Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 10

 
Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Doãn Đường nghi ngờ những gì trước đây mình vẫn tin tưởng.

Từ nhỏ, quan niệm đối với trưởng bối phải cung kính, hiếu thuận đã khắc sâu vào xương, mọi người đều nói vậy, đây là bổn phận mà con cháu phải làm.

Mạnh Doãn Đường cũng cho là như thế.

Nhưng ai có thể nói cho nàng biết, người bên trong nội đường kia, cái người mà nàng gọi là tổ mẫu đó, rốt cuộc có điểm nào đáng để nàng tôn kính hiếu thuận?

Cho dù ban đầu nàng bị bà cùng tổ phụ ép buộc gả cho Yến Từ, nàng cũng chưa từng hận bà như vậy.

Dùng tính mạng nửa đời còn lại của mẹ nàng để uy hiếp nàng, quá đáng hận! Nàng tuyệt đối không tha thứ!

Sau này nếu mọi chuyện êm đẹp thì thôi, nhưng nếu xảy ra nguy cơ, nàng tuyệt đối sẽ không niệm tình Mạnh lão phu nhân cùng Tuỳ An bá phủ. Nàng chỉ quan tâm cha mẹ cùng đệ muội, nàng chỉ cần bảo vệ họ.

“Thất nương!”

Mạnh Doãn Đường vừa đi tới tiền viện Tuỳ An bá phủ, thấy có người gọi mình.

Nàng hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mạnh Nhã Hân đang từ trên xe song mã bước xuống.

Mùa đông năm ngoái, nàng ta vừa gả cho đích trưởng tử của hữu vệ Trịnh Đô Uý, nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý, chắc cuộc sống bên nhà chồng rất tốt.

Mạnh Nhã Hân xuống ngựa, nhìn Mạnh Doãn Đường một lượt từ trên xuống dưới.

Mạnh Doãn Đường hôm nay ăn mặc tao nhã đơn giản, trên đầu có một búi tóc, cắm tuỳ ý một hai bông ngọc trai, trên người mặc chiếc áo màu trắng, tay áo dài màu vàng in hoa, một chiếc váy đỏ gợn sóng cùng chiếc khăn quàng màu xanh nhạt trên tay. Gương mặt thanh tú nõn nà, hồng hào mịn màng không tì vết, đứng đó như một viên minh châu thu hút sự chú ý của người khác.

Mạnh Nhã Hân có chút ghen tị, rõ ràng lúc bé chỉ là một nha đầu lùn lùn mập mạp, tướng mạo bình thường, sao lớn lên lại xinh đẹp như vậy?

Có điều, dễ nhìn đi nữa thì thế nào? Chẳng phải đã bị Yến Từ bỏ, thành hạ đường phụ rồi sao?

Nghĩ tới đây, nàng ta lại đắc ý, uốn éo chỉnh lại chiếc trâm bằng vàng trên tóc, chậm rãi bước đến trước mặt Mạnh Doãn Đường nói: “Nghe nói ngươi cùng Yến Từ hoà ly? Yến Từ không phải lãng tử quay đầu sao? Sao còn hoà ly? Lấy quan chức của tam thúc mà nói, ngươi muốn tái giá lấy được nhà chồng cao như vậy cũng không dễ dàng”

Mạnh Doãn Đường liếc nàng ta một cái: “Thập nương coi trọng Yến Từ như vậy, là đang hối hận lúc trước không gả cho hắn à? Không sao, bây giờ hắn đã tự do rồi, Thập nương muốn cùng hắn nối lại tiền duyên thì đây là cơ hội đó”

Mặt Mạnh Nhã Hân đỏ rực lên, vừa tức giận vừa xấu hổ: “Tại sao ngươi lại nói như thế?”

Mạnh Doãn Đường lười cùng nàng nói nhảm, xoay người định bỏ đi,

“Này, ngươi chờ một chút, ta có chuyện tìm ngươi”, Mạnh Nhã Hân gọi nàng lại, bước về phía trước: “Ngày mai Triêu Hoa Ngọc Nùng sẽ bán phấn lộc giác đào hoa, chỉ sợ đông người tranh nhau không mua được, ngươi về nói với cha mua giúp cho ta một ít hộp”

Mạnh Phù Doanh đảm nhiệm chức Thự thừa ở Tây thị, chức quan tuy thấp nhưng quản lý các loại cửa tiệm ở Tây thị, có thể mua trước một số món hàng.

Mạnh Doãn Đường đưa tay ra: “Tiền đâu?”

