Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 26

Đêm nay nhiều mây, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện.

Lộc Văn Sanh cùng Thích Khoát đi phía trước, Mạnh Doãn Đường đi cạnh Hạ Lệ, nhìn 4 phía im ắng, hoàn toàn khác biệt so với ban ngày, không khỏi hoảng hốt.

“Hạ… Hạ lang quân, như thế này có thật sự ổn không? Hay là mình đi nép vào? Cha ta nói vi phạm lệnh giới nghiêm sẽ bị đánh bằng roi, thậm chí đánh đến tàn phế”, không nói cho rõ ràng lý do, ai cho ngươi vi phạm lệnh cấm?

Hạ Lệ: “Ừ”

Mạnh Doãn Đường: “…” ngươi ừ là cái ý gì?

Hạ Lệ nghiêng mặt nhìn nàng, nói: “’Ừ’ có ý là, với thân thủ của ta và 2 thuộc hạ, cho dù gặp đội tuần tra, họ cũng không đuổi kịp bọn ta, cho nên nàng muốn đi sát vào tường thì cứ đi sát vào”

Mạnh Doãn Đường: “…”

Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Mạnh Doãn Đường cùng ba người vừa rẽ vào góc tây bắc của Bình khang phường thì kinh hoàng khiếp vía khi thấy đội tuần tra Kim ngô vệ xuất hiện, nhìn thấy 4 người thì chĩa thương, hét lớn: “Kẻ nào dám vi phạm lệnh cấm?”

Mạnh Doãn Đường nghe thấy tiếng hét thì trốn ngay sau lưng Hạ Lệ, một tay nắm lấy tay áo hắn.

Hạ Lệ cúi mắt nhìn hành động của nàng, không hé răng.

Lộc Văn Sanh đưa cho đội tuần tra giấy thông hành của Hạ Lệ, đội trưởng đội tuần tra chắp tay nói với Hạ Lệ: “Hóa ra là Hạ đại tướng quân, thất lễ”, dứt lời vung tay, dẫn đội đi tiếp.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước.

Sợ bóng sợ gió một hồi, Mạnh Doãn Đường nắm tay áo Hạ Lệ, tâm tình phức tạp.

Tuy rằng cùng sinh sống trong thành Trường An, nhưng đãi ngộ giữa người với người khác nhau một trời một vực.

Giống như người quyền quý như Hạ Lệ, vi phạm lệnh cấm cũng không sao, thậm chí đội trưởng tuần tra vì ngăn hắn lại mà còn nói câu “thất lễ”, còn tiểu dân nhỏ bé như nàng, ngay cả dũng khí để vi phạm lệnh cấm còn không có.

Tối nay nếu không có hắn đi cùng, nàng tuyệt đối không dám bước chân ra khỏi phủ Vệ Quốc công. So sánh danh tiết cùng tính mạng, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn.

Nàng và hắn vốn không phải cùng một giai tầng, thực ra giữa họ không nên có một mối quan hệ nào…

Mạnh Doãn Đường miên man suy nghĩ, không để ý dưới chân trong khi trời thì tối đen, dẫm phải hòn đá trượt một cái, ngã sang một bên.

Hạ Lệ nhanh tay túm được tay nàng, kéo nàng đứng vững, nhíu mày: “Nàng có thể đi đứng bình thường được không?”

Mạnh Doãn Đường tự biết đuối lý, không nói câu nào, đẩy bàn tay đang nắm cánh tay mình ra.

Hắn buông cánh tay, thả xuống nắm lấy cổ tay nàng.

Mạnh Doãn Đường: “!”

Vùng vẫy vẫn không thoát được, nàng nói: “Buông ra”

Hạ Lệ không buông, giọng rất khinh thường: “Nàng ngốc như vậy, ngã chết thì ai chịu trách nhiệm?”

Phía trước Thích Khoát nghe được, nhướn mi nháy mắt với Lộc Văn Sanh.

Lộc Văn Sanh nhìn thẳng phía trước, không nhìn hắn.

Mạnh Doãn Đường buồn bực nói: “Vừa rồi suýt ngã là vì trời rất tối, ta không nhìn rõ dưới chân, liên quan gì đến thông minh hay không”

Hạ Lệ nghiêng mặt nhìn nàng: “Là nàng đang nhắc ta rằng nàng có mắt không tròng? Hóa ra cũng tự biết mình vài phần”

Lộc Văn Sanh ôm trán.

