Thanh Liên Chi Đỉnh(Bản Dịch)

Chương 8 - Diệt Quỷ (2)

Nhóm dịch: NTm.Group

Phụ trách: Vô Tà Team

Nếu Vương Trường Sinh lập tức động thủ, nắm chắc khả năng có thể tiêu diệt Tiểu Phượng. Nhưng tính mạng Lý Nhị mặt rỗ lại khó bảo toàn.

Tuy Lý Nhị mặt rỗ không phải người Vương gia, nhưng Vương Trường Sinh cũng không muốn hắn mất mạng.

Quan trọng nhất là Tiểu Phương trước khi chết khẳng định đã gặp oan khuất, lòng đầy oán niệm mới có khả năng biến thành quỷ vật.

Đa phần người ở Vương gia trấn là tộc nhân Vương gia. Nhiều năm như vậy, khó có thể đảm bảo tộc nhân Vương gia không làm việc có lỗi với Tiểu Phượng. Vì vậy, nếu không phải vạn vật bất đắc dĩ, Vương Trường Sinh không muốn Tiểu Phượng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh. Hắn hi vọng có thể siêu độ oan hồn nàng, để kiếp sau nàng được đầu thai làm người.

“Hừ. Lời nói của đàn ông các người, một câu cũng không đáng tin.” Tiểu Phượng cười lạnh, tay áo run lên, bàn trong phòng đột nhiên dựng đứng, đập thẳng vào Vương Trường Sinh.

Tay áo Vương Trường Sinh khẽ động, một thanh đoản kiếm hình dạng cổ xưa xuất hiện trên tay hắn.

Thân kiếm được làm từ một trăm lẻ tám đồng tiền vàng xâu thành, sau khi được rót linh lực vào, thân kiếm hiện lên vô số linh căn màu vàng.

Hắn vung tay, đem cái bàn chém thành từng miếng vỡ nát.

Nhân cơ hội này, Tiểu Phượng nhanh chóng nhập vào người Lý Nhị mặt rỗ.

Lý Nhị mặt rỗ hai mắt đột nhiên mở to, bật dậy. Giọng nói âm dương quái khí: “Ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi. Có bản lĩnh, ngươi đem cả hắn cùng giết luôn đi.”

Nói xong, Lý Nhị mặt rỗ chạy ra ngoài.

Tay Vương Trường Sinh khẽ động, một đạo kim quang bắn ra, bay nhanh đến trói lấy Lý Nhị mặt rỗ.

Kim quang hóa ra là một sợi dây thừng, mặt phủ kín từng hàng linh văn màu vàng kim.

Lý Nhị mặt rỗ cảm thấy toàn thân căng cứng, không thể tiến thêm một bước.

Vương Trường Sinh nâng tay trái lên, bắn ra một tấm phù triện vàng nhạt, dán lên người Lý Nhị mặt rỗ.

Trấn yêu phù, phù triện nhất giai hạ phẩm, chuyên dùng để đuổi quỷ vật ra khỏi người phàm nhân.

Chỉ nghe một tiếng thét thảm, Tiểu Phượng bay ra khỏi người Lý Nhị mặt rỗ. Hắn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tay áo Tiểu Phượng bay lộng. Đồ vật trong phòng đều hướng Vương Trường Sinh bay tới.

Vương Trường Sinh vội vung kim ngân kiếm, chẻ ra tất cả.

Tiểu Phượng nhân cơ hội xuyên qua tường, biến mất dạng.

Vương Trường Sinh thu hồi dây thừng vàng, nhảy qua cửa sổ mở rộng mà ra ngoài. Vừa lúc nhìn thấy một đạo ánh sáng xanh bay ra từ Lý Nhị mặt rỗ.

Miệng hắn khẽ niệm, dưới chân hiện ra một đám mây trắng. Hắn bay lên, đuổi theo Tiểu Phượng.

Không lâu sau, đạo ánh sáng xanh bay vào một sân viện móc đầy cỏ dại, biến mất.

Vương Trường Sinh tới gần, liền thấy nơi này âm khí nồng đậm.

Quỷ vật thuần âm, nơi này lại tràn đầy âm khí. Thích hợp cho Tiểu Phượng ẩn thân.

Vương Trường Sinh không phải Thuật sĩ chuyên trừ quỷ. Không có Định quỷ bàn, không có cách nào xác định vị trí Tiểu Phượng.

Hắn liếc mắt, nhìn cây hòe trong viện, bừng tỉnh đại ngộ. Hòe thụ thuần âm, khó trách âm khí lại nặng như vậy.

Hắn giương tay, một tấm phù triện màu đỏ bay ra. Hóa thành một quả cầu lửa lớn bằng bàn tay, hướng thẳng đến phía cây hòe.

“Oành đùng!”

Quả cầu lửa khí thế bạo liệt, hóa thành từng chùm lửa lớn, bao lấy thân cây thô to. Một cây cổ thụ to lớn cứ thế mà bị đốt thành tro bụi.

