Hạ Lệ ánh mắt trầm xuống, không nói.
Lộc Văn Sanh thăm dò: “A Lang, mỗ đi nhìn một cái nhé?”
Hạ Lệ liếc hắn, từ chối cho ý kiến, xoay người đi vào Tùng Linh viện.
Lộc Văn Sanh nói với Tề quản sự: “Tìm mấy hầu gái lực lưỡng đi cùng ta ra cửa sau xem sao”
Bên ngoài tường phía sau của phủ Vệ Quốc công, Mạnh Sở Minh nhìn cánh cửa trước mặt, nó còn khí thế hơn cả cửa trước của những phủ khác, sốt ruột hỏi Mạnh Sở Thanh: “Nhị ca, người báo tin sao đi lâu như vậy còn chưa quay lại? Có phải chúng ta hiểu sai ý của Hạ Lục lang rồi không, hắn che chở cho Thất nương chỉ vì tình bạn thuở nhỏ, chứ thực tế không h.am m.uốn gì Thất nương đã hoa tàn bại liễu?”
Đợi quá lâu, trong lòng Mạnh Sở Thanh lúc này cũng có chút lo lắng. Lấy thân phận địa vị của Hạ Lục lang, nếu hắn muốn, nữ nhân nào hắn cũng có thể có được, nhưng…
Hắn vén rèm xe ngựa, nhìn nữ tử đang hôn mê bên trong. Tuy đã từng xuất giá, nhưng nữ tử trước mắt vẫn da thịt trắng nuột non mềm, dáng người lả lướt hấp dẫn, đó là chưa nhìn đến dung mạo, mới chỉ da thịt thôi cũng đã đủ để thưởng thức rồi, huống chi nàng còn kiều diễm ngũ quan tinh xảo. Nếu không phải là quan hệ đường huynh đường muội, chính hắn cũng muốn âu yếm một phen. Mạnh Sở Thanh không tin, một nữ nhân như vậy đưa đến tận giường mà Hạ Lệ có thể thờ ơ.
Nghĩ vậy, hắn hạ rèm xuống, nói: “Đừng vội, chờ một chút”
“Này, nhị ca, có người từ trong phủ đi ra”, Mạnh Sở Minh đẩy hắn.
Mạnh Sở Thanh quay đầu lại, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.
Hắn nhận ra Lộc Văn Sanh, lần trước Hạ Lệ mang theo người đi Nhữ Xương hầu phủ chính là hắn, người này nhất định là thân tín của Hạ Lệ.
Lộc Văn Sanh đi đến bên xe ngựa, vén màn lên nhìn, quả nhiên là Mạnh Doãn Đường ở bên trong, liền kêu mấy nô tì đi theo đỡ nàng xuống.
Mạnh Sở Thanh ở một bên liên tục nói: “Thật sự là làm phiền Hạ đại tướng quân, ngày khác xin đến tận nơi cảm tạ”
Lộc Văn Sanh không nói gì, thấy hầu gái đã đưa Mạnh Doãn Đường vào trong phủ, quay lại nhìn huynh đệ Mạnh thị: “Nhị vị mời trở về đi”. Nói xong không đợi hai người trả lời, quay người bước vào trong phủ, gác cửa đóng cổng lại.
Mạnh Sở Minh nhìn cánh cửa đóng chặt, quay đầu nhìn Mạnh Sở Thanh mặt mũi không tốt, nói: “Nhị ca, sao thái độ người này lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ Hạ Lục lang không cảm kích sao?”
Mạnh Sở Thanh cắn răng nói: “Không cần để ý xem hắn cảm kích hay không, dù sao Thất nương cũng đã qua cửa rồi, ván cược này chúng ta đã đặt xong rồi. Đi, đi uống rượu”
Tuy nói như thế nhưng bóng dáng hai người khi rời đi vẫn có chút chật vật.
Lộc Văn Sanh mang theo hầu gái đưa Mạnh Doãn Đường vào Tùng Linh viện, Thích Khoát ghé vào nhìn trộm: “Ai, ai vậy?”
“Đi đi!” Lộc Văn Sanh đẩy hắn ra, đi vào bên trong, Hạ Lệ không có ở đó.
“A Lang ở thư phòng, nói người đưa đến thì đặt ở trên giường”, Thích Khoát một bên nói.