Mạnh Nhã Hân nói: “Ai lại mang theo chừng đó tiền trên người? Không thiếu ít tiền của ngươi đâu, nói tam thúc mua giúp ta là được”

Không ít? Nàng có nghe mẹ nói ba bốn lần, nhiều thì 3-4 ngàn, ít cũng phải hơn 1 ngàn một hộp. Mấy đường huynh đường tỷ đường muội ở nhà đại bá phụ hay nhờ cha mua đồ, nhưng chưa lần nào mang tiền đến Mạnh gia để trả cho mẹ, lần nào cha đi Tây thị cũng nhờ cha mua đồ rồi nói với cha là thiếu tiền, trong 2 ngày sẽ trả. Cha vốn sĩ diện tốt tính, trước mặt đồng liêu, vãn bối nhờ mua đồ chẳng lẽ lại cầm tiền? Vì thế lần nào cũng nói chỉ là một ít, không cần trả.

Thế mà nàng ta còn không biết xấu hổ, dám nói “có một ít”?

Mạnh Doãn Đường tức giận nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Đã biết”

Nàng sẽ không nói với cha đâu, quan tâm làm gì!

Ra khỏi Tuỳ An bá phủ, chếch phía đối diện là Trường hưng phường, bước qua cổng phường, Mạnh Doãn Đường vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, không để ý đến mấy đứa nhỏ đang chơi đá cầu trên đường, cho đến khi có tiếng quát lên: “Cẩn thận!”

Mạnh Doãn Đường hốt hoảng ngẩng đầu, thấy một lang quân trẻ tuổi mặc võ phục màu đen chạy nhanh tới, nhẹ nhàng thực hiện một cú đá móc, hất quả cầu đang bay tới trước mặt nàng quay ngược trở về.

“Thiệu ca ca thật lợi hại. Thiệu ca ca chơi đá cầu với bọn ta đi”, mấy đứa trẻ hưng phấn chạy lại vây quanh Thiệu Thừa Tổ.

Thiệu Thừa Tổ nói: “Không được, ta đang trông cửa hàng, các ngươi tự chơi đi”

Đuổi bọn nhỏ đi, hắn xoay người lại nhìn Mạnh Doãn Đường, gương mặt anh tuấn rám nắng hơi hồng lên, có chút xấu hổ luống cuống hỏi: “Mạnh tiểu nương tử có sao không?”

“Ta không sao, đa tạ Thiệu lang quân trợ giúp”, Mạnh Doãn Đường hướng hắn cảm ơn.

“Tiện tay thôi, không cần nói cảm ơn…” Thiệu Thừa Tổ muốn gãi đầu, đưa tay ra sau gáy mới nhớ ra đang đeo khăn vấn đầu, thả tay xuống nói nhỏ: “Mạnh tiểu nương tử, cửa hàng ta gần đây mới có loại bánh 12 màu mới, nàng có muốn thử không?”

“Thật không? Để chiều ta bảo người đi mua”, nhắc tới đồ ăn, Mạnh Doãn Đường có chút hứng thú.

Thiệu Thừa Tổ thấy nàng hứng thú thì mắt sáng lên, vội nói: “Không cần Mạnh tiểu nương tử vất vả, để ta cho người đưa đến quý phủ. Nàng cứ về trước, lát ta bảo người mang tới”

Mạnh Doãn Đường trố mắt nhìn hắn.

Hắn nói xong liền nhảy tót về phía tiệm bánh Thiệu ký, đụng phải một ông cụ.

Mạnh Doãn Đường không nhịn được, bật cười.

Ông cụ càu nhàu: “Thiệu nhị, đi đứng kiểu gì thế, làm gì hấp tấp vậy?”

“Xin lỗi, xin lỗi”, Thiệu Thừa Tổ vội nói, quay lại thấy Mạnh Doãn Đường đang mỉm cười thì đỏ mặt chạy đi.

Mạnh Doãn Đường về đến nhà, cha đã đi làm ở Tây thị, Chu thị trong lòng không yên, cứ đi lại quanh phòng, thấy nàng trở về liền kéo tay vào, hỏi nhỏ: “Tổ mẫu gọi con qua làm gì?”

Mạnh Doãn Đường không muốn mẹ thương tâm khổ sở, nói qua loa: “Vẫn là chuyện Trương gia liều lĩnh mạo nhận công lao, tổ mẫu bảo con không được nói ra ngoài”

“Nếu không?” Chu thị vốn hiểu rất rõ mẹ chồng mình, truy hỏi.

“Nếu không… bà sẽ làm chủ, gả con cho một ông già góa vợ”, Mạnh Doãn Đường nói dối.

“Nực cười!” Chu thị giận đến cau mày, định nói mấy câu độc địa, nhưng Mạnh Doãn Đường còn đang ở đó nên đành nhịn lại.