“Lộc thập nhị ngươi làm sao vậy? Đau đầu à?” Thích Khoát thấy hắn day trán, bật ra hỏi.

“Không có, ta không sao”, Lộc Văn Sanh lập tức buông tay, tiếp tục nghiêm túc dẫn đường.

Mạnh Doãn Đường tức giận đến mức muốn dùng sức rút cổ tay mình ra, nhưng ngón tay hắn như kìm sắt, nàng giãy dụa thế nào cũng không được, chỉ càng làm cho mình đau thêm, đành thở phì phì bất lực, mặc kệ vậy.

Trường hưng phường với Sùng nhân phường cách nhau không quá xa, đi qua Bình khang phường cùng hai phường nữa là tới.

Cửa phường dĩ nhiên đã đóng, cho dù có là Hạ Lệ cũng không thể bắt mở cửa phường giữa đêm được, như thế là trái pháp luật, cho nên chỉ có thể trèo tường.

Tường của Trường hưng phường không tính là quá cao, nhưng so với một người nào đó thì lại rất cao.

Mạnh Doãn Đường ngửa đầu nhìn lên bức tường, thấy thật gian nan, rồi thấy Lộc Văn Sanh đi tới chân tường ngồi xổm xuống, nhìn nàng nói: “Mạnh tiểu nương tử, dẫm lên vai ta, ta nâng nàng lên”

“Hả? Này… cái này không tốt lắm đâu”, mặc dù Mạnh Doãn Đường sinh ra trong nhà quan lại, nhưng chưa bao giờ khắt khe với hạ nhân, những việc như dẫm lên vai người khác nàng vẫn có nhiều e ngại.

“Không ngại đâu, mỗ thân thể cường tráng, chịu được sức nặng của nương tử”, Lộc Văn Sanh cười nói.

Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn Hạ Lệ.

Hạ Lệ khoanh tay: “Nhìn ta làm gì? Muốn ta ôm nàng qua à?”

Mạnh Doãn Đường: “…”

Lục Văn Sanh đang ngồi xổm ở chân tường lại muốn lấy tay ôm trán.

Mạnh Doãn Đường đi đến bên cạnh Lộc Văn Sanh, ngượng ngùng nói: “Đắc tội”

“Không sao, nương tử lên đi”, Lộc Văn Sanh nói.

Mạnh Doãn Đường nâng váy, dẫm một chân lên vai Lộc Văn Sanh, kết quả phát hiện không có chỗ để dựa, chân còn lại không thể nhấc lên, thân thể cũng không giữ được thăng bằng.

Thích Khoát vừa định đi tới giúp thì có bóng người loáng qua, Hạ Lệ đã đến gần, giơ một tay ra.

Mạnh Doãn Đường bám vào tay Hạ Lệ, đặt cả 2 chân lên vai Lộc Văn Sanh, Hạ Lệ nói: “Bám vào tường”.

Mạnh Doãn Đường đứng vững, chống 2 tay lên tường.

Lộc Văn Sanh giữ thăng bằng rồi từ từ đứng dậy.

Mạnh Doãn Đường nhanh chóng lên được đỉnh tường thành, khi Lộc Văn Sanh đứng thẳng dậy, nàng cẩn thận trèo lên mặt tường, ngồi xổm xuống.

Có tiếng quần áo sột soạt bên cạnh, Mạnh Doãn Đường quay đầu lại, thấy Hạ Lệ một tay chống lên tường, nhẹ nhàng bay xuống phía bên kia.

Hắn đi đến phía dưới Mạnh Doãn Đường, ngửa đầu lên nói: “Xuống đây”

Mạnh Doãn Đường ngồi xổm bất động, giọng run run: “Ta sợ”

Hạ Lệ mất kiên nhẫn: “Ta đỡ nàng”

“Chính vì ngươi đỡ ta mới sợ hãi, ngươi chính là kẻ đại lừa đảo!” Mạnh Doãn Đường lên án.

Hạ Lệ nghe thấy phía tường bên kia mơ hồ tiếng cười của Thích Khoát, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn Mạnh Doãn Đường nói: “Xuống đây!”