Lộc Văn Sanh bảo hầu gái cẩn thận đặt Mạnh Doãn Đường lên giường, sau đó đi thư phòng báo cáo với Hạ Lệ.
Hạ Lệ ngồi sau án thư, cầm trong tay quyển sách lụa, nhìn qua vẻ không để ý, thản nhiên nói: “Đã biết, lui xuống nghỉ ngơi đi”
“A Lang, tiểu nương tử kia…” Thích Khoát định nhắc hắn rằng tiểu nương tử vẫn đang nằm trên giường, chưa nói dứt lời đã bị Lộc Văn Sanh bịt kín miệng kéo ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, Thích Khoát khó chịu đẩy Lộc Văn Sanh ra, nói: “Ngươi che miệng ta làm cái gì?”
“Ngày đó bị A Lang đánh chưa chừa à? Lại muốn hồ ngôn loạn ngữ?” Lộc Văn Sanh hé mắt nhìn hắn.
Thích Khoát nghẹn giọng, lo lắng quay đầu nhìn về phía cửa viện, thấy không có ai đi ra mới nói khẽ với Lộc Văn Sanh: “Lộc thập nhị, ngươi nói A Lang có phải thật sự không được hay không? Một tiểu nương tử nũng nịu nằm ở trong phòng như vậy mà hắn vẫn còn tâm tư ở thư phòng đọc sách?”
Lộc Văn Sanh ngửa mặt nhìn trời, thật sự lười phản ứng với cái tên Thích Khoát, kẻ chỉ nhớ đồ ăn mà không nhớ bị đánh, quay đầu bước đi.
“Này này, Lộc thập nhị, sao ngươi không nói câu nào? Ta nói với ngươi vấn đề này thực sự quan trọng đó…” Thích Khoát đuổi theo.
Trong Tùng Linh viện, Hạ Lệ, người bị Thích Khoát nghi ngờ “không được”, đã sớm rời khỏi thư phòng về phòng ngủ, cho các nha hoàn lui ra, đóng cửa lại.
Nhìn nữ tử đang nằm nghiêng xa xa ở trên giường phụ, hắn chần chừ chớp mắt, từ từ đi đến cạnh giường, nâng mi nhìn nàng.
Nhiều năm trước, bộ dạng nằm nghiêng lúc ngủ của nàng cũng giống như vậy, hàng lông mi thật dài, đôi má bầu bĩnh, chiếc mũi hơi tròn và cái miệng nhỏ đầy đặn dường như đang chu ra.
Đứng một lúc, mùi rượu trên người nàng bay vào mũi hắn.
Hắn cúi người xuống, một tay chống trên giường, chóp mũi ghé sát vào khóe miệng nàng.
Hơi thở của nàng ôn nhu lướt qua mặt hắn, không có một tia mùi nào nhưng quả thật ở khóe miệng lại tản ra mùi rượu.
Hắn đứng dậy, nắm cổ tay nàng nhấc lên, ngửi từng ngón tay, trên tay cũng không có mùi rượu, chỉ có mùi trà thoang thoảng.
Hắn thở dài, ngón tay dài khẽ véo chiếc cằm mềm mại, thấp giọng nói: “Quả là nàng, vẫn ngốc từ nhỏ tới lớn, bị người ta bán cũng không biết”
Nếu nàng tỉnh táo, đương nhiên sẽ là bộ dạng giận mà không dám nói, trừng đôi mắt đen tròn nhìn hắn, nhưng lúc này nàng đang bất tỉnh, không thú vị bằng.
Hạ Lệ buông cằm nàng ra, cảm giác mịn màng dường như vẫn còn lưu lại, làm cho hắn không nhịn được khẽ vuốt ngón tay, sau đó ôm lấy nàng, xoay người bước vài bước, đặt nàng lên giường của mình.
Qua nửa canh giờ, trời hoàn toàn tối đen.
Mạnh Doãn Đường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhất thời chưa kịp phản ứng xem đã có chuyện gì xảy ra.
Nàng cố sức ngồi dậy giữa đống chăn đệm, ý thức chưa tỉnh táo khiến phản ứng của nàng có phần chậm chạp, vẻ mặt mờ mịt nhìn căn phòng xa lạ trước mắt.
Sau đó, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện mình bị té xỉu.
