Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 74

Sau khi rời khỏi ao sen, trên đường quay về nội đường của phủ công chúa, Mạnh Doãn Đường nhìn thấy một cái lương đình nên kéo Mạnh Dĩ Vi qua đó để bình phục một chút tâm trạng.

“Nói chuyện như thế nào?” Mạnh Doãn Đường nhìn bộ dạng như muốn khóc của Mạnh Dĩ Vi, dè dặt hỏi.

Mạnh Dĩ Vi lắc đầu một cái, cố gắng điều chỉnh ưu tư, nói: “Hắn rất tốt, nhưng mà, không phù hợp với ta”

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc: “Nhanh như vậy… đã xác định được rồi?”

Mạnh Dĩ Vi gật đầu.

Hai người trầm mặc một hồi, Mạnh Doãn Đường nói: “Muội có thể cứ suy nghĩ cho kỹ, đừng vội vàng quyết định rồi tương lai lại hối hận” Mới vừa rồi thấy Viên Sùng Tuấn đối mặt với Giai Nhân huyện chủ khiến cho Mạnh Doãn Đường có chút thưởng thức hắn.

“Nghĩ kỹ rồi. Hắn nhìn thấy chúng ta đã muốn đi, ta có thể hiểu được, dẫu sao chúng ta cũng nhìn thấy hắn bị Giai Nhân huyện chủ khi dễ, tự ái nam nhân khiến cho hắn không muốn đối mặt với chúng ta lúc đó, cũng là chuyện thường tình. Nhưng sau đó biết được ta không phải là bà con xa ở nhờ Mạnh gia mà là muội muội của tỷ thì đã không do dự khước từ” Mạnh Dĩ Vi cúi đầu, nhìn chiếc quạt trong tay mình, nói: “Bất kể là vì nguyên nhân gì, thời điểm ta chủ động đến gần hắn, hắn không hề muốn tranh thủ một chút nào. Nếu ta tiếp tục chủ động, hắn có lẽ vẫn tiếp nhận ta, nhưng, tại sao ta phải làm như vậy? Ta không sợ đi theo hắn chịu khổ, nhưng không thể từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta tình nguyện một phía”

Mạnh Doãn Đường nghe rõ lời nàng nói, nhưng vẻ mặt vẫn buồn bã, không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ thở dài: “Muội suy nghĩ được thì tốt, dù sao chỉ cần là quyết định của muội, ta đều ủng hộ”

Mạnh Dĩ Vi ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu mỉm cười nói: “Cảm ơn a tỷ”

Sau giờ ngọ, mới qua lúc nóng nhất, Hạ Lệ tới.

Theo quan hệ huyết thống, Hạ Lệ và Cao An trưởng công chúa là biểu tỷ đệ, cho nên không tị hiềm gì mà đi thẳng đến nội đường phủ công chúa.

Mạnh Doãn Đường dẫn Mạnh Dĩ Vi ngồi hóng mát tán gẫu cùng đám người Cao An trưởng công chúa ở lầu 2 thì thị nữ tới báo: “Trưởng công chúa, Hạ đại tướng quân tới đón Hạ phu nhân về nhà”

Mọi người cùng nhìn Mạnh Doãn Đường cười, có người chọc ghẹo: “Thật là một ngày không gặp như cách ba thu, nhìn xem, Hạ phu nhân mới đi có nửa ngày, bên kia Hạ đại tướng quân đã vội chạy tới đón rồi”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Doãn Đường đỏ bừng, đứng dậy từ biệt trưởng công chúa cùng các vị phu nhân nương tử, mang Mạnh Dĩ Vi xuống lầu.

Hạ Lệ đang đứng dưới bóng cây, thấy nàng thì đi tới đón: “Về nhà chưa?”

Mạnh Doãn Đường giận trách: “Chàng đã tới thẳng nội đường rồi, ta có thể không về sao?”

