Tần Tư Hoàn quay về phủ Phụ Quốc công, mặt mày cau có, đi thẳng về sân viện của mình.
Nhũ mẫu Mục thị nhìn thấy, hỏi nhà hoàn Ngọc Hồng đi theo Tần Tư Hoàn sáng nay: “Nương tử sao vậy? Ai chọc nương tử tức giận?”
Ngọc Hồng cau mày, lắc đầu một cái.
Trong chốc lát, nghe tiếng kêu của Tần Tư Hoàn từ trong phòng: “Nhũ mẫu”
Mục thị vội vàng đi vào.
Tần Tư Hoàn hiển nhiên đang lo lắng đi quanh phòng một lúc, chiếc trâm vàng cài trên tóc vẫn còn rung rinh nhè nhẹ, nàng nói với Mục thị: “Vú đi hỏi thăm một chút, trưởng nữ của tam đệ Tuỳ An bá, Mạnh Doãn Đường, cùng Vệ Quốc công Hạ Lệ có qua lại như thế nào?”
Mục thị vâng lệnh lui ra.
Tần Tư Hoàn lại phiền não bước hai bước, ra lệnh cho nha hoàn: “Đi nhìn một chút xem có mẹ ta ở trong phủ hay không”
Chỉ chốc lát sau nha hoàng báo lại, phu nhân ở trong phủ, Tần Tư Hoàn liền đi đến viện của mẹ là Hàn thị.
Vừa lúc Hàn thị rỗi rãi, Tần Tư Hoàn sau khi vào liền cho người hầu lui hết ra ngoài, ngồi xuống giường cạnh Hàn thị, hỏi: “Mẹ, lần trước con vào cung, tiểu cô có tiết lộ cho con, nói tổ phụ có ý đem con gả cho Vệ Quốc công Hạ Lệ vừa mới quay về Trường An, có thật không ạ?”
Hàn thị thấy nàng hỏi chính chuyện này, thở dài: “Tổ phụ con vốn là có ý này, nhưng Hạ Lệ kia không đồng ý. Hôm nay ngày đầu vào triều đã làm cho tổ phụ con một chiêu trở tay không kịp, khiến Thánh thượng hạ lệnh tống giam Hà Ngự sử đương triều, tổ phụ con bị chọc tức”
“Nhưng rõ ràng Hà Ngự sử lần trước tố với Thánh thượng hắn đả thương người ngoài phố, chẳng lẽ không phải tổ phục xúi giục sao?’ Tần Tư Hoàn vội la lên.
“Hắn ngoài đường phố đả thương người là sự thật, Hà Ngự sử tố hắn là đúng chức trách, cái gì mà tổ phụ con xúi giục? Đứa nhỏ này, con nói gì vậy?”, Hàn thị giận trách: “Cha con nói, tổ phụ chỉ là muốn dò xét thái độ của hắn một chút, ai ngờ hắn lợi hại như vậy, xuất thủ chính là sát chiêu. Rõ ràng mới về Trường An chưa được mấy ngày, đã lại có thể có người làm chứng tố Hà Ngự sử dung túng con trai giết người, lợi dụng chức quyền để trục lợi. Trước mặt Thánh thượng thái độ hùng hổ doạ người không nhường một bước, nam nhân như vậy, con không dễ khống chế được đâu. Cha con đã sớm bỏ ý định này rồi”
Tần Tư Hoàn há miệng, nhưng không biết nói gì cho phải, đành chỉ lắc đầu không vui, đôi mi dài nhướn lên đầy vẻ uất ức.
Hàn thị nhìn bộ dạng đó, có vẻ như hiểu ra: “Đột nhiên con chạy tới hỏi ta chuyện này, biết ý định của tổ phụ và cha con về chuyện hôn sự lại có bộ dạng này, chẳng lẽ, con để ý Hạ Lệ?”
Tần Tư Hoàn chậm rãi xoay người, nhìn Hàn thị nói: “Những người thường lui tới nhà chúng ta, trước mặt tổ phụ đều là bộ dạng cúi đầu xếp tai ngoắc đuôi xin xỏ, nhìn đã thấy chán ghét. Hạ Lệ hắn không giống như vậy, không có tính hèn hạ, là nam tử hán đường đường chính chính uy phong lẫm liệt”
“Nhưng hắn cùng Tần gia chúng ta có thù oán. Năm đó Ngũ hoàng tử đoạt ngôi vị thành công, Tần gia chúng ta là một trong những người ủng hộ. Kim thượng cùng Thái hậu vì tổ phụ con bỏ tối theo sáng, phò trợ tân đế mà không truy cứu lỗi của Tần gia năm đó, nhưng Hạ gia bị tiêu diệt, có một phần lỗi của Tần gia trong đó. Hạ Lệ nếu không chịu cùng tổ phụ con giải quyết trong hoà bình, thì con với hắn chính là cừu nhân chi tôn. Hắn làm sao cưới con được? Ta với cha con, làm sao yên tâm đem con gả cho hắn?” Hàn thị kiên nhẫn nói phải trái với Tần Tư Hoàn.
