Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 31

Liễu Sĩ Bạch thấy nàng đứng ngẩn người nhìn theo bóng dáng Mạnh Sở Nhuận, quan tâm nói: “Mạnh tiểu nương tử, nếu nàng cảm thấy không tiện thì để hôm khác đi cũng được”

Mạnh Doãn Đường phục hồi tinh thần, có chút ngượng ngùng nói: “Không sao, cũng gần đến Đông thị rồi, chúng ta đi đi”

Liễu Sĩ Bạch gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về cửa nam của Đông thị.

Liễu Sĩ Bạch có vẻ không giỏi ăn nói, vừa rồi Mạnh Sở Nhuận vẫn luôn nói chuyện phiếm với hắn, Mạnh Doãn Đường thấy không có gì, giờ Mạnh Sở Nhuận đi rồi, giữa hai người nhất thời trở nên lạnh nhạt.

Mạnh Doãn Đường vốn không quen bầu không khí hai người đi với nhau mà không có chuyện gì để nói, đang suy nghĩ xem có thể nói với hắn chuyện gì, đột nhiên Liễu Sĩ Bạch hỏi: “Không biết Mạnh tiểu nương tử muốn mua loại ngựa như thế nào?”

Mạnh Doãn Đường nói: “Mẹ ta nói đừng mua loại ngựa cường tráng quá, chạy nhanh quá sợ không an toàn”

Liễu Sĩ Bạch tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó uyển chuyển nói: “Xem ra nhiệm vụ của ta hôm nay không khó”

Mạnh Doãn Đường nhịn không được cười một tiếng, thật ra cảm tưởng của nàng với Liễu Sĩ Bạch không tệ lắm, lần đầu gặp, hắn bị sách trúc đập vào đầu nhưng việc đầu tiên hắn lại an ủi đứa trẻ đang hoảng sợ và nàng, khiến người ta cảm thấy hắn rất ôn hoà.

Thấy hắn chủ động phá vỡ yên lặng, nàng cũng cố không căng thẳng nữa, hỏi vấn đề nàng đã nung nấu từ lâu: “Liễu lang quân, trong nhà ngươi vì sao có nhiều sách như vậy?”

Liễu Sĩ Bạch nói: “Cha ta thích đọc sách, phần lớn là của ông để lại, một phần là ta mượn chép lại của bạn”

“Nhiều sách như vậy, ngươi đọc hết chưa?”

Liễu Sĩ Bạch gật đầu.

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc ngây người: “Đọc hết rồi? Vậy trong đó có sách dạy làm bánh ngọt không?”

“Làm bánh ngọt?” Liễu Sĩ Bạch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không có, nhưng có 2 cuốn công thức nấu ăn”

“À”, Mạnh Doãn Đường có chút thất vọng.

Liễu Sĩ Bạch lại nói: “Nhưng có mấy cuốn cung đình dã sử, dân gian truyền kỳ, trong đó có không ít tên bánh ngọt, còn có một chút cách làm, chẳng qua ta không nấu ăn, không biết những công thức viết trong sách là có thật hay bịa ra”

Mạnh Doãn Đường dừng bước, quay người hưng phấn nhìn hắn: “Thật hả?”

Liễu Sĩ Bạch ngẩng đầu, thấy một đôi mắt lấp lánh sáng như sao.
Hắn ngẩn ra, nhanh chóng dời mắt, vành tai trắng nõn hơi ửng đỏ, gật đầu một cái.

“Quá tốt, ta muốn chính là loại này, Liễu lang quân ngươi có thể…” Mạnh Doãn Đường vốn định nói “ngươi có thể cho ta mượn mấy cuốn sách đó được không” nhưng nhớ tới nhà hắn cất nhiều sách như vậy, hẳn là người đặc biệt yêu sách, có lẽ sẽ không muốn mang cho người khác mượn, vì thế liền nói: “Nếu ngươi rỗi rãi, ta có thể qua nhà ngươi chép lại một chút tên cùng cách làm những loại bánh ngọt này được không?”

Yêu cầu như vậy làm sao người ta có thể cự tuyệt?

