Thanh Liên Chi Đỉnh(Bản Dịch)

Chương 31 - Mật Nghị

Nhóm dịch: NTm.Group

Phụ trách: Vô Tà Team

Tổ tiên Vương gia Vương Nguyên Cương là một nhị giai trung phẩm Luyện khí sư. Sau Vương Nguyên Vương, còn xuất hiện mấy vị nhất giai thượng phẩm Luyện khí sư. Chẳng qua sau này gia tộc ngày càng khó khăn, lúc này mới không thể tiếp tục bồi dưỡng Luyện khí sư.

Có thể đoán được, Vương gia sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, Dưới tình huống tài lực sung túc, khẳng định sẽ tiếp tục bồi dưỡng Luyện khí sư. Khôi phục vinh quang tổ tiên. Đến lúc đó, chính là cơ hội của Vương Trường Sinh.

Nếu Vương gia muốn bồi dưỡng Luyện khí sư, hắn rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng được gia tộc bồi dưỡng. Dù sao Liễu Thanh Nhi đã dạy tri thức luyện khí cho Vương Trường Sinh từ khi hắn còn nhỏ. Lúc đó, Vương Trường Sinh còn không hiểu, cảm thấy mẫu thân làm điều thừa thãi. Ngay cả việc duy trì tốc độ tu luyện cũng đã là một vấn đề, học tập tri thức luyện khí chính là lãng phí thời gian. Hiện tại, Vương Trường Sinh không thể không bội phục mẫu thân nhìn xa trông rộng.

Thời điểm học tập tri thức tu tiên, tộc lão chỉ giới thiệu đơn giản về nguyên lý cơ bản của luyện khí. Càng nhiều là truyền thụ thuật gieo trồng. Dù sao đây cũng là nguồn thu chủ yếu của gia tộc.

Không khách khí mà nói, Vương gia bối tự Trường, Vương Trường Sinh là người có tri thức luyện khí vững chắc nhất.

Thời gian bảy ngày rất nhanh liền trôi qua.

Thanh Liên sơn, tại một tòa lầu các màu xanh tráng lệ, bảng hiệu có khắc to ba chữ màu vàng “Thanh Liên lâu.”

Trong đại sảnh rộng lớn, chính giữa đặt hai chiếc ghế lớn khắc hoa. Ở dưới hai chiếc ghế, hai bên trái phải đều có một dãy ghế màu xanh. Mặt sau mỗi chiếc ghế đều được khắc một đóa hoa sen màu xanh.

Có sáu Vương gia tộc lão đang ngồi trên những chiếc ghế được đăt hai bên sườn, đều là tộc lão bối tự “Diệu”. Bọn họ đều đã lui về phía sau màn, ngày thường phụ trách dạy dỗ hậu bối hoặc trông coi từ đường gia tộc. Rất ít nhúng tay vào tộc vụ. Nhưng nếu gia tộc có chuyện trọng đại, Vương Minh Viễn đều sẽ cùng bọn họ thương nghị.

“Lục ca, lại xảy ra chuyện gì? Lần trước Minh Viễn triệu tập chúng ta, là đề cập việc để tộc nhân trẻ tuổi đi ra ngoài làm việc sớm hai năm. Đừng nói sẽ lại nhắc đến việc này đi! Tộc nhân mười sáu tuổi tu vi còn thấp, lại có rất nhiều thứ không hiểu. Nếu để cho tộc nhân dưới mười sáu tuổi cũng ra ngoài làm việc, vậy càng không ổn.” Một ông lão mặc trường bào xanh mở miệng nói.

Ông lão thân hình gầy yếu, nuôi râu dài, trên trán hằn những nếp nhăn thật sâu.

Ông lão áo xanh là Vương Diệu Hằng. Trong bối tự “Diệu”, đứng hàng thứ tám, năm nay sáu mươi hai tuổi.

Vương Diệu Hằng là tứ linh căn, tu luyện nhiều năm, nhưng cũng chỉ là luyện khí tầng năm. Ở giảng đường giảng đạo, phụ trách truyền thụ kiến thức tu tiên.

“Hẳn là sẽ không! Minh Viễn không thể không nghĩ được đến điểm này. Hơn nữa, gia tộc hiện tại không có nguồn thu nhập mới, không cần dùng nhiều người như vậy. Tộc nhân bối tự “Trường” đã sớm đi ra ngoài làm việc, đã đủ đối phó với tình hình hiện tại.” Một ông lão lưng hơi còng, lắc đầu trả lời.

Ông lão lưng còng là Vương Diệu Thông, ở bối tự “Diệu” đứng hàng thứ sáu, năm nay sáu mươi ba tuổi.

Vương Diệu Thông là ngũ linh căn, chỉ là luyện khí tầng ba, tinh thông pháp thuật ngũ hành, phụ trách dạy hậu bối tu luyện.

“Minh Viễn cũng thật là, triệu tập chúng ta, chính mình lại không lộ diện. Ta còn phải trở về trông cháu! Không có nhiều thời gian để lãng phí.” Một ông lão mặt mũi hiền lành, bận áo bào trắng, nhíu mày, oán giận nói.