Tần Tư Hoàn hỏi Hàn thị: “Vậy có phải tổ phụ cùng cha sẽ ra tay đối phó hắn?”
Hàn thị đưa tay chỉnh lại cây trâm vàng trên đầu nàng ta, nói: “Đó là chuyện của nam nhân, nữ tử chúng ta không hỏi tới, ngoan”
…
Mạnh Doãn Đường cùng Lâm Uyển Yến đi dạo ở Tây thị đến lúc mỏi chân, mới vui vẻ thuê hai con lừa trở về Trường hưng phường.
Tuy không tìm được chim nhạn, nhưng có bạn tốt cùng đi dạo phố luôn làm cho người ta vui vẻ.
Hai người vừa tới đường Chu Tước, một đội Kim Ngô vệ mặc giáp đen đi tuần tra trên đường phố đi ngang qua theo hướng ngược lại, đột nhiên có người rời đội, thúc ngựa tiến về phía Mạnh Doãn Đường.
Lâm Uyển Yến nghi ngờ nhìn ngọc diện lang quân đang chạy về hướng các nàng, hỏi Mạnh Doãn Đường: “Hắn là ai?”
Mạnh Doãn Đường: “Yến Từ”
Lâm Uyển Yến trợn tròn mắt: “…”
Yến Từ đi tới cạnh Mạnh Doãn Đường, vì nàng cưỡi lừa nên hắn không xuống ngựa, chỉ lấy từ trong ngực ra một hộp phấn Lộc giác đào hoa, đưa cho nàng nói: “Nghe nói các tiểu nương tử đều thích loại phấn này, ta nhờ người mua được một hộp, nàng cầm đi”
Mạnh Doãn Đường từ chối: “Không cần, ta có rồi”
Yến Từ trừng cặp mắt hoa đào, cảnh giác hỏi: “Ai mua?”
Mạnh Doãn Đường liếc hắn nói: “Cha ta”
Yến Từ ngẩn ra, sau đó khẽ cười: “Vậy nàng cứ cất hộp này đi, ta giữ cũng không để làm gì”
Mạnh Doãn Đường nói: “Đưa cho muội muội ngươi đi, nàng ta có vẻ không mua được đâu”
“Nàng gặp muội muội ta?” Yến Từ hỏi.
Mạnh Doãn Đường gật đầu.
Lâm Uyển Yến nhớ lại không khỏi tức giận, chen miệng nói: “Đúng vậy, còn mang theo cả thiên kim tướng phủ, thiếu chút nữa đã đánh Đường nương rồi, thật là uy phong quá mà!”
Yến Từ nhíu chặt chân mày, hỏi Mạnh Doãn Đường: “Chuyện gì xảy ra?”
“Người nhà ngươi đều không thích ta, muội muội ngươi là ghét ta nhất”, Mạnh Doãn Đường dừng một chút, ngửa mặt nhìn Yến Từ nói: “Yến lang quân, nếu không coi như bỏ cái hẹn tháng 3 đi, giữa chúng ta thật không cần thiết phải tiếp tục lui tới nữa”
“Nàng ta rồi sẽ phải xuất giá, không ở mãi trong phủ được. Nàng yên tâm, hôm nay trở về ta sẽ dạy dỗ nó”, Yến Từ nói: “Hẹn tháng 3 kia nhất định nàng phải tới, ở hồ Khúc Giang có rừng hoa đào, chỗ đó có một bãi cỏ lớn, ta sẽ quây chỗ đó lại”
"Nhưng……"
“Cứ như vậy đi. Ta đợi nàng”, Yến Từ không đợi nàng cự tuyệt liền quay đầu ngựa, mỉm cười chạy đi.
Lâm Uyển Yến quay đầu nhìn Mạnh Doãn Đường hỏi: “Các người không phải đã hoà ly sao? Hắn đây là muốn làm cái gì?”
Mạnh Doãn Đường tức giận trợn mắt nhìn bóng lưng Yến Từ nói: “Quá mức phiền phức! Hoà ly rồi còn dây dưa không ngớt”
“Vậy ngươi định làm thế nào? Có đi không?”
“Đi chứ. Muốn một người thích mình không dễ dàng, chẳng lẽ muốn một người ghét mình lại khó hơn sao? Đi, về nhà” Mạnh Doãn Đường tiếp tục cưỡi lừa đi về Trường hưng phường.
