Thanh Liên Kiếm Thể ở trong rất nhiều kiếm thể xem như một loại khá lợi hại, thiên phú thần thông Thanh Liên Hóa Kiếm, pháp lực càng thâm hậu, uy lực càng lớn.
Chân phải Vương Thanh Sơn hướng về hư không giẫm một phát, một đóa hoa sen màu xanh bỗng dưng xuất hiện ở trên hư không, ngay sau đó đóa thứ hai, đóa thứ ba...
Không đến ba hơi thở, bầu trời trải rộng vô số đóa hoa sen màu xanh, những đóa hoa sen màu xanh này hội tụ đến đỉnh đầu Vương Thanh Sơn, hình thành một đóa hoa sen màu xanh khổng lồ.
Vương Thanh Sơn lộ vẻ mặt vui mừng, không uổng công hắn chịu khổ nhiều như vậy. Diệp Vân Phi biến đổi pháp quyết, cột sáng màu trắng tan đi.
Vương Thanh Sơn phất tay áo, hoa sen màu xanh trên đỉnh đầu tan đi, hắn rơi trên mặt đất.
“Đa tạ, Diệp đạo hữu, Diệp tiên tử.”
Vương Thanh Sơn cảm ơn nói.
“Lời khách khí thì không cần phải nói, chúng ta giúp ngươi luyện hóa Trấn Kiếm Thạch, ngươi giúp chúng ta đối địch.”
Diệp Tuyền Cơ không bận tâm. Nàng đương nhiên sẽ không hỗ trợ không công, nàng cần Vương Thanh Sơn một ngoại viện mạnh mẽ này, về phần Vương Thanh Sơn có thể sống sót hay không, đó không phải chuyện nàng quan tâm.
“Yên tâm, Vương mỗ đã nói là giữ lời, các ngươi triệu tập bao nhiêu vị tu sĩ Đại Thừa?”
Vương Thanh Sơn mở miệng hỏi, Diệp gia là bá chủ Bắc Hàn Băng Nguyên, có chủng tộc phụ thuộc.
Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, Vương Thanh Sơn đối với thực lực của đại tộc cùng chân linh thế gia có hiểu biết tiến một bước.
Đại tộc cùng chân linh thế gia chẳng những có nhiều vị tu sĩ Đại Thừa, còn có nhiều chủng tộc phụ thuộc, chủng tộc phụ thuộc tương đối mạnh có tu sĩ Đại Thừa, khi cần, đại tộc hoặc là chân linh thế gia sẽ từ chủng tộc phụ thuộc điều động tu sĩ Đại Thừa tham chiến.
Tu sĩ Đại Thừa của chân linh thế gia cùng đại tộc mạnh hơn Đại Thừa chủng tộc phụ thuộc nhiều lắm, trừ Huyền Thiên chi bảo, bí thuật khai khiếu cùng linh vực cũng là một sự chấn nhiếp lớn, Vương Thanh Sơn tràn đầy thể hội.
Hắn chỉ là linh vực nhập môn, nếu một chọi một, tu sĩ Đại Thừa trung kỳ bình thường cũng không phải đối thủ của hắn, nếu là lại khai khiếu, pháp lực sẽ càng thêm thâm hậu, thực lực sẽ tiến một bước tăng lên.
Chính bởi vì có Huyền Thiên chi bảo, bí thuật khai khiếu cùng linh vực, chủng tộc phụ thuộc của chân linh thế gia và đại tộc mới sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh.
Diệp Vân Phi lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin màu trắng, đánh vào một pháp quyết, thao tác một phen, nhíu mày, truyền âm cho Diệp Tuyền Cơ: “Tuyền Cơ lão tổ, Vương gia lọt vào Đại Thừa Kim Xi tộc cùng Thiên Hỏa cung tập kích, tổn thất thê thảm nặng nề, Thanh Liên tiên lữ bị thương nặng. Bọn họ hỏi tiết điểm không gian Huyền Linh đại lục đi thông Quảng Vân giới, chúng ta nói tình hình thực tế, cần mang tin tức này nói cho Vương đạo hữu hay không?”
Nếu nói cho đám người Vương Thanh Sơn, bọn họ chưa chắc chịu ở lại Băng Phách sơn mạch tác chiến.
“Vương đạo hữu, vừa đạt được tin tức, Thiên Hỏa cung cùng Kim Xi tộc phái người tập kích Vương gia các ngươi, Thanh Liên tiên lữ đã tiêu diệt kẻ địch đến xâm phạm, cũng bị trọng thương.”
Diệp Tuyền Cơ trực tiếp mở miệng nói, loại chuyện này không cần thiết giấu Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn sớm muộn sẽ biết, còn không bằng nói thẳng ra.
Nghe xong lời này, sắc mặt Vương Thanh Sơn căng thẳng, niềm vui ban đầu bị quét sạch.
“Diệp tiên tử, có thể mượn trận pháp đưa tin cỡ lớn của gia tộc các ngươi hay không, ta muốn liên hệ với cha mẹ.”
Vương Thanh Thành mở miệng nói.
“Không thành vấn đề, Vân Phi, dẫn bọn họ đi đi!”
Diệp Tuyền Cơ phân phó.
Diệp Vân Phi lên tiếng, dẫn theo ba người bọn Vương Thanh Sơn rời khỏi.
Diệp Tuyền Cơ tới cửa một tòa trang viên màu trắng yên tĩnh, phát ra một lá bùa truyền âm, không qua bao lâu, một thanh niên áo trắng thân hình cao lớn.
Thanh niên áo trắng ngũ quan tuấn lãng, vẻ mặt đầy nét oai hùng.
Diệp Ngọc Long, là Băng Phách Linh Thể, tiến vào Đại Thừa kỳ còn chưa đến hai ngàn năm.
Khi Diệp Vân Phi dẫn đội tới Thương Nguyên giới, hắn đang bế quan trùng kích Đại Thừa kỳ, thuận lợi tiến vào Đại Thừa kỳ.
Diệp Ngọc Long giống với tổ tiên Lưu Vân tiên tử, đều là thân cụ Băng Phách Linh Thể, không được hoàn mỹ là, thời gian hắn tiến vào Đại Thừa kỳ còn chưa dài.
“Ngươi đi Băng Phách động thiên tránh một chút đi! Nơi này có chúng ta là đủ rồi.”
Diệp Tuyền Cơ phân phó.
“Tuyền Cơ lão tổ, gia tộc đang lúc nguy nan, cháu sao có thể ở lúc này rời khỏi, cháu vẫn có thể đến giúp ngài.”
Diệp Ngọc Long nghiêm túc nói.
“Ngươi đã quyết định, vậy lưu lại đi! Thời khắc mấu chốt lại ra tay, đừng ra tay quá sớm, bại lộ bản thân.”
Diệp Tuyền Cơ dặn dò vài câu, rời khỏi nơi đây.
Trở lại chỗ ở, Diệp Tuyền Cơ lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra linh quang, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng Diệp Ngọc Hiên vang lên: “Tuyền Cơ lão tổ, đám người Thiên Tiêu tộc Cổ đạo hữu tới đây, ngài xem?”
Thiên Tiêu tộc là một đại tộc của Thiên Chu giới, tinh thông thuật ẩn nấp, trước đó, Thiên Tiêu tộc và Diệp gia không có quan hệ gì.
Sau khi bản mạng hồn đăng đám người Diệp Tuyền Phong tắt, Diệp gia liền lợi dụng trận pháp đưa tin liên hệ tộc nhân tiên giới, thỉnh cầu hỗ trợ. Tộc nhân Diệp gia ở tiên giới không thể phái người hạ giới, lấy đại thần thông hàng phục một chủng tộc Thiên Tiêu tộc, thu để mình dùng.
Diệp gia Chân Tiên bảo Thiên Tiêu tộc liên hệ tộc nhân ở hạ giới, phái người chi viện Diệp gia Bắc Hàn Băng Nguyên.
Chương 5349: Thiên Tiêu tộc
Thiên Tiêu tộc trước mắt có tám vị tu sĩ Đại Thừa, hai Đại Thừa chết ở dưới đại thiên kiếp, vì chi viện Diệp gia, Thiên Tiêu tộc phái ra ba vị tu sĩ Đại Thừa, dẫn theo Huyền Thiên chi bảo tới Huyền Dương giới giúp đỡ.
Ngoài ra, Thiên Tiêu tộc còn phái ra hai tu sĩ Đại Thừa tới Thương Nguyên giới, tìm kiếm Càn Khôn Bình.
“Ta biết rồi, mời bọn họ đến sảnh đón khách, ta lập tức đi qua.”
Diệp Tuyền Cơ phân phó.
“Vâng, Tuyền Cơ lão tổ.”
Diệp Ngọc Hiên đáp ứng.
“Rốt cuộc đến rồi sao? Như vậy càng thêm ổn thỏa.”
Diệp Tuyền Cơ lẩm bẩm.
Nàng tới sảnh đón khách, sảnh đón khách trống trơn.
Diệp Tuyền Cơ lật bàn tay phải, hắc quang lóe lên, trên tay có thêm một tấm gương nhỏ lóe ra hắc quang, rót pháp lực vào, mặt gương xuất hiện một hình quỷ cưu* trông rất sống động.
* cưu: chim cu
Quỷ cưu phun ra một luồng hào quang màu đen, bao phủ mảng hư không nào đó, hư không cũng chưa có khác thường.
Diệp Tuyền Cơ gật gật đầu, nói: “Quả nhiên có chút bản lãnh, được rồi, các ngươi có thể hiện thân rồi.”
Vừa dứt lời, hư không sáng lên ba đạo linh quang, hiện ra một ông lão áo bào đen cao cao gầy gầy, một thiếu phụ váy tím dáng người đầy đặn cùng một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô.
Ông lão áo bào đen hình thể lớn hơn Diệp Tuyền Cơ gấp đôi, tai dài mắt nhỏ, ngoài thân có một chút linh văn màu vàng, mắt là màu vàng, khí tức mênh mông như biển, rõ ràng là tu sĩ Đại Thừa.
Hình thể thiếu phụ váy tím và đại hán áo vàng cũng lớn hơn Diệp Tuyền Cơ gấp đôi, ngoài thân cũng có một chút linh văn màu vàng.
“Diệp tiên tử, biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ Đại Thừa tới đây không?”
Ông lão áo bào đen khách khí nói.
Cổ Si, Đại Thừa trung kỳ, xuất thân Thiên Tiêu tộc.
“Không rõ, chỉ biết bọn họ ít nhất có một vị Đại Thừa hậu kỳ, ba món Huyền Thiên chi bảo, tộc trưởng các ngươi sao không đến? Chỉ ba người các ngươi tới đây?”
Diệp Tuyền Cơ nhíu mày nói.
Thiên Tiêu tộc thân là đại tộc, hẳn là có tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ chứ!
Cổ Si khẽ thở dài một hơi, nói: “Tộc trưởng chết ở dưới cửu cửu lôi kiếp rồi. Càn đạo hữu là thể tu, có Thiên Cương Chi Thể, thiên phú thần thông Thiên Cương Chi Khu có thể cường hóa lực lượng thân thể, có thể so với Chân Linh Chi Khu, cứng rắn đối kháng Huyền Thiên chi bảo bình thường không thành vấn đề. Món Diệt Hồn Bàn kia trên tay Thang tộc uy lực cực lớn, Càn đạo hữu không ngăn được thần hồn công kích. Lạc phu nhân linh vực tiểu thành, còn có Huyền Thiên chi bảo Phần Thiên Phiên, lại thêm lão phu cùng Diệp tiên tử, cho dù Đông Sơn mở một khiếu, chúng ta cũng có thể đối phó, nếu mở hai khiếu, vậy thì khó mà nói.”
“Thiên Cương Chi Thể! Thiên Cương Chi Khu!”
Diệp Tuyền Cơ sắc mặt ngưng trọng.
Thiên Cương Chi Khu có thể so sánh Chân Linh Chi Khu, cứng rắn đối kháng Huyền Thiên chi bảo bình thường không thành vấn đề, như vậy, bọn họ đã có thêm ba vị cường viện.
“Nếu hắn mở hai khiếu, Thạch Kiển tộc đã không ngăn được thời gian dài như vậy, tài liệu nhị phẩm mở khiếu thứ hai không dễ tìm như vậy, tổ tiên chúng ta Lưu Vân tiên tử năm đó cũng chỉ là mở hai khiếu, có thể tiêu diệt chân linh bình thường.”
Diệp Tuyền Cơ không tán đồng nói.
Chân linh cũng có phân chia mạnh yếu, giống chân long, thiên phượng, Sơn Nhạc Cự Viên loại chân linh thực lực mạnh mẽ này, tu sĩ Đại Thừa trung kỳ mở hai khiếu cũng không nhất định vững vàng áp đảo chúng nó, nhưng đối phó chân linh bình thường tuyệt đối không có vấn đề.
“Linh vực thì sao? Nếu hắn linh vực đại viên mãn, cho dù mở một khiếu cũng không dễ đối phó.”
Đại hán áo vàng quan tâm, hỏi.
Càn Cương, Đại Thừa trung kỳ.
“Linh vực nào có dễ tu luyện đến đại viên mãn như vậy, hắn nếu tu luyện đến đại viên mãn, đám người Thạch đạo hữu không chống đỡ được thời gian dài như vậy. Yên tâm, tổ tiên chúng ta lưu lại không ít con bài chưa lật, bọn họ thực dám tới, nhất định không có kết cục tốt.”
Vẻ mặt Diệp Tuyền Cơ đầy tự tin.
“Diệp tiên tử đã nói như vậy, khẳng định không có vấn đề, nhưng trừ chúng ta, không có viện binh khác sao?”
Thiếu phụ váy tím tò mò hỏi.
Lạc Thiến, Đại Thừa trung kỳ, tinh thông hỏa hệ thần thông.
“La gia cũng lọt vào công kích của kẻ địch, không thoát thân được, mấy minh hữu khác cũng bị minh hữu của Thang tộc, Dược tộc cùng Nguyệt tộc công kích, nhiều giới diện đánh loạn hết cả lên rồi.”
Diệp Tuyền Cơ giải thích, may mà Chân Tiên Diệp gia hàng phục một chủng tộc, nếu không bọn họ đã có phiền toái.
“Vậy thì tốt, chúng ta đều nghe Diệp tiên tử phân phó.” Cổ Si mỉm cười nói.
Tộc nhân Thiên Tiêu tộc ở tiên giới đưa tin, bảo bọn họ toàn lực trợ giúp Diệp gia, cố gắng lớn nhất lấy được Càn Khôn Bình.
Chân Tiên Diệp gia lấy đại thần thông đánh bại tộc nhân của Thiên Tiêu tộc ở tiên giới, Thiên Tiêu tộc quy thuận Diệp gia, trở thành chủng tộc phụ thuộc của tiên giới Diệp gia.
Lưu Vân tiên tử tiến vào Kim Tiên kỳ nhiều năm, rất nhiều năm chưa lộ diện, tiên giới Thiên Tiêu tộc không có tu sĩ Kim Tiên, chỉ có thể thần phục Diệp gia.
“Các ngươi đi xuống trước nghỉ ngơi cho tốt, nếu là kẻ địch đánh tới cửa, các ngươi trốn trong bóng tối, tìm cơ hội ra tay, hủy diệt món Diệt Hồn Bàn kia của Thang tộc trước.”
Diệp Tuyền Cơ mặt đầy sát khí, Huyền Thiên chi bảo thần hồn công kích đặc biệt hiếm thấy, so với Huyền Thiên chi bảo loại phi hành cùng loại phòng ngự giá trị còn cao hơn nữa.
Chương 5350: Xích Dung tộc (1)
Công pháp thần hồn khá quý giá, Diệp gia truyền thừa lâu đời, góp nhặt một ít công pháp thần hồn, nhiều lắm là để tu sĩ dưới Đại Thừa thần hồn cường đại một chút, đối phó tu sĩ cùng cấp không thành vấn đề.
Tu tiên giả sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ, thần hồn và thần thức đều tăng cường không ít, công kích thần thức hoặc thần hồn bình thường không làm gì được tu sĩ Đại Thừa, ví dụ như Trấn Thần Hống cùng Thần Hồn Chi Ti không làm gì được tu sĩ Đại Thừa.
Diệp gia Chân Tiên cũng truyền xuống công pháp thần hồn, nhưng cần tài liệu phụ trợ mới có thể tu luyện, những tài liệu phụ trợ này ở tiên giới cũng không tính là thường gặp, càng đừng nói Huyền Dương giới.
Đương nhiên, Diệp gia truyền thừa nhiều năm như vậy, vẫn là có thể tìm được một ít tài liệu, chỉ đủ tu luyện mấy tầng đầu, nhưng tu sĩ Đại Thừa nắm giữ bí thuật thần hồn đã sớm chết ở dưới cửu cửu lôi kiếp.
Giống như tài liệu khai khiếu, chân linh thế gia và đại tộc đều có thể tìm được một ít tài liệu khai khiếu, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều, một khi có tu sĩ Đại Thừa dùng mất, vậy liền giảm bớt đi, không thể cam đoan mỗi một vị tu sĩ Đại Thừa đều có thể khai khiếu.
Diệp Tuyền Cơ gọi tới Diệp Ngọc Hiên, bảo hắn dàn xếp ba người bọn Cổ Si.
...
Một mảng hải vực mênh mông vô bờ, hòn đảo nào đó phạm vi trăm dặm, một hang động bí ẩn trong lòng đất.
Đông Sơn, Kim Lam, Xi Huyên, Đông Diệu... chín vị tu sĩ Đại Thừa tụ tập cùng một chỗ, trước người bày một tấm da thú màu trắng, da thú màu trắng rõ ràng là một tấm bản đồ địa hình.
“Đông đạo hữu, sao còn không đi đối phó Diệp gia? Ngươi đang đợi đạo hữu khác?” Kim Lam nghi hoặc nói.
Bọn họ rời khỏi Thiên Linh đại lục đã một đoạn thời gian, Đông Sơn chậm chạp chưa đi tìm Diệp gia, tựa như đang đợi viện binh.
...
“Chờ đạo hữu khác, Thạch Kiển tộc là đại tộc, nhưng luận thực lực, Thạch Kiển tộc nội tình tiềm tàng còn không bằng Diệp gia.”
Đông Sơn trầm giọng nói.
Chọn quả hồng mềm mà bóp, bóp xong quả hồng mềm, lại đi gặm xương cứng. Nếu Diệp gia so với Thạch Kiển tộc dễ đối phó hơn, bọn họ ngay từ đầu đã đối phó Diệp gia, sau đó lại đi đối phó Thạch Kiển tộc, như vậy tổn thất có thể nhỏ một chút.
“Nội tình tiềm tàng? Đây là ý tứ gì?”
Một ông lão áo bào vàng dáng người mập mạp nghi hoặc nói.
Xi Bằng, Đại Thừa sơ kỳ, xuất thân Nguyệt tộc.
“Thế lực Diệp gia ở Bắc Hải tiên vực không kém, có chủng tộc phụ thuộc, thế lực phụ thuộc cùng thông gia minh hữu, bọn họ không thể phái người xuống, có thể để thế lực phụ thuộc hoặc liên hệ thông gia minh hữu, để thế lực của bọn họ ở hạ giới phối hợp Diệp gia hạ giới. Thạch Kiển Thần Quân ở Bắc Hải tiên vực có chút danh tiếng, nhưng Thạch Kiển tộc thực lực tổng thể có chênh lệch nhất định với Diệp gia.”
