Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 37

Sau khi nhìn thấy, Mạnh Doãn Đường cẩn thận nhìn phía sau hắn.

Không có ai, hắn bước một mình từ trong viện kia ra.

Trong lòng Mạnh Doãn Đường nhất thời không biết là tư vị gì.

Nói có việc mới tới Bình khang phường, vậy hắn một mình tới tìm hoa nương là để làm gì? Trách không được lúc trước 3 điều kiện đó, hắn không đồng ý việc không đến Bình khang phường. Quả nhiên như Khương tỷ tỷ nói, bọn nam tử đó, bất luận là phú quý hay nghèo hèn bần tiện, chỉ cần có thể là đều lao tới nơi này!

Nàng thật là ngốc, còn nói cái gì nếu hắn ngủ với nương tử ở Bình khang phường thì không đề cập đến chuyện hôn ước nữa, hắn ngủ hay không làm sao nàng biết được? Nam nhân đâu có lạc hồng để mà nghiệm thân! Lúc này, nếu không phải cơ duyên xảo hợp nàng cùng Yến Từ tới xem Hồ toàn vũ, làm sao biết được hắn ngang nhiên đến Bình khang phường tìm hoa nương?

Trong chuyện nam nữ, nam nhiên quả thật không sạch sẽ.

Mạnh Doãn Đường tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, ỷ vào việc đeo mạng không có ai nhìn thấy, quay người bỏ đi.

Yến Từ đang trừng mắt nhìn Hạ Lệ, thấy Mạnh Doãn Đường rời đi, vội vàng thu hồi ánh mắt đi theo.

Mạnh Doãn Đường bước nhanh, dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, vừa buông tay xuống thì phía sau bị một người nắm lấy cánh tay kéo đi, đồng thời mạng che mặt cũng bị vén lên.

Hạ Lệ quả nhiên gặp Mạnh Doãn Đường, chưa kịp nổi giận thì nhìn thấy mí mắt nàng hồng hồng, ánh mắt ngập nước, giống như vừa khóc xong.

“Họ Hạ kia, ngươi đừng quá phận, buông tay nàng ra!” Thấy hắn vừa bước lên đã nắm tay Mạnh Doãn Đường, Yến Từ tức giận đẩy Hạ Lệ.

Hạ Lệ so với hắn còn phẫn nộ hơn, buông Mạnh Doãn Đường ra, túm lấy cổ áo Yến Từ định đánh.

“Ngươi làm cái gì? Buông ra…” Mạnh Doãn Đường vẫn nhớ phải nói chuyện hòa ly với Yến Từ, không thể để Hạ Lệ phá hủy, nên túm tay hắn định ngăn cản, chưa nói dứt câu thì Yến Từ đã đấm một quyền lên mặt Hạ Lệ.

Mạnh Doãn Đường: “…”

Bây giờ thì ông trời cũng không giúp được rồi.

Mạnh Doãn Đường bị Tuệ An, Hòa Thiện kéo sang một bên, nhìn Hạ Lệ và Yến Từ đánh nhau.

Yến Từ luôn cảm thấy lần trước hắn không thắng được Hạ Lệ là vì bị Hạ Lệ đánh lén, lần này hắn lại làm trò trước mặt Mạnh Doãn Đường, không thể để mất mặt được. Đến khi thực sự nhập cuộc mới thấy, chiêu thức ra tay của Hạ Lệ rất âm độc và tàn bạo, khí lực đặc biệt mạnh, bị một quyền trúng mặt giống như bị búa tạ đập một phát, hai phát, đầu óc liền tê liệt.

Hạ Lệ ném hắn bên đường như chó chết, chỉnh lại quần áo, xoay người đi đến bên cạnh Mạnh Doãn Đường, dùng bàn tay chưa dính máu nắm cổ tay nàng kéo đi.

“Ta không đi theo ngươi! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào ta!” Mạnh Doãn Đường giãy dụa.

Hạ Lệ ngạc nhiên, nhíu mày nhìn nàng: “Nàng nói gì?”