Chạng vạng tối, tiếng trống vang lên, cổng các phường đóng lại.
Hạ Lệ vừa trở về phủ Vệ Quốc công, Thích Khoát không nhịn được tố cáo: “A Lang, Lộc thập nhị lấy việc công làm việc tư, lúc phát phấn ở Triêu Hoa Ngọc Nùng lại nói với vị tiểu nương tử có thù oán với người là hôm qua người kéo nàng vì cứu nàng, còn mượn cớ này để cho tiểu nương tử kia nhiều phấn hơn”
Hạ Lệ đem dây ngựa giao cho hạ nhân, xoay người nhìn Lộc Văn Sanh.
Lộc Văn Sanh cười xoà nói: “Đó chỉ là một tiểu nương tử, hôm qua bị cử chỉ vô tình của A Lang mà nơm nớp sợ hãi, nếu truyền ra ngoài, tổn hại danh tiếng của A Lang. Ta nói như vậy, trong lòng nàng không còn vướng mắc gì nữa thì có gì không tốt? Nàng còn nói lần sau nếu gặp lại A Lang sẽ đích thân cảm tạ A Lang nữa”
Hạ Lệ hơi cau mày nói: “Lắm mồm” xoay người đi vào cửa chính.
Thích Khoát cười trên sự đau khổ của người khác, học Hạ Lệ nói với Lộc Văn Sanh: “Lắm mồm!” rồi đi theo Hạ Lệ đến cửa chính, bỗng nhiên Hạ Lệ quay đầu nhìn hắn nói: “Mấy thớt ngựa bẩn rồi, ngươi đi chải lông đi”
Thích Khoát sững sờ: “Hả?”
Hạ Lệ không nói lời nào, bước vào trong cửa.
Thích Khoát xoay người lại, chỉ thấy Lộc Văn Sanh chắp tay sau lưng, hứng khởi đi tới, ngang qua trước mặt hắn không quên nghiêng đầu, giễu cợt một câu: “Lắm mồm!”
Lúc Hạ Lệ dùng cơm tối, Tề quản sự đi vào bẩm báo:
“A Lang, theo như phân phó của người, ta sai hai người đến hai huyện Trường An và Vạn Niên lấy cớ xem lại hồ sơ cũ, biết được rằng tháng 3 năm ngoái, một người tên Vương Nhị Cẩu ở Vương gia đến huyện nha Trường An báo án, nói nhị thúc của hắn đang dưỡng bệnh ở Bảo ninh phường đột nhiên biến mất, không biết sống hay chết. Hồ sơ không có kết luận, án này để trống như vậy. Lão nô sai người đi suốt đêm đến Trường An để tìm người này ở Vương gia thì biết đầu tháng 4, Vương gia gặp hoả hoạn, một nhà 8 người đều chết cháy, không ai sống sót. Sợ bứt dây động rừng nên chưa phái người đi thăm dò chỗ dưỡng bệnh kia, bước kế tiếp nên thế nào, xin chờ A Lang phân phó”
Hạ Lệ gắp một đũa rau cần, rũ mắt nói: “Không cần tra nữa”
Tề quản sự vâng lời.
“Hôm tổ phụ a gia bị hành hình, Trương Quân Cơ đang ở đâu, tra được chưa?” Hạ Lệ hỏi.
Tề quản sự nói: “Tra được, khoảng thời gian đó Trương gia nương tử ở tại Tuỳ An hầu phủ”
Hạ Lệ ngưng đũa một lát, hỏi: “Ngày thứ 2 hành hình, nàng ta có rời đi không?”
Tề quản sự nói: “Chưa từng rời đi, theo tin tức dò được mới nhất, một năm đó nàng ta luôn ở Tuỳ An hầu phủ, đến cuối năm mới về Nhữ Xương hầu phủ”
“Được rồi, đi chuẩn bị một phần hậu lễ, mai ta đi thăm Nhữ Xương hầu phủ”, Hạ Lệ nói.
Tề quản sự vâng lệnh lui ra.
….
Mạnh phủ.
Ăn cơm chiều xong, Chu thị gọi Mạnh Doãn Đường tới phòng mình, cầm ra mấy miếng vải bà vừa đi mua ở Đông thị, ướm ướm lên người nàng. Mấy loại lụa gấm vân chìm của cửa hàng Cẩm Tú này, nhìn một cái đã biết giá trị không rẻ.
“Mẹ, con vẫn còn váy mới mà, sao phải mua vải tốt như vậy chứ?” Mạnh Doãn Đường có chút tiếc tiền, Dĩ Vi mấy tháng nữa sẽ xuất giá, A Nhuận còn chưa lấy vợ, nhà còn nhiều chuyện phải dùng đến tiền.