Nàng vốn đang cùng Mạnh Nhã Hân tính toán sổ sách ở quán trà, uống nửa chén trà thì thấy choáng váng rồi mất đi ý thức. Phát sinh loại sự tình này chỉ có một lời giải thích, đó là Mạnh Nhã Hân đã hạ thuốc vào chén trà của nàng!
Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng bắt đầu luống cuống.
Mạnh Nhã Hân vì sao hạ thuốc nàng? Tuệ An cùng Hòa Thiện đâu? Nơi này là chỗ nào?
Nàng cúi nhìn chiếc chăn gấm đang quấn quanh người, đó là loại gấm xanh thêu rồng bay phượng múa, ngẩng đầu nhìn đỉnh màn trên thành giường, màu xám bạc, có thêu hoa văn gì đó nhưng ánh sáng mờ ảo nên không nhìn rõ.
Nhìn màn đệm này, kiểu gì cũng không phải là kiểu dáng của nữ tử thường dùng.
Mạnh Doãn Đường nhảy ra khỏi giường giống như bị bỏng, nhưng thuốc vẫn còn tác dụng, chân cẳng mềm nhũn ngã xuống tấm thảm màu xanh có vân mây dưới đất.
Trên mặt đất cũng trải thảm, chủ nhân phòng này không phú thì quý, ít nhất phú quý hơn so với Mẫn An hầu phủ. Khi nàng còn ở Mẫn An hầu phủ, mỗi sáng đi vấn an Yến phu nhân, trong phòng bà ta cũng không trải thảm.
Nghĩ đến đây, Mạnh Doãn Đường càng hoảng hốt, cố gắng chống đỡ đứng lên trên đôi chân bủn rủn, nghiêng ngả lảo đảo đi quanh phòng.
Trong phòng có giá để đao, trên giá có đao.
Trong phòng có gương đồng, nhưng không có bàn trang điểm.
Bất chợt, nàng thấy một thân ảnh cao lớn mặc áo giáp đứng trong góc phòng, Mạnh Doãn Đường sợ tới mức run rẩy, rút chiếc trâm cài trên đầu xuống, run run nói với thân ảnh kia: “Ngươi là ai? Ngươi đừng có tới đây!”
Người nọ bất động. Mạnh Doãn Đường đánh bạo nhìn kỹ mới phát hiện đó là giá treo quần áo, trên giá là bộ khôi giáp bằng bạc.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Mạnh Doãn Đường lần nữa xác định đây tuyệt đối là phòng ngủ của nam tử, hơn nữa nam tử này còn là võ tướng.
Da đầu nàng tê dại, chân như nhũn ra, trong phòng không có ai, nàng cài lại trâm lên búi tóc, loạng choạng đi về phía cửa phòng, mở cửa ra.
Cửa không khóa, nhưng bên ngoài có hơn 10 tên lính canh đứng thành một hàng trong sân.
Mạnh Doãn Đường bị dọa đến muốn khóc, rốt cuộc đây là chỗ nào? Vì sao bên ngoài phòng ngủ lại có nhiều lính như thế?
Thấy đám lính không nhìn về bên này, nàng lại đóng cửa lui vào trong phòng, nghĩ tìm cách rời khỏi phòng ngủ mà không bị đám lính nhìn thấy.
Trong lòng nóng như lửa đốt, hoang mang lo sợ, nàng đi vòng vòng trong phòng, đột nhiên phát hiện một tấm bình phong ở phía tây bắc của phòng ngủ, ẩn ẩn hình bóng mờ nhạt của một cánh cửa đang mở.
Chỗ đó còn có cửa? Đi thông ra đâu? Liệu chủ nhân của phòng này có ở ngay bên kia cái cửa đó không?
Mạnh Doãn Đường trong lòng bối rối, muốn đi qua xem có chuyện gì, nhưng lại sợ hãi. Thế nhưng ở mãi chỗ này cũng không được, trời đã tối rồi, nói không chừng chủ nhân của phòng này sắp quay lại.
Nàng nhịn không được nhìn con đao trên giá, giết người thì nàng không dám, nhưng có đao trong tay, ít nhất nàng có thể dùng cái chết để uy hiếp chủ nhân nơi này thả nàng.
Thế nào đi nữa, cha nàng cũng là quan lại, nàng là con quan, nếu chết ở đây, chủ nhân của nơi này dù có quyền lực đến đâu cũng phải cân nhắc đến hậu quả.