Ông lão áo bào trắng là Vương Diệu Thần, ở bối tự “Diệu” đứng hàng thứ mười, năm nay năm mươi lăm tuổi.

Vương Diệu Thần là tứ linh căn, tu luyện nhiều năm, nhưng cũng chỉ dừng ở luyện khí tầng bốn, tinh thông thuật gieo trồng.

“Thập nhị đệ, đệ muội đâu rồi? Không phải nàng ấy luôn chăm sóc tôn tử sao?” Vương Diệu Thông nghi hoặc nói.

“Năm nay, Linh tang thụ phát triển tốt, có thể thu hoạch lượng lớn Linh tang diệp. Toàn bộ nữ quyến đều bận rộn, nàng liền đi hỗ trợ. Trọng trách chăm sóc tôn tử liền giao lên đầu ta. Trường Cảnh cùng Trường Long, hai tên tiểu tử này chạy loạn khắp nơi, nhất định không chịu ngồi yên, làm hại ta cũng phải chạy theo. Bộ xương cốt này của ta muốn rời ra thành từng mảnh, khó mà dỗ được chúng ngủ lại.” Vương Diệu Thần ngoài miệng nói lời oán giận, nhưng khi nói đến tôn tử của mình, trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.

Hắn tư chất không tốt, lại lớn tuổi, thú vui lớn nhất là vui đùa với con cháu.

Vương Diệu Thông khoát tay áo, nói: “Được rồi, Thập nhị đệ ngươi cũng đừng càu nhàu nữa. Nhất định là có chuyện quang trọng nên Minh Viễn mới triệu tập chúng ta tới. Nếu ngươi lo lắng không có ai trông coi Trường Cảnh và Trường Long, ta gọi Lục tẩu ngươi đi qua trông một lát. Mặc dù Lục tẩu đi đứng không tốt, nhưng trông hai đứa nhỏ ba tuổi vẫn không thành vấn đề.”

“Không cần, Lục ca. Ta vừa dỗ bọn trẻ ngủ. Không đủ một canh giờ, bọn chúng sẽ không thức dậy đâu.” Vương Diệu Thần khéo léo từ chối.

“Trường Cảnh cùng Trường Long còn nhỏ. Trong nhà không thể không có người trông bọn chúng được. Bọn chúng có linh căn, chính là tương lai của gia tộc. Ngươi vẫn là để cho Lục tẩu đi trông đi. Như vậy mọi người cũng yên tâm.” Vương Diệu Hằng đề nghị.

“Bát đệ nói đúng đấy, ta là muốn…”

“Không cần. Ta đã để Nhị tẩu đi qua trông Trường Cảnh cùng Trường Long rồi.” Giọng nói Vương Minh Viễn chợt vang lên.

Vừa dứt lời, Vương Minh Viễn cùng một ông lão dáng người cao gầy, mặc áo bào màu vàng đi đến.

Ông lão áo bào vàng là Trúc Cơ tu sĩ duy nhất của Vương gia Vương Diệu Tông, ngày thường cực ít lộ diện.

“Nhị ca. Sao ngươi lại tới đây?” Nhìn thấy Vương Diệu Tông, Vương Diệu Thông cùng đám người đứng dậy.

“Minh Viễn có chuyện trọng đại cần tuyên bố, để ta đến làm người làm chứng.”

Vương Diệu Tông đi đến hướng chủ tọa, ngồi xuống.

Vương Minh Viễn đến bên cạnh Vương Diệu Tông. Hắn nhìn đoàn người Vương Diệu Thông mỉm cười, nghiêm mặt nói: “Lục thúc, Bát thúc. Báo cho các ngài một tin tốt. Ở trong huyện Bình An nơi chúng ta kiểm soát, phát hiện một mỏ huyền kim khoáng thạch nhỏ.”

Nghe xong lời này, Vương Diệu Thông cùng đám người trong lòng vui mừng như điên.

“Cái gì? Mỏ huyền kim khoáng thạch? Thật sự sao?”

“Minh Viễn, mỏ huyền kim khoáng thạch này lớn không? Có thể khai thác bao nhiêu năm?”

“Minh Viễn, nhanh phái người trấn thủ mỏ huyền kim khoáng thạch này.”

Vương Diệu Tông bật cười nói: “Được rồi. Các ngươi đều đừng nóng vội, để cho Minh Viễn từ từ nói. Ngũ đệ cùng Cửu đệ đã đưa người đến đó. Minh Viễn, ngươi hãy kể lại cho mọi người một chút về tình hình của mỏ huyền kim khoáng thạch này đi!”

“Vâng! Nhị bá.” Vương Minh Viễn gập đầu: “Mấy ngày trước, tại huyện Bình An xuất hiện cương thi. Trường Sinh phụ trách bảo vệ huyện Bình An. Biết được trấn Thanh Thạch có cương thi lui tới, hắn lập tức dẫn người chạy đến….”

Bình Luận (0)
Comment