“Không!”

Hạ Lệ tức giận định tiến lên tóm lấy nàng, nhưng chưa tới gần, nàng đã có ý tránh sang một bên, người lảo đảo như muốn rơi xuống.

“Đừng di chuyển!” hắn hốt hoảng.

“Vậy ngươi cũng đừng có tới”, nàng ủy ủy khuất khuất.

Hạ Lệ thật sự không biết phải làm thế nào, chống nạnh nói: “Được rồi, nàng nói đi, ta thế nào mà lại thành đại lừa đảo?”

Mạnh Doãn Đường nói: “Hồi trước có một lần ta trèo lên một tảng đá lớn, không dám xuống, ngươi cũng nói ngươi đỡ ta, còn cam đoan sẽ đỡ. Kết quả thế nào? Ta nhảy xuống, ngươi lại lui lại, hại ta ngã một phát”

Phía bên kia tường lại truyền đến tiếng cười nhẹ của Thích Khoát, giống như bị người bịt miệng, Lộc Văn Sanh nói: “A Lang, Thích Khoát nói hắn mắc tiểu gấp, ta đi cùng hắn sang bên kia một chút”

Hạ Lệ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bên kia đi xa, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhìn Mạnh Doãn Đường đang ở trên tường, nói: “Tảng đá kia chỉ cao 2 thước, phía dưới là cỏ, ta không đỡ nàng là muốn để cho nàng biết, ở độ cao đó nhảy xuống, có ngã cũng không đau”

“Ta không muốn biết, ta không muốn thử qua cảm giác sợ hãi đó nữa, ta chỉ muốn có người đỡ ta, có gì sai? Ngươi không đỡ ta, ta có thể chờ người khác tới, ngươi nói rồi không giữ lời, lại còn kiếm cớ à? Đồ đại lừa đảo!” Mạnh Doãn Đường vốn định nhờ hai vai của vị kia đỡ nàng xuống tường, nhưng hai người đó tự nhiên lại tránh đi, nàng nhất thời không biết phải làm thế nào, hoang mang lo sợ ngồi xổm trên mặt tường.

Hạ Lệ không muốn giằng co chuyện vô nghĩa này với nàng, mềm giọng nói: “Xuống đi, lần này ta sẽ đỡ nàng”

Mạnh Doãn Đường ôm đầu gối: “Ta không tin, nhỡ đến lúc đó ngươi lại nói, ngươi không đỡ ta là để ta biết, nhảy xuống từ độ cao như vậy cũng không chết người”

Hạ Lệ: “…”

Lúc này, đội tuần tra Võ hầu đi qua đây, thấy một người ngồi chồm hổm trên tường, một người đứng bên dưới, tất cả cùng chạy tới, quát hỏi: “Ngươi là ai? Dám can đảm nửa đêm trèo tường vào phường?”

Hạ Lệ xoay người nhìn bọn họ.

Bầu trời tối đen, Hạ Lệ mới quay về Trường An không lâu, đội Võ hầu chưa có cơ hội gặp hắn, cũng không biết hắn, thấy hắn trầm mặc không nói, rút đao bên hông ra đề phòng.

Mạnh Doãn Đường lo lắng bọn họ sẽ làm bị thương Hạ Lệ hoặc bị Hạ Lệ làm cho bị thương, vội lên tiếng nhắc nhở: “Đây là Vệ Quốc công”

Tất cả sửng sốt, không biết đối phương là ai, thà tin còn hơn, vì nếu đó là sự thật thì sao?

Nghĩ như vậy liền thu đao vào vỏ, tiến lên hành lễ với Hạ Lệ.

Sau khi hành lễ, một gã võ hầu trẻ tuổi ngửa đầu nhìn Mạnh Doãn Đường hỏi: “Có phải Mạnh tiểu nương tử không?”

Mạnh Doãn Đường nghe thấy giọng nói có điểm quen thuộc, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt người kia, hỏi: “Có phải… Thiệu lang quân?”

Thiệu Thừa Tổ thấy nàng nhận ra mình, cao hứng: “Đúng rồi”

Mạnh Doãn Đường như gặp được cứu tinh, nhìn hắn nói: “Thiệu lang quân, ta có việc bị về trễ, ngươi có thể đỡ ta được không?”