“Ta nói, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào nữ nhân khác chạm vào ta!” Mạnh Doãn Đường kiên quyết giãy dụa, cổ tay trắng mềm như tuyết bị cọ xát trong lòng bàn tay hắn, ửng đỏ một mảng lớn.

Hạ Lệ hơi suy nghĩ, hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn không giải thích, ép nàng đi theo.

Mạnh Doãn Đường vừa tức giận vừa ủy khuất, giãy dụa không được, bèn nâng tay lên cắn vào cổ tay hắn.

Hạ Lệ dừng lại nhìn nàng.

“Nương tử…” hai nha đầu Tuệ An, Hòa Thiện thấy tình thế biến đổi đều hoảng sợ.

Mạnh Doãn Đường nhả ra, nhìn thấy cổ tay hắn một dấu răng tròn xoe, có mấy chỗ còn rỉ máu, đầu óc liền tỉnh táo một chút.

Trong lòng đang rất loạn, cũng rất muốn khóc, nàng không nhịn nữa, nước mắt rơi lã chã, nhìn vết cắn đến chảy máu trên tay Hạ Lệ, lên án: “Tại ngươi túm ta trước! Hu hu…”

Cắn hắn một phát, rồi lại khóc ầm lên.

Hạ Lệ không biết làm thế nào, buông tay, cúi người bế nàng lên.

“Hà đại tướng quân, ngài định mang nương tử nhà ta đi đâu?” hai nha hoàn vừa sốt ruột vừa hoảng đuổi theo hắn.

Hạ Lệ nói: “Kêu lớn thêm chút nữa, để mọi người đều nhìn thấy nương tử nhà ngươi”

Hai nha hoàn kinh sợ, vội che miệng không dám kêu, đi theo hắn về phía cái sân kia.

Mạnh Doãn Đường nước mắt lưng tròng, nhìn qua tay hắn về phía sau thấy Yến Từ đang nằm hôn mê, tiểu nô A Lư đang ở bên cạnh, xung quanh không có ai để trợ giúp, bộ dáng kêu trời kêu đất không ai thấu.

Hạ Lệ ôm nàng vào sân viện tao nhã thấp thoáng cây hoa, bên trong có mấy nha hoàn, thấy hắn thì vội đứng lên, ngó nghiêng nhìn người hắn đang ôm trong ngực.

Thanh âm Hạ Lệ lạnh lùng: “Cút!”

Mấy nha hoàn cả kinh, biết là người không được nhìn, vội trốn hết vào trong sương phòng.

Cửa phòng chính đóng chặt, Hạ Lệ bế nàng đến cửa sổ phòng ngủ, thả người xuống, nghiêng cái đầu nhỏ để nàng nhìn vào trong phòng.

Bên trong có một chiếc ghế dài, phía trước có một tấm bình phong, rải rác trên bình phong và dưới đất là quần áo nam nữ.

Sau bình phong là chiếc giường, màn màu hồng phấn và vàng đang rung lắc kịch liệt, ván giường kêu cót két không ngừng, từng đợt thở d.ốc của nam nhân và tiếng r.ên rỉ quyến rũ của nữ nhân vang lên từ sau bình phong.

Trên mặt Mạnh Doãn Đường vẫn còn nước mắt, đôi mắt to đầy nước nhìn chằm chằm vào căn phòng với vẻ ngây ngốc.

Hạ Lệ kéo nàng đi, kéo thẳng đến ngoại viện, đến một góc vắng vẻ ít người lui tới, dừng lại sau bụi hoa tường vi.

Mạnh Doãn Đường mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không nhìn hắn.

Hạ Lệ quay đầu nói với hai nha hoàn đằng sau: “Lùi xa chút”

Tuệ An cùng Hòa Thiện lo lắng nhìn Mạnh Doãn Đường rồi chậm chạp đi ra bên ngoài bụi hoa tường vi, đứng trông chừng.

Hạ Lệ cúi mắt nhìn Mạnh Doãn Đường, mở miệng nói: “Bây giờ nói thế nào? Nàng không cho rằng Hạ Lệ ta rộng lượng đến mức cho phép nam nhân khác ngủ chung một nữ nhân với ta sao?”

Mạnh Doãn Đường vặn ngón tay, nhìn sang một bên.

