Thanh Long: Đứa Con Của Rồng

Chương 17 - Sự Tích

Mỗi người sinh ra đều có 5 thuộc tính. Nếu may mắn, một số ít người vừa mới sinh đã có thể điều chỉnh được định lượng, định tính của một trong những thuộc tính đó nhờ vậy phát huy tốt nhất công pháp mà họ tu luyện.

Đa phần họ đều có một đặc điểm nổi trội nhất định từ khi còn nhỏ và được coi là thần đồng trong giới tu tiên. Những người đó tương lai sẽ trở thành một trong các đại hộ pháp hoặc trưởng môn của các công môn.

Những người không có cơ duyên như vậy đều phải tự lực cánh sinh, tự tìm hiểu đặc tính của những loại nguyên tố. Xưa kia, họ chính là những tổ sư lập phái của các công môn nhân tộc đời đầu hoặc những công sư tự tu luyện. Sau này nhờ những kiến thức mà họ truyền thụ lại, ai ai cũng có thể tu tiên.

Các nguyên tố đều có một hay nhiều đặc tính khác nhau. Ví dụ, địa có nhiều loại, rời rạc như cát, cứng cáp như đá hoặc mềm dẻo như đất sét.

"Để tìm ra được nguyên tố mà con có thể tự điều chỉnh, con phải tìm hiểu rõ đặc tính của từng loại nguyên tố từ đó tập trung linh lực của bản thân tạo ra một bản sao giống với đặc tính của nguyên tố đó."

"Khi cơ thể đã dần quen với linh lực mà con tạo ra, con có thể dùng linh lực thêm hoặc bớt phần nguyên tố trong cơ thể, từ đó có thể dễ dàng điều chỉnh định lượng, định tính của nguyên tố đó"

Thanh Long mơ màng nghĩ lại những điều mà sư phụ hắn đã dạy hắn từ trước. Hắn cố vận dụng linh lực của bản thân, nhưng cơ thể hắn dường như không muốn nghe lời.

"Mẹ kiếp" Thanh Long tức tối, đây là lần đầu tiên hắn chửi thề.

"Việc gì mà khiến Long thiếu hiệp tức tối như vậy" Tiếng của Nhật Lãm vang lên khiến Long giật thót ngoái lại.

"À không có gì, chỉ là hơi bực chuyện hồi sáng ý mà"

"Thì ra là vậy, cơ mà sao sao hồi sáng ngươi hành động kỳ lạ thế?"

"Ta không tiện giải thích" Long ấp úng.

"Vậy ta cũng không hỏi nữa. À mà tối nay có đoàn kịch được mời đến biểu diễn chào tân sinh viên đấy, ngươi đi xem không?"

"Kịch gì?"

"Khí Công Môn mỗi năm đều mời đoàn kịch đến biểu diễn để chào mừng tân đệ tử mà, ngươi không biết sao?"

"À, vậy tối ta cũng đi thử xem sao"

Trời bắt đầu tối.

Long một mình ngồi trong phòng cố vận linh lực thì một bóng đen vút qua cửa sổ khiến hắn giật mình.

"Ai!!!" Long hét lớn, rồi đứng dậy chạy qua cửa sổ.

Chưa kịp nhìn thấy hình dạng, bóng đen đã biến mất trong nền đen của bầu trời.

Quái, mình vừa thấy ma sao?

Đang suy nghĩ thì cửa phòng bất chợt mở ra, hắn quay đầu lại nhìn. Thì ra là bọn Nhật Lãm với Như Nhật vừa mới trở về phòng.

"Ngươi còn ở đây làm gì? Không đi xem kịch à" Nhật Lãm hỏi lớn.

"Đợi ta tí!!!" Nói đoạn, Long lướt qua nhìn Như Nhật. Vẫn dáng vẻ như lúc mới gặp, Như Nhật im lặng đứng sau Nhật Lãm.

Thanh Long nhanh chóng chạy qua rồi đi cùng hai người.

Chuyện kể rằng thuở xa xưa, trên trái đất tồn lại bốn giống loài đó là Nhân, Yêu, Ma và Long. Nhưng đến một ngày Long tộc gặp phải biến cố, một tên đạo sĩ từ đâu xuất hiện mang theo một ấn hàng long, bắt đi vô số tộc nhân của Long tộc.

Hắn luôn không ngừng tìm kiếm và bắt Long tộc giao ra một bạch long thuần chủng. Nhưng bạch long chỉ xuất hiện trong vòng một nghìn năm, mà năm trăm năm trước đã có một bạch long quy tiên thì làm sao mà long tộc giao ra được, nên hắn tức giận đã giết hại rất nhiều tộc nhân.