Đứng ngây một lúc, bà kéo Mạnh Doãn Đường ngồi xuống giường, âu yếm vuốt mái tóc dài của nàng, dịu dàng nói: “Đường nhi, khi con hòa ly trở về, ta cùng cha con đều có chung suy nghĩ, nếu sau này con nguyện ý tái giá thì tái giá, không tái giá thì cứ ở trong nhà cùng cha mẹ cũng rất tốt. Thế nhưng, còn tổ mẫu con ở đó, đối với con sẽ mãi là một sự uy hiếp. Nếu không… nếu tìm được người thích hợp…”

Mạnh Doãn Đường không đợi bà nói xong, gật gật đầu.

Tuy rằng nàng cũng thực lưu luyến cuộc sống ở nhà cha mẹ, nhưng mẹ lo lắng cũng đúng, nhỡ ngày nào đó tổ mẫu lại nổi điên, nàng không thể để cha mẹ vì nàng mà làm trái lời tổ mẫu. So với việc ngồi đó để người ta sắp đặt, nàng tự mình chủ động lựa chọn còn hơn.

“Đừng sốt ruột, chuyện của Trương gia này, trong lòng tổ mẫu con tất sẽ có chút kiêng kị, trong thời gian ngắn sẽ không tới làm phiền chúng ta. Chúng ta cứ cẩn thận, từ từ mà lựa chọn, quan trọng là con phải thích, sau khi tái giá phải sống thoải mái”, Chu thị nói.

“Vâng”, Mạnh Doãn Đường ôm cánh tay Chu thị, dựa đầu vào vai bà.

Nàng rất ít khi ghen tị với đệ đệ, nhưng lần này nàng thực sự hâm mộ em trai có thể vô tư sống mãi mãi trong nhà cùng cha mẹ mà không phải lo nghĩ điều gì.

“Phu nhân, vừa rồi Thiệu gia nhị lang mang một bọc bánh lớn tới, đưa xong chạy đi luôn rồi”, Tuyết Lan ngoài cửa phòng nói.

“Sao thế?” Chu thị khó hiểu hỏi.

“Hắn nói là đưa cho đại nương tử”

Chu thị nhìn Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường nói: “Lúc nãy con gặp hắn trên đường, hắn nói cửa hàng mới làm loại bánh 12 màu, hỏi con có muốn thử không. Con bảo buổi chiều sai người đi mua, hắn nói không cần, để hắn đưa tới”

Chu thị nói: “Hắn nhất định tặng cho con, con quen thân với hắn à?”

“Không quen, trước kia có vài lần đến mua bánh thì gặp thôi”

Chu thị cười không nói gì.

Mạnh Doãn Đường ngượng ngùng đứng lên, đẩy nhẹ bà một cái: “Mẹ, mẹ cười gì thế?”

Chu thị nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Ai nói Đường nhi nhà ta không có người để ý? Không ít người thương thầm nhớ trộm Đường nhi nhà ta đó. Thiệu gia nhị lang… đứa nhỏ này hình như còn kém con mấy tuổi?”

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, tự nhiên lại nhắc đến hắn? Cho người đến tiệm bánh trả tiền đi ạ”, Mạnh Doãn Đường làm bộ giận dỗi.

Đến chạng vạng, hết giờ làm, Mạnh Phù Doanh từ Tây thị trở về, Mạnh Doãn Đường đang trong phòng xem Mạnh Dĩ Vi thêu đồ cưới.

Mạnh Phù Doanh gọi hai người đi ra, đưa cho hai chị em mỗi người một hộp phấn Lộc giác đào hoa, nói: “Năm ngoái, loại phấn này bán rất chạy, năm nay Triêu Hoa Ngọc Nùng lại lấy về chuẩn bị bán, sợ rằng lúc đó khó mua, cha lợi dụng chức vụ trả tiền mua trước được cho các con, đỡ phải chen lấn với người khác”

Mạnh Doãn Đường cùng Mạnh Dĩ Vi vô cùng cao hứng, nói: “Cảm ơn cha, cha thật tốt”

Mạnh Phù Doanh nhìn hai cô con gái như hoa như ngọc, cười vui không dứt. Một lúc sau, ông lấy trong tay áo ra 2 hộp phấn nữa, đưa cho Mạnh Doãn Đường: “Hai hộp này cũng đưa cho con”

Mạnh Doãn Đường vô thức nhận lấy, có chút ngơ ngác: “Sao cha cho con nhiều vậy?”

