Hạ Lệ từ cung Thái Cực đi ra, đến cổng Thừa Thiên, quẹo trái từ cổng Diên Hi ra khỏi hoàng cung, đi về phía nam qua Vĩnh hưng phường đến Sùng nhân phường.
Theo sở cầu của hắn, hoàng đế đã trả lại phủ Vệ Quốc công cũ cho hắn. Phủ nằm ở góc tây nam của Sùng nhân phường, bên cạnh chính là hoàng thành, cổng chính mở ra đối diện với Bình khang phường.
Khi Hạ Lệ về đến nhà, một mỹ phụ nhìn khoảng ngoài 40, mắt ngấn lệ đi từ trong cửa ra đón, nhìn thanh niên trước mắt từ trên xuống dưới, như thể không tin thiếu niên năm đó đã trở lên cao lớn anh vũ như vậy, cổ họng nghẹn ngào nói không ra lời. Hạ Lệ hướng nàng thi lễ một cái: “A tỷ, nhiều năm không gặp, tỷ có khoẻ không?”
“Ta vẫn ổn. Đệ… cuối cùng đệ cũng về rồi”, Hạ Linh Phương lúc này không còn để ý đến hình thức, lấy tay quệt nước mắt.
Hạ Lệ ngửa đầu nhìn cổng lớn của phủ Vệ Quốc công, dường như tất cả vẫn như xưa, nhưng Hạ gia giờ chỉ còn lại hắn cùng trưởng tỷ, hai người thôi.
Hạ Linh Phương ép mình phải trấn định lại, nhìn những người đi sau lưng hắn.
Hạ Lệ giới thiệu hai người phía sau với nàng: “Tỷ, đây là hai thuộc hạ của ta, Lộc Văn Sanh, Thích Khoát”
Lộc Văn Sanh chính là người đưa cung tên cho hắn trên đường Chu Tước, hơn 20 tuổi, khuôn mặt vuông, lông mày rậm và đôi mắt to, nhìn hết sức trung thành đáng tin. Thích Khoát nhìn qua có vẻ trẻ hơn, lông mi dài, mắt nhỏ, da trắng tuấn tú, so với binh lính, nhìn hắn giống một thư sinh phong lưu hơn.
Hai người tiến lên một bước, hành lễ với Hạ Linh Phương.
Hạ Linh Phương biết hai người này là tâm phúc của Hạ Lệ, ôn hoà nhận lễ, nói với Hạ Lệ: “Về phủ trước đã. Từ khi thánh thượng đem căn nhà này trả lại cho Hạ gia chúng ta, ta thường về đây quét dọn, thu xếp lại. Cũng may mà 8 năm qua, trong phủ cũng không có chỗ nào phải sửa chữa lớn, căn bản vẫn là dáng vẻ trước kia…”
Hạ Lệ đi theo Hạ Linh Phương bước qua cổng ngoài, đi ngang qua cửa ngách cùng chuồng ngựa, lên bậc cấp, xuyên qua cánh cửa chính bằng gỗ sơn đỏ gắn đinh đồng, đối diện chính là chính điện nguy nga và tráng lệ - Trung Vũ đường.
Từ khi hắn chào đời, cô cô là hoàng hậu, biểu ca là thái tử, tổ phụ là Quốc công Thị vệ, cha là thế tử của Quốc công Thị vệ, ở Trung Vũ đường hầu như ngày nào cũng có tiếng cười nói, đông chật khách quý.
Mỗi lần hắn từ bên ngoài trở về, tiểu tỳ ở tiền đường sẽ hô to: “Lục lang đã về”
Tổ phụ hoặc cha sẽ gọi hắn ra chính điện gặp khách.
Nhưng hắn rất chán ghét chuyện đó, lần nào cũng kiếm cớ chạy đi. Cha tốt tính, nhiều nhất cũng chỉ cười cười, cố gắng xoa dịu mọi chuyện, chỉ có tổ phụ là tức đến phồng mang trợn mắt.
“Đệ nhìn xem có chỗ nào không vừa ý, để ta bảo người sửa lại”, Hạ Linh Phương thấy hắn ngẩn người nhìn chằm chằm chính điện, trong lòng cũng không chịu nổi, cố ý phá vỡ sự yên lặng.
Hạ Lệ hồi phục tinh thần, gật đầu một cái.