“Nói chuyện”, Hạ Lệ nâng cằm kéo mặt nàng sang.

Mạnh Doãn Đường bị hắn nắm cằm, bĩu môi yếu ớt nói: “Một mình chàng từ trong viện này đi ra, ai nhìn thấy cũng đều sẽ hiểu lầm…”

“Hiểu lầm sao không hỏi lại cho rõ mà đã phát tác? Đã thế còn chê ta bẩn, còn cắn ta một phát? Ta bẩn mà nàng còn hạ miệng xuống cắn à?”

“Ta… kia… không phải nói thỏ con nóng nảy cũng cắn người sao?” Mạnh Doãn Đường già mồm.

Hạ Lệ bị bộ dạng vô lại phóng túng của nàng làm cho bật cười, liếc nhìn cánh tay bị thương, hỏi nàng: “Vậy nàng nói, bây giờ phải làm sao?”

Mạnh Doãn Đường đẩy bàn tay đang ôm mặt nàng ra, rút khăn tay băng bó lên chỗ vết thương, sau đó trộm liếc dò xét hắn.

Hạ Lệ nghiêm mặt, bộ dạng đòi nợ: “Chỉ vậy thôi à?”

Mạnh Doãn Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chàng định cắn trả à?”

“Lại đây”, Hạ Lệ nói.

Mạnh Doãn Đường bước lại gần 2 bước.

“Ôm ta một chút”

Mạnh Doãn Đường dại ra: “Hả?”

“Không muốn? Vậy để ta cắn” Hạ Lệ làm bộ định kéo tay nàng.

Mạnh Doãn Đường vội chạy tới ôm cánh tay trái hắn, ngửa đầu nhìn, ánh mắt hắn vẫn hung dữ, có vẻ không hài lòng.

Nàng yên lặng tựa đầu vào cánh tay hắn.

Hạ Lệ cúi đầu nhìn tiểu nương tử đang tựa vào tay hắn, nhìn từ trên xuống, hàng mi dài của nàng mềm mại, chớp chớp rất vui vẻ, nhưng rõ ràng nội tâm của nàng không thành thật như vẻ bề ngoài.

Còn nói, đứa nhỏ này không chỉ xấu tính, hay làm nũng, hành động cũng tùy ý, cần phải nghiêm trị!

Hạ Lệ rút cánh tay đang bị nàng ôm trong ngực, đặt lên gáy, kéo nàng đến trước mặt mình rồi cúi xuống.

Mạnh Doãn Đường còn chưa kịp phản ứng, đôi môi hắn đã áp xuống, bắt đầu công thành đoạt đất.

Nàng trừng mắt, phản ứng đầu tiên là muốn giãy ra, nhưng tay hắn đã giữ chặt sau gáy.

Nàng bị bắt ngửa đầu, chân loạng choạng, môi răng thất thủ, tất cả những gì nàng nhìn thấy là bóng cây đung đưa dưới ánh mặt trời, đầu váng mắt hoa, so với lần đầu tiên bị hắn áp trên giường còn k.ích thí.ch hơn, nhưng… cổ nàng đau nhức vì phải ngửa ra quá đà, khó thở.

Nàng nâng tay đặt lên ngực hắn, hắn liền buông lỏng nàng ra.

Hắn khẽ thở hổn hển, tay vẫn giữ đầu nàng, nghiêng mặt tìm môi nàng.

Mạnh Doãn Đường cúi đầu tránh né, cổ ửng đỏ, nhỏ giọng cự tuyệt: “Không cần…”

Hạ Lệ ép nàng dưới gốc cây đào, nhỏ giọng dụ dỗ: “Hôn một lần nữa rồi ta tha thứ cho nàng”

Mạnh Doãn Đường dựa lưng vào cây, không thể lui được nữa, vừa thẹn vừa vội, thấy hắn lại cúi mặt xuống thì đưa tay che miệng hắn, bối rối bất lực nói: “Chàng cắn trả đi”

Hạ Lệ sửng sốt, nâng mắt nhìn nàng.

Mạnh Doãn Đường quay mặt đi, nhíu mi cắn môi, bộ dạng sẵn sàng chịu đau.