Mạnh Phù Doanh nói: “Tối hôm qua sau khi dùng cơm, không phải con nhắc tới khuê mật Lâm gia ngũ nương tháng sau xuất giá mà chưa biết tặng cái gì cho nàng ta à? Tặng một hộp phấn Lộc giác đào hoa đi. Tuy rằng hộp phấn chỉ có giá 8 trăm, nhưng quan trọng là khó mua, nàng ta hẳn sẽ rất thích. Còn một hộp tặng cho Khương tỷ tỷ kia của con, nàng ta đã giúp con không ít trong chuyện hòa ly, cũng nên cảm ơn người ta”

Mạnh Doãn Đường thấy cha quan tâm chuyện của mình, cảm động ôm lấy Mạnh Phù Doanh: “Cảm ơn cha, cha là người cha tốt nhất trên đời”

Khuôn mặt già của Mạnh Phù Doanh đỏ lên, vỗ lưng Mạnh Doãn Đường: “Được rồi được rồi, cô nương lớn vậy còn làm nũng, tiểu muội muội đang cười con kìa”

“Con mặc kệ, cha con vẫn là tốt nhất” Mạnh Doãn Đường đứng thẳng lên, nắm tay áo Mạnh Phù Doanh: “Cha, cha lại đây chút, con có chuyện muốn nói”

Mạnh Phù Doanh bước qua một bên với nàng: “Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?”

Mạnh Doãn Đường dừng lại, nói: “Cha, ngày mai lúc cha đi Tây thị, đừng ở trong thự lý*, tìm cớ đi lòng vòng các cửa hang ở Tây thị được không?”

(*thự lý: phòng làm việc)

Mạnh Phù Doanh ngơ ngác: “Vì sao?”

“Thập nương hôm nay nói với con, bảo cha mua giúp nàng ta 10 hộp phấn, ngày mai nàng ta biết con không nói cha mua, chắc chắn sẽ đi Tây thị tìm cha, con không muốn cha mua giúp nàng ta”, Mạnh Doãn Đường nói thẳng.

Mạnh Phù Doanh khó xử: “Tiểu bối nhờ thúc mua đồ, ta không giúp thì khó coi quá”

“Có gì mà khó coi? Năm đó nàng ta hại con cùng Yến Từ không nói, bây giờ còn cười nhạo con hòa ly, còn nói con hòa ly xong sẽ không tìm được ai tốt hơn nữa. Người như vậy, cha còn muốn mua giúp sao?” Mạnh Doãn Đường nghiêng đầu, lộ rõ vẻ bất mãn không vui.

Mạnh Phù Doanh nổi giận: “Nó còn dám nói vậy à? Cũng quá đáng quá đi! Đường nhi ngoan không tức giận, ta không mua giúp nữa. Khi dễ khuê nữ của ta mà còn muốn ta giúp à? Nằm mơ giữa ban ngày đi”

Mạnh Doãn Đường lúc này mới nhìn cha, gật đầu “vâng” một tiếng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, khi tiếng trống đầu tiên vang lên, ánh đèn ở Tùng Linh viện ở góc đông bắc phủ Vệ Quốc công cũng sáng dần lên.

Đây là chỗ ở trước đây của Hạ Lệ, bây giờ cả phủ Vệ Quốc công chỉ còn mình hắn, hắn muốn ở viện nào cũng được, thế nhưng vẫn muốn ở lại chỗ này.

Hôm nay là kỳ nhật, Hoàng đế thượng triều, cũng là ngày đầu tiên Hạ Lệ vào triều.

Kiểm giáo hữu uy Vệ đại tướng quân, quan bào tam phẩm màu tím, thắt lưng nạm ngọc phối vàng.

Hắn đứng trong phòng, giang rộng hai tay.

Nha hoàn Hạ Linh Phương đưa tới đang im lặng giúp hắn mặc y phục.

Có lẽ lo lắng hắn 22 tuổi mà rồi chưa thành thân, mới quay về Trường An bên cạnh cũng không có ai, Hạ Linh Phương đưa tới 4 nha hoàn nhan sắc diễm lệ.

Nha hoàn đứng trước mặt giúp hắn cài cúc áo hơi ngước mắt lên, thấy cổ của vị tướng quân trắng như tuyết ngọc nổi bật trên bộ quan phục màu tím, yết hầu nhô cao khiến người ta miên man bất định.

Gò má nàng ta đỏ lên, ngón tay cứ trượt ra, một cái cúc mà cài đến hai lần chưa xong.

Ánh mắt Hạ Lệ quét qua một cái, xua tay cho nàng ta lui ra, tự mình cài cúc áo rồi bước ra ngoài.

Tề quản sự đi lên chờ phân phó.

“Trả lại bốn nha hoàn cho a tỷ”, Hạ Lệ vừa đi ra tiền viện vừa nói. 

Bình Luận (0)
Comment