Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 41

Nhóm võ hầu của Trường hưng phường đang tuần tra ban đêm, bàn luận ngất trời về tiệm rượu nào mới mở ở Tây thị, nhà ai có vũ cơ đẹp v.v…

Thiệu Thừa Tổ ôm đao, một đường trầm mặc không nói.

“Thiệu nhị, đang nghĩ cái gì đó, sao không nói gì? Ta nghe nói đại tẩu đã sắp xếp hôn sự cho ngươi rồi, thế nào? Đã gặp mặt tiểu nương tử đó chưa? Vị nương tử tương lai của ngươi có đẹp như nương tử Mạnh gia không?” một gã võ hầu tuổi trẻ câu cổ hắn tám chuyện.

“Ài, ngươi nha, làm cái gì để người ta không thở được vậy?” Một võ hầu lớn tuổi khác lôi cổ người kia ra, đi bên cạnh Thiệu Thừa Tổ khuyên nhủ: “Thiệu nhị, đã nghĩ thông suốt hơn chưa, cởi mở chút đi. Đối với một số người, chúng ta là hữu duyên vô phận. Phu thê sống cùng nhau, quan trọng nhất là phù hợp. Nương tử Mạnh gia nói thế nào cũng sinh ra từ hầu phủ, không phải nói mùa đông muốn ăn vải, mùa hè muốn ăn khoai lang, tiền bạc là chuyện nhỏ, mấu chốt là ta không có năng lực kiếm tiền cho nàng, phải không? Đại tẩu ngươi khôn khéo, có năng lực, đối xử với ngươi cũng tốt, tìm vợ cho ngươi hẳn cũng không tệ”

Thiệu Thừa Tổ buồn bực nói: “Ta không phải…” nói được một nửa, hắn đột nhiên khịt mũi nói: “Hình như có mùi máu”

Hắn vừa nói, các võ hầu bên cạnh đều ngừng tay lại. Trong không gian yên tĩnh, không chỉ có mùi máu tươi mà còn nghe loáng thoáng tiếng đao kiếm va chạm.

Mấy người vội chạy theo đường tắt theo hướng có tiếng động thì nhìn thấy, dưới ánh trăng có 7 8 người cầm đao đang chém giết.

Nói chém giết cũng không thỏa đáng lắm, là mấy người vây một người, mà người bị vây rất hung hãn, chưa hề có dấu hiệu thất bại nên nhìn giống như 2 nhóm người đang lao vào chém giết.

“Ai còn hành hung giữa đêm? Mau buông vũ khí xuống!”

Giữ gìn trị an trong phường là chức trách của nhóm võ hầu, có người giữa đêm khuya vung đao hành hung, sao có thể bỏ qua? Trưởng võ hầu rút đao, hướng nhóm người kia hét lên một tiếng.
Không ai để ý đến hắn.

“Các huynh đệ, lên!” Trưởng võ hầu mang theo 5 6 người lao về phía chém giết.

Xông vào giao tranh mới cảm thấy không ổn. Vừa rồi thấy bọn họ mấy người vây đánh một người mà không đắc thủ, nghĩ võ công họ cũng xoàng thôi, nhưng khi giao chiến mới thấy họ đều là cao thủ, tuy nhiên đây là chức trách, biết rõ không thể địch lại cũng không thể rút lui.

Một phen đâm chém đẫm máu, trên mặt đất đã có nhiều người bị thương.

Tay phải Hạ Lệ cầm cán đao, thở hơi hổn hển, cúi xuống nhìn thấy trước ngực áo bị cắt rách một mảng, đưa tay vào sờ, thấy tờ hưu thư vừa lấy ở chỗ Mạnh Doãn Đường đã bị thấm máu một nửa, trong lòng không khỏi thập phần cáu giận. Thấy một tên thích khách vẫn còn đang giãy dụa trên mặt đất, hắn bước tới đâm một nhát vào cổ.

Vài tên võ hầu bị thương, trận chiến đã kết thúc mà người nọ vẫn còn đâm chém thì rất kinh hoảng.