Hạ Lệ nhìn bàn tay nhỏ nhắn, phấn nộn trước mặt, cầm cổ tay nàng, ghé răng vào, còn chưa dùng sức, nàng đã sợ hãi kêu lên, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn hắn, cầu xin bằng giọng nức nở: “Chàng có thể nhẹ một chút được không?”

Hạ Lệ hừ mũi một tiếng, không cắn nữa, nói: “Còn phải xem lời nói tiếp theo của nàng có làm ta hài lòng hay không. Nói, vì sao lại cùng Yến Từ xuất hiện trong này?”

Dụ dỗ người ta hòa ly nhưng đối phương không chịu thừa nhận, Mạnh Doãn Đường có chút quẫn bách không muốn nói ra, ánh mắt đảo quanh tìm xem có lý do gì lấp liếm được không.

Nhìn bộ dạng này Hạ Lệ biết nàng không chịu nói thật, liền kéo tay nàng đưa lên miệng.

“Ta nói, ta nói là được chứ gì?” Mạnh Doãn Đường gấp đến độ rụt tay về, thấp mi nói: “Lúc trước ta thừa dịp Yến Từ say rượu, dụ hắn viết thư hòa ly. Hôm nay Yến phu nhân đến nhà nói, chuyện ta và hắn hòa ly chưa được cha mẹ đồng ý, không tính, bắt ta phải quay về Yến gia. Yến Từ nói chiều nay ở Thanh vân uyển có ca vũ, rủ ta đến xem, ta định nói chuyện hòa ly với hắn nên mới tới”

Mày kiếm của Hạ Lệ hơi nhíu, hỏi: “Vì sao không đến tìm ta?”

Mạnh Doãn Đường giương mắt nhìn hắn, nghi hoặc: “Tìm chàng làm gì? Chàng còn có thể can thiệp vào gia sự của người ngoài sao?”

“Đợi cho nhà không còn là nhà nữa, đương nhiên sẽ không có gia sự để nói”

Mạnh Doãn Đường: “…”

Hạ Lệ dùng tay trái chạm vào khuôn mặt hồng nhuận nhẵn nhụi của nàng, nói: “Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến nàng. Có nàng hay không, Yến gia cũng không tránh được kiếp nạn này. Thư hòa ly đã nộp lên quan phủ đóng dấu chưa?”

Mạnh Doãn Đường lắc đầu: “Mẹ ta có đưa ta đến, nhưng quan phủ nói, phải là nhà trai viết thư hòa ly đến thì mới đóng dấu. Yến Từ trước đó bị chàng đả thương, ta không tiện đi tìm hắn”, hiện tại lại bị đánh nữa.

“Về nhà lấy thư hòa ly cho ta, nàng cứ yên tâm đợi ở nhà là được”, Hạ Lệ nói.

Mạnh Doãn Đường ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Lệ nắm tay, dắt nàng ra khỏi bụi hoa.

Mạnh Doãn Đường hỏi: “Đi đâu đây?”

Hạ Lệ quay đầu lại nói: “Nhìn mặt ta đi”

Gò má bên trái đỏ bầm một mảng, ẩn ẩn xanh tím, nhìn rất chướng mắt.

“Nếu không phải nàng kéo tay ta, hắn có thể đả thương ta được sao? Nàng không cần phụ trách ta à?”

Mạnh Doãn Đường chột dạ hỏi: “Phụ trách như thế nào?”

“Về nhà, bôi thuốc cho ta”, Hạ Lệ nói.

“Nhà chàng chỉ có mình chàng, ta đến đó có vẻ không thích hợp” Mạnh Doãn Đường không muốn đi, sợ hắn lại có hành động thân mật nào đó.

“Nghĩa muội đến nhà nghĩa huynh làm khách, có gì không thích hợp?” Hạ Lệ liếc nàng, cường điệu bốn chữ nghĩa huynh nghĩa muội, thấy nàng á khẩu không trả lời được, tâm tình rất tốt, xoay người tiếp tục đi.

Mạnh Doãn Đường bị kéo đi, nhìn thấy bàn tay mình nằm gọn trong lòng tay hắn.

