng trận từng trận, có những cây thông biến dị đã trở thành màu trắng bạc, hơn nữa còn mọc gần nhau liên miên trắng như tuyết, xa xa nhìn lại giống như Băng Thiên Tuyết Địa( đất trời trắng xóa )
Hiện nay thế núi càng ngày càng thêm nguy nga, núi lớn bàng bạc nhìn như là một con Chân Long và một con hổ dữ đang ở đây chiếm giữ, bọn chúng bất động, sừng sững năm dài tháng rộng đằng đẵng không tỉnh lại.
Sở Phong cau mày, gần vùng đất này số lượng Thần Tử, Thánh nữ ẩn nấp thật sự không ít, không chỉ có vài cỗ nhân mã đơn giản như lúc trước vây bắt hắn, hiện tại chính là tình trạng khắp nơi đều là cạm bẫy.
Chỉ cần hắn dám xuất hiện ở nơi này tất nhiên sẽ bị bọn họ vây giết!
"Quả nhiên là đầm rồng hang hổ!" Sở Phong nhíu chặt lông mày, bởi vì hắn cảm nhận được vùng đất này đã bị bố trí, có một trận vực tiến công trấn giữ mới.
Hắn ta có hỏa nhãn kim tinh, nhìn được rất rõ ràng, ngay tại phía trước, Canh Kim Khí tỏa ra nồng nặc, nơi đó có bí bảo Tiến Công, bày bố ngang dọc trong vùng núi, trận vực diễn biến vô cùng khủng bố, toả ra sát cơ khủng bố.
Nếu như hắn không biết sự tình, trực tiếp đi vào trong núi chắc chắn sẽ bị mai phục vây giết không lối thoát!
Hắn liếc mắt nhìn, bên kia có một cây hồ lô kim loại tàn tạ, thế mà thế mà từ bên trong miệng hồ lô lại toát ra kiếm khí nồng nặc, nếu như thật sự bị nó toàn lực phun trào tới, vậy chắc chắn rất khó ngăn cản.
Hai mắt của Sở Phong tỏa ra một tia lại một tia ánh vàng, hắn nhìn cẩn thận, cây hồ lô kim loại kia rất cổ xưa, như là vừa đào ra được không bao lâu
Bình thường mà nói, vượt qua ranh giới thì sẽ rất khó mang theo binh khí của bản thân, có người có cơ duyên lớn có thể từ trái đất đào ra vài cái tàn khí.
Tiếp đó, hắn xa xa mà đi vòng quanh núi, đi qua một mảnh khu vực khác, nhìn thấy một con đường bằng phẳng, nơi này cũng không có người thủ hộ, rất dễ dàng đột phá, xông vào trong núi.
Nhưng mà Sở Phong mới vừa cất bước, lông tóc toàn thân lại dựng đứng, hắn ta tin tưởng vào trực giác của mình, phía trước có nguy cơ vô cùng to lớn, hắn lập tức dừng lại.
Hắn ta vận dụng Hỏa Nhãn, tỏa ra hào quang, cứ như lửa cháy hừng hực, nhìn thấy Thanh Trúc bên kia xanh mượt phát sáng, cũng nhìn thấy sương mù trên núi đá toát ra năng lượng, còn có một ít động vật ở trong, xung quanh cây cỏ tươi mát.
Một lát sau, trong lòng Sở Phong rét lạnh, lông tóc dựng đứng, vùng đất này nhìn qua không có vấn đề gì, bởi vì đây đều là cảnh vật chân thực.
Thế nhưng, nếu như đem toàn bộ núi rừng cô đọng lại, đây là một bức tranh, trải rộng bao la bao trùm lên ngọn, thay thế lên chân diện mục của nó.
Trong bức họa kia có thực vật chân thực, có các loại đất đá, cho nên không nhìn kỹ khó mà nhận biết.
Sở Phong thầm than, may mà có hỏa nhãn kim tinh, nếu không hắn căn bản nhìn không thấu, bên trong có vẽ không gian thứ nguyên, bên trong bao hàm một mảnh núi rừng, quá chân thực.
Đó là một tấm tranh rách nát, mang theo mùi đất dày đặc, xem ra cũng mới được đào ra không bao lâu. Sở Phong cảm thấy rét lạnh, trên trái đất có rất nhiều di tích, đã từng đạo thống thành hàng, bây giờ nhìn lại có người có được cơ duyên như thế này, khai quật được ra cái gì.
Điều này làm cho hắn ta cảnh giác cao độ!
Hắn xem đi xem lại, cuối cùng hơi hơi yên tâm, bất kể là cây hồ lô kim loại kia hay là bức tranh rách nát này, đều có chỗ thiếu sót rõ ràng, sau khi hắn dùng hỏa nhãn kim tinh đã nhìn ra thấu triệt, có thể chọc phá được cổ vật như vậy, thứ này hiệu quả chính là phòng bị!
Lúc này, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Phong thay đổi mấy cái phương vị, phát hiện những nơi đó đều có người bảo vệ, ngăn trở không cho hắn đi lên núi Long Hổ, vùng đất này đã được bày xuống thiên la địa võng, mọi người đều đang chờ hắn xuất hiện.
"Sở Phong đến rồi!"
Lúc này, bên ngoài Địa Cầu, đạo đồng Quân Đà Tọa Hạ cầm trong tay một con ốc biển trắng như tuyết, hướng về phía rất nhiều người đang đứng trên mặt đất truyền âm, báo lên vị trí xác thực của Sở Phong.