Hạ Lệ cười nói: “Nếu nàng chơi chưa đủ, ta có thể ở thêm một lúc nữa với nàng”

Mạnh Doãn Đường liếc thấy những phu nhân kia ở lầu 2 đang thò đầu nhìn bọn họ, xấu hổ nói: “Thôi đi về đi”

Ba người ra khỏi phủ Cao An trưởng công chúa, Hạ Lệ cùng Mạnh Doãn Đường về phủ Vệ Quốc công ở ngay phường bên cạnh, sai người đưa Mạnh Dĩ Vi về nhà.

Trong phủ đang có người chờ, Hạ Lệ đi đến thư phòng, còn Mạnh Doãn Đường về thẳng Tùng Linh viện, vừa rửa tay rửa mặt định uống ly trà rồi lên giường nằm một chút thì Hoà Thiện tới báo, nói Lâm tiểu nương tử tới.

Mạnh Doãn Đường vội bò dậy, ra phòng ngoài gặp khách.

Ở phủ Vệ Quốc công mấy tháng, nhìn Lâm tiểu nương tử so với hồi đầu đã trắng trẻo mập mạp hơn một chút.

Nàng ta mang tới hai cây quạt, một quạt phiến và một quạt xếp, nói là mình ở trong phủ không có việc gì làm nên thêu thùa một chút, hy vọng Mạnh Doãn Đường không chê.

Sau khi nàng ta rời đi, Mạnh Doãn Đường vẫn còn nhìn cây quạt, thấy Hoà Thiện cong môi nói: “Nương tử còn nhìn cái đồ bỏ đi đó làm gì? Không mau ném đi, chẳng lẽ thật sự định để cho A Lang dùng?”

Mạnh Doãn Đường nói: “Lâm tiểu nương tử là nữ nhi của ân nhân cứu mạng Hạ Lục lang, nàng ta mang đồ tới, ta không cần cũng không thể ném, ném đi thì quá đáng quá. Huống hồ nàng ta làm cho Hạ Lục lang một cây quạt, đương nhiên giao cho Hạ Lục lang xử lý”

Hoà Thiện hận rèn sắt không thành thép nói: “Nương tử không nhìn ra sao? Vị Lâm tiểu nương tử kia cách ăn mặc ngày càng giống người, nhìn cũng mượt mà hơn trước, sợ là thấy A Lang thích người nên bắt chước theo, có những tâm tư không nên có”

Mạnh Doãn Đường đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách ta nhìn cách ăn mặc của nàng ta hôm nay thật đẹp mắt, hoá ra là giống như ta”

Hoà Thiện: “…”

Mạnh Doãn Đường ngáp một cái, mắt buồn ngủ mơ màng, vừa đi vào nội đường vừa nói: “Không được, thật sự là ta quá mệt, đại sự gì cũng phải chờ ta tỉnh ngủ rồi hãy nói”

Tỉnh dậy, trong phòng tối, yên tĩnh, cũng không thấy bóng Hạ Lệ.

“Tuệ An, Hoà Thiện”, Mạnh Doãn Đường ngồi trên giường gọi người.

Hai nha hoàn bên ngoài lên tiếng đáp lại, đi vào phòng thắp sáng đèn đuốc.

Mạnh Doãn Đường xuống giường hỏi: “Lâm Phong ca ca đâu?”

Hoà Thiện nói: “A Lang vẫn còn ở ngoài thư phòng. Hôm nay có vẻ như A Lang bề bộn nhiều việc, lúc ăn cơm tối có tới một lần, thấy nương tử đang ngủ thì bảo không cần gọi người dậy, hắn ra thư phòng dùng cơm tối”

“Ừ”, Mạnh Doãn Đường tự mình ăn cơm, trêu chọc anh vũ một hồi, cùng hai nha đầu khâu vá nói chuyện phiếm một hồi, ăn trái cây mà vẫn không thấy Hạ Lệ quay lại.

Nàng ngồi không yên, bảo nha hoàn cắt dưa ngọt cho vào hộp, xách ra ngoài thư phòng.