Đông Sơn giải thích.
“Một khi đã như vậy, ngươi vì sao không gọi đám người Thượng Quan đạo hữu?”
Một thiếu phụ váy xanh dáng người gầy gò không hiểu, hỏi.
Kim Ngọc Dao, Đại Thừa sơ kỳ, xuất thân Dược tộc, tinh thông mộc hệ thần thông.
“Hừ, bọn họ chưa chắc có thể dựa vào, vì bí pháp khai khiếu mới liên thủ với chúng ta, ngươi dám mang tài sản tính mạng đặt ở trên người bọn họ? Liên thủ với bọn họ đối phó Diệp gia, ai biết bọn họ có thể bán đứng chúng ta hay không? Chúng ta có thể lấy ra bí pháp khai khiếu, ngươi có thể cam đoan Diệp gia không lấy ra được bí pháp khai khiếu? Ta chỉ là mượn tay bọn họ chế trụ Thạch Kiển tộc, kéo bọn họ xuống nước, không để Âm Mị tộc ngư ông đắc lợi mà thôi.”
Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.
Hắn chỉ là không muốn Âm Mị tộc ngư ông thủ lợi, lúc này mới mời Âm Mị tộc đối phó Thạch Kiển tộc, loại minh hữu vì ích lợi lâm thời liên thủ này căn bản không đáng tin cậy.
“Đông đạo hữu lo lắng không phải không có lý, đám người Quan đạo hữu rất rõ ràng chưa bỏ ra bao nhiêu sức, bằng không tổn thất của chúng ta sẽ không lớn như vậy, nhưng trải qua một trận chiến này, mâu thuẫn của Thạch Kiển tộc và Âm Mị tộc đã không thể điều hòa, Thạch Kiển tộc muốn trả thù chúng ta, cũng sẽ cân nhắc sự tồn tại của Âm Mị tộc, Đông đạo hữu một chiêu này quả thật cao.”
Một ông lão áo bào vàng tai to mặt lớn tán dương, vẻ mặt đầy nét nịnh nọt.
Lê Hâm, Đại Thừa trung kỳ, hắn đến từ Kim Khương tộc chủng tộc phụ thuộc Thang tộc, phòng ngự khá mạnh.
“Minh hữu của chúng ta đang bám lấy minh hữu của Diệp gia, nhưng bọn họ không kéo dài được thời gian quá dài, chúng ta phải nhanh một chút đối phó Diệp gia.”
Xi Huyên nhắc nhở, kéo dài quá lâu, thông gia bằng hữu của Diệp gia tới chi viện, còn muốn đối phó Diệp gia, vậy thì khó khăn.
Đông Sơn lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, một giọng nữ tử dễ nghe vang lên: “Đông đạo hữu, chúng ta đến rồi.”
“Đám người Chúc phu nhân đến rồi, ha ha, đi, chúng ta đi ra ngoài hội hợp với bọn họ.”
Đông Sơn vui mừng vô cùng, bay ra ngoài, đám người Xi Huyên bay ra ngoài theo.
Một con thuyền khổng lồ lóe ra hào quang vàng óng lơ lửng ở trên bầu trời, bảy nam hai nữ đứng ở trên boong tàu, xem trên người bọn họ tản mát ra linh áp khủng bố, rõ ràng là tu sĩ Đại Thừa.
Cầm đầu là một thiếu phụ váy đỏ dáng người nóng bỏng, ngũ quan như vẽ, ngoài thân có một chút linh văn màu đỏ, vành tai khá nhỏ, hình thể lớn hơn Nhân tộc một chút.
Chương 5351: Xích Dung tộc (2)
Chúc Nghiên, Đại Thừa trung kỳ, xuất thân Thiên Diêm giới Xích Dung tộc, linh vực tiểu thành.
Đông Sơn liên hệ tộc nhân tiên giới, tộc nhân Chân Tiên đi liên hệ Xích Dung tộc, bảo Xích Dung tộc phân phó tộc nhân hạ giới, hợp tác cùng Thang tộc cướp được Càn Khôn Bình.
“Đông đạo hữu, các ngươi chỉ còn lại chút người này?”
Một ông lão áo bào trắng dáng người trung đẳng nhíu mày nói.
Lãnh Đông, Đại Thừa trung kỳ, xuất thân Xích Dung tộc.
Xích Dung tộc là đại tộc của Thiên Diêm giới, xuất động bốn tu sĩ Đại Thừa, từ chủng tộc phụ thuộc điều động năm tu sĩ Đại Thừa, tới Huyền Dương giới phối hợp đám người Đông Sơn, tiêu diệt Diệp gia, hai vị Đại Thừa thì tới Thương Nguyên giới, tìm kiếm Càn Khôn Bình.
“Thạch Kiển tộc có điều phòng bị, chúng ta chịu một cái thiệt thòi nhỏ, ảnh hưởng không lớn. Chúng ta liên thủ, đánh hạ Diệp gia mười phần nắm chắc chín.”
Đông Sơn tràn đầy tự tin nói. Có Xích Dung tộc gia nhập, bọn họ đã có bốn món Huyền Thiên chi bảo, nắm chắc đánh hạ Diệp gia lớn hơn nữa.
“Lãnh đạo hữu, Trâu đạo hữu sao chưa tới? Hắn có Kim Tình Chân Đồng, có thể tìm được chỗ mỏng yếu của mắt trận, thuận tiện chúng ta phá trận.”
Đông Diệu nghi hoặc nói.
“Trâu đạo hữu lọt vào kẻ địch ám toán, thân tử đạo tiêu, Phương đạo hữu có Vạn Độc Chi Thể, lại thêm Hách đạo hữu chăn nuôi linh thú bậc tám, còn có Huyền Thiên chi bảo, phá trận không có vấn đề lớn.”
Chúc Nghiên cười mỉm nói, vẻ mặt đầy tự tin.
Đại tộc đều có linh thể giả, chỉ là tu vi cao thấp mà thôi.
Đại trưởng lão Xích Dung tộc là Đại Thừa hậu kỳ, cũng là linh thể giả, đáng tiếc chết ở dưới cửu cửu lôi kiếp.
Thang tộc có cây Lôi Hạn Ngọc Tiên Quả, nếu kiếm được Tạo Hóa Ngọc Lộ hoặc Càn Khôn Bình, bọn họ có thể thúc giục Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả sinh trưởng, tu sĩ Đại Thừa vượt qua cửu cửu lôi kiếp thoải mái hơn không ít, đây cũng là nguyên nhân quan trọng bọn họ ra sức, liên quan đến con đường tu hành của mình, bọn họ tự nhiên ra sức.
“Vạn Độc Chi Thể!”
Đông Sơn có chút kinh ngạc, ánh mắt đặt ở trên người một thanh niên áo vàng ngũ quan tuấn lãng, nhíu mày: “Nhân tộc!”
“Phương đạo hữu là Nhân tộc, nhưng hắn là người Xích Dung tộc chúng ta, đồng lòng với chúng ta, Đông đạo hữu không cần lo lắng.”
Chúc Nghiên cười giải thích.
Thanh niên áo vàng tên Phương Phong, từ hạ giới phi thăng, đáp ở phi linh đài của Xích Dung tộc, gia nhập Xích Dung tộc, Xích Dung tộc cung cấp công pháp, cho Phương Phong tu luyện, bồi dưỡng hắn đến Đại Thừa sơ kỳ.
“Phương đạo hữu từng giết hai vị Đại Thừa Nhân tộc, là cùng một phe với chúng ta, Đông đạo hữu đừng nghĩ nhiều, hắn là người Xích Dung tộc chúng ta.”
Một ông lão áo bào bạc bụng phệ trầm giọng nói, tay trái đeo một cái vòng tay linh thú màu bạc. Hác Long, Đại Thừa trung kỳ, ngự linh sư bậc tám.
Sắc mặt Đông Sơn giãn ra, nói: “Đi đi! Việc này không nên chậm trễ, lập tức đánh tới Bắc Hàn Băng Nguyên, mang Diệp gia nhổ tận gốc. Ta không tin, mười tám vị tu sĩ Đại Thừa, bốn món Huyền Thiên chi bảo, ba vị linh thể giả, ba người linh vực nhập môn, hai người tiểu thành, không hạ được Diệp gia.”
Từ nơi này có thể thấy được sự coi trọng của bọn họ đối với Diệp gia, nếu Quan Vân Kiêu bán đứng bọn họ, mật báo, vậy cũng không cần lo lắng, bởi vì tình báo là giả.
Bọn họ bay đến trên con thuyền khổng lồ, Chúc Nghiên bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ màu vàng nở rộ ra hào quang vàng óng chói mắt, bay lên bầu trời, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
...
Bắc Hàn Băng Nguyên, Diệp gia.
Một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân và Vương Thanh Thành ngồi ở trong một tòa đình đá màu trắng, đang nói cái gì.
Bọn họ mượn trận pháp đưa tin cỡ lớn của Diệp gia liên hệ với gia tộc, Uông Như Yên bảo bọn họ không cần lo lắng, Vương Trường Sinh không có gì đáng ngại, bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“May mà cha mẹ giấu đi, bằng không kẻ địch phái ra càng nhiều tu sĩ Đại Thừa hơn tới, vậy thì phiền toái.”
Vương Thanh Thành có chút may mắn nói.
“Muốn ta nói, may mà Thanh Sơn lão tổ dẫn đầu xuất chinh, lão tổ tông mới có thể an tâm tìm hiểu linh vực, đổi lại chúng ta lưu thủ Thanh Liên đảo, thật đúng là không thủ được.”
Vương Mạnh Bân cảm thán nói.
“Gia tộc chúng ta tu sĩ Đại Thừa vẫn là quá ít, đại tộc động cái xuất động mười mấy vị tu sĩ Đại Thừa, nếu là Đại Thừa đại tộc đột kích, gia tộc chúng ta liền nguy hiểm rồi.”
Vương Thanh Sơn nhíu mày nói.
Hắn từng giao thủ với Đại Thừa đại tộc, biết Đại Thừa đại tộc lợi hại.
Nếu là Đại Thừa đại tộc tập kích Thanh Liên đảo, lấy thực lực bây giờ của Vương gia, căn bản không thủ được.
“Nếu lão tổ tông có thể khai khiếu, thực lực hẳn là có thể nâng cao không ít.”
Vương Mạnh Bân trầm giọng nói.
“Nếu có Huyền Thiên chi bảo, vậy thì càng ổn thỏa.”
Vương Thanh Thành lộ vẻ mặt khát khao.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Vương Thanh Sơn nhớ tới Thanh Long Kiếm.
Hai tu sĩ Đại Thừa chết ở kiếm trủng chỗ Thanh Long Kiếm, một người trong đó có Trấn Kiếm Thạch, còn có hai cái vòng tay trữ vật, Vương Thanh Sơn từ trong đó tìm được một lượng lớn tài nguyên tu tiên, bao gồm một khối Thái Ất Kim Tinh cùng một khối Thiên Nguyệt Lưu Quang Thạch.
Thiên Nguyệt Lưu Quang Thạch là tài liệu khai khiếu nhị phẩm, muốn mở khiếu thứ hai, còn cần tài liệu khác.
Trên người Vương Thanh Sơn có nhiều phần tài liệu khai khiếu, nhưng tài liệu mở khiếu thứ nhất còn thiếu một thứ, tài liệu mở khiếu thứ hai thiếu mấy thứ.
Chương 5352: Phù Dung tiên tử
Trong vòng tay trữ vật có nhiều ngọc giản, nội dung ghi lại bao la vạn tượng, hai ngọc giản trong đó ghi lại lai lịch Thanh Long Kiếm.
Thiên Hồng động thiên là tổ địa gia tộc tu tiên Từ gia, kiếm trủng là Từ gia thành lập, Từ gia thời kì cường thịnh có bảy vị tu sĩ Đại Thừa, nhưng Thiên Khung giới bùng nổ nạn trùng, xuất hiện nhiều con Phệ Linh Trùng bậc tám biến dị, tổ địa Từ gia bị Phệ Linh Trùng công phá, nhiều vị tu sĩ Đại Thừa chết trận ngay tại chỗ, bộ phận tộc nhân chạy đi, tộc lão khởi động hộ tộc đại trận, giết không ít Phệ Linh Trùng.
Hai tu sĩ Đại Thừa mang theo hai món thượng phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự cùng Trấn Kiếm Thạch tiến vào Thiên Hồng động thiên, muốn phá đi cấm chế, lấy đi Thanh Long Kiếm, kết quả thất bại.
“Thu thập tài liệu trước, cửu thúc có lẽ có biện pháp luyện chế ra Huyền Thiên chi bảo, Thanh Phong nếu tiến vào Đại Thừa kỳ, vậy thì tốt rồi.”
Vương Thanh Sơn trầm giọng nói. Bây giờ Vương gia không ít tu sĩ Đại Thừa, luyện khí sư bậc tám chỉ có một mình Vương Trường Sinh.
“Hy vọng đi!”
Vương Thanh Thành gật gật đầu.
Một lá bùa truyền âm bay tiến vào, dừng ở trước mặt bọn họ.
Vương Mạnh Bân bắt lấy bùa truyền âm, bóp nát bùa truyền âm, một giọng nam tử ôn hòa vang lên: “Vương tiền bối, Tuyền Cơ lão tổ mời các ngươi đến chỗ ở của người tụ tập chút, giới thiệu một phen cho các ngươi tu sĩ Đại Thừa khác, thuận tiện trao đổi một ít tài nguyên tu tiên.”
“Đi, chúng ta đi qua gặp đạo hữu khác một lần.”
Vương Thanh Sơn đứng dậy, đi ra bên ngoài, Vương Thanh Thành và Vương Mạnh Bân đi ra theo. Bọn họ theo tộc nhân Diệp gia tới chỗ ở của Diệp Tuyền Cơ, nhìn thấy nhiều vị tu sĩ Đại Thừa bọn Diệp Tuyền Cơ ngồi ở trong đình đá.
Một thiếu nữ mặc váy mềm màu hồng ngồi ở bên cạnh Diệp Tuyền Cơ, thiếu nữ váy hồng ngũ quan tinh xảo, mái tóc đen cài lên thành búi tóc Phi Tiên, một đôi đôi mắt nhu tình như nước, nhíu mày ngài, miệng anh đào mũi cao thẳng.
Phù Dung tiên tử, Đại Thừa trung kỳ, đệ nhất tán tu Huyền Dương giới, có một món Huyền Thiên tàn bảo. Bọn người Diệu Đức đại sư, Công Tôn Ưởng, Trần Nguyệt Dĩnh, Diệp Vân Phi, Vạn Hải Chân Quân đều có mặt, còn có hai nam hai nữ, xem ngoại hình bọn họ, rõ ràng là tu sĩ dị tộc.
Một đại hán áo trắng dáng người khôi ngô, đại hán đầu bóng loáng, trên đầu có một chút hoa văn dạng gợn sóng, mắt là màu trắng, sau lưng có một đôi cánh chim màu trắng như tuyết.
Bạch Tiêu, Đại Thừa trung kỳ, xuất thân Tuyết Dực tộc.
Một gã phệ ông lão áo bào trắng nhanh lần lượt hàn kiêu, trên người sát khí tận trời.
Hác lỗi, Đại Thừa sơ kỳ, xuất thân Tuyết Dực tộc.
“Ba vị này chính là Vương đạo hữu nhỉ? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thiếp thân Khúc Tiêu, ra mắt ba vị đạo hữu.”
Một thiếu phụ váy xanh dáng người đầy đặn cười mỉm nói.
“Nghe nói Vương đạo hữu cùng Trần phu nhân liên thủ tiêu diệt nhiều vị tu sĩ Đại Thừa, còn đánh vào Thiên Tiếu sơn mạch, thật sự là tấm gương cho chúng ta, lão thân Bối Dao.”
Một bà lão áo bào trắng sắc mặt hồng hào ho nhẹ hai tiếng, tự giới thiệu, tay trái nắm một cây gậy chống đầu rắn màu trắng, tay phải đeo một cái vòng tay linh thú màu trắng.
Bốn người bọn Bạch Tiêu đều đến từ chủng tộc phụ thuộc Diệp gia, chủng tộc chỗ bọn họ còn có tu sĩ Đại Thừa, hoặc là ra ngoài du lịch chưa về, hoặc đang bế sinh tử quan, thế này cũng đủ rồi.
Diệp gia Đại Thừa có bốn người, cộng thêm đám người Vương Thanh Sơn, tu sĩ Đại Thừa ở Băng Phách sơn mạch có đông tới mười chín người, chẳng qua ba người bọn Cổ Si chưa lộ diện.
Lại thêm hộ tộc đại trận, cho dù mười mấy tu sĩ Đại Thừa đột kích, trong thời gian ngắn cũng khó đánh vào Băng Phách sơn mạch.
“Tại hạ Vương Thanh Sơn, ra mắt các vị đạo hữu.”
Vương Thanh Sơn khách khí nói, các tu sĩ lục tục báo tên họ, xem như làm quen.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, đám người Bạch Tiêu rất hứng thú đối với chuyến đi Thiên Khung giới của đám người Vương Thanh Sơn, đặc biệt thần thông cùng bảo vật của tu sĩ Đại Thừa Thang tộc, Dược tộc cùng Nguyệt tộc.
Bọn họ đều rất rõ, Diệp gia triệu tập bọn họ đến đây, mục đích là vì phòng bị Thang tộc, mà không phải trao đổi tài nguyên tu tiên.
Vương Thanh Sơn cũng không che giấu, giới thiệu chi tiết thần thông cùng bảo vật của tu sĩ dị tộc.
“Đại Nhật Diễm Thể! Diệt Hồn Chân Đồng!”
Bạch Tiêu nhíu mày, đây tuyệt đối là một đại kình địch.
“Linh thể giả cũng không phải vô địch, vạn vật tương sinh tương khắc, biết thần thông của bọn họ, cho dù đụng tới bọn họ, cẩn thận một chút là được.”
Diệp Vân Phi trầm giọng nói,
“Diệp tiên tử, minh hữu của Diệp gia các ngươi đều không đến?”
Bối Dao tò mò hỏi, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Diệp gia nguyên khí tổn thương nặng, nếu không phải còn có Huyền Thiên chi bảo, tu sĩ Đại Thừa chủng tộc phụ thuộc chưa chắc sẽ nghe theo mệnh lệnh của Diệp gia.
“Bọn họ bị trợ thủ của Thang tộc, Dược tộc cùng Nguyệt tộc cuốn lấy, trong thời gian ngắn không đến được. Yên tâm, con bài chưa lật của Diệp gia chúng ta không ít, Thang tộc thật sự đến xâm phạm, khiến bọn hắn không chịu nổi.”
Vẻ mặt Diệp Tuyền Cơ đầy tự tin.
“Diệp tiên tử, nghe nói tổ tiên các ngươi Lưu Vân tiên tử từng giết chân linh, chẳng lẽ có con rối thú bậc tám thi thể chân linh luyện chế thành?”
Vạn Hải Chân Quân tò mò nói.
Lời này vừa nói ra, các tu sĩ đều chấn động.
Chương 5353: Kẻ địch tập kích (1)
“Tổ tiên quả thật từng giết chân linh, về phần con rối thú bậc tám không dễ luyện chế như vậy. Diệp gia chúng ta không tinh thông thuật con rối, gia tộc của Vương đạo hữu trái lại tinh thông thuật con rối, nói không chừng Thái Hạo Chân Nhân luyện chế ra con rối thú bậc tám.”