Chu thị nói: “Tuy thế đạo bây giờ cô nương hoà ly không hiếm gặp, cũng không phải chuyện xấu hổ gì, nhưng người ta vẫn có chút cay nghiệt, vẫn dùng ánh mắt thấp kém để đánh giá người khác. Đường nhi nhà chúng ta phải mặc đẹp hơn cả lúc chưa hoà ly, không thể để cho bọn lòng dạ nhỏ hẹp kia coi thường”
“Chúng ta sống cuộc sống của mình là được rồi, để ý lời của thế gian làm gì? Người ta đã muốn chê bai thì trong quả trứng vẫn tìm được xương, con thường không mấy khi ra ngoài giao du, không cần nhiều vải đẹp như vậy để may đồ. Nếu không… nếu không thì giữ lại vải đỏ này, những cái khác có trả lại được không?” Mạnh Doãn Đường nói.
Chu thị nói: “Vải đã bán đi rồi sao trả lại được chứ? Cứ giữ lại đi, không phải hàng tháng đều mua vải mới cho con sao”
“Dạ”, Mạnh Doãn Đường ôm cánh tay Chu thị: “Cảm ơn mẹ”
“Phu nhân, bên ngoài báo lại, nha hoàn nghe thấy tiếng gõ cửa, mở ra thì không có người, chỉ thấy có 1 hộp phấn”, nha hoàn Tuyết Lan cầm hộp phấn Lộc giác đào hoa vào bẩm báo.
Chu thị cầm hộp phấn nhìn qua nhìn lại, không có dấu hiệu gì, không biết của ai lưu lại.
“Không nhìn thấy là ai để ở đó à?” bà hỏi Tuyết Lan.
“Không thấy”, Tuyết Lan lắc đầu.
Chu thị nghĩ ngợi, cho Tuyết Lan lui xuống, quay sang nói với Mạnh Doãn Đường: “Bây giờ đã đến giờ đóng phường, người duy nhất có thể đi lại bên ngoài mà không sợ bị bắt chỉ có Vũ hầu, tám phần là của tiểu tử Thiệu gia nhị lang kia”, bà lắc lắc hộp phấn, cong môi hỏi Mạnh Doãn Đường: “Có nhận không?”
“Không quen không biết, nhận phấn của người ta làm gì? Ngày mai cho người mang trả lại đi”, Mạnh Doãn Đường nói.
“Nếu hắn không thừa nhận thì trả thế nào?” Chu thị cố ý hỏi.
“Vậy cứ giao cho hắn, người dân nhặt được đồ vật không rõ chủ nhân, giao cho Vũ hầu xử lý không phải là rất bình thường sao?” Mạnh Doãn Đường nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
Chu thị thở dài: “Hậu sinh kia ta cũng gặp mấy lần, tướng mạo đường hoàng, tính tình cũng niềm nở, chẳng qua gia cảnh cũng bình thường, Vũ hầu… cũng không có tiền đồ gì lớn, trả lại cho hắn, trả lại đi”
“Mẹ, mẹ nói cái gì thế?” Mạnh Doãn Đường đỏ mặt.
“Được rồi được rồi, không nói hắn, nói tiếp chuyện vải vóc”, Chu thị cười nói.
Hai mẹ con trong phòng nói chuyện một lúc, trời đã tối, Mạnh Doãn Đường đi ra khỏi phòng Chu thị, về phòng mình.
Viện tử của Mạnh gia này không lớn lắm, Mạnh Doãn Đường đi tới trước cửa phòng mình, xoay người nhìn sâu vào trong sân, phòng của Bạch di nương, thân mẫu của Dĩ Vi đã tắt đèn.
Cha nàng tối nay ở lại đó.
Cha là một người cha tốt, đối với mẫu thân mà nói, cũng là một người chồng tốt, có trách nhiệm. Nhưng điều này cũng không ngăn cản ông nạp thêm 2 thiếp thất, trong thư phòng còn có 2 nha đầu thông phòng.
Mạnh Doãn Đường tâm tình buồn bực.
Làm vợ mà nhìn chồng mình đi ngủ với người phụ nữ khác, trong lòng thật sự sẽ không khổ sở sao?
Có lẽ nàng không nên để cho mẹ trả hộp phấn kia cho Thiệu gia nhị lang? Nhà hắn bình thường, ít bạc, không có tiền đồ, vậy nàng có thể quản được hắn không nạp thiếp không?
Nhưng nếu như hắn đã ít bạc, không có tiền đồ mà vẫn cứ nạp thiếp, chẳng phải nàng càng tức hơn sao?
Thôi, không suy nghĩ tính toán gì nữa, xe đi tới ắt có đường, cứ đi một bước nhìn một bước vậy.