Nghĩ như vậy, nàng tiến lại gần, cố gắng rút con đao rất nặng ra, cẩn thận cầm nó bằng cả hai tay rồi bước về phía bình phong.
Vừa đi vào không được bao lâu, nàng loạng choạng lùi ra với thanh đao trên tay.
Cùng bước ra với nàng từ sau bình phong còn có Hạ Lệ.
Mái tóc dài đen của hắn rối tung, đuôi tóc còn đang nhỏ nước, áo ngủ khoác tùy ý trên người, đai lưng lỏng lẻo, lộ ra vùng ngực nhỏ săn chắc, những vệt nước trên da thịt chưa khô, sáng lấp lánh dưới ánh nến mờ ảo.
Hắn cúi đầu nhìn mũi đao đang run rẩy hướng về phía mình, rồi ngước mắt nhìn Mạnh Doãn Đường, giọng nói như tiếng chuông trong đêm tĩnh lặng:
“Muốn giết ta?”
Ánh mắt Hạ Lệ tựa hồ vẫn còn một tầng hơi nước, giống như minh châu được tẩy rửa, sáng bất thường dưới ánh nến mờ ảo.
Dù đáng sợ thế nào, Mạnh Doãn Đường cũng không muốn giết hắn, nàng cũng không giết được. Không biết cây đao này làm bằng cái gì mà nặng kinh khủng đến vậy, nàng cầm được một lát thì cổ tay đã đau như muốn đứt rời ra.
Thở ra một hơi, hai tay nàng mềm nhũn, cây đao rơi thẳng xuống đất.
Hạ Lệ nhanh nhẹn vươn 2 ngón tay nắm sống đao, làm cho Mạnh Doãn Đường càng kinh sợ.
“Không muốn ngón chân nữa à?” hắn nắm sống đao, ngữ khí lãnh đạm.
Mạnh Doãn Đường cúi đầu nhìn, nếu cây đao rơi thẳng xuống, rất có thể sẽ cắt đứt ngón chân nàng.
Nàng buông tay khỏi chuôi đao, sợ hãi lùi về sau 2 bước.
Hạ Lệ cầm chuôi đao, xoay người đi đến chỗ giá đỡ, “soạt” một tiếng cho đao vào vỏ.
Ánh nến mờ ảo, không gian yên tĩnh, Mạnh Doãn Đường không quen ở cùng với hắn trong hoàn cảnh như thế này.
Nàng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, có chút bất lực hỏi: “Vì sao ta lại ở đây?”
Hạ Lệ chỉnh lại vị trí cây đao, không quay đầu lại nói: “Nàng nói xem?”
Mạnh Doãn Đường nghẹn lời, trong lòng hiểu rằng, Mạnh Nhã Hân vì muốn lấy lòng hắn nên mới đánh mê nàng đưa tới đây. Nữ tử này tâm tư quả thực quá vô sỉ, quá ác độc, lần này nàng tuyệt đối không nhịn nữa!
“Ta muốn về nhà!” nàng cúi đầu nói.
“Ngoài trời tối đen rồi”
Mạnh Doãn Đường đương nhiên biết trời đã tối, cửa phường đã đóng, nhưng nàng cảm thấy, với thân phận của hắn, có lẽ vi phạm lệnh giới nghiêm cũng không sao. Có điều phải nói điều này như thế nào cho phù hợp?
“Còn nữa, nàng đã đưa đến cửa nhà ta, vì sao ta phải thả nàng về?”
Mạnh Doãn Đường đột nhiên nghe nói như thế, cả kinh ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện không biết từ khi nào hắn đã tới trước mặt nàng. Hắn đi chân trần, trên sàn có thảm nên nàng không hề nghe thấy tiếng động nào.
Đối với nàng mà nói, hắn thật sự rất cao, rất đủ cảm giác áp bách, nàng không kiềm chế được lùi lại phía sau, cứng lưỡi: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
“Cô nam quả nữ ở chung trong một phòng, nàng nghĩ ta muốn làm gì?” hắn tựa hồ đã mất kiên nhẫn, giang tay ôm nàng kéo về phía trước, bế nàng lên đi về phía giường.