Diệp Tuyền Cơ dời đi đề tài.
“Diệp tiên tử thật biết nói giỡn, cha ta còn chưa thể luyện chế ra con rối thú bậc tám.”
Vương Thanh Thành cười đùa. Cho dù Vương Trường Sinh có thể luyện chế ra con rối thú bậc tám, cũng không thể thừa nhận, sự tồn tại của loại đại sát khí này bản thân chính là một loại chấn nhiếp, nếu kẻ địch biết đại sát khí tồn tại, khẳng định sẽ đề phòng thêm.
“Điều này cũng đúng, cho dù là đại tộc, cũng không nhất định có con rối thú bậc tám, nhưng lấy nội tình Diệp gia các ngươi, hộ tộc linh thú khẳng định là linh thú bậc tám, chẳng lẽ là hậu duệ chân linh? Hay là chân linh.”
Bạch Tiêu tiếp tục hỏi, không rõ con bài chưa lật của Diệp gia, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút hốt hoảng.
Diệp Vân Phi khinh miệt cười, nói: “Muốn hàng phục chân linh làm hộ tộc linh thú? Không phải ta khinh thường các vị, các vị đạo hữu ở đây một chọi một, đều không phải đối thủ của chân linh, có chân linh làm hộ tộc linh thú, chúng ta cũng không cần mời các ngươi tới hỗ trợ.”
“Diệp đạo hữu, nếu khai khiếu, hẳn là đánh thắng được chân linh bình thường chứ?”
Diệu Đức đại sư khách khí hỏi.
“Nếu mở hai khiếu có thể đi! Thế sự không có tuyệt đối, nếu là mở một khiếu, linh vực tu luyện đến đại viên mãn, cũng có thể đánh thắng được chân linh bình thường.”
Diệp Vân Phi đoán, hắn lại chưa từng giao thủ với chân linh, không dễ đưa ra câu trả lời khẳng định.
Các đời tổ tiên Diệp gia, tộc nhân từng đấu pháp với chân linh hơn nữa sống sót, cũng chỉ Lưu Vân tiên tử cùng Diệp Ngọc Hoàn, không phải tu sĩ Diệp gia vô năng, mà là căn bản không gặp được chân linh.
Đừng nói chân linh, bình thường muốn tìm được một yêu thú bậc tám cũng không dễ dàng, đàn tràng tu sĩ Đại Thừa hoặc một ít chiến trường thượng cổ có lẽ mới có thể nhìn thấy yêu thú bậc tám, chân linh thì càng ít, càng khó đụng phải.
Mảnh vỡ tiên giới hiện thế ở Huyền Linh đại lục, Diệp Ngọc Hoàn dẫn người đi vào tầm bảo, đụng phải chân linh Kim Ô, nếu không phải có khóa linh bảo thuyền, Diệp Ngọc Hoàn cũng không chạy được.
Trừ mảnh vỡ tiên giới, nơi khác cũng có thể gặp được chân linh, chẳng qua là sự kiện xác suất.
Lưu Vân tiên tử trước khi phi thăng tiên giới, chính là mở hai khiếu, linh vực đại viên mãn, lúc này mới chém giết chân linh. Sau Lưu Vân tiên tử, tộc nhân Diệp gia hiếm có ai mở hai khiếu hơn nữa tu luyện linh vực đến đại viên mãn.
Diệp gia có cây Vạn Linh Đạo Quả, nhưng chu kỳ sinh trưởng quá dài, mỗi lần kết quả số lượng không nhiều, một tu sĩ Đại Thừa dùng Vạn Linh Đạo Quả tìm hiểu linh vực, muốn tu luyện linh vực đến đại viên mãn, ít nhất cần hai quả.
Căn cứ các đời tổ tiên Diệp gia lưu lại kinh nghiệm, đại bộ phận tu sĩ Đại Thừa muốn tu luyện linh vực đến đại viên mãn, ít nhất cần dùng ba trái Vạn Linh Đạo Quả, số ít tu sĩ Đại Thừa ngộ tính đặc biệt kém, dùng bốn năm trái Vạn Linh Đạo Quả mới có khả năng tu luyện linh vực đến đại viên mãn.
Diệp gia số lượng Đại Thừa bày ở nơi đó, Vạn Linh Đạo Quả căn bản không đủ dùng, ai không muốn mình có thể hoàn toàn nắm giữ linh vực, do đó đề cao thực lực của mình.
“Linh vực quá khó tìm hiểu, Diệp tiên tử, có biện pháp nào có thể nhanh chóng tu luyện linh vực nhập môn hay không?”
Trần Nguyệt Dĩnh thành khẩn nói.
“Có Vạn Linh Đạo Quả, Bồ Đề Đan, Vạn Tuệ Phù, bảo vật ngộ đạo các ngoại vật phụ trợ, có thể rút ngắn không ít thời gian. Tương đối mà nói, Vạn Linh Đạo Quả dễ dàng đạt được một chút, Dược tộc có cây Vạn Linh Đạo Quả, nhưng Vạn Linh Đạo Quả đều bị Đại Thừa Dược tộc ăn mất rồi.”
Diệp Tuyền Cơ giải thích, nơi này bảo vật ngộ đạo là quý giá nhất, giá trị không thua kém một món Huyền Thiên chi bảo.
Huyền Thiên chi bảo không phải vô địch, cũng có thể bị hao tổn, bị hao tổn nghiêm trọng cũng sẽ hỏng. Có một món bảo vật ngộ đạo, hậu nhân tìm hiểu linh vực sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
“Ta nghe nói Thanh Mộc giới Tào gia có một tòa đại trận đặc thù, đối với tìm hiểu linh vực có trợ giúp rất lớn, nhưng mỗi lần khởi động cần tiêu hao tài liệu đặc thù.”
Phù Dung tiên tử phân tích.
Nếu không phải có hạn chế này, Tào gia Đại Thừa đều đã tu luyện linh vực đến đại viên mãn.
“Nghe nói mà thôi, ta là chưa từng thấy, nhưng Tào gia có thực lực này cũng không kỳ quái. Chỗ dựa của bọn họ so với chỗ dựa của rất nhiều đại tộc còn mạnh hơn, có thể từ tiên giới phái Đại Thừa đứng đầu hạ giới, rất ít thế lực có thể làm được một điểm này.”
Diệp Vân Phi nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Chỉ luận bối cảnh, nội tình cùng thực lực, Tào gia mạnh hơn xa Diệp gia, Thang tộc các thế lực, nhưng Thanh Mộc giới cách Huyền Dương giới khá xa, Tào gia Đại Thừa rất ít đến giới diện khác.
“Thực lực của Tào gia quả thật rất mạnh, nhưng bọn họ cũng có kẻ địch, không bận tâm chúng ta được. Đông Huyền châu giới quần lại không chỉ một linh giới, thế lực thực lực mạnh mẽ có nhiều, núi cao còn có núi cao hơn.”
Diệp Tuyền Cơ không tán đồng nói.
Chương 5354: Kẻ địch tập kích (2)
Bọn họ không liên hệ Tào gia, chủ yếu là Tào gia thực lực quá mạnh, thông báo Tào gia, cho dù đạt được Càn Khôn Bình, cũng là Tào gia chiếm làm của riêng.
Phù Dung tiên tử gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Thiên Lộc giới Dương Lộc tộc không kém Tào gia bao nhiêu, Thiên Lộc Thần Quân bản thể là một con Xích Viêm Lộc, một đường tu luyện đến Đại Thừa, độ tinh thuần huyết mạch đạt tới chín, trở thành chân linh, sáng tạo Dương Lộc tộc, càng phi thăng tiên giới.”
Yêu thú bình thường cũng có cơ hội tu luyện thành chân linh, nhưng độ khó đặc biệt cao, nói là một vạn loại không có một cũng không đủ.
“Ta nghe nói có chân linh hình người!”
Trần Nguyệt Dĩnh tò mò hỏi.
“Có là có, độ khó càng cao. Thiên Diêm giới Vạn Hâm Chân Quân xuất thân một tiểu tộc họ Tiền, hắn chính là tu luyện thành chân linh, Tiền gia cũng bởi vậy trở thành chân linh thế gia. Vạn Hâm Chân Quân bằng vào thân thể chân linh cứng rắn đối kháng cửu cửu lôi kiếp, phi thăng tiên giới, đáng tiếc là, ở trong một hồi biến cố lớn, Tiền gia bị Thiên Diêm giới đại tộc Cổ Lê tộc tiêu diệt, nghe nói là vì tranh đoạt bí pháp khai khiếu, chân tướng như thế nào thì không rõ.”
Diệp Tuyền Cơ chậm rãi nói.
“Thiên Diêm giới! Cổ Lê tộc!”
Vương Thanh Sơn sắc mặt ngưng trọng, có thể tiêu diệt chân linh thế gia, Cổ Lê tộc không tầm thường.
“Ta nghe nói Cổ Lê tộc Thiên Viêm Thần Quân tu luyện linh vực đến đại viên mãn, còn tựa như đã khai khiếu, tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ cũng không phải đối thủ của hắn.”
Phù Dung tiên tử mở miệng nói. Nàng thường xuyên đi giới diện khác du lịch, hiểu biết đối với đại tộc cùng đại năng giới diện khác nhiều một chút.
“Tu luyện linh vực đến đại viên mãn? Đại Thừa hậu kỳ cũng không phải đối thủ?”
Đám người Vương Thanh Sơn có chút kinh ngạc, tin tức này quá rung động rồi.
“Đối phó Đại Thừa hậu kỳ bình thường không thành vấn đề, đụng tới tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ khai khiếu hoặc tu luyện linh vực đến đại viên mãn, vậy thì khó nói.”
Diệp Vân Phi giải thích, mặt lộ vẻ khát khao.
“Khó được cùng nhiều đạo hữu như vậy ở đây gặp nhau, chúng ta trao đổi đồ vật đi! Bù đắp cho nhau, như thế nào?”
Bạch Tiêu đề nghị.
Đề nghị này được các tu sĩ đồng ý. Diệp gia làm chủ nhà, Diệp Tuyền Cơ dẫn đầu đứng dậy, lấy ra hơn trăm loại tài liệu, tu sĩ Đại Thừa ở đây đều đã trải đời nhiều, nhưng tài liệu Diệp Tuyền Cơ lấy ra, bọn họ hơn phân nửa đều chưa từng thấy.
“Diệp tiên tử, đây là tài liệu minh giới?”
Vạn Hải Chân Quân tò mò hỏi, cầm lấy một khối ngọc thạch cả vật thể màu đen, cảm giác chạm tay lạnh lẽo, nặng trịch.
Diệp Tuyền Cơ gật gật đầu, nói: “Không sai, những tài liệu này hơn phân nửa đến từ minh giới, các ngươi nếu...”
Nàng còn chưa nói xong, một đợt tiếng thú rống vang vọng thiên địa cất lên, giống như có mãnh thú đang rít gào.
“Địch tấn công, địch tấn công.”
Một chuỗi tiếng hô hào dồn dập truyền khắp hơn phân nửa Băng Phách sơn mạch, hơn vạn đạo hào quang màu trắng thô to phóng lên trời, hóa thành một màn hào quang màu trắng khổng lồ, che phủ hơn phân nửa Băng Phách sơn mạch.
“Bọn họ đến rồi, đi nghênh địch trước, trao đổi để sau lại nói.”
Diệp Tuyền Cơ trầm giọng nói, tung người bay ra ngoài.
Nhiều vị tu sĩ Đại Thừa bọn Vương Thanh Sơn ùn ùn bay ra ngoài, lơ lửng trên bầu trời.
Một con thuyền khổng lồ lóe ra hào quang vàng óng lơ lửng ở trên bầu trời, mười tám vị tu sĩ Đại Thừa bọn Đông Sơn đứng trên boong tàu, mặt đầy sát khí.
Bọn họ vốn định phái tu sĩ Đại Thừa lẻn vào Băng Phách sơn mạch, làm cái nội ứng ngoại hợp, nhưng bị hộ tộc linh thú của Diệp gia phát hiện, chưa thể lẻn vào, dứt khoát trực tiếp ra tay.
“Mười tám vị Đại Thừa!”
Đám người Bạch Tiêu sắc mặt căng thẳng, bọn họ không ngờ có mười tám vị tu sĩ Đại Thừa. Dựa theo tình báo, bọn Đông Sơn không có mười tám vị Đại Thừa nha! Chẳng lẽ Thạch Kiển tộc cố ý cho tin tức giả?
“Xích Dung tộc! Chúc phu nhân, các ngươi đây là muốn liên thủ cùng Thang tộc đối phó Diệp gia chúng ta?”
Diệp Vân Phi nhíu mày nói.
“Cái này không rõ ràng sao? Còn cần hỏi sao!”
Chúc Nghiên khinh miệt cười, châm chọc nói.
“Qua hôm nay, Huyền Dương giới không có Diệp gia nữa!”
Giọng điệu Đông Sơn lạnh như băng, đằng đằng sát khí.
“Chỉ bằng ngươi? Thực cho rằng Đại Thừa hậu kỳ có thể đánh khắp Đông Huyền châu giới quần vô địch thủ?”
Diệp Tuyền Cơ cười khẩy nói.
“Chưa nói tới đánh khắp Đông Huyền châu giới quần vô địch thủ, diệt Diệp gia các ngươi không thành vấn đề, ra tay phá trận.”
Đông Sơn phân phó, phất tay áo, một đạo hào quang vàng óng bay ra, rõ ràng là một cây cờ phướn màu vàng dài hơn một trượng, trên mặt cờ thêu một hình mặt trời màu vàng, tản mát ra hỏa linh khí dao động kinh người.
Huyền Thiên tàn bảo Ly Dương Phiên, bảo vật hỏa thuộc tính.
Diệt Hồn Bàn đối với phá trận không có trợ giúp gì, mười tám vị tu sĩ Đại Thừa, vận dụng ba món Huyền Thiên chi bảo, phá đi trận pháp chỉ là vấn đề thời gian.
Đông Sơn đánh vào một đạo pháp quyết, hình mặt trời trên Ly Dương Phiên nở rộ hào quang vàng óng chói mắt, hình thể tăng vọt dài hơn mười trượng, rơi vào trên tay Đông Sơn.
Đông Sơn khẽ vung lên Ly Dương Phiên, một mảng lớn ngọn lửa màu vàng thổi quét ra, lao thẳng đến đối diện.
Đám người Chúc Nghiên cũng không nhàn rỗi, ùn ùn ra tay công kích trận pháp.
Phương Phong ngay lập tức triệu ra pháp tướng, một hư ảnh người khổng lồ lóe ra hào quang màu tím xuất hiện ở đỉnh đầu.
Chương 5355: Chân Linh Tru Tiên Phù
Hắn bấm pháp quyết, hư ảnh người khổng lồ há mồm phun ra một đạo hào quang màu tím thô to, đánh lên màn hào quang màu trắng, truyền ra một tiếng vang trầm, nơi bị hào quang màu tím đánh trúng bốc lên một làn khói, linh quang hơi ảm đạm.
Hác Long vung cổ tay, một đạo hào quang màu vàng cùng một đạo hào quang màu đỏ bay ra, rõ ràng là một con Lục Nhãn Sa Chu hình thể thật lớn cùng một con cóc khổng lồ toàn thân màu đỏ. Trên đầu con cóc khổng lồ có ba tròng mắt màu vàng thật lớn, lóe ra tia sáng lạnh lẽo.
Lục Nhãn Sa Chu cùng con cóc khổng lồ màu đỏ đều là linh thú bậc tám, không thể xem nhẹ.
Lục Nhãn Sa Chu cùng con cóc khổng lồ màu đỏ vừa hiện thân, lập tức thúc giục pháp tướng, công kích trận pháp.
Chúc Nghiên giơ tay phải, một đạo hào quang màu đỏ lóe lên, vòng tròn rời tay, mang theo nhiệt độ cao kinh người, lao thẳng đến đối diện.
Vòng tròn màu đỏ ở nửa đường nở rộ ra hào quang màu đỏ chói mắt, mặt trong có khắc một con Chu Tước rất sống động, Chu Tước như sống lại, đôi cánh vỗ không ngừng, đồng thời hình thể vòng tròn tăng vọt.
Huyền Thiên chi bảo Chu Tước Hoàn, bảo vật hỏa thuộc tính.
Hộ tộc đại trận của Diệp gia là trận pháp băng thuộc tính, Thang tộc mời Xích Dung tộc liên thủ, cũng là coi trọng uy lực của Chu Tước Hoàn.
Từng đợt tiếng chim tước hót trong vắt vang lên, mặt ngoài Chu Tước Hoàn trào ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, hư không không chịu nổi luồng nhiệt độ cao này, trực tiếp xé rách ra, xuất hiện lượng lớn vết rách.
Chu Tước Hoàn khổng lồ hóa còn chưa đánh trúng màn hào quang màu trắng, một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa cất lên, một bánh xe màu vàng khổng lồ hóa từ trong màn hào quang màu trắng bay ra, chính là Huyền Thiên chi bảo Kim Giao Luân.
Kim Giao Luân và Chu Tước Hoàn va chạm, truyền ra tiếng kim loại giao kích “keng keng”, bộc phát ra từng luồng khí mạnh mẽ, luồng khí mạnh mẽ trực tiếp chấn động nứt nẻ hư không.
Chỉ thấy một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, các loại linh quang sáng lên trên trời, khói bụi cuồn cuộn.
Trên tay hơn mười vị tu sĩ Đại Thừa bọn Diệp Tuyền Cơ đều nắm một tấm trận bàn chín cạnh lóe ra hào quang màu trắng, bọn họ không ngừng đánh vào từng đạo pháp quyết.
Gió lạnh gào thét đi qua, từng lốc xoáy màu trắng xuất hiện trên mặt đất, lao thẳng đến đám người Đông Sơn.
Xi Huyên lấy ra một cái sừng thú màu đen lóe ra linh quang, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi.
Theo một tiếng kèn vang dội cất lên, một làn sóng âm màu đen thổi quét ra, đánh tan lốc xoáy màu trắng đang lao tới.
“Chúc phu nhân, vận dụng món bảo vật kia đi! Đừng trì hoãn nữa, chậm thì sinh biến.”
Đông Sơn truyền âm nói.
Chúc Nghiên gật gật đầu, giơ tay phải, một tấm ngọc phù màu đỏ rời tay, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt ngoài ngọc phù màu đỏ trải rộng phù văn huyền ảo, linh khí kinh người.
Nàng bấm pháp quyết, ngọc phù màu đỏ sáng lên lóa mắt hào quang màu đỏ, biến mất khỏi tại chỗ không thấy nữa.
Ngay sau đó, ngọc phù màu đỏ xuất hiện ở trên không màn hào quang màu trắng, sau khi phù văn huyền ảo mặt ngoài bừng sáng, nổ tung ra, một cái móng vuốt chim màu đỏ khổng lồ hóa bỗng dưng hiện lên, móng vuốt che cả bầu trời, mơ hồ có thể nghe được một đợt tiếng chim tước hót trong vắt vang dội.
“Chân Linh Tru Tiên Phù! Ngươi thế mà có loại ngọc phù này.”
Diệp Vân Phi kinh ngạc nói.