Để bảo vệ Long tộc, tộc trưởng Long tộc lúc đó buộc phải di chuyển tộc nhân của mình xuống biển. Tránh sự truy sát của tên đạo sĩ, Long tộc buộc phải loại bỏ các thuộc tính trong người, chỉ để lại tính thủy để dễ dàng lẩn trốn trong nước. Từ đó Long tộc mới bình yên.

Long tộc cùng Nhân tộc vốn dĩ có quan hệ thân thiết, Long tộc đã bảo vệ cho Nhân tộc hàng ngàn năm nay tránh sự quấy phá của Ma tộc và Yêu tộc.

Nhân cơ hội đó Ma và Yêu đã nổi lên cướp bóc và giết hại biết bao nhiêu dân lành, chúng trả thù những ngày tháng phải trốn chui trốn lủi. Nhân tộc sống trong thời kỳ đen tối nhất của mình.

Năm trăm năm sau, trong Long tộc, một tiểu công chúa bạch long ra đời, nàng lấy tên là Thần Long. Từ nhỏ, nàng đã có tính tò mò, hoạt bát.

Lên mười tám tuổi, nàng bỏ nhà lên đất liền sinh sống và đem lòng yêu một chàng trai có tên Lộc Tục. Sau khi có được sự giúp đỡ của Thần Long, Lộc Tục đánh đuổi hết yêu quái giành lại được hòa bình cho Nhân tộc, được nhân dân phong làm vua và lấy tên là Kinh Dương Vương.

Hai người sống hạnh phúc và sinh ra một người con tên là Lạc Long Quân. Lạc Long Quân có sức mạnh vượt cả thần tiên và là một “Thần Long” thực thụ.

Năm Lạc Long Quân lên mười chín, ấn hàng long lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian. Tên đạo sĩ trước kia đã lần được đến nơi đây, hắn cố bắt Lạc Long Quân đi nhưng với sức mạnh vượt trội, Lạc Long Quân đã phá vỡ ấn hàng long thành năm mảnh.

Do không thể phá vỡ hoàn toàn nên sau này năm mảnh đó trở thành bảo vật trấn phái của năm môn phái lớn.

Lạc Long Quân từ đó cũng tu thành thần, ngài bảo hộ cho cả hai tộc Long và Nhân tránh khỏi tai ương.

"Lạc Long Quân giỏi thế" Nhật Lãm tấm tắc khen ngợi.

"Vậy thì đã sao, chẳng qua là may mắn hơn người khác thôi. Vừa sinh ra đã có được sức mạnh vượt trội, cho ta thì ta làm còn hơn thế nữa" Thanh Long tỏ vẻ khinh thường.

"Ngươi nói vậy là sai rồi, Lạc Long Quân là bán long nên tu luyện rất khó đấy. Nghe nói mỗi long nhân được sinh ra đều có long châu ở trong người, họ dùng long châu để tu luyện, nhưng bán long chỉ khi lên mười chín mới sinh ra được long châu" Nhật Lãm giải thích.

"Nghe nói trước khi lên mười chín, bán long phải sử dụng linh lực để tạo một long châu giả mới có thể tu luyện được, việc này tốn rất nhiều công sức và sức lực đấy" Lãm nói tiếp.

Long châu giả?

Cuối cùng thì ta cũng biết cách rồi, hahaha…!!!

Long nghĩ thầm.

Hắn vừa nghĩ vừa cười khoái chí, khuôn mặt hắn rạng rỡ lên lạ thường khiến Nhật Lãm có vẻ khó hiểu nhưng cũng phải cố lờ đi.

Từ khi vào Khí Công Môn, khuôn mặt của Thanh Long không còn lạnh nhạt một màu như lúc trước nữa.

Trong màn đêm u tối cùng ánh đèn mập mờ của sân khấu, bóng một con người thoắt ẩn thoắt hiện cố theo dõi một thứ gì đó. Trên tay hắn là một viên dạ minh châu kết nối đến một cái hang tăm tối lạnh lẽo.

Một con người đeo mặt nạ lặng lẽ đứng nhìn một viên dạ minh châu khác. Mọi chuyện mà tên kia trông thấy đều được truyền đến đến đây, hắn đắc chí cười mỉm, trong lòng như đang toan tính một điều gì mờ ám.

Hết Chương 17

Ps1: Truyện có lấy tên của một số nhân vật, nội dung trong truyền thuyết Việt Nam, nội dung được tác biến tấu lại khác hẳn với nguyên gốc.

Ps2: Sau khi tập trung linh lực tạo ra đặc tính giống nguyên tố mà công sư tu luyện, họ phải làm thêm một bước nữa mới có thể điều khiển được nguyên tố. Bước tiếp theo sẽ được hé lộ trong các chương sau.

Bình Luận (0)
Comment