Sau khi kỳ nghỉ tháng kết thúc, Địch Tiểu Địch trở lại phòng học, nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, câu đầu tiên cô nói chính là:
"Cậu thật sự có ý định cùng mình thi vào cùng trường đại học sao?"
Lạc Ngạn Tinh gật đầu, lại búng tay, cười nói:
"Đúng vậy."
Địch Tiểu Địch ngồi vào vị trí, chống tay quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh, hồi lâu mới nói:
"Sẽ rất khó.."
Lạc Ngạn Tinh nói:
"Mình biết, nhưng chuyện thật sự muốn làm không thể vì khó mà không làm chứ? Chuyện càng khó càng phải cố gắng, cho nên mình hôm nay sớm đã tới đây học tập, cậu xem!"
Lạc Ngạn Tinh cầm tập sách đọc tiếng Anh đang viết trên bàn đưa cho Địch Tiểu Địch xem, trên đó có đánh dấu rất nhiều từ mới, chứng tỏ cậu đã rất chú ý đến nó.
Địch Tiểu Địch hỏi:
"Cậu thật sự xác định, không phải thuận miệng nói một chút, về sau có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không sửa, sẽ không lùi bước?"
Lạc Ngạn Tinh vươn bốn ngón tay, bày ra tư thế thề thốt nói:
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Địch Tiểu Địch nở nụ cười, cô thích Lạc Ngạn Tinh như vậy, thích Lạc Ngạn Tinh nguyện ý cố gắng nguyện ý phấn đấu như vậy, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới một vấn đề.
Địch Tiểu Địch hơi nhíu mày, nói với Lạc Ngạn Tinh:
"Vậy nếu cuối cùng không thi đậu thì sao?"
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Vậy ít nhất mình cũng đã cố gắng hết sức, chuyện chân chính tốn hết tâm lực đi làm như vậy, cho dù cuối cùng không thành công, cũng tuyệt đối sẽ không hối hận."
Địch Tiểu Địch hai tay chống cằm, nói với Lạc Ngạn Tinh:.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
"Ngạn Tinh ca ca, anh thật sự là càng ngày càng làm cho em thích."
Lạc Ngạn Tinh bị Địch Tiểu Địch khen như vậy, nếu có đuôi phỏng chừng đã vui mừng vểnh lên trời rồi.
Phương Tòng Khải ở phía trước im lặng tiến lại gần bàn của mình và tránh xa hai người phía sau đang phát thức ăn cho chó hành hạ cậu.
Lạc Ngạn Tinh là người sẽ cố gắng hết sức để làm những gì mình muốn và hứa sẽ làm, Địch Tiểu Địch đã biết điều này từ lâu, trước đây khi dạy cậu học trong kỳ thi tháng càng phát hiện tính cách này của cậu vài năm trôi qua cũng không thay đổi.
Lạc Ngạn Tinh nói rằng cậu sẽ nỗ lực để vào cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, vì vậy cậu đã học rất chăm chỉ, trong lớp rất chăm chú lắng nghe và sẵn sàng đặt câu hỏi nếu không hiểu, cậu sử dụng điện thoại so với Địch Tiểu Địch còn ít hơn cũng không đi chơi với người khác, dành phần lớn thời gian để học, thỉnh thoảng giải sẽ đi chơi bóng rổ.
Lão Từ vốn cho rằng sau kỳ thi tháng, Lạc Ngạn Tinh có khả năng sẽ trở lại như xưa, tiếp tục sống không lý tưởng trong trường học, nhưng thật không ngờ, Lạc Ngạn Tinh ngược lại còn học chăm chỉ hơn so với trước kia.
Cứ như vậy, mấy tháng kế tiếp của lớp 11C, mấy giáo viên lớp C trong phòng làm việc tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tất nhiên sẽ nhắc tới Lạc Ngạn Tinh, sau đó cảm thán không thôi, khen ngợi không ngừng, nói thành tích môn này của Lạc Ngạn Tinh lại nâng cao, môn kia học lại có bao nhiêu nghiêm túc.
Bạn học toàn trường cũng phát hiện Lạc Ngạn Tinh "chuyển tính", Hà Hải Đăng còn cố ý ngăn Lạc Ngạn Tinh ở hành lang trước giờ tự học buổi tối, cười nói:
"Ngạn ca, anh làm sao vậy? Giáo bá không phải muốn làm học bá đấy chứ?"
Lạc Ngạn Tinh hỏi ngược lại:
"Không phải cậu cũng muốn thi cùng một trường đại học với Hình Kỳ Kỳ sao, thành tích của cậu hẳn là kém hơn cô ấy, sao không học cho tốt?"
Hà Hải Đăng cũng nghiêm túc học qua một đoạn thời gian, thế nhưng con người có tính trơ, kiên trì khó có thể lâu dài, nhưng giờ phút này bị Lạc Ngạn Tinh nói như vậy, lại kích thích tính đấu tranh học tập.
Thời gian thoáng cái đã qua, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh là vào tháng mười hai, Địch Tiểu Địch đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật cho cậu trước một tháng.