Chân Linh Tru Tiên Phù là một loại ngọc phù đặc thù, có thể phong ấn một đòn của chân linh Đại Thừa kỳ, phương pháp luyện chế loại ngọc phù này đến từ Thiên Hư Ngọc Thư, tài liệu luyện chế khó tìm, đã thất truyền nhiều năm.
Chân Linh Tru Tiên Phù là vật sử dụng một lần, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nó thất truyền.
Móng vuốt chim màu đỏ bổ lên màn hào quang màu trắng, truyền ra một tiếng vang trầm, toàn bộ Băng Phách sơn mạch đều kịch liệt chớp lên, linh quang của màn hào quang màu trắng cũng theo đó ảm đạm xuống, như ẩn như hiện.
Nhân cơ hội này, Chúc Nghiên biến đổi pháp quyết, Chu Tước Hoàn nở rộ hào quang màu đỏ, biến mất khỏi tại chỗ không thấy nữa, Kim Giao Luân vồ hụt.
Hào quang màu đỏ lóe lên, Chu Tước Hoàn xuất hiện ở trên không màn hào quang màu trắng, hung hăng nện lên màn hào quang màu trắng. Đông Diệu lấy ra một hạt châu chín màu lóe ra linh quang, đánh vào một đạo pháp quyết, hạt châu chín màu sáng lên linh quang chói mắt, trào ra chín loại lửa màu sắc khác nhau, nhiệt độ cao trực tiếp xé rách hư không.
Huyền Thiên chi bảo Cửu Viêm Châu, bảo vật này là Lánh tộc dùng Tạo Hóa Ngọc Lộ thúc đẩy sinh trưởng ra, Lánh tộc bị Dược tộc tiêu diệt, bảo vật này cũng liền rơi vào trên tay Dược tộc.
Ngọn lửa chín màu kịch liệt quay cuồng, hóa thành một con hỏa phượng chín màu hình thể thật lớn. hỏa phượng chín màu nhẹ nhàng vỗ cánh, biến mất khỏi tại chỗ không thấy nữa, lộ diện lần nữa chính là xuất hiện ở trên không màn hào quang màu trắng.
Hỏa phượng chín màu đánh lên màn hào quang màu trắng, truyền ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một ngọn lửa chín màu bao phủ non nửa màn hào quang màu trắng.
Một tiếng nổ qua đi, trận bàn trên tay đám người Vương Thanh Sơn xuất hiện nhiều vết nứt, màn hào quang màu trắng tan vỡ, trận pháp bị phá.
Tu sĩ Đại Thừa bọn Vương Thanh Sơn tự mình khống chế trận pháp, vẫn bị kẻ địch phá đi trận pháp, phương diện này tất nhiên có công lao của Huyền Thiên chi bảo, Chân Linh Tru Tiên Phù cũng phát huy ra tác dụng trọng đại.
Chương 5356: Liên thủ diệt địch (1)
Đại tộc nội tình thâm hậu, không phải tiểu tộc có thể so sánh.
Chúc Nghiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, tấm Chân Linh Tru Tiên Phù này gửi ở kho báu của Xích Dung tộc mấy vạn năm, mãi không nỡ vận dụng, một lần này vì phá trận, chỉ có thể sử dụng phù này.
Trận pháp vừa vỡ, tu sĩ Đại Thừa bọn Diệp Tuyền Cơ liền bại lộ ở trước mặt đám người Đông Sơn.
Đông Sơn bấm pháp quyết, lượng lớn ngọn lửa màu đỏ bỗng dưng hiện lên, phạm vi trăm vạn dặm biến thành một mảng biển lửa màu đỏ, tuyết tan, bốc lên một làn sương mù màu trắng.
Biển lửa màu đỏ kịch liệt quay cuồng, hơn trăm con rồng lửa màu đỏ dài vạn trượng từ trong đó bay ra, mang theo nhiệt độ cao khủng bố, đánh về phía đám người Diệp Tuyền Cơ.
Nơi rồng lửa màu đỏ đi qua, hư không không chịu nổi luồng nhiệt độ cao này, xé rách ra.
Một tiếng phượng hót trong vắt vang dội cất lên, một đạo hào quang màu trắng phóng lên trời, một con phượng hoàng toàn thân màu trắng từ nơi xa bay tới, phượng hoàng màu trắng tản mát ra linh áp dọa người, rõ ràng là linh thú bậc tám.
“Băng Phượng bậc tám!”
Xi Băng nhíu lông mày lá liễu, hộ tộc linh thú của Diệp gia thế mà lại là Băng Phượng bậc tám, Băng Phượng chính là chi nhánh của chân linh thiên phượng, thần thông quảng đại.
Băng Phượng nhẹ nhàng vỗ cánh, vạn đạo hào quang màu trắng mảnh khảnh thổi quét ra, rồng lửa màu đỏ chạm tới hào quang màu trắng, nhanh chóng hóa thành tượng băng, sau đó chia năm xẻ bảy.
Một mảng linh quang chói mắt sáng lên, một con hỏa phượng chín màu bỗng hiện ra, hỏa phượng chín màu chỉ là pháp lực hóa hình, không phải thực thể.
Hỏa phượng chín màu vừa xuất hiện, quầng sáng màu trắng liền tan vỡ, hư không phụ cận trực tiếp xé rách ra, nó đánh vào trên thân Băng Phượng, một ngọn lửa chín màu bao phủ thân thể Băng Phượng.
Rất nhanh, theo một đợt tiếng phượng hót trong vắt vang lên, một đợt hào quang màu trắng lóa mắt phóng lên trời, ngọn lửa chín màu nhanh chóng dập tắt. Móng vuốt phải của Băng Phượng đánh lên trên thân hỏa phượng chín màu, hỏa phượng chín màu bay ngược ra ngoài.
Một quầng màu đen từ trên trời giáng xuống, đánh lên trên thân Băng Phượng, Băng Phượng phát ra một tiếng nữ tử kêu thê lương, thân thể run rẩy.
Hào quang màu bạc lóe lên, một tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu bạc bỗng hiện lên, chính là Huyền Thiên chi bảo Nguyệt tộc Thất Tinh Hàng Yêu Tháp.
Thất Tinh Hàng Yêu Tháp phun ra một quầng sáng màu bạc, bao phủ Băng Phượng, cuốn nó vào bên trong Thất Tinh Hàng Yêu Tháp.
Đám người Xi Băng lộ ra vẻ mặt vui mừng, đám người Diệp Tuyền Cơ sắc mặt trầm xuống.
Kẻ địch quá nhiều Huyền Thiên chi bảo rồi, một cái đối mặt đã thu đi Băng Phượng, Băng Phượng muốn từ Thất Tinh Hàng Yêu Tháp thoát vây, tỷ lệ vô hạn tiếp cận bằng 0.
Xi Huyên vội vàng thúc giục Thất Tinh Hàng Yêu Tháp, công kích Băng Phượng.
Đám người Phương Phong ùn ùn làm phép công kích đám người Diệp Tuyền Cơ, đám người Vương Thanh Sơn đều tự chọn lựa một đối thủ, đón đánh kẻ địch.
Hác Long bấm pháp quyết, đôi mắt Lục Nhãn Sa Chu tỏa sáng, đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng, lao thẳng đến Công Tôn Ưởng.
Công Tôn Ưởng không dám chậm trễ, lật bàn tay phải, hào quang vàng óng lóe lên, một cái chuông nhỏ màu vàng to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, vung cổ tay, chuông nhỏ màu vàng rời tay, hình thể tăng vọt, có thể nhìn thấy trên thân chuông có một hình con hổ khổng lồ màu vàng.
Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy cái chuông khổng lồ màu vàng phun ra một làn sóng âm màu vàng, nghênh đón.
Một tiếng nổ lớn qua đi, sóng âm màu vàng cùng hai đạo hào quang màu vàng đồng quy vu tận, bùng nổ ra một luồng khí mạnh mẽ, hơn vạn quả cầu lửa màu đỏ thật lớn lao thẳng đến Công Tôn Ưởng, đồng thời một cái lưỡi màu đỏ tươi to dài bắn nhanh đến.
Một cây thiền trượng ánh vàng rực rỡ lao đến trước mặt, va chạm với đầu lưỡi, một tiếng kêu gào thống khổ vang lên, cái lưỡi màu đỏ bay ngược ra ngoài.
“Công Tôn đạo hữu, bần tăng với ngươi cùng nhau đối phó người này.”
Diệu Đức đại sư mở miệng nói.
Công Tôn Ưởng gật gật đầu. Hác Long là Đại Thừa trung kỳ, còn có hai con linh thú bậc tám, không dễ đối phó, hai người bọn họ liên thủ đối phó người này tương đối tốt hơn.
Đối thủ của Vương Mạnh Bân là Lê Hâm, hắn bấm pháp quyết, trên bầu trời nhất thời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, phạm vi mười dặm hóa thành lôi vực, hơn vạn thô to tia sét màu bạc cắt qua phía chân trời, lao thẳng đến Lê Hâm.
Lê Hâm không dám sơ ý, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu vàng, che ở trước người. Hắn bấm pháp quyết, ngoài thân sáng lên vô số phù văn màu vàng, một màn hào quang màu vàng dày đặc theo đó hiện lên, bảo vệ hắn.
Hắn lật bàn tay phải, một tấm gương nhỏ màu vàng to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, rót pháp lực vào, một đạo hào quang vàng óng thô to bắn ra, đánh vỡ đại bộ phận tia sét màu bạc hạ xuống, số ít tia sét màu bạc rơi ở trên tấm khiên màu vàng, hóa thành lôi quang chói mắt bao phủ Lê Hâm.
Rất nhanh, một mảng hào quang vàng óng lóa mắt sáng lên, lôi quang màu bạc tan đi, hiện ra bóng người Lê Hâm, chưa tổn hại gì.
Lấy tu vi Đại Thừa trung kỳ của hắn, nếu một lòng phòng ngự, Vương Mạnh Bân trong thời gian ngắn cũng không hạ được hắn.
Đối thủ của Vương Thanh Thành là Kim Ngọc Dao, Kim Ngọc Dao bấm pháp quyết, mặt đất chui ra những cây dây leo màu xanh thật lớn, mặt ngoài trải rộng gai nhọn, những cây dây leo màu xanh này giống như những sợi roi màu xanh, quét về phía Vương Thanh Thành.
Chương 5357: Liên thủ diệt địch (2)
Vương Thanh Thành phất tay áo, một mảng lớn hạt cát lóe ra hào quang màu vàng bắn ra, hóa thành những cây đao cát màu vàng sắc bén, chém vỡ nát dây leo màu xanh đánh tới.
Nhưng rất nhanh, một cây to chống trời cao hơn ngàn trượng lao về phía hắn, quanh thân đại thụ chống trời không ngừng lóe lên hào quang màu xanh, rõ ràng là bảo vật, đao cát màu vàng đánh lên đại thụ chống trời, truyền ra tiếng kim loại giao kích.
Hai người đều là Đại Thừa sơ kỳ, Kim Ngọc Dao đến từ Dược tộc, bảo vật trên tay không ít, trên tay Vương Thanh Thành cũng có hai món trọng bảo, phân biệt là Huyễn Nguyệt Bảo Kính cùng Kim Cáp Luân, hai người trong thời gian ngắn khó phân cao thấp.
Đối thủ của Vương Thanh Sơn là Đại Thừa trung kỳ Lãnh Đông, Lãnh Đông há mồm, một đạo hào quang màu trắng bay ra, hóa thành một con hỏa phượng màu trắng hình thể thật lớn, hư không phụ cận nhất thời kết băng, rõ ràng là linh diễm bậc tám.
Lãnh Đông bấm pháp quyết, Băng Phượng màu trắng lao về phía Vương Thanh Sơn, nơi đi qua, hư không xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng.
Vương Thanh Sơn khinh miệt cười, há mồm phun ra một đạo hào quang màu xanh, hóa thành một con hỏa giao màu xanh, nghênh đón.
Lãnh Đông có chút kinh ngạc, hắn thật không dễ dàng gì mới bồi dưỡng ra một ngọn linh diễm bậc tám, hắn không ngờ Vương Thanh Sơn cũng có một ngọn linh diễm bậc tám.
Hắn cười lạnh một tiếng, phất tay áo, một hạt châu màu trắng to bằng quả trứng bồ câu bay ra, hắn đánh vào một đạo pháp quyết, hạt châu màu trắng nhất thời bừng sáng, hóa thành một con giao long màu trắng hình thể thật lớn, vảy dày đặc, mồm đầy răng nanh.
Huyền Thiên tàn bảo Băng Giáp Châu, luyện vào tinh hồn một con băng giao bậc tám hạ phẩm, có thể hóa hình công kích, ngón tay hắn điểm nhẹ một cái, băng giao màu trắng phát ra một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, lao về phía Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, một tiếng kiếm ngân trong vắt vang dội cất lên, Thanh Long Kiếm từ ống tay áo hắn bay ra, nhẹ nhàng run lên, hóa thành một con giao long màu xanh nghênh đón, bảo vật hóa hình.
Lãnh Đông nhíu mày, bấm pháp quyết, hư không phạm vi mười vạn dặm chấn động vặn vẹo, những cây mâu băng màu trắng dài hơn mười trượng hiện ra, lao thẳng đến Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn biến đổi kiếm quyết, những cây phi kiếm màu xanh bỗng dưng hiện lên, có hơn mười vạn cây, lao lên nghênh đón.
Chân phải Vương Thanh Sơn giẫm về phía hư không, một đóa hoa sen xanh bỗng dưng hiện lên, trên lá sen có thể nhìn thấy một ít kiếm văn, rất nhanh xuất hiện đóa thứ hai, đóa thứ ba. Không đến ba nhịp thở, hư không phạm vi vạn dặm trải rộng hoa sen màu xanh, những hoa sen màu xanh này xoay vù vù, vô số đạo kiếm khí màu xanh sắc bén bắn ra, chém về phía Lãnh Đông.
Lãnh Đông vội vàng triệu ra một tấm khiên màu trắng, chặn kiếm khí màu xanh, một giọng nam tử dồn dập vang lên: “Lãnh đạo hữu, cẩn thận.”
Trong lòng Lãnh Đông cả kinh, còn chưa kịp áp dụng hành động, một cột sét màu bạc thô to vô cùng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Lãnh Đông.
Hắn bị dọa giật mình, tay phải bổ về phía đỉnh đầu, một bàn tay màu trắng lóe lên, đánh tan cột sét màu bạc.
Một cái bánh xe lóe ra hào quang vàng óng bắn nhanh đến, đánh lên tấm khiên màu trắng. Một mảng lôi quang màu bạc sáng lên ở phía sau Lãnh Đông, hiện ra bóng người Vương Mạnh Bân, tay phải cầm cây xiên khổng lồ lôi quang quanh quẩn, một đầu của cây xiên khổng lồ là màu đen, hắn vung cổ tay, cây xiên khổng lồ lao thẳng đến Lãnh Đông.
Lãnh Đông đang muốn làm phép công kích Vương Mạnh Bân, bánh xe màu vàng truyền ra một đợt tiếng rít gào quái dị đến cực điểm, chính là Kim Cáp Luân.
Nghe được tiếng này, Lãnh Đông cảm giác ở sâu trong thần hồn truyền đến một cơn đau đớn khó có thể chịu được, nhân cơ hội này, cây xiên khổng lồ đâm xuyên qua hộ thể luân quang của Lãnh Đông, ngoài thân Lãnh Đông rực sáng phù văn, một bộ chiến giáp lóe ra hào quang màu trắng bỗng dưng hiện lên, bảo vệ toàn thân hắn.
Cây xiên khổng lồ đánh lên chiến giáp màu trắng, Lãnh Đông một lần nữa phát ra một tiếng hét thảm, kinh hô: “Diệt Hồn Thần Lôi...”
Một tiếng long ngâm thê lương vang lên, lôi quang chói mắt bao phủ giao long màu trắng, một dải cầu vồng màu xanh bắn ra, nháy mắt đến trước mặt Lãnh Đông, tấm khiên màu trắng giống như tờ giấy mỏng manh, bị cầu vồng màu xanh chém thành hai nửa.
Một tiếng nam tử kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm vang lên, đầu Lãnh Đông bị cầu vồng màu xanh chém rơi, thi thể sáng lên một đợt hào quang màu trắng, hóa thành một đóa hoa sen màu trắng lóe ra linh quang, mọc năm cánh hoa, một cánh hoa tàn phá, rõ ràng là một món bảo vật thế kiếp.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu trắng, hiện ra bóng người Lãnh Đông, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi, bốn sợi xích trong suốt lấp lánh hiện ra, cuốn lấy hắn, Thần Niệm Chi Liên.
Ngoài thân Lãnh Đông trào ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, bốn sợi xích bị đóng băng, đúng lúc này, một cột sét màu bạc thô to vô cùng đánh lên trên thân Lãnh Đông, truyền ra một tiếng hét thảm.
Lôi quang còn chưa tan đi, một dải cầu vồng màu xanh bay vút đến, chém lôi quang màu bạc vỡ nát.
Một Nguyên Anh cỡ nhỏ diện mạo giống Lãnh Đông từ trong lôi quang bay ra, một cái bình ngọc lóe ra hào quang màu bạc hiện ra, thu nó vào.
Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không phải Vương Thanh Thành và Vương Mạnh Bân ra tay giúp, hắn cũng không giải quyết Lãnh Đông nhanh như vậy.
Chương 5358: Hỗn chiến
Một tiếng nam tử kêu thảm thiết quen thuộc vang lên, sắc mặt Vương Thanh Sơn trầm xuống, nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, nhìn thấy Vương Thanh Thành bay ngược ra ngoài.
Vương Thanh Thành khống chế Kim Cáp Luân công kích Lãnh Đông, cũng chế tạo cơ hội cho Kim Ngọc Dao.
Hắn còn chưa hạ xuống đất, lượng lớn dây leo màu xanh thô to từ lòng đất chui ra.
Khóa ngọc màu vàng ở ngực Vương Thanh Thành bừng sáng, một màn hào quang màu vàng dày đặc bỗng dưng hiện lên.
Lượng lớn dây leo màu xanh bao bọc Vương Thanh Thành lại, cây cao chọc trời di động đến bên người Vương Thanh Thành, lượng lớn cành cây màu xanh bện lại với nhau, hóa thành một bàn tay khổng lồ lóe ra hào quang màu xanh, bổ lên màn hào quang màu vàng.
Một tiếng vang trầm cất lên, màn hào quang màu vàng nhoáng lên một cái.
Chín đạo hào quang màu xanh như ẩn như hiện bắn nhanh đến, lục tục đánh lên màn hào quang màu vàng, một đợt tiếng vang trầm cất lên, màn hào quang màu vàng tan vỡ.
Hét thảm một tiếng, chín đạo hào quang màu xanh xuyên thủng đầu Vương Thanh Thành, thi thể sáng lên một mảng linh quang, hóa thành một ngọc phù lóe ra linh quang, chính là ngọc phù thế kiếp.
“Bốp” một tiếng vang trầm, ngọc phù thế kiếp tan vỡ, hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu vàng, hiện ra bóng người Vương Thanh Thành.
Trận chiến đầu tiên sau khi tiến cấp Đại Thừa, Vương Thanh Thành đã đối đầu Thang tộc Đại Thừa. Cùng là tu vi Đại Thừa sơ kỳ, Vương Thanh Thành thực sự không phải đối thủ của Kim Ngọc Dao, bị Kim Ngọc Dao bắt được cơ hội, nếu không phải có ngọc phù thế kiếp, hắn đã thân tử đạo tiêu.