Mấy người vòng qua chính điện, đi qua hai cửa tới hậu viện, trong sân đã có khoảng trăm người hầu đứng chỉnh tề, thấy chủ nhân tới thì quỳ xuống hành lễ.
Hạ Linh Phương chỉ một phụ nhân đứng phía trước, giới thiệu với Hạ Lệ: “Vị này họ Bảo, cùng hơn 50 người phía sau kia đều do Thái hậu ban thưởng”
Bảo Quế Anh ngẩng đầu, vốn định nói mấy câu nịnh nọt tân chủ nhân một chút, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén lạnh lùng vô tình, không tự chủ được mà run lên, một chữ cũng không nói ra được.
“Người bên trái này, đệ còn nhớ chứ, Tề quản sự, lão nhân của Hạ phủ. Sau khi nhà xảy ra chuyện, ông bị bán đến Hàng Châu để xây miếu, thật vất vả mới tìm được về”
Lão bộc quỳ gối tiến lên hai bước, dập đầu với Hạ Lệ: “Lão nô vấn an A Lang”
Hạ Lệ nhìn ông, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, tâm trạng cuộn sóng, nói: “Ngươi chịu khổ rồi”
Mấy chữ này làm lão nô nghẹn ngào.
Hạ Linh Phương chỉ bốn nha hoàn xinh đẹp đứng sau lưng Tề quản sự nói: “Bốn tỳ nữ này là người bên cạnh ta, làm việc nhanh nhẹn chu đáo, tạm thời để cho đệ dùng, nếu thấy thích hợp thì giữ lại, không hài lòng thì trả lại cho ta. Số còn lại đều là mới mua, để quản sự dạy dỗ, nếu không đủ thì mua thêm”
Hạ Lệ đồng ý, để Tề quản sự dẫn đám người cùng Lộc Văn Sanh, Thích Khoát đi sắp xếp chỗ ở.
Đám người dưới đi hết, hai chị em tiếp tục đi về hậu viện.
“A tỷ những năm qua sống thế nào, bên Lý gia có đối xử tốt với tỷ không?” Hạ Lệ hỏi Hạ Linh Phương.
Hạ Linh Phương bình tĩnh nói: “Công công* ta đệ cũng biết, tuy xuất thân dòng dõi quý tộc, nhưng bản chất đều là người có học, thanh cao. Năm đó Hạ gia xảy ra chuyện, Lý gia hoang mang bất an, nhiều người nói nên hưu ta, chính ông đã trấn áp chuyện đó, nói hoạ không liên luỵ đến nữ tử đã xuất giá, đây là quy củ từ xưa đến nay. Bất kể Hạ gia phát sinh chuyện gì, cũng không thể trở thành lý do để Lý gia hưu ta. Huống chi Hạ gia xảy ra chuyện, ta không còn nơi để quay về, thuộc một trong ba điều khoản quan trọng, không thể hưu. Vì thế ông đã dẹp bỏ mọi lời bàn tán, giữ ta ở lại Lý gia. 8 năm qua, tuy nói không dễ dàng, nhưng bây giờ mọi chuyện đều ổn. Chỉ tiếc cho tam tỷ của đệ, nàng…”
(*công công: cha chồng)
Năm Hạ gia gặp nạn kia, nam nhân từ 15 tuổi trở lên đều bị chém đầu, 15 tuổi trở xuống bị lưu đày, nữ nhân tất cả phải sung vào giáo phường. Tổ mẫu Hạ Lệ xuất thân danh môn, tính tình cương liệt, không chịu nhục, dẫn nữ quyến Hạ phủ tổng cộng 37 người, trong một đêm tất cả treo cổ trong giáo phường.
Một tháng sau, tam tỷ của Hạ Lệ, Hạ Minh Phương cũng bị nhà chồng treo cổ.
Nhắc lại chuyện bi thảm cũ, Hạ Linh Phương không nhịn được, dùng khăn tay lau nước mắt.
Hạ Lệ đi bên cạnh, ánh mắt cứng rắn băng lạnh, không nói lời nào.
Hạ Linh Phương đau lòng một hồi mới nhớ tới chuyện chính: “Đệ vào cung có bái kiến Thái hậu không?”
Hạ Lệ gật đầu.