“Ngươi là ai?” Trưởng võ hầu ôm cánh tay bị thương hỏi.

Hạ Lệ ngẩng gương mặt đầy máu lên, sẵng giọng: “Hạ Lệ”

Trưởng võ hầu ngẩn ra.

Hắn chém đao cuối cùng, nhìn mấy võ hầu kia hỏi: “Các ngươi bị thương thế nào?”

Trưởng võ hầu nói: “Bọn mỗ không sao, nhưng Thiệu nhị bị thương khá nặng”

Hạ Lệ nhìn về phía hai võ hầu bị thương nhẹ đang đỡ một người trẻ tuổi, tay hắn đang ôm lấy bụng, toàn bộ bàn tay gần như nhiễm đỏ máu tươi.

Hạ Lệ nói với Trưởng võ hầu: “Nếu không muốn bị liên lụy, chuyện đêm nay đừng nói ra ngoài, chỉ nói là phát hiện ra thi thể. Hai người các ngươi, đưa hắn đi theo ta”

……

Sáng hôm sau, Tuyết Lan bên cạnh Chu thị đi vào phòng Mạnh Doãn Đường nói, Đoàn phu nhân đã tới, Chu thị bảo Mạnh Doãn Đường vào nội đường tiếp khách.

Tuệ An khó xử nói: “Nương tử còn chưa dậy, làm phiền tỷ tỷ lấy cớ kéo dài thời gian một chút, để ta hầu nương tử rời giường”

Tuyết Lan có chút kinh ngạc, mặc dù biết nương tử thích ngủ, nhưng chưa bao giờ ngủ thẳng cánh mặt trời mọc cao 3 sào rồi còn chưa dậy. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, nàng không nói nhiều, chỉ đáp ứng rồi rời đi.

Tuệ An bảo Hòa Thiện đi truyền đồ ăn sáng, còn mình thì vào phòng gọi Mạnh Doãn Đường dậy.

Mạnh Doãn Đường còn chưa ngủ đủ, ngồi cạnh bàn trang điểm ngáp ngắn ngáp dài, tức tối nói: “Đoàn phu nhân? Đoàn phu nhân nào? Tự nhiên ta đi gặp làm gì?”

Tuệ An vừa giúp nàng chải đầu vừa nói: “Sợ là chính cái vị Đoàn phu nhân lần trước đắc tội nương tử ở phủ Nhữ Xương hầu”

Mạnh Doãn Đường nhớ tới những gì Chung Lệ Kiều kể sau đó, cảm thấy phiền toái quá không muốn gặp. Nàng đưa mắt nhìn, thấy một hộp gỗ tử đàn Hạ Lâm Phong mang đến tối qua đang đặt trên bàn trang điểm, liền mở ra xem.

Bên trong có 10 cái vòng ngọc, tối qua nhìn chưa rõ, hôm nay thấy dưới ánh mặt trời quả thật là tuyệt mỹ, hơn nữa chiếc nào cũng đều lớn hơn cái nàng đang đeo.

Nàng nhìn thấy đã yêu thích không thôi, xem hết cái này đến cái kia, nhưng khi nghĩ tới phải tháo cái vòng đang đeo xuống mới đeo được cái khác, nàng lại nản lòng.

Trang điểm ăn mặc sẵn sàng, ăn vài miếng điểm tâm do Hòa Thiện mang đến, Mạnh Doãn Đường mang theo hai nha hoàn đến nội đường.

Đoàn phu nhân không có ở đó.

“Bà ấy quỳ xuống trước mặt ta, ta nghĩ dù con có tới cũng không chịu nổi sự cầu xin đó nên trước hết nhận lời để bà ta về trước”, Chu thị dẫn Mạnh Doãn Đường vào nội phòng, nói.

Mạnh Doãn Đường nghe nói Đoàn phu nhân quỳ trước mặt mẹ cũng thập phần kinh ngạc, hỏi: “Tầm Dương bá phủ thật sự muốn hưu con gái bà ta à?”