Vương Thanh Thành vừa xuất hiện, hư không trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một bàn tay màu xanh bỗng dưng hiện lên, bổ về phía đầu Vương Thanh Thành.
Đồng thời một cây trường mâu ánh vàng rực rỡ bắn nhanh đến, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Một dải cầu vồng màu xanh bắn nhanh đến, chém vỡ nát bàn tay màu xanh, cầu vồng màu xanh và trường mâu màu vàng va chạm, trường mâu màu vàng gãy ra.
Kim Ngọc Dao khẽ nhíu lông mày lá liễu, hư không trên đỉnh đầu xuất hiện một đóa hoa sen màu xanh, trên cánh hoa có thể nhìn thấy một ít kiếm văn huyền ảo, rất nhanh xuất hiện đóa thứ hai, đóa thứ ba.
Hoa sen màu xanh sau khi nhẹ nhàng chuyển động, từng đạo kiếm khí màu xanh sắc bén thổi quét ra, chém về phía Kim Ngọc Dao, một đợt tiếng xé gió đau đớn màng tai vang lên, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh lao thẳng đến Kim Ngọc Dao.
Kim Ngọc Dao không dám sơ ý, bấm pháp quyết, một tấm khiên màu xanh vòng quanh nàng bay lượn không chừng, đồng thời mặt đất chui ra vô số sợi dây leo màu xanh thô to, dây leo màu xanh đan xen với nhau, hóa thành một cái túi lưới màu xanh thật lớn.
Kiếm khí màu xanh chém vỡ nát túi lưới màu xanh, nhưng rất nhanh, lượng lớn dây leo màu xanh phá đất chui ra, lại bện thành một tấm túi lưới màu xanh.
Từng cái túi lưới màu xanh bị chém vỡ nát, nhưng rất nhanh, mặt đất lại mọc ra lượng lớn dây leo màu xanh, bện thành túi lưới màu xanh.
Phi kiếm màu xanh rất nhẹ nhàng xuyên thủng túi lưới màu xanh, đánh lên tấm khiên màu xanh, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.
Một mảng lớn hào quang vàng óng mảnh khảnh lao thẳng đến Vương Mạnh Bân, ngoài thân Vương Mạnh Bân nở rộ lôi quang, lượng lớn tia sét màu bạc thổi quét ra, đánh tan hào quang vàng óng.
Vương Mạnh Bân bấm pháp quyết, trên bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, từng tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, lao thẳng đến Lê Hâm.
Vương Thanh Thành cũng làm phép đối phó Lê Hâm, con người quý ở tự biết, trải qua một trận chiến vừa rồi, hắn thấy được mình cùng kẻ địch chênh lệch thật lớn, vẫn là liên thủ cùng tộc nhân đối phó kẻ địch tương đối tốt hơn.
Một tiếng nam tử kêu thảm thiết vang lên, Vạn Hải Chân Quân bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành một mảng mưa máu, linh quang lóe lên, mưa máu hóa thành một tấm ngọc phù lóe ra linh quang, ngọc phù tan vỡ.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu lam, hiện ra bóng người Vạn Hải Chân Quân, trong mắt hắn tràn đầy nét sợ hãi.
Hắn vừa hiện thân, hư không trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một bàn tay màu tím bỗng dưng hiện lên.
Ngoài thân Vạn Hải Chân Quân nở rộ hào quang màu lam, một màn nước màu lam dày đặc bỗng dưng hiện lên, bàn tay màu tím vỗ lên màn nước màu lam, truyền ra một tiếng vang trầm, màn nước màu lam bốc lên một làn khói, linh quang ảm đạm xuống.
Một đạo hào quang màu tím bắn nhanh đến, xuyên thủng màn nước màu lam, đánh lên trên vai Vạn Hải Chân Quân.
Vạn Hải Chân Quân phát ra một tiếng hét thảm, trên vai có thêm một lỗ thủng, máu chảy ra là màu đen, hiển nhiên là kịch độc hiếm có.
Sắc mặt hắn nhanh chóng biến thành màu đen, thân thể hóa thành mưa máu đầy trời, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, một bàn tay màu tím bỗng dưng hiện lên, chụp lên trên thân Nguyên Anh cỡ nhỏ.
Một tiếng hét thảm trôi qua, Nguyên Anh cỡ nhỏ hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn, Vạn Hải Chân Quân thân tử đạo tiêu.
Phương Phong lộ vẻ mặt châm chọc, một cái hồ lô màu đen lơ lửng ở trước người hắn.
Một đợt tiếng xé gió vang lên, một cây trường thương màu trắng bắn nhanh đến.
Hắn bấm pháp quyết, hồ lô màu đen phun ra một mảng lớn chất lỏng màu đen tanh hôi khó ngửi, đón đỡ trường thương màu trắng.
Chương 5359: Băng Phách Thần Quang triển thần uy (1)
Chất lỏng màu đen và trường thương màu trắng va chạm, trường thương màu trắng bốc lên một làn khói, linh quang ảm đạm xuống. Trường thương màu trắng trào ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, chất lỏng màu đen bị đóng băng. Một cây mâu băng màu trắng dài hơn trăm trượng bắn nhanh đến, cẩn thận quan sát, có thể phát hiện mâu băng màu trắng là do lượng lớn Hàn Tinh Nghĩ tạo thành.
Phương Phong vung tay phải, một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu tím bay ra, đánh vào một đạo pháp quyết, bề mặt tấm gương nhỏ màu tím bừng sáng, phun ra một mảng lớn hào quang màu tím, bao phủ mâu băng màu trắng.
Mâu băng màu trắng bốc lên một làn khói, lượng lớn Hàn Tinh Nghĩ rơi xuống.
Một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Tiêu xuất hiện ở phía sau Phương Phong, lưng hắn có một đôi cánh chim màu trắng, nhẹ nhàng vỗ, hai tay của hắn đều nắm một cây rìu lóe ra hào quang màu trắng.
Sắc mặt Bạch Tiêu lạnh lùng, vung hai cây rìu, đánh về phía Phương Phong.
Phương Phong phản ứng rất nhanh, nhanh chóng xoay người lại, hai tay hóa quyền, nghênh đón.
Hai tay của hắn va chạm với cây rìu màu trắng, truyền ra tiếng “ầm ầm” trầm đục, cây rìu màu trắng trào ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, hai tay Phương Phong nhanh chóng kết băng.
Ngoài thân Phương Phong nở rộ hào quang màu tím, tầng băng nhanh chóng hòa tan.
Ngoài thân hắn trào ra một mảng lớn khói độc màu tím, lao thẳng đến Bạch Tiêu.
Ngoài thân Bạch Tiêu nở rộ hào quang màu trắng, trào ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, đồng thời một màn hào quang màu trắng dày đặc bỗng dưng hiện lên, bảo vệ toàn thân.
Phương Phong há mồm phun ra một đạo hào quang màu tím thô to, đánh lên màn hào quang màu trắng, màn hào quang màu trắng khẽ chớp lên một lần, bốc lên một làn khói.
Một con mãng xà khổng lồ toàn thân màu đen đánh tới, đánh lên màn hào quang màu trắng, vang lên xẹt xẹt, linh quang của màn hào quang màu trắng ảm đạm xuống.
Không qua bao lâu, màn hào quang màu trắng tan vỡ, mãng xà khổng lồ màu đen va vào trên thân Bạch Tiêu, Bạch Tiêu phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm, thân thể xuất hiện dấu hiệu hư thối.
Ngoài thân hắn nở rộ hào quang màu trắng, chẳng qua không có tác dụng gì, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành một mảng mưa máu.
Mưa máu sáng lên một đạo linh quang, hóa thành một đóa hoa sen màu tím lóe ra linh quang, có ba cánh hoa, một cánh hoa tàn phá.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu trắng, hiện ra bóng người Bạch Tiêu.
Hắn vừa hiện thân, một đạo hào quang màu tím bắn nhanh đến, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Bạch Tiêu vội vàng triệu ra một tấm khiên lóe ra hào quang màu trắng, che ở trước người, hào quang màu tím đánh lên tấm khiên màu trắng, bốc lên một làn khói.
Một con mãng xà khổng lồ màu tím vồ tới, đánh lên tấm khiên màu trắng, thân thể vỡ ra, hóa thành một mảng lớn chất lỏng màu đen tanh hôi khó ngửi, tấm khiên màu trắng lóe ra linh quang, linh quang ảm đạm xuống, xuất hiện lượng lớn vết nứt.
Nhân cơ hội này, Bạch Tiêu nhẹ nhàng vỗ cánh chim trên lưng, biến mất khỏi chỗ ban đầu.
Phương Phong nhíu mày, Bạch Tiêu quá linh hoạt, muốn tiêu diệt Bạch Tiêu cũng không dễ dàng.
Hắn đang muốn thi triển thủ đoạn khác, một tiếng nam tử kêu thảm thiết quen thuộc vang lên, hắn nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, Hác Long bay ngược ra ngoài, ngực lõm xuống.
Lục Nhãn Sa Chu cùng con cóc khổng lồ màu đỏ đã bị giết. Công Tôn Ưởng thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ.
Có Công Tôn Ưởng, thực lực của Lục Nhãn Sa Chu cùng con cóc khổng lồ màu đỏ chịu hạn chế rất lớn, lại thêm Diệu Đức đại sư phối hợp, rất nhanh đã tiêu diệt hai con yêu thú bậc tám.
Hách Long còn chưa đáp xuống đất, một cây thiền trượng vàng óng ánh từ trên trời giáng xuống, đánh vào trên đầu Hách Long, đầu của hắn vỡ ra, thi thể sáng lên linh quang, hóa thành một đóa hoa sen hào quang màu bạc lấp lóe, có ba cánh hoa, một cánh hoa vỡ vụn.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu bạc chói mắt, hiện ra bóng người Hách Long.
Hắn vừa mới hiện thân, một chữ “Vạn” khổng lồ hóa cuốn tới, nháy mắt đã đến trước người hắn. Hách Long vội vàng triệu ra một tấm khiên màu đỏ, ngăn ở trước mặt.
Chữ “Vạn” đánh lên tấm khiên màu đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm, tấm khiên màu đỏ khẽ nhoáng lên một cái.
Một cây thiền trượng vàng óng từ trên trời giáng xuống, đánh lên tấm khiên màu đỏ, tấm khiên màu đỏ bay ra ngoài, đập vào trên thân Hách Long, Hách Long bay đi, ngã ầm ầm trên mặt đất, va đập tạo ra một cái hố to.
Hào quang màu xanh lóe lên, hiện ra một ấn tỳ màu xanh khổng lồ hóa, ấn tỳ màu xanh nện xuống thẳng mặt.
Một tiếng hét thảm vang lên, đất rung núi chuyển, ấn tỳ màu xanh bay lên, mặt đất đã có thêm một cái hố to, Hách Long đã hóa thành một đống thịt nát, một Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một luồng hào quang vàng óng từ trên trời giáng xuống, bao bọc Nguyên Anh cỡ nhỏ, thu vào trong một cái bình ngọc vàng óng.
Diệu Đức đại sư và Công Tôn Ưởng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã giải quyết kẻ địch.
Một tiếng nữ tử kêu thảm thiết vang lên, Khúc Tiêu bay ra ngoài, trên đầu có thêm một lỗ thủng to bằng ngón tay.
Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa mới rời cơ thể, một đạo hào quang màu đỏ bay vút đến, đánh trúng Nguyên Anh cỡ nhỏ, Nguyên Anh cỡ nhỏ hóa thành các đốm linh quang tán loạn.
Chương 5360: Băng Phách Thần Quang triển thần uy (1)
Sắc mặt Chúc Nghiên lạnh lùng, dự định ra tay đối phó tu sĩ Đại Thừa khác, một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc vang lên, nàng theo ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, nhìn thấy một thanh niên áo xanh thân hình cao lớn bị vô số cánh hoa màu hồng che mất, thân thể hóa thành mưa máu đầy trời. Nàng nhíu mày, nhìn về phía Phù Dung tiên tử.
Phù Dung tiên tử không hổ là đệ nhất tán tu của Huyền Dương giới, nhanh như vậy đã tiêu diệt một tu sĩ Đại Thừa. Chúc Nghiên bấm pháp quyết, từng lưỡi đao lửa màu đỏ hiện ra trên không, lao thẳng đến Phù Dung tiên tử.
Phù Dung tiên tử bấm pháp quyết, cờ phướn màu hồng trước người vung nhẹ một cái, một mảng lớn cánh hoa màu hồng lao ra bao phủ, nghênh đón. Tiếng ầm ầm vang lên, cánh hoa màu hồng chặn lưỡi đao lửa màu đỏ đánh tới.
Một tiếng nam tử kêu thảm thiết thê lương vang lên, Hách Lỗi bị một ngọn lửa vàng óng bao phủ, khuôn mặt tràn đầy đau khổ, ngoài thân hắn tuôn ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, không có tác dụng gì, ngọn lửa vàng óng căn bản không sợ hàn khí màu trắng.
Một lưỡi dao khổng lồ vàng óng ánh bắn đến, Hách Lỗi vội vàng triệu ra một tấm khiên màu trắng, lưỡi dao khổng lồ vàng óng chém lên trên tấm khiên màu trắng, như bổ dưa thái rau, chém tấm khiên màu trắng thành hai nửa.
Một tiếng hét thảm vang lên, Hách Lỗi bị chém thành hai nửa. Hắn vừa rồi từng dùng bảo vật thế kiếp, một Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một ngọn lửa vàng óng thô to bay vút đến, bao phủ Nguyên Anh cỡ nhỏ, sau một tiếng hét thảm, Nguyên Anh cỡ nhỏ tan thành tro bụi.
Vẻ mặt Đông Diệu lạnh lùng, lấy thực lực của hắn, tu sĩ Đại Thừa bình thường căn bản không ngăn được hắn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, một con băng phượng hình thể to lớn xuất hiện ở đỉnh đầu hắn.
Băng phượng nhẹ nhàng vỗ đôi cánh, vạn đạo hào quang màu trắng mảnh khảnh lao ra bao phủ, bao trùm phạm vi vạn dặm.
Hộ thể linh quang của Đông Diệu tiếp xúc đến hào quang màu trắng, nháy mắt kết băng, chẳng qua rất nhanh, ngoài thân hắn hiện ra một ngọn lửa vàng óng, tầng băng hòa tan.
Băng phượng vươn ra một đôi móng vuốt, rất nhẹ nhàng xuyên thủng hộ thể linh quang của hắn.
Hét thảm một tiếng, đầu Đông Diệu bị móng vuốt băng phượng xuyên thủng, thi thể hóa thành một cây trúc vàng óng ánh, tổng cộng có bảy đốt, gãy mất một đốt.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một vệt hào quang vàng óng, hiện ra bóng người Đông Diệu, ánh mắt của hắn ngưng trọng.
“Băng phượng bậc tám? Không phải bị Thất Tinh Hàng Yêu Tháp thu rồi sao?”
Đông Diệu nghi ngờ nói, chẳng nhẽ Diệp gia có hai con băng phượng bậc tám?
“Con kia là giả, Càn Khôn Hóa Linh Phù! Quên mất bí phù của Diệp gia rồi.”
Xi Huyên sắc mặt âm trầm.
Theo nàng biết, Huyền Dương giới chỉ Diệp gia cùng Thiên Nguyệt tộc có chế phù sư bậc tám, nàng thúc giục Thất Tinh Hàng Yêu Tháp tiêu diệt băng phượng, phát hiện là lá bùa hóa thành.
Băng phượng nhẹ nhàng vỗ cánh, biến mất khỏi chỗ ban đầu.
Ngoài thân Đông Diệu nở rộ hào quang vàng óng, một mảng lớn ngọn lửa vàng óng bao trùm ra, bao phủ phạm vi trăm trượng.
Hư không nổi lên dao động, một bàn tay màu trắng hiện ra trên không, bổ về phía Đông Diệu.
Ngọn lửa vàng óng đột nhiên lăn một vòng, một ngọn lửa vàng óng thô to phóng lên trời, chặn bàn tay màu trắng.
Một lốc xoáy trắng xóa cuốn tới, Đông Diệu nhíu mày, bấm pháp quyết, lưỡi dao khổng lồ vàng óng bắn đến, chém vỡ nát lốc xoáy màu trắng, hiện ra bóng người Diệp Ngọc Long.
Diệp Ngọc Long vừa hiện thân, bấm pháp quyết, ngoài thân bắn ra vạn đạo hào quang màu trắng, bao phủ phạm vi mười vạn dặm.
Băng Phách Thần Quang!
Hư không xuất hiện lượng lớn vụn băng, giống như thiên địa cũng sắp bị đông cứng.
Hào quang màu trắng chạm đến hộ thể linh quang của bọn họ, hộ thể linh quang của bọn họ nháy mắt kết băng, bảo vật chạm đến hào quang màu trắng, cũng kết băng.
Ngọn lửa vàng óng bên người Đông Diệu kịch liệt lăn lộn, tầng băng cũng không xuất hiện dấu hiệu hòa tan, Băng Phách Thần Quang không phải thần thông bình thường, so với Đại Nhật Diễm Quang của hắn còn cường đại hơn.
Một trận gió lạnh thổi qua, băng phượng xuất hiện ở đỉnh đầu Đông Diệu, một đôi móng vuốt bổ tới trước mặt.
Một tiếng vang trầm trọng cất lên, hộ thể linh quang vỡ vụn, móng vuốt băng phượng xuyên thủng đầu Đông Diệu, một tiếng hét thảm qua đi, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, bị băng phượng phun ra một luồng hào quang màu trắng bao lại, cuốn vào trong mỏ nuốt xuống.
Một bên khác, Kim Ngọc Dao cũng bị vây ở trong linh vực, phi kiếm màu xanh dày đặc xuyên thủng thân thể nàng, thi thể hóa thành một cái ngọc phù thế kiếp, ngọc phù thế kiếp vỡ vụn.
Hư không ngoài ngàn dặm hiện ra bóng người Kim Ngọc Dao, nàng vẫn bị vây ở trong linh vực.
Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh lao thẳng đến Kim Ngọc Dao, đồng thời Thanh Long Kiếm theo sát phía sau.
Kim Ngọc Dao triệu ra một tấm khiên vàng óng, ngăn ở trước mặt, phi kiếm màu xanh dày đặc đánh lên bên trên, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, mặt ngoài tấm khiên có thêm nhiều vết kiếm.
Thanh Long Kiếm bắn đến, chém tấm khiên vàng óng thành hai nửa, hét thảm một tiếng, Kim Ngọc Dao cũng bị chém thành hai nửa, một Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, một luồng hào quang màu xanh từ trên trời giáng xuống.
Hình thể Nguyên Anh cỡ nhỏ nở rộ, trong nháy mắt nổ tung ra, hào quang màu xanh chói mắt phóng vút lên trời.
Vương Thanh Sơn vẫy tay một cái, một cái vòng tay trữ vật màu xanh từ trên thi thể bay ra, chui vào ống tay áo của hắn.
Chương 5361: Con bài chưa lật ra hết (1)
Hắn nhìn về phía Vương Mạnh Bân, Vương Mạnh Bân và Vương Thanh Thành đang liên thủ đối phó Lê Hâm.
Kim Cáp Luân bắn đến, đánh lên trên tấm khiên vàng óng trước người Lê Hâm, truyền ra một tiếng vang trầm.
Một cột sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Lê Hâm.