Liễu Sĩ Bạch gật đầu: “Dĩ nhiên có thể. Mấy ngày nữa nàng hãy tới, ta về tìm lại sắp xếp trước”

“Ừ”, tâm trạng Mạnh Doãn Đường tốt lên trông thấy, âm thầm nghĩ tên a đệ thúi đã bỏ chạy, mình nàng mời hắn đi uống trà thì sẽ không tiện, không bằng chờ lát nữa xem có cái gì thích hợp thì mua tặng, coi như báo đáp hắn hỗ trợ mua ngựa cũng như cho nàng chép sách.

Hai người mang theo hạ nhân đi vào Đông thị, Mạnh Doãn Đường vừa đi vừa nhìn cửa hàng hai bên, nàng vốn quen thuộc Tây thị hơn Đông thị.

“Mạnh tiểu nương tử, để ý dưới chân”, Liễu Sĩ Bạch một bên ôn hòa nhắc nhở.

Mạnh Doãn Đường cúi nhìn xuống chân mình, phía trước là đống phân ngựa, đi thêm vài bước sẽ dẫm trúng.

Nàng ngượng ngùng cười với Liễu Sĩ Bạch: “Cảm ơn đã nhắc nhở”

Nhìn đống phân ngựa, nàng lại nhớ tới Hạ Lâm Phong, nếu vừa rồi người bên cạnh là hắn, sợ là đã kéo giật nàng sang một bên, giọng nói dữ tợn: “Đi cho đàng hoàng vào”

Cho dù là tìm hôn phu hay kết giao bằng hữu, vẫn là người có tính tình tốt thì thoải mái hơn. Thay vì bị khiếp sợ, bị quát lớn, nàng thà dẫm vào phân ngựa còn hơn.

Dù sao hiện tại nàng với Hạ Lâm Phong coi như là nghĩa huynh nghĩa muội, không cần phải lo lắng đến bất kỳ sự liên quan nào, chỉ là không biết với cái tính thối của hắn, nữ tử nào mới có thể chịu được mà làm thê tử của hắn, sống chung với hắn cả ngày?

Cũng có khả năng, nếu hắn gặp được nữ tử mà hắn thật sự yêu thích, sẽ không hung dữ như vậy.

Nếu nói như vậy… nàng nhịn không được liếc nhìn Liễu Sĩ Bạch một cái, nghĩ thầm, một người tính cách ôn hòa như thế, liệu có lúc nào nóng nảy không?

Đi vào khu bán ngựa, đối diện với họ là một ông già ngoài 50 tuổi, mặc áo bào màu xanh nước biển cũng đến khu bán ngựa với người hầu.

Người này xuống ngựa, khi đi ngang qua Liễu Sĩ Bạch và Mạnh Doãn Đường, Liễu Sĩ Bạch chắp tay chào, miệng gọi “Đồng tướng công”

Người này gật đầu với hắn một cái, đi vào khu chuồng ngựa.

Mạnh Doãn Đường hỏi Liễu Sĩ Bạch: “Quen biết nhau à?”

Liễu Sĩ Bạch gật đầu: “Ông là phó xạ Thượng thư tỉnh, trong chính sự đường”

Mạnh Doãn Đường trố mắt, đó không phải Tể tướng sao? Chẳng trách Liễu Sĩ Bạch gọi là “Đồng tướng công”. Liễu Sĩ Bạch cũng không phải dạng người a dua nịnh hót, thấy Tể tướng đến chuồng ngựa, không bỏ nàng lại để a dua chạy theo, hơn nữa bộ dạng chào hỏi vừa rồi cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

“Chúng ta cũng vào đi thôi”, Liễu Sĩ Bạch nhìn Mạnh Doãn Đường đang thất thần nói.

Mạnh Doãn Đường gật đầu, vừa đi theo hắn vào khu ngựa vừa tò mò hỏi: “Tể tướng cũng phải tự mình đi mua ngựa à? Nếu cần ngựa tốt, hẳn sẽ có người tặng ngựa cho ông ta chứ?”