Thư phòng đèn đuốc sáng choang, người hầu ngoài cửa thấy Mạnh Doãn Đường tới thì đi vào thông báo, chốc lát sau, mười mấy đại hán nối đuôi nhau từ bên trong đi ra, đi ngang qua Mạnh Doãn Đường đều cung kính chắp tay cúi chào, miệng hô “phu nhân”

Đợi mọi người rời đi, Mạnh Doãn Đường bước vào thư phòng, thấy Hạ Lệ ngồi sau án thư, nhắm mắt, tay bóp trán.

“Lâm Phong ca ca”, nàng đi về phía hắn.

Hạ Lệ ngẩng đầu thấy nàng, trong đáy mắt hiện lên nụ cười, đưa tay trái về phía nàng.

Mạnh Doãn Đường tự giác ngồi vào trong lòng hắn, hỏi: “Lâm Phong ca ca, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ”, Hạ Lệ ôm nàng, cúi đầu hít ngửi mùi thơm ở cổ nàng, hương thơm của nàng có thể trấn an mọi ưu tư của hắn: “Xảy ra một ít chuyện, ta đã giải quyết rồi, nàng không cần lo lắng”

“Nghiêm trọng không?” Mạnh Doãn Đường đã thành thói quen ngồi trong lòng bị hắn hít hà.

Hạ Lệ trầm trầm cười nói: “Nó giống như thừa lúc con cọp lim dim mà ăn trộm mất con mồi nó cất giữ. Không sao, không trộm nhà là được”

Mạnh Doãn Đường yên lòng, lấy hộp dưa ra cho hắn ăn.

Hạ Lệ thấy dưa ngọt thì ghét bỏ, để cho nàng ăn, hỏi: “Hôm nay đi phủ Cao An trưởng công chúa, gặp hoạ sĩ kia thế nào?”

Mạnh Doãn Đường lo lắng không yên: “Gặp thì gặp rồi, nhưng, ài, muội muội nói thôi”

“Hả? Vì sao chứ?”

Mạnh Doãn Đường kể lại chuyện Mạnh Dĩ Vi gặp Viên Sùng Tuấn cùng những gì Mạnh Dĩ Vi nói.

Hạ Lệ khinh bỉ: “Đồ hèn nhát! Tiểu nương tử người ta đã chủ động ngỏ lời, mà co đầu rụt cổ giống như con rùa vậy, đáng đời không lấy được vợ!”

Mạnh Doãn Đường liếc mắt nhìn hắn, sâu xa nói: “Có người giống như đã từng nói những câu tương tự đi, cái gì ‘kể từ hôm nay, hôn ước giữa chúng ta huỷ bỏ’?”

Hạ Lệ trợn to đôi mắt sáng, vừa như xấu hổ vừa như lúng túng, cuối cùng nhéo khuôn mặt nàng, nói: “Ta không nỡ ép nàng, đúng không?”

“Cũng đem ta nhốt vào địa lao rồi, còn nói không bỏ được, chàng không thấy thẹn với lòng sao?” Dưới ma chưởng của hắn, Mạnh Doãn Đường giãy dụa như mèo, mạnh miệng nói.

"Lật lại nợ cũ có phải hay không? Lật lại nợ cũ có phải hay không?" Hạ Lệ ép nàng vào trong ngực đùa giỡn một trận, nhất thời không còn tâm tư nghĩ đến âm mưu quỷ kế gì nữa, chơi đùa xong liền cùng Mạnh Doãn Đường về Tùng Linh viện.

Mạnh Doãn Đường buổi chiều ngủ đủ, tinh thần thoải mái, nhìn thấy mấy cái quạt để trên cái bàn nhỏ ở đầu giường, lại hưng phấn cầm đưa cho Hạ Lệ nói: “Lâm nương tử thêu cho chàng, rất đẹp đấy”

Hạ Lệ mở chiếc quạt xếp, trên lụa trắng có thêu những dãy núi cao như nanh hổ, màu mực đậm trong bố cục đồ sộ hiểm trở, rất phù hợp với nhãn quan của hắn.

Hắn gật đầu nói: “Nhìn rất tốt”, dứt lời còn quạt hai cái trước mặt nàng.

Mạnh Doãn Đường tức giận, xoay người đi về cái tủ đựng quần áo ở góc tường, lật lung tung một trận.