Lê Hâm đang muốn tránh đi, Kim Cáp Luân nở rộ hào quang vàng óng, truyền ra một tiếng rít quái dị tới cực điểm.
Đầu của hắn trầm xuống, chờ hắn khôi phục tinh thần, cột sét màu bạc đã bổ lên hộ thể linh quang của hắn.
Một dải cầu vồng màu xanh bắn đến, chui vào trong lôi quang, truyền ra một tiếng hét thảm.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một vệt hào quang vàng óng, hiện ra bóng người Lê Hâm, nếu không phải có bảo vật thế kiếp, hắn đã mất mạng.
Hắn vừa hiện thân, một mảng hào quang vàng óng cuốn tới, Lê Hâm đang muốn tránh đi, thân thể xiết chặt, hai sợi xích màu vàng óng ánh trong suốt hiện ra trên không, cuốn lấy thân thể của hắn.
“Thần niệm hoá hình!”
Lê Hâm kinh ngạc nói.
Một cột sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, đánh lên trên người hắn, truyền ra một tiếng hét thảm, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh lao tới, chui vào trong lôi quang. ,
Một tiếng hét thảm qua đi, một Nguyên Anh cỡ nhỏ từ trong lôi quang bay ra, một luồng hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao bọc Nguyên Anh cỡ nhỏ, thu nhập trong một cái hồ lô màu vàng.
Vương Thanh Thành thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Một nam tử tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bạch Tiêu bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, phần bụng có một lỗ thủng to bằng ngón tay.
Sắc mặt của hắn nhanh chóng biến thành màu đen, sinh cơ nhanh chóng tan biến, thân thể rất nhanh hóa thành mưa máu đầy trời.
Một Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa mới rời cơ thể, một đạo hào quang màu tím bắn đến, xuyên thủng Nguyên Anh cỡ nhỏ, hóa thành các đốm linh quang biến mất.
Bạch Tiêu ngã xuống từ đây, thân tử đạo tiêu.
Vẻ mặt Phương Phong lạnh lùng, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh bắn đến, đồng thời trên không trung đánh xuống những tia sét màu bạc thô to.
Phương Phong nhíu mày, triệu ra một cái ô nhỏ màu tím, mở ra trên đỉnh đầu, ô nhỏ màu tím quay tít một vòng, buông xuống một mảng lớn hào quang màu tím, bao lại Phương Phong.
Hồ lô màu đen phun ra lượng lớn chất lỏng màu đen, chất lỏng màu đen kịch liệt lăn lộn, hóa thành một dòng sông màu đen nghênh đón.
Phi kiếm màu xanh dày đặc và dòng sông màu đen va chạm, một đợt tiếng nổ lớn vang lên, dòng sông màu đen bị phi kiếm màu xanh chém vỡ nát, chẳng qua phi kiếm màu xanh cũng bốc lên một làn khói xanh, tán loạn biến mất.
Chất lỏng màu đen đột nhiên ngưng tụ, lần nữa hóa thành một dòng sông màu đen.
Ngón tay Vương Thanh Sơn điểm nhẹ một cái, hỏa giao màu xanh lao về phía đối diện.
Vương Mạnh Bân và Vương Thanh Thành hoặc khống chế bảo vật, hoặc thúc giục pháp tướng, công kích Phương Phong.
Diệp Tuyền Cơ liên thủ Diệp Vân Phi đối phó Đông Sơn, bọn họ chủ yếu là khống chế bảo vật đối địch, Diệp Vân Phi chưa hợp thể với pháp tướng Cửu Thủ Băng Sư. Không có cách nào, trên tay Đông Sơn có Diệt Hồn Bàn, bị bảo vật này đánh trúng, thần hồn quá yếu, trực tiếp bị xóa bỏ.
Đông Sơn bấm pháp quyết, chín tấm gương nhỏ màu vàng óng trên đỉnh đầu tỏa ra hào quang vàng óng chói mắt, đều phun ra một cột sáng vàng óng thô to, hội tụ với nhau, lao thẳng đến Diệp Tuyền Cơ, đồng thời hư không hiện ra từng cây mâu lửa vàng óng dài trăm trượng, lao thẳng đến Diệp Vân Phi.
Diệp Tuyền Cơ phất tay áo một cái, một tấm khiên hào quang màu bạc lấp lóe bắn ra, cột sáng vàng óng đánh lên trên tấm khiên màu bạc, truyền ra một tiếng vang trầm, tấm khiên màu bạc lắc lư một cái.
Một mảng ánh lửa màu vàng sáng lên sau lưng Diệp Tuyền Cơ, hiện ra một con hươu vàng hình thể to lớn, quanh thân hươu vàng bao bọc một ngọn lửa vàng óng
Tản mát ra nhiệt độ cao kinh khủng.
Sừng hươu của nó phát ra một mảng hào quang vàng óng chói mắt, bao phủ phạm vi mười vạn trượng.
Diệp Tuyền Cơ cảm giác thân thể xiết chặt, không thể động đậy.
Nàng nghĩ tới điều gì, Trấn Hồn Tỏa ở ngực lập tức phát ra hắc quang chói mắt, một đạo hắc quang hiện ra trên không, bao bọc toàn thân. Một đạo hào quang màu đen thô to từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn thân Diệp Tuyền Cơ, Diệp Tuyền Cơ bình yên vô sự.
“Bảo vật thần hồn!”
Đông Sơn kinh ngạc nói, bảo vật thần hồn loại phòng ngự so loại công kích quý giá hơn nhiều, hắn còn chưa gặp được kẻ địch có bảo vật thần hồn loại phòng ngự, có phù triện phòng ngự thần hồn công kích đã rất không tệ rồi.
Một vệt hào quang vàng óng sáng lên ở sau lưng Đông Sơn, hiện ra bóng người Càn Cương. Trong tay Càn Cương cầm một cây trường côn vàng óng ánh, vung nhẹ cổ tay một cái, côn ảnh như gió, lao thẳng đến Đông Sơn.
Đông Sơn phản ứng đặc biệt nhanh, ngọc bội màu vàng óng ở ngực nở rộ hào quang vàng óng chói mắt, một màn hào quang vàng óng dày đặc hiện ra, bảo vệ toàn thân.
Tầng tầng côn ảnh rơi trên màn hào quang vàng óng, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, màn hào quang vàng óng nhoáng lên một cái. Một con rồng lửa màu đỏ hình thể to lớn đánh tới, húc lên màn hào quang vàng óng, bao phủ màn hào quang vàng óng, ngay sau đó truyền ra một tiếng vang trầm.
Một cây trát đao hào quang màu xanh lập lòe bắn ra, chớp mắt đã đến trước mặt Càn Cương.
Chương 5362: Con bài chưa lật ra hết (2)
“Huyền Thiên chi bảo!”
Càn Cương cười khẩy, ngoài thân nở rộ hào quang vàng óng, nắm tay phải bắn ra hào quang vàng óng chói mắt, nghênh đón.
“Coong” một tiếng, trát đao màu xanh bay ra ngoài.
Một đạo hào quang màu đen từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên thân Càn Cương, Càn Cương phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể run rẩy không ngừng.
Trát đao màu xanh lần nữa bắn đến trên người hắn, truyền ra một tiếng vang trầm.
Một mảng hào quang vàng óng chói mắt sáng lên, ánh lửa màu đỏ tan đi, hiện ra bóng người Đông Sơn, trên thân Đông Sơn mặc một bộ chiến giáp vàng óng ánh.
Linh khí kinh người, rõ ràng là Huyền Thiên tàn bảo.
“Càn Cương Chi Thể! Thiên Tiêu tộc.”
Đông Sơn nhíu mày. Bọn họ trước khi đối phó Diệp gia, đã thu thập không ít tình báo liên quan tới Diệp gia, chưa phát hiện Diệp gia cùng Thiên Tiêu tộc có giao tình gì, Thiên Tiêu tộc thế mà phái ra ba vị tu sĩ Đại Thừa trung kỳ giúp đỡ, điều này trái lại kỳ quái.
Một tiếng hét thảm vang lên, hắn quay đầu nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, nhìn thấy hươu vàng bị một cái kéo màu đen cắt thành hai nửa, tinh hồn vừa mới rời cơ thể, liền bị một luồng hào quang màu đen bao phủ, chui vào một cái bình ngọc màu đen, bình ngọc màu đen bay vào ống tay áo Cổ Si.
Hươu vàng vừa chết, Diệp Tuyền Cơ cũng khôi phục tự do.
“Không ngờ Thang tộc các ngươi có hai món Huyền Thiên chi bảo, giấu đủ sâu.”
Diệp Tuyền Cơ giọng điệu lạnh lùng, nếu không phải Càn Cương có Thiên Cương Chi Thể, thật đúng là không ngăn được.
Tu sĩ Đại Thừa ở đây nhiều như thế, cũng chỉ Càn Cương có thể cứng rắn đối kháng Huyền Thiên chi bảo.
“Ta nói sao lại dễ dàng chui vào, nhanh như vậy phá mất trận pháp, thì ra là sớm có phòng bị, chẳng qua ba tu sĩ Đại Thừa chính là lực lượng che giấu của ngươi, vậy ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi.”
Đông Sơn lộ vẻ mặt châm chọc.
Vừa dứt lời, hư không đỉnh đầu Cổ Si nổi lên một trận gợn sóng, một con Hổ Phượng Điệp hình thể to lớn hiện ra, rõ ràng là Hổ Phượng Điệp bậc tám hạ phẩm.
Hổ Phượng Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, hư không xuất hiện những khe hở to dài, lao thẳng đến Cổ Si. Cổ Si muốn tránh đi, cảm giác hư không phụ cận xiết chặt, một luồng lực lượng không gian cường đại trói chặt hắn, không thể động đậy.
Khe hở không gian dày đặc xuyên thủng hộ thể linh quang của Cổ Si, chém hắn thành một mảng lớn máu thịt, thi thể sáng lên một mảng hắc quang, hiện ra một khối ngọc thạch ba màu linh quang lấp lóe, khu vực màu đỏ của ngọc thạch ba màu vỡ vụn, biến thành hai màu.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hắc quang, hiện ra bóng người Cổ Si, ánh mắt của hắn hoảng sợ.
“Hổ Phượng Điệp bậc tám!”
Cổ Si kinh hãi nói, linh trùng vốn rất khó tiến giai, đại tộc hoặc chân linh thế gia đều có linh thú bậc tám, bậc tám linh trùng thì ít gặp.
Hắn vừa mới hiện thân, hư không trên đỉnh đầu nổi lên một trận gợn sóng, một cái lỗ đen hiện ra trên không, Hổ Phượng Điệp từ bên trong bay ra.
Cổ Si bị dọa mất vía, muốn tránh đi, chẳng qua lực lượng không gian như một bàn tay vô hình, giam cầm hắn. Hổ Phượng Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, hư không xuất hiện những khe hở to dài, lao thẳng đến Cổ Si.
Cổ Si tự biết tránh không thoát một kiếp này, ngoài thân nở rộ hắc quang, thân thể nhanh chóng bành trướng.
Một tiếng nổ vang cất lên, một mảng linh quang màu đen to lớn phóng lên trời, che phủ một khu vực lớn.
Hư không trên đỉnh đầu Diệp Vân Phi nổi lên một trận gợn sóng, một cái lỗ đen thật lớn hiện ra trên không, Hổ Phượng Điệp từ bên trong bay ra, cánh bướm vỗ nhẹ một cái, hư không xuất hiện những khe hở to dài, lao thẳng đến Diệp Vân Phi.
Ngoài thân Diệp Vân Phi nở rộ hào quang màu trắng, một màn hào quang màu trắng dày đặc bỗng dưng xuất hiện, bảo vệ toàn thân, không có tác dụng gì, khe hở chạm đến màn hào quang màu trắng, màn hào quang màu trắng liền vỡ vụn.
Thân thể của hắn chia năm xẻ bảy, hóa thành mưa máu đầy trời, linh quang lóe lên, mưa máu hóa thành một cái ngọc phù thế kiếp, ngọc phù thế kiếp vỡ vụn.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu trắng, hiện ra bóng người Diệp Vân Phi.
Hắn vừa mới hiện thân, hư không trên đỉnh đầu nổi lên một đợt gợn sóng, một cái lỗ đen thật lớn hiện ra, Hổ Phượng Điệp từ bên trong bay ra.
Chỉ thấy nó nhẹ nhàng vỗ cánh, những khe hở to dài hiện ra trên không, lao thẳng đến Diệp Vân Phi.
Thân thể Diệp Vân Phi không khác gì tờ giấy, bị khe hở dày đặc chém vỡ nát, một Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một hóa chín, hướng về phương hướng khác nhau bay đi.
Hóa Anh Đại Pháp! Một loại bí thuật, đến từ Thiên Hư Ngọc thư, có thể mang Nguyên Anh của mình một hóa chín, chỉ cần một Nguyên Anh còn sống, vậy còn có thể đoạt xá trùng tu, chẳng qua Nguyên Anh tổn thất càng nhiều, nguyên khí hao tổn càng lớn.
Hổ Phượng Điệp đang muốn ra tay tiêu diệt Diệp Vân Phi, một con rồng lửa màu đỏ hình thể to lớn đánh tới, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người.
Hổ Phượng Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, hư không vặn vẹo biến hình, một vòng xoáy không gian hiện ra trên không, rồng lửa màu đỏ không chịu khống chế hướng về vòng xoáy không gian bay đi, hóa thành các đốm hỏa quang biến mất.
Nhân cơ hội này, chín cái Nguyên Anh cũng bay vào ống tay áo Diệp Tuyền Cơ.
Hổ Phượng Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, chui vào trong lỗ thủng biến mất.
Chương 5363: Huyết chiến
Đông Sơn bấm pháp quyết, Diệt Hồn Bàn nở rộ linh quang, bắn ra vô số đạo hắc quang mảnh khảnh, lao thẳng đến Càn Cương cùng Lạc Thiến.
Hai người không dám đón đỡ, vội vàng làm phép ngăn cản.
Càn Cương vừa rồi trúng một đòn của Diệt Hồn Bàn, đã bị thương nặng.
Đông Sơn có hai món Huyền Thiên chi bảo, một món chuyên đả thương thần hồn, một món công kích, còn có Hổ Phượng Điệp bậc tám, thực lực rất mạnh.
Đỉnh đầu Diệp Tuyền Cơ nổi lên một trận gợn sóng, một lỗ đen lớn khoảng một trượng hiện ra trên không, Hổ Phượng Điệp từ bên trong chui ra. Nó vừa hiện thân, một chuỗi tiếng xé gió vang lên, một mảng lớn quyền ảnh màu đen bay vút đến, hư không xé rách. Hổ Phượng Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, hư không vặn vẹo biến hình, một vòng xoáy không gian khổng lồ hiện ra trên không, quyền ảnh màu đen lần lượt chui vào vòng xoáy không gian, biến mất không còn bóng dáng.
Một hạt châu vàng óng ánh từ ống tay áo Diệp Tuyền Cơ bay ra, bay đến đỉnh đầu của nàng, phát ra một mảng hào quang vàng óng chói mắt, bao phủ phạm vi trăm dặm.
Ánh mắt Hổ Phượng Điệp đờ đẫn hạ xuống, không nhúc nhích.
Một con vượn khổng lồ toàn thân màu đen hiện ra, vung đôi tay, đánh về phía Hổ Phượng Điệp.
Đông Sơn kinh hãi, vội vàng liên hệ Hổ Phượng Điệp, Hổ Phượng Điệp không có bất cứ sự đáp lại nào.
Hai nắm tay con vượn khổng lồ màu đen nện ở trên thân Hổ Phượng Điệp, thân thể Hổ Phượng Điệp vỡ ra, hóa thành mưa máu đầy trời, linh quang lóe lên, thi thể hóa thành một khối Ngũ Huyền Thạch linh quang lấp lánh, khu vực màu đỏ vỡ nát.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo linh quang, hiện ra một thanh niên áo vàng thân hình cao lớn, chính là Hổ Phượng Điệp hóa thành.
Thang tộc thân là đại tộc, giúp Hổ Phượng Điệp hóa hình không phải việc khó gì. Hổ Phượng Điệp độ tinh thuần huyết mạch chỉ là bảy, không tính là chân linh, nhưng thế này đã rất khủng bố rồi, đại bộ phận linh thú linh cầm linh trùng bậc tám, độ tinh thuần huyết mạch chỉ đạt tới sáu, chênh lệch một điểm, đây là một ngưỡng cửa cực lớn.
Hổ Phượng Điệp độ tinh thuần huyết mạch đạt tới bảy đã lợi hại như vậy, có thể nghĩ mà biết chân linh độ tinh thuần huyết mạch đạt tới chín đáng sợ bao nhiêu.
“Huyền Thiên tàn bảo loại ảo thuật!”
Thanh niên áo vàng nhíu mày nói, nếu không phải hắn có bảo vật thế kiếp, đã thân tử đạo tiêu.
Nếu như là thượng phẩm thông thiên linh bảo, hắn không dễ dàng lâm vào ảo cảnh như vậy.
Bảo vật trên người Diệp Tuyền Cơ quá nhiều rồi nhỉ! Vừa là bảo vật thần hồn loại phòng ngự, vừa là Huyền Thiên tàn bảo loại ảo thuật.
Đỉnh đầu thanh niên áo vàng nổi lên một trận gợn sóng, một tòa tháp khổng lồ vàng óng ánh hiện ra trên không, phun ra một mảng hào quang vàng óng bao phủ hắn, thân thể của hắn thu nhỏ lại, chui vào trong tòa tháp khổng lồ vàng óng.
Diệp Tuyền Cơ nhíu mày. Đỉnh đầu Lạc Thiến nổi lên một trận gợn sóng, một lỗ thủng khổng lồ hiện ra, một con Hổ Phượng Điệp thể hình cực lớn hiện ra, nhẹ nhàng vỗ cánh, hư không xuất hiện lượng lớn khe hở, nhanh chóng lướt qua thân thể Lạc Thiến.
Hộ thể linh quang của Lạc Thiến tựa như tờ giấy, nháy mắt đã nghiền nát, cả thân thể bị cắt thành vô số khối máu thịt, máu bắn tung tóe.
Linh quang lóe lên, thi thể hóa thành một đoạn linh trúc vàng óng linh quang lòe lòe, tổng cộng có bảy đốt, một đốt bị gãy. Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo linh quang, Lạc Thiến hiện ra, ánh mắt kinh hãi.
Diệp Tuyền Cơ nhíu chặt lông mày, bảo vật bình thường không vây khốn được Hổ Phượng Điệp, nó có thể lợi dụng thần thông không gian trốn ra, linh trùng nắm giữ thần thông không gian chính là lợi hại như vậy.
Bảo vật chuyên môn khắc chế thần thông không gian rất ít gặp, nàng không có.
“Công Tôn đạo hữu, Vương đạo hữu, các ngươi tới giúp ta tiêu diệt Hổ Phượng Điệp trước, kẻ địch khác giao cho người khác.” Diệp Tuyền Cơ truyền âm cho Công Tôn Ưởng cùng Vương Thanh Sơn.
Lạc Thiến vừa mới hiện thân, hư không trên đỉnh đầu nổi lên một trận gợn sóng, một lỗ thủng khổng lồ hiện ra, Hổ Phượng Điệp từ bên trong bay ra.