“Còn giả được sao? Đoàn phu nhân nói Đoàn nương tử kia sinh con trai cách đây 3 ngày, nghe thấy người hầu, nha hoàn trong viện của phu nhân Tầm Dương bá nói, sau khi đầy tháng sẽ hưu nàng ta, phạm tội khẩu thiệt*. Đoàn nương tử khóc muốn mù mắt. Bà ta vốn không có mặt mũi đến nhà chúng ta cầu xin, nhưng vì con gái không thể không đến, đáng thương cho những người làm cha mẹ”, Chu thị thở dài nói.

(*khẩu thiệt: lời nói, miệng lưỡi)

Tâm tình Mạnh Doãn Đường có chút phức tạp.

Một mặt, nàng chén ghét việc Đoàn Tịnh Nghi vô duyên vô cớ đến gây sự, nhưng mặt khác, nàng cảm thấy cuộc sống hôn nhân của nữ tử không có gì đảm bảo, chỉ cần nhà chồng muốn hưu, tùy tiện tìm một lỗi nào đó là có thể hưu. Nghĩ đến đây, khó tránh khỏi có một chút đồng cảm.

“Con định như thế nào?” Chu thị hỏi.

Mạnh Doãn Đường xoa ngón tay nói: “Cũng chỉ là cãi nhau bình thường thôi, không đáng để hủy cả đời người ta, mẫu tử chia lìa tổn thương nhiều lắm”

Chu thị nói: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng lời nói của chúng ta không có giá trị. Tầm Dương bá phủ quyết định hưu Đoàn nương tử, không phải do chúng ta, mà sợ Hạ Lục lang kia”

Mạnh Doãn Đường ý không vui, nói: “Chẳng lẽ lại còn muốn Hạ Lục lang đích thân đến Tầm Dương bá phủ để nói không so đo chuyện này? Với cái tính của hắn thì… Người ngoài thì không biết, dù sao con cũng không có năng lực để nhờ hắn làm chuyện này”

“Thật không ai trông cậy vào việc hắn có thể tự mình tới để nói về chuyện này, chỉ cần hắn đồng ý không so đo, ta đi một chuyến đến phủ Tầm Dương bá là được”

Như vậy cũng được.

Mạnh Doãn Đường đang cân nhắc có nên cùng mẹ đến phủ Vệ Quốc công để nói với Hạ Lệ về chuyện này hay nàng đi một mình thì Mạnh Sở Nhuận hấp tấp từ bên ngoài chạy vào nói: “Mẹ, mẹ, trong phường chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi!”

Chu thị nhíu mày nói: “Nhìn con đi, làm cái gì cũng hấp tấp vội vàng. Chuyện gì mà lớn?”

Mạnh Sở Nhuận nói: “Ngay trong cái hẻm cách nhà chúng ta một đoạn, nghe nói tối qua đã chết mười mấy người, cả cái hẻm nhỏ toàn là máu!’

Chu thị cũng Mạnh Doãn Đường nghe thấy đều trợn tròn hai mắt.

Chu thị hỏi: “Thật không? Có biết chuyện gì xảy ra không? Phường này luôn thái bình, sau tự nhiên lại có trọng án như vậy?”

Mạnh Sở Nhuận thấy biểu tình của hai mẹ con không khác gì nhau, nhất thời hơi buồn cười, ngồi xuống cạnh giường nói: “Chính phường nói do giặc cỏ ẩu đả, nhưng ta nghe Vương gia tam lang nói, hắn nhìn thấy lúc mấy thi thể bị khiêng đi, một đám hắc y che mặt, cầm đao trong tay, nhìn giống sát thủ chuyên môn ám sát nhiều hơn. Về lý mà nói, người có tiền và tước vị cao nhất ở phường chúng ta là Định Viễn hầu, nhưng ông ta sống ở phía tây bắc. Ngoài ông ta ra, phường này còn ai xứng đáng để xuất hiện nhiều sát thủ ám sát như vậy?”

Hắn vừa nói, Mạnh Doãn Đường liền cảm thấy bất an. Tối hôm qua Hạ Lệ tới, hung án phát sinh ở con hẻm cách nhà nàng không xa, những người đó có phải tới mai phục để ám sát Hạ Lệ?