Hạ Lệ đi cùng, thò đầu hỏi: “Nàng lật tìm cái gì?”

“Sau này có người thêu cho chàng những đồ vật nhỏ, những hà bao ta thêu kia cũng chẳng có giá trị gì, ta lấy ra kêu Hoà Thiện đưa cho A Nhuận dùng” Mạnh Doãn Đường tức tối nói, bới loạn cả lên, ở ngăn kéo cuối cùng rút ra một cái túi bao bố, bảy cái hà bao đều rơi xuống đất.

Mạnh Doãn Đường vội vàng đi nhặt.

Hạ Lệ liếc mắt một cái, trong đó có một cái hà bao phồng phồng, Mạnh Doãn Đường vừa nhặt hà bao đó lên thì bị hắn cướp mất.

Mạnh Doãn Đường vội vàng muốn giật lại trong tay hắn.

Hạ Lệ không cho, giơ cao tay, cười liếc nàng nói: “Thứ gì mà quý như vàng vậy? Để ta xem nhé?”

“Không muốn! Trả lại cho ta!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Doãn Đường phồng lên đỏ bừng, nhảy xung quanh hắn nhưng không thể với tới chiếc hà bao trong tay hắn.

“Gấp gáp thế?” Hạ Lệ vốn chỉ đùa, thấy nàng gấp đến gần khóc, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

“Đồ của ta, trả lại cho ta!” Mạnh Doãn Đường đứng trước mặt, quật cường nhìn hắn nói.

Hạ Lệ nhớ, mỗi khi nàng có bộ dạng này là chuẩn bị giận thật sự.

Hắn hạ tay xuống, trả lại hà bao cho Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường nắm hà bao, quay đầu lại, nhặt những cái rơi trên đất, dùng vải bọc lại, nhét vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, đóng cửa tủ rồi cứ chần chừ ở đó.

Hạ Lệ nhìn sau lưng nàng một hồi, đi tới nắm tay nàng ngồi xuống giường nói: “Đùa với nàng thôi, giận thật à?”

Mạnh Doãn Đường giờ phút này không tức giận, ngược lại có chút xấu hổ.

Hạ Lệ xếp quạt đặt ở trên bàn, ôm nàng ngồi lên đùi nói: “Ta đã tìm được hai nhân tuyển phu tế cho Lâm tiểu nương tử, chẳng qua bị mê muội với nàng nên không phân thân ra làm tiếp được, chưa có thời gian rảnh để đi nói với nàng ta chuyện này”

Mạnh Doãn Đường mặt càng đỏ hơn, nhưng vẫn không nhịn được, hỏi: “Dạng phu tế như thế nào?”

“Hai người đều là võ tướng, một người ngoài 30, đã mang hàm lục phẩm, có cha mẹ mất, vợ mất không có con. Một người chừng 20, quan bát phẩm, phụ mẫu đều mất, chưa thành hôn. Dung mạo tính cách đều ngang nhau, để cho nàng ta tự lựa chọn”.

“Nếu cả hai người đó nàng ta đều không muốn gả thì sao?” Mạnh Doãn Đường hỏi hắn. Dù sao cả hai người đó không thể so sánh với Hạ Lệ.

Hạ Lệ nhìn Mạnh Doãn Đường, nhẹ nhàng nói: “Không phải ai ở chỗ ta cũng có quyền cự tuyệt giống như nàng. Nàng ta dĩ nhiên có thể lựa chọn cả hai đều không gả, nhưng đồng nghĩa với việc tự chịu hậu quả về quyết định của mình”

“Hậu quả gì?”

“Ta sẽ cho nàng ta dọn ra khỏi phủ, cho tiền cùng chỗ ở, còn những thứ khác ta không quản không hỏi”

Mạnh Doãn Đường cúi đầu, hồi lâu nói: “Thật ra thì ta có thể hiểu được nàng”

Hạ Lệ: “Sao?”