Lần này, nó vừa mới hiện thân, một đợt tiếng thú rống quái dị đến cực điểm vang lên, lại như tiếng kêu của một loại côn trùng nào đó. Hổ Phượng Điệp nghe thanh âm này, phản ứng chậm nửa nhịp, chẳng qua rất nhanh khôi phục bình thường, hai sợi xích lấp lánh trong suốt hiện ra, cuốn lấy thân thể của nó, chính là Thần Niệm Chi Liên.
Một dòng sông kiếm màu xanh cuồn cuộn ập đến, thanh thế to lớn.
Lạc Thiến vung Phần Thiên Phiên trong tay, phát ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, lao thẳng đến Hổ Phượng Điệp, đồng thời thân hình nàng rút lui, hướng về nơi xa bay đi.
Hào quang màu vàng lóe lên, Hổ Phượng Điệp hóa thành hình người, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, không gian vặn vẹo biến hình, một vòng xoáy không gian khổng lồ hiện ra trên không, dòng sông kiếm màu xanh cùng ngọn lửa màu đỏ chui vào vòng xoáy không gian, biến mất không còn bóng dáng.
Một vệt hào quang vàng óng sáng lên trên không, hiện ra một hạt châu hào quang vàng óng lấp lánh.
Trong lòng thanh niên áo vàng thầm kêu không ổn, hạt châu vàng óng phát ra hào quang vàng óng chói mắt, che mất bóng người của hắn.
Đông Sơn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, đang muốn ra tay đối phó bọn người Diệp Tuyền Cơ.
Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh đầu của hắn, một con băng phượng hiện ra.
Nó vừa hiện thân, Diệt Hồn Bàn phát ra hắc quang chói mắt, bao trùm trên thân nó, băng phượng phát ra một tiếng chim kêu thê lương, thân thể run lên.
Chương 5364: Cửu U Ma Hỏa (1)
Trát đao màu xanh bắn đến, chém băng phượng thành hai nửa.
Băng phượng vừa hiện ra ở hư không ngoài ngàn dặm, nó vừa hiện thân, một dòng sông vàng óng cuồn cuộn ập đến, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người, đồng thời đỉnh đầu nổi lên một trận gợn sóng, một bàn tay che trời do ngọn lửa vàng óng tạo thành hiện ra trên không, bổ về phía băng phượng.
Băng phượng nhẹ nhàng vỗ cánh, một mảng lớn hào quang màu trắng bắn ra, đánh lên dòng sông vàng óng cùng bàn tay che trời, cả hai nhanh chóng kết băng.
Một luồng hắc quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên thân của nó, băng phượng phát ra một tiếng kêu thê thảm, thân thể run lên.
Trát đao màu xanh bắn đến, chém nó thành hai nửa, tinh hồn cũng không thể chạy ra, chịu hai đòn của Diệt Hồn Bàn, hồn lực không còn là bao, không có cách nào lấy ra luyện khí, trực tiếp hủy diệt.
Một bên khác, Hổ Phượng Điệp cũng bị con vượn khổng lồ màu đen đập thành thịt nát, tinh hồn vừa mới rời cơ thể, đã bị một mảng hào quang màu đen bao lại, cuốn vào một cái bình ngọc màu đen. Diệp Tuyền Cơ là luyện khí sư, tinh hồn Hổ Phượng Điệp bậc tám có thể dùng để luyện khí, đến lúc đó lại là một vũ khí sắc bén.
Đông Sơn ánh mắt âm trầm, hắn hao phí lượng lớn tâm huyết, mới bồi dưỡng Hổ Phượng Điệp đến bậc tám, thế mà chết yểu ở nơi này.
Vì giết chết Hổ Phượng Điệp, băng phượng bị giết, Cổ Si bị giết, Diệp Vân Phi thân thể bị hủy, Lạc Thiến dùng mất thay bảo vật thế kiếp.
Vương Thanh Sơn phát hiện cái gì, nhíu mày, quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó, nhìn thấy Vương Thanh Thành bay ra ngoài, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành một mảng lớn mưa máu, một Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể.
Một đạo hào quang màu tím bắn đến, lao thẳng đến Nguyên Anh cỡ nhỏ.
Mấy trăm tia sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, đánh tan hào quang màu tím.
Vương Thanh Sơn chạy về, thu hồi Nguyên Anh của Vương Thanh Thành.
Thần thông của Phương Phong quá mạnh, Vương Thanh Sơn chỉ rời đi giây lát, thân thể Vương Thanh Thành đã bị hủy diệt, nếu không phải Vương Mạnh Bân ra tay giúp đỡ, hắn đã thân tử đạo tiêu.
Thực lực Vương Thanh Thành cũng không yếu, đây là nhằm vào tu sĩ Đại Thừa của Huyền Linh đại lục cùng Thanh Ly hải vực mà nói, nhưng so với Đại Thừa đại tộc, có chênh lệch rất lớn.
Lời tác giả: Sửa đổi một điều, đổi thành Hổ Phượng Điệp bậc tám trung phẩm, hạ phẩm nhẹ nhàng tiêu diệt Đại Thừa trung kỳ quả thật quá biến thái, dù sao Hổ Phượng Điệp độ tinh khiết huyết mạch còn chưa đạt tới chín, không phải chân linh. Vương Mộng Ly cũng không phải chân linh, nàng độ tinh thuần huyết mạch chưa đến chín, nếu đến chín, quét ngang một đại tộc không thành vấn đề.
…
Một dòng sông màu đen tanh hôi khó ngửi tuôn trào đến, lao về phía Vương Mạnh Bân.
Phương Phong bấm pháp quyết, một mảng lớn hạt cát màu tím linh quang lấp lánh đón gió bay múa, hóa thành từng lưỡi dao cát màu tím dài hơn một trượng, lao thẳng đến Vương Mạnh Bân.
Vương Mạnh Bân bấm pháp quyết, trên không đánh xuống hàng vạn tia sét màu bạc, ngăn cản dòng sông màu đen cùng lưỡi dao cát màu tím, bụi mù cuồn cuộn, hào quang màu tím, hào quang màu đen cùng hào quang màu bạc đan xen ở trên không.
Một cột sét màu bạc thô to không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, bổ lên cái ô nhỏ màu tím ở đỉnh đầu Phương Phong, lôi quang bao phủ thân thể Phương Phong.
Vương Mạnh Bân nâng tay phải, Cửu Lôi Diệt Linh Thương rời tay, chui vào trong lôi quang, truyền ra một tiếng vang trầm, tựa như bị thứ gì chặn.
Vương Mạnh Bân vỗ nhẹ Lôi Bằng Sí trên lưng, theo biến mất khỏi tại chỗ.
Chớp mắt sau, một chỗ hư không sau lưng Phương Phong sáng lên một đạo hào quang màu bạc, hiện ra bóng người Vương Mạnh Bân.
Vương Mạnh Bân dùng loại phương pháp này, đã tiêu diệt nhiều kẻ địch mạnh, chưa từng gặp bất lợi.
Hắn vừa mới hiện thân, một vòng ánh sáng màu tím từ trong lôi quang bắn ra, nhanh chóng hướng về bốn phương tám hướng càn quét đi, hư không bốc lên một làn khói xanh, xuất hiện những vết rách to dài.
Vương Mạnh Bân phản ứng rất nhanh, lấy ra một tấm khiên vàng óng che ở trước mặt, chính là Lưu Ly Thuẫn.
Vương gia những năm qua lợi dụng Lưu Ly Mộc luyện chế ra nhiều món thượng phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự, đây là một trong các phúc lợi của tu sĩ Đại Thừa Vương gia.
Vòng ánh sáng màu tím chạm đến Lưu Ly Thuẫn, Lưu Ly Thuẫn lập tức bốc lên một làn khói xanh, linh quang ảm đạm xuống, một mảng lớn chất lỏng màu đen đánh tới, bao phủ Lưu Ly Thuẫn, Lưu Ly Thuẫn bốc lên từng làn khói xanh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị ăn mòn.
Chất lỏng màu đen rơi vào trên hộ thể linh quang của Vương Mạnh Bân, bốc lên một làn khói xanh, hộ thể linh quang nhanh chóng vỡ nát. Ngoài thân Vương Mạnh Bân nở rộ lôi quang, vô số đạo hồ quang màu bạc thô to tuôn trào ra, chặn chất lỏng màu đen, chẳng qua vòng ánh sáng màu tím lướt qua thân thể của hắn.
Con ngươi Vương Mạnh Bân co rụt lại, sắc mặt nhanh chóng biến thành màu đen, thân thể nhanh chóng thối rữa, hóa thành một mảng lớn màu tím.
Thiên phú thần thông của Vạn Độc Chi Thể -- Sát Na Phương Hoa!
Thi thể sáng lên một mảng linh quang, hiện ra một viên ngọc phù thế kiếp.
“Bốp” một tiếng, ngọc phù thế kiếp vỡ nát.
Vương Mạnh Bân hiện thân ở hư không ngoài ngàn dặm, bị dọa toát mồ hôi lạnh, một chiêu mạnh mẽ không có khả năng ăn khắp thiên hạ.
Chương 5365: Cửu U Ma Hỏa (2)
Lôi quang tan đi, Phương Phong bình yên vô sự, cái ô nhỏ màu tím có vết nứt rõ ràng có thể thấy được, linh quang như ẩn như hiện. Phương Phong vẻ mặt đắc ý, có Huyền Thiên tàn bảo Vạn Độc Hồ, lại thêm thần thông của mình, hắn đã tiêu diệt nhiều vị tu sĩ Đại Thừa.
Một tràng tiếng xé gió vang lên, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh bắn tới.
Vương Thanh Sơn bước trên hư không, đi mỗi một bước, hư không liền có thêm vài đóa hoa sen màu xanh, hoa sen màu xanh quay tít một vòng, từng thanh phi kiếm màu xanh bắn ra.
Thiên phú thần thông của Thanh Liên Kiếm Thể -- Thanh Liên Hóa Kiếm!
Phương Phong không dám khinh thường, hướng về Vạn Độc Hồ đánh vào một đạo pháp quyết, Vạn Độc Hồ phun ra một mảng lớn chất lỏng màu đen, hình thành một màn nước màu đen dày đặc, bảo vệ hắn.
Phi kiếm màu xanh lần lượt chém lên màn nước màu đen, bốc lên một làn khói xanh, ùn ùn tán loạn.
Một cột sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ lên màn nước màu đen, xé màn nước màu đen ra một vết rách, một dòng sông màu xanh thuận theo vết rách lao thẳng đến Phương Phong.
Phương Phong vội vàng lấy ra một tấm khiên màu tím, chặn dòng sông kiếm màu xanh.
Một đợt tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời cất lên, hư không chấn động vặn vẹo, từng thanh phi kiếm màu xanh hiện ra trên không, bao vây Phương Phong.
“Không ổn, linh vực! Chúc đạo hữu, mau cứu ta.”
Phương Phong cũng quyết đoán, trực tiếp mở miệng cầu viện.
Chúc Nghiên và Phù Dung tiên tử đánh cân sức ngang tài, khó phân cao thấp, căn bản không rảnh chiếu cố Phương Phong.
“Cổ đạo hữu, ngươi đi giúp Phương đạo hữu.”
Chúc Nghiên truyền âm cho một đại hán áo đen dáng người khôi ngô.
Đại hán áo đen tới từ Hắc Kiêu tộc, hắn là một tên thể tu.
Đại hán áo đen lên tiếng đáp, ngoài thân nở rộ hào quang màu đen, tung một quyền, tiếng xé gió nổ vang, hư không phụ cận Vương Thanh Sơn nổi lên một trận gợn sóng, một quyền ảnh màu đen cực lớn bắn ra, lao thẳng đến Vương Thanh Sơn.
Một bàn tay vàng óng ánh hiện ra trên không, chặn quyền ảnh màu đen, chính là Diệu Đức đại sư.
“Bần tăng tới bám trụ hắn, Vương đạo hữu, ngươi mau chóng tiêu diệt người này.”
Diệu Đức đại sư truyền âm cho Vương Thanh Sơn, Phương Phong tự mình tiêu diệt hai tu sĩ Đại Thừa, Vương Mạnh Bân dùng mất ngọc phù thế kiếp, Vương Thanh Thành thân thể bị hủy, người này chưa diệt trừ, uy hiếp đối với bọn họ quá lớn.
Xi Nương bấm pháp quyết, Thất Tinh Hàng Yêu Tháp hướng về Vương Thanh Sơn bay đi.
Một con rồng lửa màu đỏ hình thể to lớn đánh tới, chặn Thất Tinh Hàng Yêu Tháp, chính là Lạc Tình.
Diệp Tuyền Cơ, con vượn khổng lồ màu đen cùng Càn Cương đối phó Đông Sơn, Diệp Ngọc Long đối phó Kim Lam.
Hai bên đều hao tổn nhiều vị tu sĩ Đại Thừa, nói tóm lại, Diệp Tuyền Cơ bên này nhân số chiếm ưu thế.
Đông Sơn thúc giục Diệt Hồn Bàn cùng trát đao màu xanh, công kích ba người bọn Diệp Tuyền Cơ.
Bảo vật trên tay Diệp Tuyền Cơ không ít, nàng ban đầu thân thể bị hủy, đoạt xá trùng tu, đã không cách nào thi triển thiên phú thần thông của Cửu Dương Chi Thể. Vương Thanh Thành cũng giống vậy, ngày khác hắn đoạt xá trùng tu, tư chất theo kẻ bị đoạt xá, nếu như là linh thể giả, hắn chính là linh thể, đoạt xá ngũ linh căn, chính là ngũ linh căn. Đương nhiên, cũng không phải bất luận thân thể nào cũng có thể đoạt xá, bình thường là chọn lựa tu sĩ thuộc tính công pháp và linh căn giống với mình đoạt xá, xác suất thành công tương đối lớn. Nếu có thể tùy tiện đoạt xá linh thể từ đó trở thành linh thể giả, tu tiên giới đã sớm loạn.
Thân thể Càn Cương có thể cứng đối cứng Huyền Thiên chi bảo, nhưng hắn không thể bị Diệt Hồn Bàn làm bị thương nữa, nếu không sẽ hoàn toàn mất đi chiến lực. Thang tộc Đại Thừa bằng vào Diệt Hồn Bàn tiêu diệt không ít kẻ địch mạnh, mặc dù Thiên Khung giới bộc phát nạn côn trùng, vẫn là bị Đại Thừa Thang tộc dùng Diệt Hồn Bàn diệt đi Phệ Linh Trùng bậc tám biến dị.
Đây cũng là nội tình lớn nhất của Đông Sơn. Diệp Tuyền Cơ có bảo vật thần hồn loại phòng ngự, không đại biểu tu sĩ Đại Thừa khác cũng có.
Hư không trước mặt Đông Sơn sáng lên một vệt hào quang vàng óng, một hạt châu vàng óng hiện ra, hạt châu vàng óng vừa xuất hiện, lập tức phát ra hào quang vàng óng chói mắt, che phủ bóng người Đông Sơn.
Nhân cơ hội này, Càn Cương vung trường côn vàng óng trong tay, đánh về phía Đông Sơn.
Một tiếng kim loại va chạm “Coong” vang lên, trường côn vàng óng tựa như bị vũ khí sắc bén chặn. Hào quang vàng óng tan đi, một cái khóa ngọc màu xanh ở ngực Đông Sơn phát ra hào quang màu xanh chói mắt, không chịu ảnh hưởng. Diệp Tuyền Cơ có bảo vật đặc thù bên người, Đông Sơn sao có thể không có bảo vật đặc thù bên người.
“Bảo vật khắc chế ảo thuật!”
Ánh mắt Diệp Tuyền Cơ lóe lên sắc bén.
Đông Sơn vừa mới hiện thân, một con mãng xà sương mù màu đen thô to đánh tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đông Sơn.
Đông Sơn phất tay áo một cái, một mảng lớn ngọn lửa vàng óng càn quét ra, đánh lên trên thân mãng xà sương mù màu đen, thân thể mãng xà sương mù màu đen nổ tung ra, một đạo hào quang màu đen bắn ra, nháy mắt đã đến đỉnh đầu Đông Sơn, rõ ràng là một ngọc phù hào quang màu đen lấp lánh.
Trong lòng của hắn thầm kêu không ổn, ngoài thân nở rộ hào quang vàng óng, phất tay áo một cái, một tấm ngọc phù hào quang vàng óng lấp lánh bay ra, nháy mắt nổ tung, hóa thành một màn ánh sáng màu vàng khổng lồ, bảo vệ hắn, phía trên màn ánh sáng màu vàng có một hình con rùa vàng óng.
Chương 5366: Địch lui
Kim Quy Ngọc Phù, luyện vào tinh hồn một con Huyền Kim Quy bậc tám trung phẩm, lực phòng ngự cực mạnh.
Phù văn mặt ngoài ngọc phù màu đen sáng rõ, vỡ ra, một mảng lớn ngọn lửa màu đen tuôn trào, rơi trên màn ánh sáng màu vàng.
Màn ánh sáng màu vàng lóe lên một cái, nháy mắt tán loạn, ngọn lửa màu đen bao phủ thân thể Đông Sơn, truyền ra một đợt tiếng kêu thê thảm. Càn Cương sắc mặt lạnh lùng, trường côn màu vàng óng trong tay tách ra hào quang vàng óng chói mắt, đánh về phía đầu Đông Sơn.
Một tiếng vang trầm cất lên, Đông Sơn bay ra ngoài, đầu lõm xuống, khí tức hoàn toàn không còn. Thi thể sáng lên một mảng hào quang vàng óng, hóa thành một cái mâm tròn bảy màu linh quang lấp lánh, khu vực màu bạc vỡ nát.
Đông Sơn hiện ra ở hư không ngoài vạn dặm, sắc mặt ngưng trọng.
“Cửu U Ma Hỏa! Đây là Cửu U Diệt Linh Ngọc Phù do Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế.”
Đông Sơn trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy sự kiêng kỵ.
Có một số vật liệu tương đối đặc thù, rất khó luyện chế thành phù triện hoặc bảo vật, chẳng qua một số đại năng có thể làm được, có thể làm việc người khác không thể, Huyền Phù Thánh Tổ chính là một trong số đó.
Cửu U Ma Hỏa là ma hỏa đại danh đỉnh đỉnh, không có gì không thể đốt.
“Ngươi thế mà biết Huyền Phù Thánh Tổ!”
Diệp Tuyền Cơ có chút bất ngờ.
“Hừ, lão phu biết Huyền Phù Thánh Tổ lại có gì kỳ quái, các ngươi giao ra Tạo Hóa Ngọc Lộ, chúng ta rời đi từ đây, như thế nào?”
Đông Sơn thành khẩn nói.
Càn Cương ngây cả người. Đông Sơn vừa rồi còn là một tư thế muốn huyết chiến đến cùng với bọn họ, bây giờ thấy một cái ngọc phù Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế, đã thay đổi chủ ý, Huyền Phù Thánh Tổ có sức uy hiếp lớn như thế? Một tấm ngọc phù mà thôi, chẳng lẽ uy lực so với Huyền Thiên chi bảo càng lớn hơn?
Nếu như nói là bản thân Huyền Phù Thánh Tổ tự mình đến, Đông Sơn kiêng kị còn có thể hiểu được, ngọc phù Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế mà thôi, có thể khiến Đại Thừa hậu kỳ Đông Sơn kiêng kỵ như vậy?