Nếu đúng thế, hắn hiện tại như thế nào? Có bị trọng thương hay không? Mười mấy sát thủ…

Mạnh Doãn Đường càng nghĩ càng hốt hoảng, nhưng khi chưa biết rõ ràng mọi chuyện thế nào, nàng không muốn mẹ phải lo lắng cùng, miễn cưỡng kiềm chế run rẩy trong lòng, nói: “Đừng nói chuyện đáng sợ đó nữa, quan phủ sẽ điều tra rõ. Mẹ, Đoàn phu nhân đến cửa cầu xin, mẹ cũng đã đáp ứng, việc này không nên kéo dài, không bằng để hôm nay con đến phủ Vệ Quốc công nói chuyện với Hạ Lục lang đi”

Chu thị có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của bà, Mạnh Doãn Đường vẫn luôn sợ phải gặp Hạ Lục lang.

“Con đi à? Không cần mẹ đi cùng sao?” bà hỏi.

Mạnh Doãn Đường gật đầu: “Mọi việc ban đầu cũng bắt nguồn từ con, để con đi nói chuyện với hắn, nếu mẹ đi thì quá mức trịnh trọng rồi, chỉ sợ hắn trong lòng không muốn cũng không mất mặt mà cự tuyệt được, ngược lại không tốt”

Chu thị suy nghĩ nói: “Nói vậy cũng đúng”

Mạnh Sở Nhuận một bên nói: “Mẹ, nếu mẹ lo lắng, để con bồi a tỷ đi”

Mạnh Doãn Đường nhớ tới lần trước hắn làm trò gọi “tỷ phu” trước mặt Hạ Lệ, liền cự tuyệt: “Không cần ngươi đi!”

Mạnh Sở Nhuận kêu lên: “Hứ, ta đã nói tỷ nói một đằng làm một nẻo mà, ngoài miệng nói chán ghét Hạ Lục lang, thực ra là muốn một mình đi gặp hắn?”

Mạnh Doãn Đường bị hắn nói cho mặt mũi đỏ bừng, giơ tay đánh hắn.

Mạnh Sở Nhuận né trái né phải.

Cuối cùng Chu thị phải lên tiếng: “Phường chúng ta mới xảy ra chuyện này, để an toàn, cứ để đệ đệ con đi cùng đi”

Mạnh Doãn Đường giận dỗi: “Mang hắn đi thì được việc gì, chẳng may gặp chuyện sợ là hắn sẽ chạy đầu tiên”

Mạnh Sở Nhuận nghe vậy đỏ mặt tía tai: “A tỷ nói câu này thật quá vô lương tâm đi! Nếu thực sự gặp chuyện, ta có bỏ mạng cũng bảo vệ tỷ! Dù sao cha mẹ cũng thích tỷ hơn ta, ta chết không sao, tỷ tốt là được”

“Ngươi lại nói nhăng nói cuội cái gì?” Chu thị đứng lên muốn túm lấy hắn.

Mạnh Sở Nhuận xoay người muốn chạy, bị Mạnh Doãn Đường tóm được tay áo, hai mẹ con hợp lực xử lý hắn một lúc.

Một lúc sau, hai tỷ đệ mang theo lễ vật cùng nha hoàn, gã sai vặt đi ra cổng lớn.

Mạnh Sở Nhuận ngồi trên lưng ngựa, nhìn gã sai vặt ôm các hộp lễ vật trên tay, nói với Mạnh Doãn Đường: “A giao* không phải cho nữ tử sao? Vì sao còn mang cho Hạ Lục lang một hộp?”