“Phụ mẫu đều mất, một nữ tử yếu đuối mang theo ấu đệ không nơi nương tựa, chàng đối với nàng ta giống như cọng rơm cứu mạng vậy. Vừa vặn chàng lại trẻ tuổi, dáng dấp đẹp mắt, không phải loại ỷ thế hiếp người, thấy sắc nổi lòng tham, nàng ta muốn dựa dẫm lâu dài vào chàng, ta có thể hiểu được”

“Cho nên? Nàng cũng đồng ý?” Hạ Lệ nhìn nàng chằm chằm.

Mạnh Doãn Đường vội vàng lắc đầu: “Ở chuyện khác ta có thể hào phóng, nhưng với chàng thì không được. Ta không muốn chia sẻ chàng với người khác, một chút xíu cũng không được. Theo cái nhìn thế tục, ta chắc là cái loại đố phụ ích kỷ, độc ác không thể chấp nhận”

Hạ Lệ cười lớn, đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Ta thích nàng là đố phụ ích kỷ như vậy, điều này chứng tỏ trong lòng nàng để ý đến ta”

Mạnh Doãn Đường yên lặng một lúc, nói: “Lâm Phong ca ca, nếu lần này cả hai người nàng ta đều không muốn gả, chàng hãy cho nàng ta một cơ hội đi, hỏi một chút xem nàng muốn lấy dạng người nào? Dẫu sao nữ nhân đời này có thể gả được cho một người chồng tốt hay không quan hệ đến số mạng cả đời của nàng. Nàng lại là nữ nhi của ân nhân chàng, nàng ta sống tốt, chàng cũng yên tâm”

Hạ Lệ vu.ốt ve bờ vai mềm mại của nàng, thở dài nói: “Được”

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ côn trùng đã rả rích bài ca thiên nhiên.

Mạnh Doãn Đường sớm mệt mỏi đã ngủ mê man, hơi thở nhẹ nhàng nhưng sâu.

Hạ Lệ nghe hơi thở của nàng, từ từ mở mắt, lặng yên không tiếng động đứng dậy, thắp một ngọn nến đi đến tủ quần áo, mở ngăn kéo, lấy chiếc túi vải từ nơi sâu nhất ra, tìm thấy hà bao phồng phồng lên.

Hắn cầm hà bao quay lại giường, cắm nến lên cái giá trên bàn, tháo dây buộc, đổ hết đồ bên trong ra.

Một đống những cuộn giấy nho nhỏ chỉ bằng ngón tay.

Hắn tiện tay vuốt một cái, bên trên chỉ có một hàng chữ ngắn, là những chữ trâm hoa quen thuộc ---

“Thích Lâm Phong ca ca cười”

Một miếng khác

“Thích Lâm Phong ca ca thông minh”

Còn nữa

“Thích Lâm Phong ca ca dáng dấp đẹp mắt”

“Thích Lâm Phong ca ca chỉ dịu dàng với mình ta”

“Thích Lâm Phong ca ca miệng cứng lòng mềm”

“Thích Lâm Phong ca ca cao như vậy”

Thích Lâm Phong ca ca…

Hạ Lệ nhìn, nhớ lại lần đầu tiên nàng tìm đến sau khi họ chia tay, nói rằng nàng thích hắn, hắn đã hỏi: “Thích ta ở điểm gì?”

Nha đầu ngốc này, lúc về đã thực sự nghiêm túc nghĩ ra nhiều lý do để thích hắn, nhưng lại thẹn thùng không cho hắn biết.

Hạ Lệ yên tâm, đem tất cả về chỗ cũ, thổi tắt nến quay lại giường, nhìn tiểu nương tử đang ngủ say không nhịn được duỗi tay ôm chặt nàng vào trong ngực.

Mạnh Doãn Đường mơ mơ màng màng khẽ kêu một tiếng.

Hạ Lệ hôn lên trán nàng, vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm.

Nếu không phải nàng không sợ hắn, dũng cảm bày tỏ tâm ý với hắn, có lẽ hắn thật sự đã hiểu sai nàng, bỏ qua cuộc sống ngọt ngào như mộng này.