Tay hắn thật lớn, bao trọn hết bàn tay nàng, trong lòng bàn tay còn có chút mồ hôi, mu bàn tay nàng còn cảm nhận được lớp da thô ráp, những vết chai mỏng trong lòng bàn tay hắn, không được thoải mái lắm.

Nàng thử rút tay ra.

Hạ Lệ siết chặt ngón tay. Bàn tay với những ngón mềm mại trơn bóng, cảm giác mịn màng êm nhẹ đó tốt đẹp đến mức hắn không muốn buông ra.

Hắn không chịu buông, Mạnh Doãn Đường không giãy được, đành phải để cho hắn nắm

Hai người ra khỏi bụi hoa, xa xa Tuệ An cùng Hòa Thiện nhìn thấy, Tuệ An thấy Mạnh Doãn Đường bị Hạ Lệ nắm tay, lấy chiếc mũ che mặt trong tay Hòa Thiện đội lên đầu Mạnh Doãn Đường.

Hạ Lệ liếc nhìn một cái nhưng không nói gì.

Đi ra lối đi nhỏ bên ngoài sân viện, Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn chỗ Yến Từ nằm lúc nãy, người đã biến mất.

Tới ngoại viện, Hạ Lệ mới buông tay, tay Mạnh Doãn Đường bị nắm đến đỏ bừng.

Lộc Văn Sanh với Thích Khoát như kiểu xuất quỷ nhập thần, vừa rồi còn không thấy đâu, Hạ Lệ vừa đi ra, hai người không biết từ đâu đã xuất hiện.

Ngựa được dẫn đến, Mạnh Doãn Đường lên lưng ngựa, hai nha hoàn bên dưới đi bộ rì rì theo.

Thích Khoát ngồi trên ngựa cà lơ phất phơ ghẹo Tuệ An: “Đi như vậy thì khi nào mới đến nơi? Tiểu nương tử có muốn ta cho đi nhờ không?”

Tuệ An quay đầu sang một bên, không phản ứng với hắn.

Đằng trước Hạ Lệ xoay người, hỏi hai nha hoàn: “Biết cưỡi ngựa không?”

Hòa Thiện cao giọng đáp: “Biết”

Hạ Lệ phân phó Thích Khoát: “Đưa ngựa cho các nàng”

Thích Khoát há hốc mồm: “Hả?”

Bình khang phường đối diện ngay với Sùng nhân phường, cưỡi ngựa một chút là đã đến cổng phủ Vệ Quốc công.

Mạnh Doãn Đường theo Hạ Lệ đi vào ngoại viện, nhìn thấy mấy cỗ xe ngựa cùng xe la đậu đầy sân, người hầu đang khiêng các thùng đồ vật khác nhau, Hạ Linh Phương cùng Tề quản sự đứng một bên nói chuyện, nhìn thấy mấy người vừa trở về.

Hạ Lệ xuống ngựa trước, không kiên nhẫn chờ hạ nhân mang ghế ra, trực tiếp bế Mạnh Doãn Đường xuống.

Hạ Linh Phương tiến đến, Mạnh Doãn Đường tháo khăn che mặt, có chút ngượng ngùng theo Hạ Lệ gọi một tiếng a tỷ.

Hạ Linh Phương gật gật đầu, hỏi Hạ Lệ: “Mặt sao thế này?”

Hạ Lệ không giải thích, chỉ nói: “Không sao”

Ánh mắt Hạ Linh Phương dời về phía Mạnh Doãn Đường, mỉm cười hỏi: “Hôm nay sao lại rảnh đến đây? Hay là có việc?”

Mạnh Doãn Đường nắm khăn trùm đầu trong tay, rõ ràng cảm thấy mình không làm sai chuyện gì, thế nhưng lại có cảm giác xấu hổ như ăn trộm bị bắt quả tang.

Nàng ấp úng: “Ta…”

“Nàng không có việc gì, là ta có việc tìm nàng”. Hạ Lệ nói xong thoải mái dắt tay nàng, nói với Hạ Linh Phương: “A tỷ cứ bận việc đi, chúng ta đi vào trước”


Bình Luận (0)
Comment