Ngày đó, Đại Ma Vương này hung ác điên cuồng rối tinh rối mù, ăn hết Liệt Sơn, Chu Vũ Tước, đánh chết Vũ Văn Phong, Trần Dung, Tề Vũ, quả thực là quái vật không thể chiến thắng.
Bây giờ cô ta còn cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, thật vất vả mới thoát ra khỏi ma thủ, tại sao hôm nay lại rơi vào trong tay hắn? ! Tử Loan phẫn uất, nội tâm tâm thần bất định bất an.
"Được, thiên tuyển chi tử trong thổ dân, lúc nên thu tay lại thì thu tay lại đi." Một cự nhân có làn da màu đồng lên tiếng, giống như một tòa núi nhỏ, ngồi ở chỗ đó, huyết khí trong cơ thể giống như nham tương cuồn cuộn.
Cự nhân có làn da màu đồng quay qua mở miệng nói với Tử Loan, nói: "Thánh Nữ, đến chỗ của ta này."
Sở Phong không có phản ứng cự nhân có làn da màu đồng, sau khi ngồi trên bàn ngọc thạch, chỉ lườm Tử Loan một chút, liền tự rót tự uống.
Tử Loan chờ mong mà tâm thần bất định, hi vọng cự nhân có làn da màu đồng có thể áp chế Sở Phong, thế nhưng là không có kết quả thì cô ta cũng không dám đi qua, sợ vừa mới khởi hành thì bị Sở Phong một bàn tay chụp chết.
Thật ra cô ta suy nghĩ nhiều, cho dù Sở Phong xuất thủ cũng là bắt sống, làm sao có thể để cô ta đi chết, bởi vì muốn đổi bí kíp đây.
"Hừ!"
Cự nhân có làn da màu đồng nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng như tuyết dài hơn một thước, cũng nhanh chóng mà duỗi ra đại thủ, mang theo cuồng phong, cát bay đá chạy, chụp tới phía của Sở Phong!
Hắn ta ngồi động thủ, đều không có đứng dậy, tương đối ngạo mạn và tùy ý.
Sở Phong có thể cảm giác được, cự nhân có làn da màu đồng này không đơn giản, làn da bốc hơi ra huyết khí như là nước thép nung đỏ, đem cây đào, đá xanh xung quanh đều hủy đi.
Cự nhân bộc phát ra uy thế mười phần kinh khủng, còn mạnh hơn mấy phần so với đám người Chu Vũ Tước, Vũ Văn Phong, Triển Hạc, là cái nhân vật lợi hại.
Sở Phong cũng không có đứng dậy, đưa tay liền nghênh đón tiếp lấy, coong một tiếng kịch chấn, như là kim thạch giao kích, đại thủ của cự nhân có làn da màu đồng phát ra ánh sáng chói mắt, giống như là một mảnh thiểm điện nở rộ.
Cự nhân có làn da màu đồng con ngươi co lại, cảm giác được đau nhứt thấu tâm can, nói: "Khó trách dám một mình đến đây."
Trên thực tế, trong lòng hắn ta rung động, cánh tay của hắn ta rất đau, nội bộ bị một cỗ Loa Toàn Kình xé rách, đã thụ thương! Nếu như lại tiếp tục ra tay thì cũng sẽ không thể che giấu được thương thế, toàn bộ cánh tay của hắn ta đều sẽ vỡ ra.
Sở Phong cười cười với hắn ta, răng trắng bóc, sau đó đột nhiên một quyền vung về phía trước, bị động không phải là phong cách của hắn, nếu dám đến nơi này cũng không phải là vì bị khinh bỉ, hắn có lực lượng.
Cự nhân có làn da màu đồng rít lên một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, trong chớp mắt, toàn thân kim quang đại thịnh, huyết mạch tổ tiên khôi phục, hắn ta hóa thành quái vật khổng lồ, giống như đúc bằng vàng ròng, toàn thân sáng chói.
Chung quanh, cây đào già mấy ngàn năm bị nhổ tận gốc, ngay cả mấy loại đá xanh mấy vạn cân cũng bị huyết khí màu vàng óng của hắn ta kích động mà bay lơ lửng ở trên không trung.
Hắn ta lúc này, thần lực đủ để bạt núi.
Con mắt màu vàng óng của cự nhân đang hé mở, thần mang lộ ra, quyền ấn lớn chừng cối xay, nghênh kích Sở Phong, đập tới!
Giờ khắc này, hư không đều bóp méo, ánh sáng chung quanh đều bị nắm đấm màu vàng óng này thôn phệ, năng lượng áp súc, khí tức khiếp người, một quyền này vung ra, rất dễ dàng liền có thể vỡ nát một tòa núi lớn!