Thiệu Thừa Tổ ân cần nói: “Đương nhiên có thể”, nói xong đi đến cạnh tường định đón nàng.

Hạ Lệ ánh mắt sắc như đao, thanh âm lạnh lùng nói: “Muốn chết? Cút!”

Thiệu Thừa Tổ sửng sốt, chưa kịp phản ứng, đồng bọn của hắn đã tiến lên, túm lấy hắn kéo đi mất dạng.

Mạnh Doãn Đường tận mắt nhìn thấy nhóm Võ hầu biến mất phía sau dãy nhà, ánh mắt lại rơi xuống mặt Hạ Lệ.

Hạ Lệ hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh như băng nói: “Nàng rốt cuộc có xuống không?”

Mạnh Doãn Đường không còn cách nào, chậm chạp nhích về phía trước, nghĩ với độ cao này rơi xuống khẳng định không chết, cho dù hắn không đỡ nàng, cùng lắm thì ngã rất đau đi, cũng có thể gãy xương… gãy xương sẽ rất đau.

“Ngươi thật sự đỡ được ta sao?” nghĩ đến chuyện gãy xương, nàng không nhịn được có chút nức nở.

Hạ Lệ thật sự không còn biện pháp với nàng.

Hắn giang rộng hai tay ra.

Đến lúc này rồi cũng không còn cách nào, Mạnh Doãn Đường nhắm chặt mắt, nín thở nhảy xuống, sau đó… bị hắn ôm chặt.

Hai tay Mạnh Doãn Đường đặt trên vai hắn, mở mắt ra nhìn thấy hắn.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt hắn, mịn màng sáng sủa, mặt mày giãn ra, thoạt nhìn như là một vầng trăng khác.

Mạnh Doãn Đường ngẩn người, lúc hắn không hung dữ, thật sự rất dễ nhìn.

Hạ Lệ ôm nàng, cân nhắc một chút, hơi nhướn mày trái, mắt khép hờ.

Hành động này thật quen thuộc với Mạnh Doãn Đường, nhưng não chưa kịp phản ứng, tay nàng đã giơ lên trước, che miệng Hạ Lệ, không được tự nhiên, nói: “Ngươi đừng nói gì”

Hạ Lệ ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Chân nàng giãy dụa: “Thả ta xuống”

Hạ Lệ đặt nàng xuống đất.

Mạnh Doãn Đường lùi về sau hai nước, chỉnh lại quần áo, hướng hắn thi lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Đa tạ Hạ lang quân đã đưa ta về. Trời không còn sớm, Hạ lang quân mời trở về đi”

Hạ Lệ bị nàng làm cho tức đến bật cười: “Nàng nói đúng, trời không còn sớm, giấy thông hành của ta bị thuộc hạ cầm đi, không về phủ Vệ Quốc công được, đành phải đến quý phủ xin tá túc một đêm”, dứt lời xoay người đi trước.

Mạnh Doãn Đường trợn mắt há hốc miệng đứng ngây ra một lúc rồi vội vội vàng vàng đuổi theo: “Hạ lang quân, cái này, cái này… sợ là không ổn…”

Nàng còn có muội muội chưa xuất giá, hắn lại ở nhà nàng qua đêm, chuyện này truyền ra nghe đều không ổn.

“Dù là không ổn, Hạ lang quân nhất định phải ở lại”, Hạ Lệ không dừng lại.

Mạnh Doãn Đường nghe hắn nói có vẻ kỳ quái, đầu óc hiếm khi nhanh nhạy, nàng nhìn bóng lưng hắn, nắm tay lại, cúi đầu gọi: “Lâm Phong ca ca…”

Hạ Lệ dừng lại, quay đầu hỏi: “Nàng gọi ta là gì?”

Mạnh Doãn Đường vẫn cúi đầu: “Lâm Phong ca ca”

“Lại đây”, hắn nói.

Mạnh Doãn Đường chậm chạp lê đến trước mặt hắn.

Hạ Lệ cúi người xuống, nhìn ánh mắt sợ hãi của nàng, cảnh cáo: “Về sau còn gọi như thế nữa, nàng phải chịu hậu quả!” dứt lời lại nắm cổ tay nàng như lúc ở bên ngoài, tiếp tục đi về phía trước.