“Ha ha, ngươi cảm thấy ta là trẻ con ba tuổi? Đến lúc này, không có lời nào để nói, giết hắn, hắn đã dùng ngọc phù thế kiếp.
Diệp Tuyền Cơ cười ha ha, vẻ mặt đầy châm chọc.
Đông Sơn bấm pháp quyết, Diệt Hồn Bàn lập tức sáng rực lên, phát ra một đạo hào quang màu đen thô to, chụp vào con vượn khổng lồ màu đen.
Con vượn khổng lồ màu đen há mồm phun ra một đạo hào quang màu đen thô to, đánh tan hào quang màu đen.
Hư không chấn động vặn vẹo, từng cây mâu lửa màu đỏ dài hơn trăm trượng hiện xuất, có nhiều tới năm sáu mươi vạn cây, lao thẳng đến bọn họ. Ba người bọn Diệp Tuyền Cơ vội vàng làm phép ngăn cản, tiếng nổ vang cất lên.
“Chúc phu nhân, Xi phu nhân, mau rút lui, trên tay Diệp gia có bí phù Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế, tiêu diệt Đại Thừa không khó khăn gì. Rút lui trước, núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt.”
Đông Sơn truyền âm cho bọn Chúc Nghiên.
Hắn đã dùng bảo vật thế kiếp chết thay một lần, trong thời gian ngắn không có cách nào sử dụng bảo vật thế kiếp, bị giết một lần nữa, liền thân tử đạo tiêu.
Tu vi càng cao, thực ra càng sợ chết, thật không dễ gì đi đến một bước này, hắn cũng không muốn thân tử đạo tiêu. Có thể sử dụng bảo vật thế kiếp, lại đối phó Diệp gia cũng không muộn.
“Bí phù Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế? Tiêu diệt Đại Thừa cũng không khó khăn?
Chúc Nghiên nhíu chặt lông mày.
Đổi làm tu sĩ Đại Thừa khác nói lời này, nàng không tin, Đông Sơn kiêng kỵ như vậy, hiển nhiên Huyền Phù Thánh Tổ không phải tu sĩ Đại Thừa bình thường.
Một tiếng kêu thê thảm vang lên, Chúc Nghiên sầm mặt, nhìn về phía phát ra thanh âm, nhìn thấy Phương Phong bị phi kiếm dày đặc xuyên thủng hóa thành mưa máu đầy trời, một Nguyên Anh cỡ nhỏ tướng mạo cực giống Phương Phong bay ra.
Hắn đã bị giết một lần, đây là lần thứ hai.
Một luồng hào quang màu xanh từ trên trời giáng xuống, chụp vào Nguyên Anh cỡ nhỏ, Nguyên Anh cỡ nhỏ lộ vẻ mặt dữ tợn, hình thể tăng vọt.
Một tiếng nổ vang cất lên, một mảng hào quang màu tím chói mắt phóng lên tận trời, sóng khí cuồn cuộn.
Chúc Nghiên mặt đầy sát khí, chẳng qua nàng biết bây giờ không nên nán lại nữa, rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Chúc Nghiên bấm pháp quyết, Chu Tước Hoàn sáng lên hào quang màu đỏ chướng mắt, ngọn lửa hừng hực bao phủ đầy trời, lao thẳng đến Phù Dung tiên tử. Mấy người bọn Xi Nương cũng ùn ùn ra tay, tăng lực độ công kích.
Một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sóng khí cuồn cuộn.
Nhân cơ hội này, bọn Đông Sơn hóa làm những đạo hào quang phá không chạy đi, tốc độ đặc biệt nhanh.
Một lốc xoáy trắng xóa từ trước mặt cuốn tới, tốc độ đặc biệt nhanh.
Đông Sơn giơ tay phải, trát đao màu xanh bắn ra, chém về phía lốc xoáy trắng xóa.
Một tiếng nổ vang cất lên, lốc xoáy trắng xóa vỡ ra, bông tuyết bay múa đầy trời, hàng vạn hào quang màu trắng bắn ra, bao lại phạm vi mười vạn dặm.
“Không ổn, Băng Phách Thần Quang!”
Xi Nương biến sắc, hoảng sợ nói.
Chúc Nghiên bấm pháp quyết, Chu Tước Hoàn nở rộ linh quang, tuôn ra một mảng hào quang màu đỏ chói mắt, hào quang màu trắng chạm đến hào quang màu đỏ, bốc lên một làn khói xanh, biến mất không thấy.
Đôi mắt Xi Nương sáng lên một mảng hào quang màu đen chói mắt, hai đạo hào quang màu đen bắn ra, lao thẳng đến Diệp Ngọc Long.
Ngoài thân Diệp Ngọc Long nở rộ hào quang màu trắng, hóa thành một khối băng to lớn, hào quang màu đen đánh lên khối băng, khối băng nổ tung ra.
Chương 5367: Nghe tin chấn động (1)
Nhân cơ hội này, lượng lớn bảo vật từ phía sau cuốn tới.
Chúc Nghiên phất tay áo một cái, một ngọc phù hào quang màu đỏ lấp lóe bay ra, vừa tới gần những bảo vật này ngàn trượng, lập tức vỡ ra, một đạo hào quang màu đỏ chói mắt phóng vút lên trời, bao phủ toàn bộ bảo vật.
Những bảo vật này ùn ùn dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
“Đi mau, không vây khốn được những bảo vật này bao lâu thời gian.”
Chúc Nghiên trầm giọng nói, triệu ra một con thuyền khổng lồ hào quang vàng óng lấp lóe, bay lên boong tàu, bọn người Xi Huyên vội vàng đuổi theo, con thuyền khổng lồ vàng óng sáng lên hào quang vàng óng chói mắt, xé gió lao đi.
Hào quang màu đỏ chia năm xẻ bảy, những bảo vật này thoát khốn, mấy người Xi Huyên cũng chạy mất.
Diệp Tuyền Cơ thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng đã làm sẵn chuẩn bị cá chết lưới rách, không ngờ Đông Sơn sau khi phát hiện nàng có bí phù Huyền Phù Thánh Tổ luyện chế, lập tức chạy trốn.
Xem ra nàng hiểu biết đối với Huyền Phù Thánh Tổ vẫn là không nhiều, Đông Sơn khẳng định là biết một chút sự tích liên quan tới Huyền Phù Thánh Tổ, mới sẽ kiêng kị như thế.
Vật đổi sao dời, một số đại năng biến mất ở trong dòng sông lịch sử, hậu nhân nhiều lắm là biết bộ phận sự tích của đại năng, tin tức mỗi người nắm giữ là không giống nhau.
Lấy Lưu Vân tiên tử mà nói, ngoại nhân chỉ biết Lưu Vân tiên tử nắm giữ Băng Phách Thần Quang một đại thần thông này, tiêu diệt chân linh, nhưng không biết Lưu Vân tiên tử mở mấy khiếu, có những bảo vật nào, nắm giữ những bí thuật nào.
“Bọn hắn sao rút lui rồi? Huyền Phù Thánh Tổ, ta từng nghe nói người này, hắn là thánh tổ đỉnh cao của ma giới, chẳng qua một tấm ngọc phù, có sức uy hiếp lớn như thế?”
Phù Dung tiên tử nghi ngờ nói.
“Chưa chắc là bởi ngọc phù, có lẽ là hắn từng dùng bảo vật thế kiếp, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới rút lui đi! Mặc kệ bọn hắn, một lần này có thể đánh lui bọn hắn, đa tạ các vị đạo hữu giúp đỡ. Ngoại trừ Huyền Thiên tàn bảo cùng Huyền Thiên chi bảo, Diệp gia chúng ta cho mỗi một vị đạo hữu mười đồ vật, các ngươi cân nhắc kỹ càng lại liên hệ chúng ta. Về phần đạo hữu gặp nạn, Diệp gia chúng ta sẽ cho một lượng lớn tài nguyên, giúp tộc đàn hoặc gia tộc chỗ bọn họ bồi dưỡng ra một tu sĩ Đại Thừa, ngày sau các vị đạo hữu cần Diệp gia chúng ta hỗ trợ, cứ mở miệng.”
Diệp Tuyền Cơ thành khẩn nói, đổi lại là nàng, cũng sẽ rút lui.
Lần này nếu không phải bọn người Phù Dung tiên tử ra tay giúp đỡ, bọn họ căn bản không đánh lui được Đông Sơn. Diệp gia còn có át chủ bài chưa dùng, chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa ở từ đường Diệp gia, không thể di chuyển. Nếu như gặp đại địch không thể địch lại, tộc nhân Diệp gia có thể trốn vào từ đường Diệp gia lánh nạn, khởi động át chủ bài.
Từ đường Diệp gia bố trí truyền tống trận cỡ lớn, tộc nhân có thể từ nơi đó truyền tống rời đi.
Bọn người Đông Sơn sớm đã lui, Diệp Tuyền Cơ cũng liền không cần át chủ bài nữa, vốn còn muốn dẫn dụ bọn hắn tiến về phụ cận từ đường Diệp gia.
Nghe xong lời này, đám người Phù Dung tiên tử lộ vẻ mặt vui mừng, Diệp gia vẫn là rất hào sảng, có thể thu hoạch được mười món đồ không nói, ngày sau gặp phiền phức, Diệp gia cũng sẽ hỗ trợ, vụ làm ăn này không lỗ.
Một trận chiến này chết mất hơn mười vị tu sĩ Đại Thừa, hộ tộc linh thú băng phượng của Diệp gia cũng đã chết, Diệp Ngọc Hiên thân tử đạo tiêu, Diệp Vân Phi thân thể bị hủy, tương đối mà nói, Vương Thanh Sơn, Trần Nguyệt Dĩnh, Phù Dung tiên tử, Công Tôn Ưởng, Diệu Đức đại sư nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Diệp Tuyền Cơ bằng vào rất nhiều bảo vật, chưa tổn hại gì, ngay cả bảo vật thế kiếp cũng chưa sử dụng.
Bảo vật thần hồn loại phòng ngự, Huyền Thiên tàn bảo loại ảo thuật, còn có linh thú bậc tám.
“Các ngươi tạm thời ở lại Băng Phách sơn mạch, một đoạn thời gian nữa lại rời khỏi cũng không muộn. Ngọc Long, an trí các vị đạo hữu cho tốt.”
Diệp Tuyền Cơ nhiệt tình nói. Nàng rất rõ, đám người Vương Thanh Sơn không có khả năng thường trú Băng Phách sơn mạch, sớm hay muộn phải rời khỏi.
Diệp gia bây giờ cần nhất chính là thời gian, trong ngắn hạn, đám người Đông Sơn hẳn là sẽ không đến xâm phạm.
Diệp Ngọc Long đáp một tiếng, tự mình dẫn đám người Vương Thanh Sơn đi xuống nghỉ ngơi, tu sĩ cấp thấp của Diệp gia tới thu dọn chiến trường, một lần nữa bố trí đại trận.
Trở lại chỗ ở, Vương Thanh Sơn lấy ra Nguyên Anh của Vương Thanh Thành, nhíu mày.
“Trên tay ta có một hạt sen của Cửu Diệp Huyết Liên, cho Thanh Thành lão tổ đúc lại thân thể đi!”
Vương Mạnh Bân đề nghị, lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ.
Hạt sen của Cửu Diệp Huyết Liên có thể luyện chế phân thân, cũng là tài liệu tuyệt hảo đúc lại thân thể.
Cho dù đúc lại thân thể, Vương Thanh Thành muốn khôi phục tu vi Đại Thừa kỳ, nhanh nhất cũng cần mấy ngàn năm, đây còn là dưới điều kiện tiên quyết Vương gia bỏ vào lượng lớn tài nguyên tu tiên.
Vương Thanh Sơn gật gật đầu, hắn có chút may mắn, nếu không phải hắn linh vực nhập môn, nhắm chừng vừa tham chiến, đã bị kẻ địch giết chết.
“Muốn thông báo lão tổ tông ngay bây giờ hay không?”
Vương Mạnh Bân mở miệng hỏi.
Chương 5368: Nghe tin chấn động (2)
“Ngươi đi đánh tiếng với Diệp gia, mượn trận pháp đưa tin cỡ lớn một phen, bảo cửu thúc cửu thẩm tăng mạnh đề phòng. Đám người Đông Sơn thực lực không kém, đụng tới bọn họ lập tức chạy, thuận tiện nói cho bọn họ tin tức Thanh Thành thân thể bị hủy.”
Vương Thanh Sơn phân phó, trọng điểm là tăng mạnh đề phòng, phòng ngừa đám người Đông Sơn tập kích Vương gia, tuy nói tỷ lệ rất thấp.
Vương Mạnh Bân lên tiếng đáp, đứng dậy rời khỏi. Vương Thanh Sơn đi vào một gian mật thất, tính lợi dụng hạt sen đúc lại thân thể cho Vương Thanh Thành.
...
Một mảng hải vực xanh thẳm mênh mông vô bờ, một con thuyền khổng lồ lóe ra hào quang vàng óng nhanh chóng lướt qua bầu trời.
Đông Sơn, Xi Huyên, Chúc Nghiên, Kim Lam bọn tám vị tu sĩ Đại Thừa đứng trên boong tàu, ánh mắt bọn họ âm trầm.
Một trận chiến này tổn hại mười vị tu sĩ Đại Thừa, tổn thất thê thảm nặng nề, bao gồm hai linh thể giả, Diệp gia cũng không đạt được món hời quá lớn.
Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này nói ra cũng không vẻ vang gì. Trên tay bọn họ có nhiều món Huyền Thiên chi bảo, tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ dẫn đội, không diệt được Diệp gia.
“Bọn họ hẳn là chưa đuổi theo nữa, Đông đạo hữu, bây giờ có thể nói một chút với chúng ta tình huống Huyền Phù Thánh Tổ rồi chứ?”
Chúc Nghiên nhíu mày nói.
“Thái thượng trưởng lão đời trước của Thang tộc chúng ta Phong Vô Nhai có Phong Khiếu chi thể, tu sĩ cùng cấp cũng không đuổi kịp, các ngươi hẳn là biết chứ?”
Đông Sơn lộ vẻ mặt hồi ức, nhẹ nhàng nói.
Chúc Nghiên gật gật đầu: “Đương nhiên từng nghe nói, Phong đạo hữu năm đó chính là từng giao thủ với chân linh hơn nữa toàn thân mà lui.”
“Lão nhân gia từng gặp Huyền Phù Thánh Tổ, còn đã giao thủ.”
Đông Sơn nhẹ nhàng nói.
“Ngươi là muốn nói Phong đạo hữu không địch lại Huyền Phù Thánh Tổ? Cái này chỉ có thể nói rõ Huyền Phù Thánh Tổ tương đối lợi hại.”
Xi Huyên nghi hoặc nói.
Đông Sơn lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Lão nhân gia đụng tới Huyền Phù Thánh Tổ chỉ có thể chạy, không sai, chỉ có thể chạy, cho dù là như vậy, hắn vẫn bị Huyền Phù Thánh Tổ đánh bị thương nặng, thiếu chút nữa cũng không về được.”
Chuyện này rất mất mặt, thái thượng trưởng lão Thang tộc có Phong Khiếu chi thể, đụng tới Huyền Phù Thánh Tổ chỉ có thể chạy, còn bị Huyền Phù Thánh Tổ đánh trọng thương, thực lực Huyền Phù Thánh Tổ có thể nghĩ mà biết.
Lời này vừa nói ra, đám người Xi Huyên ngây ra.
Nếu không phải chính mồm Đông Sơn nói, bọn họ là sẽ không tin tưởng. Thái thượng trưởng lão Thang tộc ở trước mặt Huyền Phù Thánh Tổ không có chút sức đánh trả nào? Chỉ có thể chạy?
“Đông đạo hữu, ngươi sẽ không là nói giỡn với chúng ta chứ? Cái khác không nói, Phong đạo hữu ít nhất mở một khiếu rồi nhỉ? Linh vực như thế nào cũng tu luyện đến tiểu thành rồi nhỉ?”
Chúc Nghiên nhíu mày nói, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng.
“Núi cao còn có núi cao hơn, Phong trưởng lão linh vực đại thành, mở một khiếu, Huyền Phù Thánh Tổ linh vực đại viên mãn, ít nhất mở hai khiếu, nhưng Phong trưởng lão ở trước mặt hắn không có sức phản kháng, chỉ có thể chạy, có lẽ Huyền Phù Thánh Tổ đã mở ba khiếu.”
Đông Sơn nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Tu sĩ Đại Thừa mở hai khiếu cũng hiếm thấy, càng đừng nói tu sĩ Đại Thừa mở ba khiếu.
“Linh vực đại viên mãn! Đã mở hai khiếu!”
Chúc Nghiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là thế, cho dù như thế, chỉ là một tấm ngọc phù mà thôi, không đến mức khiến chúng ta chạy trốn chứ?”
“Đại tộc cùng chân linh thế gia đều có con bài chưa lật, hoặc đại trận, hoặc bí phù, hoặc trọng bảo, lại hoặc là bảo vật khác. Chúng ta cùng Diệp gia giao thủ lâu như vậy, trừ Băng Phượng cùng Càn Khôn Hóa Linh Phù, Diệp gia có từng vận dụng con bài chưa lật khác? Lời đồn Lưu Vân tiên tử là từng tiêu diệt chân linh, ta không tin, Diệp gia không có con bài chưa lật khác.”
Đông Sơn nói xong lời cuối cùng, mặt đầy sát khí. Hắn vốn muốn dùng Hổ Phượng Điệp thử ra con bài chưa lật của Diệp gia, không ngờ Diệp gia trước sau chưa dùng.
Diệp Tuyền Cơ có Huyền Thiên tàn bảo loại ảo thuật, đã giết Hổ Phượng Điệp.
“Nữ tu Diệp gia chỉ huy tác chiến là người nào? Chúng ta tựa như không biết thân phận của nàng, trên tay nàng thế mà có bảo vật thần hồn loại phòng ngự, còn có Huyền Thiên tàn bảo loại ảo thuật, hơn nữa đã mở một khiếu, pháp lực thâm hậu.”
Đông Sơn nghi hoặc nói.
Diệp Tuyền Cơ đoạt xá trùng tu, căn bản không nhận ra, trừ bộ phận ít ỏi số người biết thân phận chân thật của nàng, bên ngoài đều không nhận ra.
Kim Lam lật bàn tay phải, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ xuất hiện trên tay, sưu hồn đối với nó.
“Diệp Tuyền Cơ! Linh thể giả.”
Kim Lam nhíu mày nói.
“Linh thể giả? Chưa thấy cô ta sử dụng thiên phú thần thông nha!”
Xi Huyên nghi hoặc nói.
“Có lẽ là linh thể loại phụ trợ, hoặc là linh thể có điều kiện hạn chế, về Thiên Khung giới trước, mua tin tức từ Thất Nguyệt Lâu, trước thăm dò rõ chi tiết của bọn họ, lại tìm cơ hội đối phó bọn họ.”
Đông Sơn trầm giọng nói, hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp kẻ địch, một lần sau, hắn tính mời càng nhiều tu sĩ Đại Thừa hơn tới đây, nhất định phải diệt Diệp gia cùng Diệp Tuyền Cơ.
“Tu sĩ Vương gia nắm giữ một môn bí thuật thần niệm, uy lực rất không tồi.”
Chúc Nghiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói:
“Hỏa đạo hữu bọn họ nhắm chừng đã đắc thủ, đã tiêu diệt Vương gia, về điều tra rõ trước tình huống của những người này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”