Nhưng mà, phù một tiếng, nắm đấm vàng óng bá khi như thế này lại bị quyền ấn của Sở Phong trực tiếp đâm thủng, giống như bóng da bị xì hơi, ảm đạm xuống, huyết dịch văng khắp nơi.
Cự nhân thống khổ lùi lại, trên toàn bộ cánh tay đều là vết rách, bị một cỗ Loa Toàn Kình kém chút xoắn đứt toàn bộ cánh tay phải!
Hắn ta lảo đảo, huyết dịch chảy cuồn cuộn.
Cự nhân có được tổ huyết có thể tùy tiện bạt núi, huyết khí cuồn cuộn, trong cùng thế hệ khó mà có người có thể so bì lực lượng với hắn ta, kết quả bị người dùng một quyền thiếu chút nữa đứt đoạn một cánh tay, để hắn ta dị thường kiêng kị đối với Sở Phong, trong lòng sợ hãi.
Bốn phía, không ít Thần Tử, Thánh Nữ đều sắc mặt lạnh lẽo, sự thù địch rất sâu sắc, nhìn chằm chằm Sở Phong, thấy hắn lẻ loi một mình tới đây, sớm lên kế hoạch săn giết.
Một sát na, nhiệt độ nơi này chợt hạ xuống, đơn giản giống như là bị băng phong, ngay cả nụ hoa tươi non ướt át đều đang tàn lụi, lộn xộn bay xuống, như là hoa vũ.
"Được, ở xa tới là khách, tất cả ngồi xuống đi." Lúc này, một người đàn ông mở miệng, bị sương mù bao phủ, có chút mơ hồ, nhưng là rất nhiều người đều kính sợ.
Hắn ta chính là Phục Hoang, nắm giữ phương pháp hô hấp Thiên Thần Đồ Ma Lục, đây phương pháp hô hấp biến dị từ phương pháp hô hấp chung cực, phương pháp hô hấp Thiên Thần, cường đại vô cùng.
Hắn ta vừa nói xong, bầu không khí lập tức không còn khẩn trương như vậy, các lộ Thần Tử, Thánh Nữ đều rất cho mặt mũi.
Trong đám sương trắng bên ngoài cơ thể Phục Hoang lại có vài tia Hỗn Độn khí, giống như vực sâu phun ra nuốt vào năng lượng thiên địa, phi thường khủng bố.
Sở Phong biết, đây là một trong những tai to mặt lớn, hoàn toàn đúng là sâu không lường được, trước mắt lấy thực lực mà nói, hắn ta vượt xa những người khác, là một nhân vật dị thường nguy hiểm.
Sở Phong cảm ứng được năng lượng mà đối phương tràn ra có gì đó quái lạ, hư hư thực thực trong tay nắm giữ phương pháp tạo dựng năng lượng thể cực kỳ kinh người, ở trong mũi miệng, trong sương trắng đó, có những ký hiệu nhỏ bé trôi nổi biến mất.
Mặc kệ đối phương khí độ hơn người, hay là tự tin vô địch cái gì đều không để ý, ít nhất bây giờ cũng không có động thủ với hắn, Sở Phong cười nâng chén, ra hiệu cho Phục Hoang, sau đó uống một mình.
Lúc này, Tử Loan đứng dậy, thật không có mặt lại nằm xuống, bây giờ có giả bộ choáng cũng không thực tế, thân là Thánh Nữ, sao lại có thể hôn mê thời gian dài như vậy?
Sở Phong trên mặt tươi cười, mười phần nhiệt tình nói: "Đến, ngồi bên cạnh ta đi, vừa rồi có hù tới không? Thật ra, đừng nghĩ ta xấu như vậy, ta là thiện lương nhất, được rồi, ta bảo đảm ngươi, bây giờ ai dám đánh chủ ý với ngươi, ta cam đoan sẽ làm chết hắn ta!"
Tử Loan rùng mình một cái, tên ma đầu này lại hỏi han ân cần với cô ta, nhiệt tình như vậy, khiến cho cô ta khó mà chịu được.
Bất quá, cẩn thận suy nghĩ một phen, cô ta lại hơi có chút tự ngạo, đại ma đầu thì sao? Bây giờ còn không phải là vẻ mặt ôn hòa với cô ta, xum xoe đối với cô ta.
Hiển nhiên, Tử Loan lại tái phát bệnh ngạo kiều, coi Sở Phong như những người theo đuổi đó.