Mạnh Doãn Đường bị một loạt động tác này của hắn làm cho sợ đến mức trợn tròn mắt, sững người trong giây lát, sau đó đẩy vai hắn, giãy dụa: “Buông ra, ngươi không thể như vậy, ngươi đây là… ngươi đây là cưỡng buộc dân nữ!”
“Đã nói nàng tự mình đưa đến cửa, sao lại nói ta cưỡng buộc? Nhiều lắm thì cũng chỉ coi như ta vui vẻ nhận lấy thôi”, Hạ Lệ nói, cúi đầu nhìn vạt áo bị nàng kéo cho xộc xệch rộng hơn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sợ hãi của nàng, nói: “Khẩu thị tâm phi?”
Mạnh Doãn Đường theo ánh mắt nhìn vào ngực hắn, vừa nhìn thấy lập tức buông tay, nghiêng đầu qua một bên, sau đó liền thấy hắn thả nàng lên giường.
Ánh nến bị hắn che khuất, Mạnh Doãn Đường nghiêng mặt, vừa lúc nhìn thấy bóng của hắn in trên tường, hắn đang chậm rãi cởi áo!
Mạnh Doãn Đường vừa vội lại vừa hoảng, tim đập muốn vỡ tung lồng ngực, không còn cách nào, nàng buộc phải quay đầu, nhìn Hạ Lệ kêu: “Ta đã từng xuất giá, ép buộc ta là mất thân phận của ngươi”
Động tác Hạ Lệ cứng đờ.
Vừa rồi, dù là lời nói, hành động hay biểu cảm, hắn đều thoải mái và tự nhiên, giống như mèo vờn chuột. Nhưng ngay khi nàng nói điều này, giống như chạm vào vảy ngược, sắc mặt hắn nháy mắt đã thay đổi, ánh mắt hung ác nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, ngọn lửa ghen tị cùng hận ý bừng bừng thiêu đốt, khiến người ta run sợ.
Hắn thậm chí còn không quan tâm đến xiêm y đã cởi một nửa, giơ tay nắm chiếc cổ tinh tế thon dài của Mạnh Doãn Đường, kéo nàng ép chặt vào người, chóp mũi gần như chạm vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng còn dám nói? Mười sáu tuổi đã gả đi, có phải cho là ta đã chết ở bên ngoài phải không?”
Mạnh Doãn Đường nghẹn họng nhìn hắn trân trối, đôi lông mày dưới ánh sáng mờ ảo trông càng rõ nét và sắc sảo hơn, đầu nàng như có hồ nhão đang cố gắng hiểu những gì hắn nói.
Nhưng hắn không cho nàng thời gian, sau khi gầm nhẹ những lời này, tay hắn vòng sau gáy, nâng cổ nàng lên, hung hăng hôn xuống cái miệng nhỏ của nàng.
Không biết là vì trong người vẫn còn thuốc mê chưa tan, hay là vì lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nam nhân, Mạnh Doãn Đường trong nháy mắt không có phản ứng, chỉ cảm thấy bờ môi của hắn có chút lạnh, có chút vị đắng thoang thoảng của trà, đang mút thật mạnh cánh môi nàng.
Sau đó nàng mới phản ứng được hắn đang làm gì.
“Ưm!” nàng liều mạng muốn quay đầu tránh né, nhưng tay hắn nắm chặt sau gáy, cơ bản là không cử động được.
Nàng ra sức đẩy vào ngực hắn, lòng bàn tay ấm áp cọ vào bộ ng.ực trần hơi mát lạnh, dường như làm cho hắn càng hưng phấn hơn, hắn trằn trọc, chóp mũi cọ vào mũi nàng.
Mạnh Doãn Đường cảm giác không thở nổi.
Hắn giống như một ngọn núi, sự phản kháng giãy dụa nhỏ bé của nàng căn bản chẳng hề mảy may lay động đến hắn, thậm chí hắn còn lười cả việc kiềm chế nàng.
Càng ngày càng hít thở không được, Mạnh Doãn Đường bắt đầu lo sợ liệu mình có bị hắn hôn đến chết ở trên giường không?
Nỗi sợ hãi trước cái chết khiến nàng có thêm sức mạnh.
Nàng túm tóc, giật tai hắn.
Hắn buông nàng ra, khẽ cau mày túm lấy bàn tay nhỏ bé đang tác quái, dùng tay trái kềm trụ hai cổ tay, ấn lên phía trên đầu nàng.