Mạnh Doãn Đường đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện kia, nếu chàng tin là ta thu liệm người nhà, thì Trương gia… sẽ như thế nào?”

Giọng Hạ Lệ rét lạnh: “Việc này được bẩm báo lên Thánh thượng và Thái hậu, Trương gia vì thế mà được Thánh thượng và Thái hậu phong thưởng, nàng nói xem?”

Bởi vì được Thánh thượng và Thái hậu phong thưởng, nếu chuyện này không phải sự thật, đương nhiên đó là… tội khi quân!

“Chàng có thể cầu xin cho bọn họ được không?” Mạnh Doãn Đường hỏi.

Hạ Lệ dừng chân, quay nhìn nàng, không trả lời mà hỏi lại: “Gần đây nàng ít đi chùa thắp hương à?”

Mạnh Doãn Đường: “?” Đây là cái chuyện gì vậy? Sao lại nhảy sang chuyện đi chùa thắp hương?

“Ta không biết”, nàng có chút mờ mịt nói.

“Chắc nàng vẫn còn đói, chứng tỏ hương khói trong chùa không đủ cho nàng ăn, chắc do ít người thắp hương rồi”, Hạ Lệ hừ lạnh một tiếng.

Mạnh Doãn Đường: “…” hóa ra hắn trào phúng nàng giống như bồ tát trong chùa.

Nàng cúi đầu, nhìn mũi chân mình, nói: “Ta cũng không phải khoan dung độ lượng như vậy, ta chỉ cảm thấy chỉ vì d.ục vọ.ng tham lam của một người làm cả gia tộc phải tuẫn táng, rất tàn nhẫn. Hơn nữa nếu ta không nói, cho dù chàng hoài nghi cũng không có chứng cớ chứng minh họ nói dối, mà ta nói ra, bọn họ đều phải chết, ta… ta không vượt qua được chuyện này”

Hạ Lệ nhìn búi tóc khả ái trên đầu nàng, không nói gì. Không khí nhất thời có chút trầm trọng.

Thật lâu sau, hắn hỏi: “8 năm trước, nàng đến tìm ta, nói chán ghét ta, hận chết ta, hy vọng cả đời không qua lại với nhau. Nếu đã như thế, vì sao sau đó lại mạo hiểm đi thu liệm người nhà ta?”

Mạnh Doãn Đường xấu hổ nói: “Khi đó kỳ thật ta chỉ muốn chàng đừng tìm ta nữa. Nói chán ghét chàng, hận chàng là bởi vì ta biết tính cách chàng kiêu ngạo, nói như vậy chắc chắn chàng sẽ giận ta, giận thì sẽ không đến tìm ta nữa. Ta thật sự không nghĩ nhà chàng lại gặp tai họa bất ngờ như vậy. Đến khi ta biết, chàng đã bị giam trong ngục, ngay cả một cơ hội gặp chàng để giải thích cũng không có. Sau đó lại nghe nói chàng bị lưu đày phương bắc, đường tỷ đường ca đều nói chàng nhất định sẽ chết. Ta không biết chàng có chết hay không, nhưng ta cảm thấy có lẽ giống như ta đã nói, đời này chắc không gặp lại nhau. Ở tình huống đó, thu liệm người nhà chàng là việc cuối cùng ta có khả năng làm cho chàng. Ta chỉ muốn để cho bản thân dễ chịu hơn một chút, thực sự không muốn hại thêm những mạng người khác”

Ngón tay Hạ Lệ nắm thật chặt cổ tay nàng, xoay người tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước, nói: “Đúng như lời nàng nói, Trương gia có gặp điều gì bất trắc cũng đều do lòng tham của bọn họ tạo thành, không liên quan đến nàng”

Mạnh Doãn Đường nghe hắn nói vậy, biết sự tình không thể cứu vãn, cũng không cưỡng cầu nữa. Nàng thế mỏng lực bạc, vì bọn họ mà cầu tình trước mặt Hạ Lệ là cố gắng lớn nhất nàng có thể làm rồi.

“Còn, còn một việc nữa”, nàng nói. 

Bình Luận (0)
Comment