(*a giao, còn gọi là minh giao, ô giao: là keo chế từ da lừa bỏ lông, là một vị thuốc bổ, cầm máu dùng trong mọi trường hợp băng huyết, lỵ ra máu, ho ra máu, đại tiểu tiện ra máu, hồi hộp mất ngủ)

Mạnh Doãn Đường không muốn nói nguyên nhân cho tên mồm to miệng rộng này, chỉ nói: “Đây là do mẫu thân tự tay làm, lễ bạc tâm trọng”

Mạnh Sở Nhuận vẻ mặt nghi hoặc: “A giao thì cũng được, còn có tổ yến, táo đỏ, dâu tằm khô, nhãn nhục, đường tử sa… sao những lễ vật này lại giống như hồi tỷ mang đi tặng lúc Khương nương tử sinh đứa nhỏ vậy?”

“Ai cần ngươi lo? Ta tùy tiện lấy, không được sao?” Mạnh Doãn Đường bị hắn hỏi thẹn quá hóa giận.

“Ta thấy thì hỏi thôi, hung dữ làm chi? Thật giống như cọp mẹ”, Mạnh Sở Nhuận lầm bầm.

“Ngươi…”

“Này, ngựa của tỷ không đủ nhanh, mau tới bắt ta đi, bắt ta đi”, Mạnh Sở Nhuận cưỡi ngựa chạy trước, không quên quay lại chọc tức Mạnh Doãn Đường.

“Đi cẩn thận, khéo đụng phải người ta!” Mạnh Doãn Đường quả thực bị đệ đệ ruột này chọc cho tức chết.

Hai tỷ đệ vừa đấu võ miệng vừa đi vào phủ Vệ Quốc công.

Vừa lúc không biết Lộc Văn Sanh đi làm việc gì từ đâu về, vừa giao ngựa cho mã quan chăm sóc, quay người thì thấy tỷ đệ Mạnh Doãn Đường, liền đi lên đón.

Sau khi Hạ Lệ quay về Trường An, đây là lần đầu tiên Mạnh Sở Nhuận đến phủ Vệ Quốc công, vừa vào ngoại viện đã bị khu chuồng ngựa thu hút.

Lộc Văn Sanh thấy vậy liền gọi mã quan ra đưa Mạnh Sở Nhuận đi xem ngựa, nếu thích có thể thử cưỡi chạy trong sân.

Mạnh Sở Nhuận vui mừng nhảy nhót chạy đi theo.

Lộc Văn Sanh dẫn Mạnh Doãn Đường đi vào trong phủ.

Mạnh Doãn Đường quay đầu lại nhìn, xác định Mạnh Sở Nhuận không ở gần đó, mới nhỏ giọng hỏi Lộc Văn Sanh: “Lộc lang quân, Hạ đại tướng quân hắn… hắn không việc gì chứ?”

Tối qua lúc Hạ Lệ ra khỏi phủ không nói với Lộc Văn Sanh, khi quay về một thân đầy máu, nửa đêm phải gọi lương y trong phủ đến, kinh động đến hắn.

Lúc hắn nhìn thấy võ hầu quen mặt bị trọng thương kia, đã đoán được 8 phần Hạ Lệ đi Trường hưng phường, giờ Mạnh tiểu nương tử hỏi vậy thì đúng chỗ rồi. Tối hôm qua A Lang một mình chạy đến Trường hưng phường thăm tiểu thanh mai, không mang theo tùy tùng gì cả, bị người ta mai phục.

May là A Lang bản lĩnh vững chắc, chỉ bị vết thương nhỏ ngoài da, làm mọi người sợ bóng sợ gió một hồi.

“Mạnh tiểu nương tử vì sao biết A Lang bị thương?” Lộc Văn Sanh ra vẻ kinh ngạc.

Mạnh Doãn Đường trong lòng căng thẳng, dừng chân lại hỏi: “Hắn thật sự bị thương? Bị thương có nghiêm trọng không? Đã gọi y sư chưa?”

Lộc Văn Sanh nói: “Xin Mạnh tiểu nương tử yên tâm, A Lang chỉ bị thương nhẹ”

Mạnh Doãn Đường thấy hắn nhíu mày, ánh mắt sầu lo: “…”

“Mạnh tiểu nương tử, mời bên này”, Lộc Văn Sanh nho nhã lễ độ mời nàng.

Mạnh Doãn Đường tâm sự nặng nề đi theo hắn về phía sân viện.