Hạ Linh Phương dừng bước, nhìn xung quanh thấy không có người, lúc này mới hạ giọng nói khẽ: “Gần đây ta nghe thấy tin đồn là Thái hậu hình như có ý muốn chỉ hôn tôn nữ* Tần Tư Hoàn của lão tặc Tần Diễn cho đệ, muốn mượn cớ hôn sự này để giải quyết vấn đề giữa hai nhà Tần – Hạ trong hoà bình”
(*tôn nữ: cháu gái)
Hạ Lệ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt u lạnh nhìn về phía xa, nói: “Tỷ không cần lo lắng, ta tự có tính toán”
Hạ Linh Phương nhìn thanh niên trầm ổn, chững chạc, không bộc lộ cảm xúc trước mắt, trong đầu luôn vô thức so sánh với thiếu niên cao ngạo năm xưa, nỗi chua xót trong lòng cứ quấn quanh không xoá được.
Nàng quay người tiếp tục đi về phía trước, miệng nói: “Sau khi đệ ổn định, đừng quên chuẩn bị hậu lễ đến cảm tạ Hầu phủ Nhữ Xương. Mặc dù Thánh thượng đã phong thưởng Trương gia, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thu liệm hài cốt của phụ bá huynh đệ Hạ gia, là hậu duệ duy nhất còn lại của Hạ gia, đệ nhất định phải tự mình đến cửa tạ ơn”
Bước chân Hạ Lệ hơi do dự, hỏi Hạ Linh Phương: “Có khẳng định là Trương gia thu liệm không?”
Hạ Linh Phương xoay người hỏi hắn: “Vì sao nghi ngờ?”
“Hạ gia cùng Trương gia thường không có qua lại nhiều, theo ta nhớ, nhà chúng ta cũng không có ai thân thiết với bên đó. Lúc đó vì trữ quân thay đổi mà cả triều trên dưới nổi sóng, ở tình huống đó, Trương gia lại mạo hiểm vì Hạ gia thu liệm hài cốt, vì tình vì lý đều không thông cho lắm”, Hạ Lệ nói.
Hạ Linh Phương hỏi: “Đệ còn nhớ tiểu nương tử của Trương gia, người thứ 6 đó không? Nàng là tôn nữ của lão phu nhân Tùy An bá phủ, nghe nói khi còn bé thường xuyên đến Tuỳ An hầu phủ chơi cùng biểu tỷ muội, đệ không có chút ấn tượng nào về nàng ta à?”
Hạ Lệ cẩn thận nhớ lại, lắc đầu.
Hạ Linh Phương thấy vậy có chút chê bai: “Đệ thường đi Mạnh phủ, ngoài Mạnh thất nương chắc không nhớ được người nào khác hả? Nhưng thế sự đã là như vậy. Tổ phụ cùng Mạnh lão thái gia giao hảo, sau khi Hạ gia xảy ra chuyện, việc duy nhất mà Mạnh gia làm, đó là dồn hết sức phủi sạch quan hệ với Hạ gia. Hạ gia cùng Trương gia không qua lại nhiều, đệ lại chưa từng chú ý tới Trương lục nương tử, nhưng khi chuyện ập tới, chính nàng đã gạt người nhà, len lén vì Hạ gia chúng ta mà thu liệm hài cốt. Bây giờ nàng đã xuất giá, để tránh miệng lưỡi người ngoài mới nói là phụ huynh nàng thu liệm”
“Nàng ta nói, cũng không nhất định là chân tướng”, Hạ Lệ nói.
“Đệ dựa vào cái gì? Năm đó ta từng lặng lẽ phái người nửa đêm đến bãi tha ma, muốn thu liệm thi thể của tổ phụ, a gia, nhưng người của ta tới trễ một bước, tận mắt nhìn thấy một đám ăn mày đang thu liệm thi thể người nhà chúng ta. Tình huống lúc đó đặc thù, đối phương làm việc cũng cẩn thận, chỉ biết thi thể chôn ở chỗ nào, không biết người thu liệm là ai. Sau khi Thánh thượng về lại Đông cung, Trương lục nương tử tự mình tới tìm ta, báo cho ta biết nơi chôn cất tổ phụ, a gia. Những chi tiết nàng ta nói hoàn toàn giống với những gì người của ta nhìn thấy. Nếu không phải nàng phái người đi thu liệm, sao nàng biết tình hình cụ thể lúc đó? Vả lai, bây giờ Thánh thượng đăng vị, người dù ngu dốt đến mấy cũng biết chỉ cần nói đã từng thu liệm hài cốt Hạ gia, nhất định sẽ được phong thưởng, há có thể đem công lao này chắp tay dâng cho người khác?” Hạ Linh Phương nhíu mày.