May mắn điều này đã không xảy ra, hắn sẽ không cho phép nàng rời xa hắn nữa.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Doãn Đường vẫn còn đang ngủ mơ, Tuệ An Hoà Thiện đã tới vén màn trướng, gọi nàng: “Nương tử, nương tử mau dậy, trong cung có người tới”

“Hả?” Mạnh Doãn Đường không mở được mắt.

Hai nha hoàn không nói lời nào, lôi nàng từ trong chăn ra, mắc cỡ không dám nhìn những dấu vết đỏ hồng trên người nàng, vừa mặc quần áo cho nàng vừa nói: “Nương tử mau tỉnh lại, chờ lát nữa lại ngủ tiếp, người trong cung tới phong cáo mệnh cho người”

Mạnh Doãn Đường: “…”

Một phen ra sức, nàng chân tay bủn rủn, eo lưng đều đau được hai nha hoàn đỡ ra chính đường, quỳ xuống nhận thánh chỉ - nàng được phong nhất phẩm phu nhân Tần quốc.

Hạ Lệ lịch sự tiễn đại thái giám tới truyền lệnh của hoàng đế rồi trở về nội viện, thấy Mạnh Doãn Đường ngơ ngác bưng thánh chỉ, hỏi hắn: “Ta bây giờ nên làm gì?”

Hạ Lệ bật cười, cầm thánh chỉ trong tay nàng, kêu đám người Tuệ An tháo hết trâm hoa trang sức quần áo cất đi cùng chiếu chỉ, rồi nói với Mạnh Doãn Đường: “Nàng không phải làm gì cả, đây là cái nàng nên được”

Chính thê của Quốc công có thể phong nhất phẩm phu nhân.

“Vậy ta phải vào cung tạ ơn sao?” Mạnh Doãn Đường bị hắn ôm ra ngoài, ngơ ngác hỏi.

“Không cần. Vốn sau khi thụ phong phải vào cung tạ ơn Hoàng hậu, nhưng hiện tại Hoàng hậu bênh nặng, không diện kiến”

“Cho nên ta tự nhiên được một cái nhất phẩm cáo mệnh?”

“Sao lại tự nhiên chứ? Chẳng phải nàng gả cho ta sao?” Hạ Lệ trừng mắt với nàng.

Mạnh Doãn Đường ngước mặt cười, thấy xung quanh không có ai, vòng tay lên cổ Hạ Lệ làm nũng: “Lâm Phong ca ca, ta mệt quá, chàng cõng ta về được không?”

Hạ Lệ liếc mắt nhìn nàng, chân mày nhướn lên: “Nàng có dám nhõng nhẽo thêm một chút nữa không?”

Mạnh Doãn Đường cắn cắn môi, ánh mắt linh hoạt: “Vậy chàng bế ta về đi”

Hạ Lệ liếc nhìn đôi môi non đỏ mọng còn in dấu răng, nụ cười đáy mắt càng sâu, khom người một cái ôm lấy nàng: “Tình nguyện vì phu nhân ra sức”

Mạnh Doãn Đường nhìn bộ dạng kia của hắn, trong nháy mắt hối hận, nói: “Giờ không còn sớm, chàng mau vào triều đi, chớ để lỡ chính sự”

Hạ Lệ nhàn nhã nói: “Hôm nay là song nhật, không phải vào triều”

“Vậy, vậy chàng cũng phải đi Hữu uy vệ điểm danh đi”

“Ta là Hữu uy vệ đại tướng quân, tự không cho phép đi điểm danh, ai có thể quản được ta?” hắn có thâm ý khác, liếc Mạnh Doãn Đường một cái, nói: “Đưa phu nhân về phòng là chuyện trọng yếu hơn”

“Ta không muốn chàng đưa, chàng để ta xuống, hạ nhân đều nhìn thấy sẽ cười ta”, Mạnh Doãn Đường đạp chân loạn xạ.

“Bọn họ không dám”

“… Ta không muốn về phòng, ta, ta phải đi nội đường”

“Cũng được, nơi đó còn gần hơn một chút, sớm thế này sẽ không có khách đến đâu”

Mạnh Doãn Đường khóc không ra nước mắt, nàng làm sao lại tự lấy đá đập chân mình?

Bình Luận (0)
Comment