Trên đường có nha hoàn từ trong viện đi ra, thấy Lộc Văn Sanh liền dừng lại hành lễ.

Lộc Văn Sanh chỉ những hàng cây trà xanh bóng hai bên đường nói: “Trên mấy lá này có dính máu, hai ngày nữa A Lang tổ chức Tiêu vỹ yến, nếu bị khách nhân nhìn thấy thì sao? Bỏ các việc khác lại, xử lý sạch sẽ máu trên cỏ cây hoa lá trong viện này đi”

Bọn nha hoàn nhỏ giọng vâng lời.

Mạnh Doãn Đường nhìn theo hướng tay hắn chỉ, dính cả máu trên lá cây? Nhất thời trong lòng lại hoảng hốt.

Lộc Văn Sanh tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước, giọng tạ lỗi: “Nhiều hạ nhân trong phủ là mới mua sau khi A Lang quay về Trường An, dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn, bảo họ rửa sạch vết máu lại chỉ biết rửa trên đường, cây cối hai bên mặc kệ, làm cho Mạnh tiểu nương tử chê cười”

Mạnh Doãn Đường run sợ hỏi: “Máu chảy từ Trường hưng phường đến phủ, vết thương này, thế là nhẹ sao?”

Lộc Văn Sanh nói: “Mạnh tiểu nương tử chớ lo lắng, khi còn ở Hà Bắc, A Lang bị vết thương còn nặng hơn thế này 8 đến 10 lần, lần này không thực sự nghiêm trọng đến vậy”

Mạnh Doãn Đường: “…” Máu đã chảy như vậy rồi mà còn không nghiêm trọng? Chẳng lẽ đến lúc sắp chết mới gọi là nghiêm trọng?

Người này, không có việc gì nửa đêm chạy tới tìm nàng làm gì? Rồi xem, bị người ta mai phục trọng thương, có phải oan uổng không?

Nhớ tới tối qua mình đối xử với hắn cũng không vui vẻ gì lắm, Mạnh Doãn Đường khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy áy náy.

Đi đến trước Tùng Linh viện, Lộc Văn Sanh quay người lại nói với Mạnh Doãn Đường: “Mạnh tiểu nương tử xin chờ một chút, mỗ vào thông báo một tiếng”

“Làm phiền rồi”, Mạnh Doãn Đường đứng ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, mơ hồ nhận ra, hình như đêm đó mình đã đi ra từ viện này.

Lộc Văn Sanh tiến vào Tùng Linh viện, đi thẳng đến phòng ngủ của Hạ Lệ, gọi: “A Lang”

Hạ Lệ ngồi trên giường, trong tay cầm cái vòng cổ nanh sói, nghe thấy giọng Lộc Văn Sanh liền nói: “Vào đi”

Lộc Văn Sanh cởi giày đi vào bên trong, hướng Hạ Lệ bẩm báo: “A Lang, đã xác nhận với Mông Thạch, bên Bắc Bình quận vương chưa có động tĩnh gì bất thường”

“Không có động tĩnh?” Hạ Lệ cúi nhìn vòng cổ nanh sói trong tay, nói: “Vậy thì việc này chỉ có thể do mấy tên tiểu tử làm thôi”

Hắn vứt vòng cổ cho Lộc Văn Sanh, nói: “Cái xương trong địa lao kia cũng cứng đó, ngươi đi bẻ đi”

Lộc Văn Sanh nhận vòng cổ, nhưng chưa đi.

Hạ Lệ liếc hắn: “Còn có việc?”

Lộc Văn Sanh ngây ngốc cười, nói: “Mạnh tiểu nương tử tới thăm A Lang, lúc này đang đứng ở ngay ngoại viện. Mỗ nói A Lang bị thương không nặng, nhưng Mạnh tiểu nương tử nhìn thấy hàng cây trà hai bên đường dính máu, dường như không tin lời mỗ nói, vô cùng lo lắng cho thân thể của A Lang”

Ánh mắt Hạ Lệ lóe lóe, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh: “Đã biết, cho nàng vào”

Bình Luận (0)
Comment