Nhất giai hạ phẩm hỏa cầu phù, một khối linh thạch một tấm. Vương Trường Sinh không có hỏa linh căn. Đương nhiên không thể tu luyện Hỏa cầu thuật, chỉ có thể dùng phù chú, thi triển thuộc tính hỏa pháp thuật.

Vương Trường Sinh nhìn về gian phòng đối diện, lại lấy thêm một tấm hỏa cầu phù ném qua.

Rất nhanh, gian phòng bị lửa cuồn cuộn che kín.

“Oành! Đùng!”

Một tiếng nổ vang lên, một cái tủ gỗ từ trong phòng bay ra, hướng về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tay cầm kim ngân kiếm ném về phía trước, mười ngón tay kết ấn. Mấy đạo pháp quyết đánh vào thân kim ngân kiếm, kim quang phong lớn, hóa thành một tia chơp kím sắc, hướng tủ gỗ mà chém.

“Oành!”

Tủ gỗ bị chém vỡ nát, vang lên tiếng kêu thảm thiết. Tiểu Phượng từ bên trong tủ bay ra.

Thân thể Tiểu Phượng từ từ biến thành trong suốt, khí sắc uể oải.

Nàng muốn hóa thành khói xanh bỏ chạy, nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình không bay lên được. Nàng vội vàng chạy tới cửa viện .

Vương Trường Sinh bấm tay niệm chú, kim ngân kiếm kim quang phát sáng, xoay tròn một vòng, đâm xuyên qua thân thể Tiểu Phong.

Tiểu Phượng hét thảm một tiếng, hóa thành làn khói, tan biến vào hư không.

Lúc này, Vương Thanh Vân cùng hơn mười nam thanh niên chạy lại. Trên tay ai cũng xách theo một thùng gỗ chứa đầy máu chó đen.

“Cửu thúc, ngài vẫn ổn chứ?” Vương Thanh Vân thân thiết hỏi.

Vương Trường Sinh lắc đầu: “Không sao, quỷ vật đã bị ta diệt trừ. Căn nhà này trước kia ai ở?”

“Là một thương nhân họ Dương. Hắn nuôi một vị tiểu thiếp ở đây. Mười mấy năm trước vị tiểu thiếp đó chết vì bệnh, thương nhân họ Dương cũng không quay lại đây nữa. Căn nhà này bị bỏ hoang từ đó.”

Một gã thanh niên nhíu mày, khịt mũi ngửi ngửi vài cái , lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Thối quá đi! Cái gì mà thối như vậy?”

Vương Trường Sinh nghe vậy, cũng ngửi được mùi thối. Có vẻ là từ giếng nước truyền đến.

Sau khi dời đi tảng đá chặn miệng giếng, mượn ánh sáng của cây đuốc, có thể nhìn thấy ở dưới có một khối nữ thi thể.

“Tiểu Phượng hẳn là bị người giết chết, sau đó vứt xác xuống giếng. Thanh Vân, ngày mai trời sáng, phái người vớt thi thể lên rồi mang đi thiêu. Còn nữa, dỡ toàn bộ các phòng của trạch viện này đi. Nếu nguyên chủ trở về thì lấy giá gốc mà bồi thường cho hắn.” Vương Trường Sinh dặn dò.

“Cửu thúc, còn cái giếng này có cần lấp lại không?”

“Lấp đi! Trước dùng gỗ cây vải đốt. Mặt khác, tất cả các nhà không được trồng cây hòe, cây dương, cây liễu, cây dâu và cây xoan. Nếu có, lập tức chặt đi. Còn có, sau khi dỡ các phòng ở đây thì trồng mấy gốc cây đào trong sân. Định kì phái người chăm bón. Chờ tới khi cây đào kết quả, âm khí ở đây nhắm chừng cũng tan hết.”

Vương Thanh Vân gật đầu nói: “Vâng, Cửu thúc. Ngày mai chất nhi sẽ phái người đi làm. Sắc trời đã muộn. Cửu thúc, ngài trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này giao cho chất nhi xử lý được rồi.”

Vương Trường Sinh cũng không phản đối, dặn dò vài câu liền rời khỏi.

Sáng hôm sau, Vương Trường Sinh dùng xong bữa sáng thì bảo Vương Thu Hiền dẫn đi từng nhà xem xét. Xác nhận không còn địa phương có âm khí nặng, lúc này mới yên tâm.

Buổi trưa, Vương Thanh Vân mang theo các tộc lão, đích thân tiễn Vương Trường Sinh và Vương Thu Sinh rời khỏi trấn.

“Thu Sinh, ngươi về Liên Hoa đảo trước đi! Ta còn có chút việc phải làm, tối nay sẽ trở về.” Vương Trường Sinh dặn dò.

“Vâng, Cửu thúc công!” Vương Thu Sinh thành thật đáp ứng.

Bình Luận (0)
Comment