Thanh Mai Đấu Trúc Mã

Chương 1

Trong trí nhớ của Thượng Quan Tiểu Mai lúc nàng mười tuổi, tòa nhà lớn cách vách đã lâu không có người ở, rốt cục tháng trước bị một dòng dõi gia cấp giàu có mua đi. Thẳng cho tới hôm nay, lục tục đã có mười người đến ở nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chủ nhân.

Thượng Quan Tiểu Mai thừa dịp bà vú không ở bên cạnh, lặng lẽ mang theo quần áo, bước trên một tảng đá lớn, nhảy lên vách tường bên cạnh gốc mơ to, ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hướng bên trong nhìn lên.

Tuy rằng cách vách có 1 tòa nhà lớn rất lâu không người ở, chính là hai tòa nhà đều có hai gốc mơ giống nhau.

Nói cũng kỳ quái nàng liền thích trèo lên cái cây to lớn nhà bên này để hái những quả mơ tươi giao cho bà vú ướp gia vị làm đồ ăn vặt rất ngon.

Ngược lại gốc mơ nhà mình từ lúc nàng sinh ra cho đến bây giờ còn không thèm ra quả lấy một lần.

Cho nên nhờ vậy hắn mới có thể đem tay nhỏ bé hướng trên vách tường.

Mà lúc này, bàn tay nhỏ bé kia không an phận lại thăm dò người hắn đầy vẻ thỏa mãn…

” Trộm”

Một giọng nói trẻ trung của nam hài vang lên, dưới tàng cây xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn ra tiếng ngăn lại động tác của nàng.

Bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên đình chỉ ngừng ở trên không trung.

“Ai là trộm?”

Thượng Quan Tiểu Mai cúi đầu nhìn, là một tiểu nam sinh thân hình hơi gầy, mặc tơ lụa gấm vóc, còn lấy dải lụa xanh ngọc buộc lên mái tóc đen, bộ dáng nhưng thật ra thập phần tuấn tú.

Nhưng mà tuổi còn nhỏ, tiểu nhân Thượng Quan Tiểu Mai căn bản không đưa hắn để vào mắt.

“Tôi mới không phải là trộm!” – Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, rút bàn tay nhỏ về giấu bên trong áo.

“Ngươi rõ ràng vừa mới thò tay hái đi mơ trên cây của ta” – Hắn tỏ vẻ ngạo mạn, giương đôi mắt đẹp nhìn nàng.

Nàng khẩu khí cuồng vọng chối.

“Nói cái gì chuyện ma quỷ!” – Nàng thở phì phì chu ra cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn – “Tòa nhà lớn này đã bỏ trống nhiều năm, là ta mỗi khi quay về cũng không quên tưới nước cho gốc mơ này”.

“Hiện tại tòa nhà này là của Hạ gia, gốc mơ cũng là của ta” – Trên mặt của hắn có vẻ lãnh ngạo, khẩu khí thậm chí còn cuồng vọng hơn vạn phần.

“Ngươi…” – Nàng phùng má. Chẳng lẽ hắn không hiểu cái gì là thứ tự đến trước đến sau sao?

“Của ta” – Hắn chỉ về gốc mơ, lạnh lùng nói.

Trong mắt Thượng Quan Tiểu Mai cơ hồ toát ra hỏa khí, nàng tức giận chỉ vào mũi hắn – “Ngươi! Hãy xưng tên ra”

“Hạ Nhĩ Trúc” – Hắn đắc ý khai báo.

“Tốt!” – Thượng Quan Tiểu Mai tức giận đến nghiến răng nghiến lợi – “Ta cho ngươi biết, ta mới không ham thích mơ của ngươi, về sau ta sẽ bảo người mang đến gốc mơ tốt hơn đến.

Nàng tuyên bố chí nguyện to lớn như vậy là vì chán ghét tiểu tử cuồng vọng này cùng nàng tranh giành đồ vật này nọ.

Vì thế trong vòng một năm, Thượng Quan Tiểu Mai thề phải tìm khắp thiên hạ một cây mơ ngon quả thực tất cả đều đã có.

Mà nàng cùng Hạ Nhĩ Trúc cũng từ nay về sau đối đầu với nhau!
Bình Luận (0)
Comment