Liễu Sĩ Bạch nói: “Đồng tướng công nổi danh vì tính thanh liêm, dù có người tặng ngựa, ông cũng không nhận. Đông thị thỉnh thoảng có người gia đạo sa sút mang ngựa tốt đi bán, chắc Đồng tướng công tình cờ thấy nên đích thân đến đây”

Mạnh Doãn Đường giật mình: “À, thì ra là thế”

Đồng Liêm đi vào chuống ngựa một lúc, mã quản sự mới đi ra cúi đầu đón chào.

Đồng Liêm nén cơn giận: “Ngựa đâu?”

Quản sự nói: “Ngựa đã bị tùy tùng của vị khách quý kia mang đi rồi”

“Ta đã trả tiền đặt cọc cho ngươi! Tại sao ngươi bán một con ngựa cho 2 người?” Đồng Liêm cao giọng quát hỏi.

Quản sự vẻ mặt đau khổ nói: “Đồng tướng công tha tôi, nếu tiểu nhân có thể cự tuyệt thì tiểu nhân làm gì có lá gan dám đắc tội tướng công? Thật sự là… à, vị khách quý kia vẫn còn đang ở trong ký khế ước mua bán, nếu không tướng công tự mình đi nói chuyện với hắn?”

Đồng Liêm nói: “Dẫn đường!”

Quản sự đưa ông ta vào khu vực bên trong, nơi chuyên dùng để ký khế ước giao tiền.

Đồng Liêm nhìn con ngựa Tây vực màu nâu đỏ thon thả cường tráng tuấn lãng mà mình nhìn trúng đang bị Lộc Văn Sanh giữ bên ngoài khu ký khế ước, tức giận đến khó chịu, đẩy mạnh cửa phòng bước vào.

Trong phòng, nam tử mặc hồ phục màu xanh ngẩng mặt lên, giữa lông mày thanh tú hiện lên ý người như ánh trăng, nói: “Đồng tướng công tới rồi”

Đồng Liêm vừa định nói thì nghẹn trong họng, hỏi: “Hạ đại tướng quân, tại sao lại cướp đồ giữa đường như vậy?”

Hạ Lệ phất tay, hạ nhân trong phòng đều lui ra ngoài.

“Đồng tướng công, mời ngồi”, hắn giơ tay mời Đồng Liêm

Đồng Liêm chắp hai tay sau lưng, nghiêng mặt sang một bên, cằm hất lên.

Hạ Lệ vươn tay cầm ấm trà, rót vào chiếc ly đối diện, nói: “Đồng tướng công không dám ngồi cùng với ta, là vì sợ có người nhìn thấy, đi mách Tần tướng công là ông gặp riêng ta sao? Ta nghe nói chính sự đường có vài vị Tể tướng, Tần tướng công không đến, các người không dám ăn cơm, có thật vậy không?”

Đồng Liêm nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Hạ đại tướng quân đã nhập Bắc ty, không cần phải dùng trò trẻ con này để châm ngòi ly gián Nam môn đi”

“Hóa ra ta không nhận hảo ý của Tần tướng công, đó chính là nhập Bắc ty? Ngư Tuấn Nghĩa trên triều nói cho ta hai câu, đó không phải là chứng cứ xác thực sao? Đồng tướng công, ông là tài tử, 23 tuổi đã thi đậu khoa trường, chìm nổi trên quan trường 32 năm, vậy mà còn thiển cận nông cạn như vậy, quả thật khiến người ta kinh ngạc”

“Ngài không cần phải cố nói này nói kia” Đồng Liêm nhìn cánh cửa phòng đã khép, nói: “Ta với ngài không quen, không thân đến mức có thể nói chuyện trong phòng kín, cáo từ”

Ông ta xoay người định đi, Hạ Lệ ngân nga: “Đồng tướng công có thể không cần con ngựa này, nhưng lệnh phu nhân lại lấy của ta 2 trăm vạn”

Đồng Liêm ngẩn người, đột nhiên quay lại.