Hạ Lệ yên lặng một lúc rồi nói: “Đã biết”
….
Trường hưng phường, Mạnh phủ.
“A tỷ, lần này tỷ quay về có thật là không đi nữa chứ?” dưới gốc cây đào đang nở rộ trong hậu viện, thứ muội Mạnh Dĩ Vi kéo mạnh cánh tay Mạnh Doãn Đường, còn thứ đệ Mạnh Sở Cơ ôm chặt chân nàng.
Mạnh Doãn Đường sờ cái đầu nhỏ của Mạnh Sở Cơ, cười nói: “Không đi, sau này a tỷ dẫn các ngươi ra ngoài chơi”
“Ôi! Quá tốt! Quá tốt rồi!” Mạnh Sở Cơ cao hứng nhảy nhót không ngừng.
Lúc này tỳ nữ Tuyết Lan của mẹ nàng mời Mạnh Doãn Đường đi nội đường dùng cơm.
Lúc Mạnh Sở Cơ 2 tuổi, mẹ ruột bạo bệnh qua đời, được nuôi trong phòng phu nhân, thấy vậy cũng muốn đi theo Mạnh Doãn Đường dùng cơm, Mạnh Dĩ Vi kéo nó lại, nói: “A đệ hôm nay ăn cơm với nhị tỷ được không? Phu nhân và đại tỷ còn phải nói chuyện”
“Dạ”, Mạnh Sở Cơ nghe lời, đi theo Mạnh Dĩ Vi.
Mạnh Doãn Đường biết kiểu gì mẹ cũng hỏi chuyện nàng hoà ly, quả thật không nên cho Sở Cơ nghe.
Nàng đi tới nội đường, trong sảnh có một mỹ phụ xinh đẹp, búi tóc cao, da trắng đang chỉ đạo tỳ nữ, đây là mẹ của Mạnh Doãn Đường, Chu thị. Thấy nàng tới, Chu thị cho người hầu lui ra, dẫn nàng tới cạnh mình.
Hai người ngồi bên chiếc bàn đầy thức ăn, Mạnh Doãn Đường nhìn một cái, vui vẻ nói: “Đều là những món con thích”
Chu thị liếc nàng với vẻ đau lòng và quở trách, đưa bàn tay thon dài được bảo dưỡng cẩn thận, múc cho nàng một chén canh: “Trước kia ở Mẫn an Hầu phủ, ăn cái gì con cũng không được chọn, bây giờ dù sao cũng về nhà rồi, thích làm gì thì làm, ăn gì thì ăn”
“Dạ!” Mạnh Doãn Đường vui vẻ gật đầu, nhận cái chén nhỏ nói: “Cảm ơn mẹ! A Nhuận đâu? Không đợi nó cùng về ăn cơm sao?”
Chu thị nói: “Sáng nay nó kêu đau răng, la hét đòi tìm đại phu, về cũng không ăn được gì đâu, không cần phải đợi”
“Ồ”, Mạnh Doãn Đường cúi đầu hớp một miếng canh cá, vừa định khen ngon thì thấy bào đệ* Mạnh Sơ Nhuận vừa kêu “mẹ mẹ” vừa chạy tới.
(*bào đệ: em trai ruột)
Thấy Mạnh Doãn Đường, nó sửng sốt một chút rồi vui vẻ nói: “Vừa vặn a tỷ cũng ở đây, mọi người biết không, tỷ phu* quay về rồi!”
(*tỷ phu: anh rể)
Chu thị không hiểu, vô thức hỏi: “Yến Từ quay lại à?”
Mạnh Sở Nhuận khinh thường nói: “Cái gì mà Yến Từ, đó là giả tỷ phu! Con nói tỷ phu thật sự cơ, Hạ Lục lang, Hạ Lâm Phong!”
“Khụ khụ!” Mạnh Doãn Đường sặc canh, ho không ngừng.