Hạ Lệ buông chén trà, ngẩng đầu nhìn Đồng Liêm nói: “Đồng tướng công không cần oán giận phu nhân, bà vì giúp ông có tiền mua ngựa đã không tiếc mang trang sức của đệ muội nhà mẹ đẻ đi cầm. Đường đường phu nhân Tể tướng đó, thật khiến người ta cảm động. Bà không biết tiền đó là của ta, người cho bà vay tiền chỉ nói ngưỡng mộ quan phẩm của Đồng tướng công, cũng cam đoan không vì chuyện này mà đi quý phủ nhờ vả, bà mới nhận”

Đồng Liêm hơi xiết chặt tay, nhíu mi, cụp mắt xuống, biểu tình trên mặt không biết là áy náy nhiều hơn hay quẫn bách nhiều hơn.

Đứng bất động một lát, ông đến bên cạnh bàn trà, ngồi xuống đối diện Hạ Lệ, nhìn hắn hỏi: “Ngài tột cùng là có ý gì?”

Hạ Lệ rủ mi, rót cho mình một tách trà, chậm rãi nói: “Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình”*

(*đây là 4 câu danh ngôn của Trương Tái, vị học giả trứ danh thời Bắc Tống. “Tứ vị cú” liên quan đến các nội dung như giá trị tinh thần của xã hội và dân chúng, ý nghĩa cuộc sống, truyền thừa học thống, lý tưởng chính trị ... có thể dịch thành: Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình)

Đồng Liêm nhíu mi, nhìn nam tử còn ít tuổi trước mặt mình.

Hạ Lệ nâng mày, nói: “Đồng tướng công giờ phút này trong lòng hẳn suy nghĩ: Đại nguyện to lớn như thế, chỉ dựa vào một tên vũ phu mới quay về Trường An gây đủ chuyện thị phi, ỷ thế hiếp người hay sao?”

Đồng Liêm bị hắn nói đúng tâm tư, cũng không phủ nhận.

“Ta tất nhiên là không thể, nhưng ta hy vọng triều đình trụ cột vững vàng, là những người có chí hướng. Ta biết Đồng tướng công ngoài miệng tuy nói Nam môn Bắc ty nhưng cũng không ham thích việc đấu đá phân đoạt hoàng quyền. Ông là thầy của Thái tử, ông nghĩ rằng chỉ cần dạy dỗ Thái tử tốt, một ngày nào đó, chí hướng của ông sẽ được hoàn thành thông qua Thái tử. Nhưng ông có nghĩ tới, nếu Thái tử không còn là Thái tử thì sao?” Hạ Lệ nhìn chằm chằm Đồng Liêm.

Đồng tử của Đồng Liêm giãn ra, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, thất thanh nói: “Ngươi…”

Hạ Lệ cười nhạt nói: “Ta biết các người văn nhân hàm súc, có thói quen nhìn sự đời nhưng không nói ra, gọi là ngầm hiểu. Nhưng ta là kẻ vũ phu, thích nói thẳng mọi chuyện. Hiện hoàng hậu bệnh nặng, nhìn không còn được mấy ngày. Nếu hoàng hậu hoăng thệ, Tần quý phi lại sinh hạ hoàng tử, Đồng tướng công có nghĩ đến vị trí Thái tử còn chắc không? Cho dù bây giờ vững chắc, tương lai có chắc không?”

Đồng Liêm cụp mắt, mặt lộ vẻ u sầu.

“Ta với Tần gia có mối thù diệt tộc, trong chuyện Thái tử, ta với tướng công tuyệt đối có cùng lập trường với nhau, điểm này Đồng tướng công có nhận ra không?” Hạ Lệ hỏi.

Đồng Liêm nhìn hắn, hỏi: “Rốt cuộc ngài muốn cái gì?”

Hạ Lệ nói: "Tả hữu thị vệ, phụ trách canh cổng và vật phẩm, người ra vào Đông cung vô cùng quan trọng. Tương lai nếu có chuyện gì, Tần Diễn chỉ cần đuổi Yến Duyệt đi, đại sự liền có thể thành công. Tuy rằng hiện giờ Tần quý phi chưa sinh hạ hoàng tử, nhưng chúng ta không ngại đề phòng chuyện chưa xảy ra”

Đồng Liêm im lặng một lát, rồi hơi nghiêng đầu về phía hắn… nghe.

Hạ Lệ nói nhỏ với ông một phen.

Đồng Liêm ngồi thẳng dậy, suy nghĩ thật lâu, không nói câu nào.

Hạ Lệ lấy trong người ra một miếng ngọc thạch có họa tiết kỳ lân và tua rua màu trắng rồi nói với Đồng Liêm: “Nếu Đồng tướng công đồng ý, ngày tái kiến mang theo ngọc bội này, đó là lúc thi hành kế hoạch”

Đồng Liêm nhíu mi, nhìn hắn: “Kế hoạch này có trẻ con quá không?”

“Kế hoạch này chỉ nhằm bãi chức quan của Yến Duyệt, trẻ con như vậy mới làm cho người ta tin là hắn không làm tròn trách nhiệm, nếu làm kỹ càng sẽ trở thành mưu hại Đông cung, phải nghiêm tra”, Hạ Lệ nói.

“Thái tử có biết việc này?” Đồng Liêm hỏi.

“Thái tử không cần biết việc này”, Hạ Lệ nói.

Đồng Liêm trầm mặc một lúc, đứng lên ra khỏi cửa.

Hạ Lệ đứng dậy tiễn, nói: “Hai trăm vạn phu nhân vay sẽ không còn. Con ngựa này vốn là Thái tử nhờ ta chuẩn bị cho thọ lễ 50 tuổi của Đồng tướng công. Thái tử tặng ngựa, để ta tặng cỏ khô cho Đồng tướng công”

Đồng Liêm đã hiểu, việc lớn như vậy phải hợp tác, dù sao mình phải có nhược điểm ở trong tay hắn mới có thể làm cho người ta yên tâm, vì thế liền không hé răng.

Hạ Lệ nhìn ông ta rời đi, sau đó bảo Lộc Văn Sanh dắt ngựa, đang định đi thì Tần Tư Hoàn mang theo hai nha hoàn từ góc chuồng ngựa không xa đi tới, hiển nhiên đã chờ ở đó từ sớm.

Hạ Lệ làm như không thấy, đi lướt qua nàng ta.

“Hạ Lệ! Ta có lời muốn nói”, Tần Tư Hoàn quay người, nói với theo bóng dáng cao thẳng.

Hạ Lệ không để ý, lập tức rời đi.

Tần Tư Hoàn đuổi theo, kéo lấy tay áo hắn.

Hạ Lệ dừng lại, nghiêng người, cúi nhìn tay áo đang bị kéo, lại nhìn nàng ta, ngữ điệu lạnh như băng: “Buông ra”

“Ta không buông thì sao?” Tần Tư Hoàn được chiều từ nhỏ, tính cách ngạo mạn, khó gặp được người dám làm trái ý nàng, liền nổi lên ý muốn tranh cao thấp. Hạ Lệ kêu buông, nàng ta túm càng chặt.

Hạ Lệ thấy thế, vung mạnh tay.

Tần Tư Hoàn đang bám chặt, bị hất mạnh một cái, cả người lảo đảo, đầu ngón tay mềm mại đau rát, không chịu được đành buông ra, lập tức ngã nhào trên đất.

“Nương tử!” nha hoàn đi theo thấy nàng ta té ngã, kinh hoàng chạy tới nâng dậy.

Hạ Lệ chán ghét phủi phủi tay áo, không thèm liếc nàng ta lấy một cái, xoay người bước đi.

Tần Tư Hoàn vô cùng nhục nhã, tức đến nỗi mặt đỏ lên, hai mắt ngập nước, được nha hoàn đỡ dậy, hét về phía bóng lưng của Hạ Lệ: “Hạ Lệ, ngươi chờ đó, một ngày nào đó ngươi phải cầu xin ta nói chuyện với ngươi”

Hạ Lệ đi dọc theo bên chuồng ngựa, bỗng nhiên từ bên phải chuồng ngựa xuất hiện một nam một nữ.

Ánh mắt hắn đảo qua, bước chân dừng lại.

Mạnh Doãn Đường vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay con người gian ác phía trước: “…”

Bình Luận (0)
Comment